4. Bạn đồng ý không?
Sáng hôm sau, Serena vẫn tới trường bình thường nhưng sắc mặt cô có chút mệt mỏi. Có lẽ do hôm qua cô đã thức quá khuya.
Satoshi vẫn chưa hết khó hiểu quyết định của Serena ở Memory nên muốn hỏi cô cho rõ. Cậu cũng đã đọc phần chú ý kia, nhưng cậu một mực không tin. Sao có chuyện xóa game là xóa ký ức chứ?
- C-cậu thực sự không nhớ sao?
- Thật mà! Cậu biết cái thứ tớ hỏi cậu chứ?
- À Nerve Gear hả? Cậu có cái đấy tức là cậu đã chơi mà. Chắc chắn là vậy!
Cậu đến lúc này, bản thân không muốn tin, nhưng chắc sẽ phải chấp nhận thôi. Cô thực sự là mất ký ức rồi, không phải tạm thời, mà là mãi mãi.
Quăng chiếc hộp nhỏ vàng kem thắt nơ xanh cho cô bạn tóc lam, cậu thờ ơ đáp:
- Tại cậu hết đấy Miy, giờ mọi thứ khó cứu vãn rồi đây...
- Hộp quà gì đây? - Miyano nãy giờ trầm tư nhìn cậu hỏi
- Nơ xanh, muốn tặng nhưng giờ chẳng còn ý nghĩa gì rồi.
- Được, tớ sẽ lo chuyện này, hứa đấy...
Miyan chạy nhanh ra cửa, hành động có hơi vội vã. Satoshi chú ý chút nhưng rồi lại hướng mắt ra cửa sổ, trong lòng là bao nhiêu rối bời.
Cô quên mất rồi, thứ ký ức tươi đẹp ấy.
Cậu ngốc quá rồi, không nhận ra thứ tình cảm ấy sớm hơn.
Và cậu cũng sai quá rồi, đề nghị cô ấy chơi trò chơi đấy chi?
Cậu không thể ngờ rằng đến tận bây giờ cậu mới nhận ra. Tại sao cậu lại để cô ấy đơn phương lâu đến vậy? Nhưng giờ thì không còn gì phải thắc mắc nữa, cậu cũng thích cô. Cậu mới chỉ nhận ra điều đấy khi nói chuyện với Miyano cách đây một tháng và hiện tại, cậu không muốn phải giấu kín cảm xúc này và cậu cũng không muốn cô phải đau lòng mỗi khi cô nhớ lại về cậu nữa. Cậu phải nói với cô, cậu phải nói cho cô biết, đó là điều duy nhất cậu nghĩ đến vào lúc này.
Nhưng giờ phải làm sao đây? Serena bây giờ gần như muốn né tránh cậu. Gặp còn khó vậy làm sao để mở lời?
Thật nan giải...
-
Miyano sau khi lao ra khỏi nhà Satoshi đã chạy thật nhanh đến một quán cà phê. Bước vào quán, chọn một bàn bên khung cửa sổ, cô vội lấy điện thoại và hộp quà màu vàng kia, tay hơi nhanh lướt tìm một số điện thoại, sau đó liền nhấn gọi:
- S-Serena đó hả? Cậu đến quán cà phê Miare gặp mình có được không?
-
Serena bước hơi nhanh, cô có chút đắn đo cho cuộc hẹn này. Tự dưng cô bạn Miyano lớp bên lại mời cô ra quán cà phê chứ? Cô hơi khó chịu khi nghe đến cái tên này, nhưng thực lòng cũng muốn gặp để xem cô ấy muốn nói chuyện gì.
Suy nghĩ một hồi vừa hay đến quán, cô bước vào và ngồi vào bàn của thiếu nữ tóc lam băng. Hai cốc capuchino đã được gọi sẵn.
- Xin lỗi vì hẹn cậu gặp bất ngờ vậy! Có phiền quá không? - Tông giọng Miyano có chút ái ngại
- Không sao đâu! Sao tự dưng cậu lại muốn gặp mình...
Miyano đẩy hộp quà kia lên phía trước. Cả hai nói chuyện một hồi lâu. Cuộc hội thoại của đôi bạn không rõ là gì nhưng chỉ thấy...
Miyano cúi đầu hối lỗi, còn Serena hoàn toàn bất ngờ, nhận lấy hộp quà mà đôi mắt có chút ướt...
Một hồi lâu sau, Miyano cúi đầu dời đi, ra đến cửa, cô gọi ngay cho Satoshi:
- Tối mai 8h, cậu vô Memory đi, cơ hội cuối cùng rồi!
Cúp máy, cô nhìn lên bầu trời. Mây nay trong xanh lạ thường, ánh nắng có chút chói chang nhưng sao cô thấy nó đau dát lạ kỳ.
Cô chỉ có giúp được đến đây thôi, còn lại phụ thuộc vào Satoshi.
-
Serena tay cầm Nerve Gear, lần thứ ba cô thấy sợ thứ này. Cô vẫn chưa hết sốc về câu chuyện hôm qua Miyano kể cho cô.
Rằng Miyano là em họ của Satoshi.
Là Miyano đã đề nghị giả thân mật với Satoshi, với mong muốn cô sẽ sớm tỏ tình trước.
Là Satoshi quá ngại ngần không dám nói trước cảm xúc của bản thân cho cô biết, cậu còn chưa chắc về thứ tình cảm ấy thì sao mạnh bạo thể hiện?
Là món quà Satoshi muốn tặng cô, hộp quà vàng kem có cuộn ruy băng xanh lam - thứ mà cô lưu tâm khi cô vui chơi ở Memory với Satoshi những ngày đầu.
Và Miyano sắp xếp cho cả hai một buổi hẹn, mong cả hai sớm hòa giải. Và cô ấy chúc cả hai may mắn.
Serena vẫn còn chần chừ, mân mê chiếc ruy băng, rồi vẫn quyết định vào game nhưng vẫn có chút mông lung...
-Link Start!
-
Đồi hoa, nơi hai người cùng vui chơi, nơi hai người chia li, và giờ là nơi tái ngộ.
Satoshi đã đợi trong game rất lâu, lòng bồn chồn lo lắng. Liệu Serena sẽ đến chứ?
Vệt sáng xanh xuất hiện, cô ấy tới rồi.
Serena bước đến bên Satoshi, hơi yên lặng:
- Chào cậu...
- Chào cậu, Sere!
Lại rơi vào trầm lắng, tại sao phải vậy chứ?
Miyano nói đúng, có lẽ cậu nên chủ động, vì cả cô và chính cả bản thân cậu nữa.
Vội ôm nhỏ bạn vào lòng, cậu thủ thỉ:
- Tớ xin lỗi! Xin lỗi vì để cậu đợi lâu như vậy. Xin lỗi vì để cậu tổn thương, tớ thật ngốc mà...
Serena có chút khó hiểu, mất ký ức mà nhưng rồi liền thoáng chốc ngại ngùng và đỏ mặt nhanh chóng. Gì cơ? Vậy nghĩa là...
Cô còn cơ hội sao?
Ôm thật lâu, dụi vào hõm cổ trắng ngần kia, hít mùi hương vani thơm ngát chán chê, liếc nhìn chiếc nơ ruy băng xanh trên cổ áo cô kia, cậu bất giác mỉm cười. Ánh mắt rực rỡ dịu dàng chỉ dành cho cô gái đối diện.
Vuốt tay mở bảng chọn, cậu nhập tên cô rồi nhấn gửi. Bảng thông báo hiện lên phía Serena:
"Satoshi muốn kết hôn với bạn. Bạn đồng ý không?"
Là cậu đã bỏ lỡ "chuyến tàu đầu tiên".
Nhưng lần này cậu sẽ không buông tay đâu.
Chắc chắn, sẽ không để lạc mất nhau lần nữa.
"Tớ thích cậu, Serena!"
-
Trái tim thiếu nữ, chỉ cần được đáp lại, sóng gió hóa yên bình.
-
Một chiếc fic nhỏ từ ý tưởng pay acc của iz_me_yuel và chút chi tiết lấy từ Sword Art Online, nhưng xin đừng bảo đây là phiên bản copy của SAO, nó không thể hoàn hảo như SAO cũng không hay bằng SAO đâu.
Bộ này và vài chiếc comic tự dịch mình sẽ đăng lên ở Facebook cá nhân, bạn nào quan tâm thì tìm tới nha~ Link fb mình có để ở pro5.
Fic dựng nên nhằm thỏa mãn nhu cầu đu OTP, không yêu thương xin đừng gạch đá!
Thân ái!
Miyano
#100921_Hoànfic
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro