Chương 3: Bữa trưa đặc biệt
Sảnh chính nhà họ Trương sáng sớm ngập ánh nắng, tiếng chén đũa lách cách hoà cùng mùi trà mới pha còn thơm lừng. Mọi người vẫn đang ngồi quanh bàn ăn thì Hoài Cẩn bước xuống từ tầng hai, cầm theo túi xách. Cô lướt qua mọi người rồi thong thả nói như thể chỉ là thông báo thời tiết:
"Trưa nay con không ăn cơm nhà nhé."
Mọi ánh nhìn trong phòng lập tức dồn về phía cô.
"Vị Hoàng tổng kia mời con à?" – Ông Trương lên tiếng đầu tiên, giọng bình tĩnh mà mang rõ ý dò xét.
"Là cái người chị của con bé Vũ Tư đó đúng không?" – Bà Trương thêm vào, ánh mắt lấp lánh tia tò mò không giấu.
Ba Trương – anh ruột của Hoài Cẩn – lúc này vừa lau tay vừa nhìn sang:
"Thế em thấy ổn không?"
"Ổn gì cơ?" – Hoài Cẩn ngồi xuống rót một ly trà, vừa cười vừa đáp. "Ý anh là người ta hay là buổi ăn?"
"Cả hai," ba Trương đáp. "Tính em lâu nay không hay dễ dàng hẹn ai, nay đột nhiên lại..."
"Lại gì? Được người ta đưa danh thiếp trước mặt nên mềm lòng sao?" – bà Trương bật cười, vẻ đắc ý không che giấu. "Ai bảo con gái mẹ mị lực kinh người."
"Con mới xuống nhà có một câu mà ba, anh đã lập thành ban cố vấn rồi." – Hoài Cẩn lắc đầu cười khổ, "mẹ thì lại hóa fanclub."
"Thế thật sự là đi ăn trưa với cô ấy à?" – ông Trương nghiêng đầu, ánh mắt có phần nghiêm túc hơn.
Cô gật đầu, nhấc ly trà nhấp một ngụm nhỏ:
"Cũng chưa biết gọi là gì. Chỉ là... hẹn gặp riêng lần đầu. Chắc để xem ai thua nước cờ trước."
"Nghe ghê quá," ba Trương khẽ nhíu mày. "Không lẽ gặp mặt mà như chơi cờ vậy sao?"
"Nếu không phải ván cờ thì cũng là một trận luận văn," cô cười cười, "vì bên kia là một người biết nói ít mà chạm sâu."
"Nghe như... thú vị đấy." – ông Trương khẽ gật gù.
"Đáng để con thử," bà Trương chốt hạ bằng một câu. "Nhưng nhớ đừng để bị lật bài quá sớm."
"Mẹ à," Hoài Cẩn đứng dậy, khoác túi lên vai. "Con định chơi cờ, đâu định chơi bài."
Cả phòng bật cười. Không ai nói gì nữa, nhưng trong mắt họ, đều ánh lên một thứ chờ đợi... không ai thừa nhận thành lời.
Tại nhà họ Trương, khi cánh cửa vừa khép lại sau lưng Hoài Cẩn, Do Miểu vẫn đứng dựa vào tay vịn cầu thang, khoanh tay nhìn theo dáng dì mình khuất dần. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, cô quay đầu lại, thấy ba mình – Trương Gia Minh – đang đứng gần bàn trà, nhướng mày dò xét.
"Ba..." Do Miểu lên tiếng, mắt nheo nheo giả vờ ngờ vực.
"Sao vậy?" Gia Minh hỏi lại, tay vẫn cầm ly trà chưa uống.
"Nếu dì con bắt đầu nghiêm túc như vậy thì..."
Cô bước xuống vài bậc, chống khuỷu tay lên lan can gỗ sẫm màu, "con có thể yên vị tiếp đúng không?"
Gia Minh khựng lại một giây, rồi cười khẽ:
"Con tưởng có người thay vai thì con được thoát à?"
"Thế chẳng phải trong ván cờ này con đã chính thức bị đẩy khỏi trung tâm rồi sao?" Do Miểu giang tay cười cợt, "dì mà cưới thì liên hôn xong rồi đấy còn gì."
Gia Minh nhún vai, "Biết đâu lại là liên hôn kép."
"Ba đừng hù con." – Do Miểu rên khẽ, "vừa thoát một lò lửa lại vấp ngay lò than kế bên."
"Nhưng ít nhất con cũng thấy nhẹ lòng hơn, đúng không?" – Gia Minh nghiêng đầu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sắc bén như luôn đọc được những điều con gái không nói.
Do Miểu khẽ thở ra, giọng nhỏ lại:
"Cũng đúng... Con đâu ghét hôn nhân, chỉ là... chưa sẵn sàng gả cho người mình không có cảm xúc gì. Mà giờ xem ra không ai ép con ngay được rồi."
Gia Minh gật đầu, bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai con gái:
"Không ai được quyền chọn thay con. Dù là ba."
"Mà ba này..." cô liếc lên lầu, ánh mắt lấp lóe vẻ tinh nghịch.
"Con thấy dì ấy có vẻ... không hoàn toàn miễn cưỡng đâu nha."
Gia Minh khựng một nhịp, rồi cũng bật cười:
"Thì đó. Nhà này người khó đoán nhất giờ lại là dì con."
Hai cha con cùng cười – một tiếng cười không còn sự gò bó như mấy hôm trước. Bởi lẽ, ván cờ này... tưởng phức tạp, nhưng chỉ cần người chơi thành thật với lòng, mọi thứ bỗng trở nên rất đỗi đơn giản.
Trong ánh sáng dịu nhẹ của nhà hàng sushi kiểu Kyoto, không gian như lắng xuống bởi mùi gừng muối và hơi nước từ nồi miso phía sau quầy bếp. Ân Như đã ngồi vào chiếc bàn hai người gần cửa sổ từ trước, dáng ngồi thẳng, áo sơ mi trắng được xắn tay gọn gàng, tấm danh thiếp của Hoài Cẩn nằm ngay ngắn trên mặt bàn như một tín vật đã được nhận lời.
Cánh cửa nhà hàng khẽ mở.
Hoài Cẩn bước vào, váy suông màu xanh đậm không quá nổi bật nhưng lại thanh lịch đến lạ. Mái tóc buộc hờ sau gáy, ánh mắt cô lướt một vòng rồi dừng lại ở góc phòng—nơi ánh mắt của Ân Như đã từ lâu chờ sẵn.
"Hoàng tổng đúng thật có phong cách," cô cất tiếng, nửa như khen ngợi nửa như thăm dò. "Hẹn lúc mười hai rưỡi, mười hai hai mươi đã ổn định vị trí. Rất đúng tác phong doanh nhân."
Ân Như chỉ hơi nhướng mày, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ khó đọc.
"Vì đối phương là giảng viên đại học, nên tôi không muốn để bị xem là người thiếu nghiêm túc nên phải đúng giờ thôi."
Hoài Cẩn kéo ghế, ngồi xuống đối diện, ánh mắt không hề né tránh.
"Cô luôn định nghĩa cuộc gặp theo logic hai chiều như vậy sao?"
"Chỉ khi tôi thấy đối phương đáng để đo."
Người phục vụ đến, đặt hai tách trà xanh và một khay nhỏ wasabi cùng gừng muối.
Hoài Cẩn mỉm cười, bâng quơ:
"Vẫn nhớ tôi nói sẽ không bị dụ bởi cá ngừ toro hay mực kiếm mà, đúng không?"
Ân Như nhẹ nhàng rót trà ra chén, ánh mắt sắc sảo:
"Vậy hôm nay tôi không định dụ. Tôi chỉ định... mở một ván cờ mà hai bên không cần thắng."
Một nhịp im lặng thoáng qua, rồi Hoài Cẩn đặt nhẹ ví bên cạnh, hai tay đan vào nhau trên bàn.
"Vậy," cô nói, "mời Hoàng tổng... ra chiêu đầu tiên."
Tiếng cười khẽ khàng vang lên giữa không gian nhà hàng yên tĩnh.
Ân Như buông đũa xuống bàn, ánh mắt mang chút tinh nghịch mà vẫn thanh thoát:
"Trương lão sư à, cô còn muốn so tài hơn tôi? Vậy mà tôi cứ nghĩ hôm nay là để ăn trưa chứ không phải luận võ."
Hoài Cẩn dừng tay đang rót thêm trà, hơi nhướng mày, môi khẽ cong lên:
"Tôi không nhớ mình từng tuyên chiến. Nhưng nếu bữa trưa này là một ván cờ..." cô ngắt quãng, ánh mắt dừng lại đúng trên ánh nhìn của Ân Như, "...thì chiêu đầu tiên lại do Hoàng tổng chủ động ra, chẳng phải sao?"
"Tôi chủ động chọn món," Ân Như chỉ vào khay sushi vừa được bày ra, "không phải để chiếm thế thượng phong, mà vì nghĩ người như cô... sẽ có gu tinh tế hơn khẩu vị bảo thủ."
"Nói vậy là định chiều lòng tôi, hay đang thử tôi?"
"Hai thứ không nhất thiết phải tách biệt. Vừa tôn trọng, vừa thăm dò."
Cả hai cùng cười. Bầu không khí bỗng trở nên mềm mại một cách tự nhiên—vẫn giữ những lớp sắc sảo ngầm ẩn, nhưng giờ đây giữa họ là một làn khói trà ấm, chứ không còn là chiến tuyến lạnh lẽo.
Hoài Cẩn gắp một miếng nigiri cá bơm nhẹ wasabi rồi đặt lên đĩa, giọng dịu hơn:
"Thật ra, tôi cũng tò mò... vì sao một người rõ ràng không muốn em gái liên hôn, lại chọn cách 'đề xuất' với người hộ tống của đối phương?"
Ân Như không tránh câu hỏi. Cô rót thêm trà cho cả hai, động tác chậm rãi:
"Vì tôi thấy... nếu phải đẩy một mối duyên đi theo quỹ đạo cũ kỹ, thà phá nó ra và dựng lại một phiên bản hợp lý hơn."
"Nghe có vẻ rất lý trí."
"Cô biết đó, tôi là người của con số và hợp đồng. Nhưng..." – cô dừng lại, nhìn sang – "...tôi cũng là người từng yêu."
Một nhịp yên lặng rất ngắn. Không phải vì ngại ngùng, mà là vì cả hai cùng hiểu: bàn ăn hôm nay, không đơn thuần là bữa trưa nữa.
Hoài Cẩn nghiêng đầu, rót trà cho mình, rồi đáp khẽ:
"Vậy tôi chờ xem, liệu Hoàng tổng sẽ khiến 'phiên bản hợp lý' đó... trở nên đáng nhớ như thế nào."
Trong không gian yên tĩnh của nhà hàng Nhật, ánh sáng ấm áp hắt xuống mặt bàn gỗ, khay sushi gần như vơi phân nửa. Không khí ban đầu có phần thăm dò giờ đã chuyển sang tự nhiên, lặng mà sâu, như thể cả hai đang bước vào một cuộc hội thoại hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới ồn ào bên ngoài.
Ân Như cầm ly trà lên, hương trà lan nhè nhẹ khi cô cất giọng:
"Nếu tôi nhớ không nhầm, thì Trương lão sư nổi tiếng là người lý trí, không tin vào yêu đương lãng mạn đúng không?"
Hoài Cẩn không phủ nhận. Cô chỉ khẽ nghiêng đầu, đặt đũa xuống, như để nghe rõ hơn điều sắp được nói tiếp.
"Tôi thì không quá bận tâm chuyện yêu hay không yêu. Điều tôi cần rất đơn giản: em gái tôi được vui vẻ, sống tự do mà không phải bị lôi vào trò chơi chính trị của các gia tộc. Và nếu chuyện tôi đứng ra đề cử bản thân có thể thay đổi cục diện mà không ảnh hưởng đến bất kỳ ai..."
Ánh mắt Ân Như chạm vào ánh mắt cô đối diện, giọng nói vẫn giữ nguyên nhịp thản nhiên:
"...thì rõ ràng đây là lựa chọn hợp lý nhất. Cũng đâu có ai thiệt."
Hoài Cẩn chống tay lên cằm, mắt nhìn sang khung cửa kính nơi vài cánh hoa anh đào in bóng mờ mờ. Một lát sau, cô quay lại, gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
"Hoàng tổng quả là biết nói chuyện thuyết phục. Nhưng để em gái không phải cưới, chị lại... tự mình vào vị trí cô dâu tiềm năng."
"Thực ra là để giành vị trí đó khỏi tay người em gái tôi không nên lấy," Ân Như nói, thoáng nhướng mày. "Còn nếu tôi đoán không sai, thì Trương lão sư cũng đâu hoàn toàn chán ghét tôi—ít nhất cũng có chút tò mò, phải không?"
Một nhịp dừng vừa đủ.
Hoài Cẩn mỉm cười, nâng ly trà, mắt vẫn nhìn không rời đối phương:
"Xác thực mà nói... Hoàng tổng là một lựa chọn lý tưởng để kết hôn."
"Ồ?" Ân Như nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên thành chén trà. "Câu này nghe như nhận định từ một giảng viên chấm điểm bài luận."
"Thì tôi là giảng viên mà." Cô nhún vai. "Liên hôn vốn được định sẵn từ lâu, chỉ là không ai tìm được người hợp. Nhưng nếu người đó là Hoàng tổng... thì tôi thấy mình không thiệt."
Cả hai người cùng cười—một nụ cười không có sự ngại ngùng, không có trò đùa hời hợt. Chỉ là sự thừa nhận đơn giản của hai người trưởng thành, rõ ràng về mục đích, nhưng không kém phần cuốn hút trong cách họ bắt đầu vẽ nên một đường song hành.
Sau khi thưởng thức gần hết phần sushi omakase, người phục vụ lễ phép mang ra món tráng miệng nhẹ: bánh wagashi truyền thống kết hợp cùng trà matcha lạnh.
Khi Hoài Cẩn vừa cầm ly trà lên thì một tiếng "rắc" khẽ vang từ sau lưng cô.
Ân Như lập tức nghiêng đầu.
Một nữ phóng viên trẻ—có lẽ thuộc ban tin giải trí hoặc tài chính—đang lén chụp ảnh từ bàn bên bằng điện thoại. Cô ta giật mình khi thấy Ân Như bắt gặp ánh mắt mình, vội cúi đầu, định cất máy đi.
Hoài Cẩn cũng quay lại, mắt lướt nhanh gương mặt người kia, rồi nhìn Ân Như:
"Cô là người hay lên báo hả?"
Ân Như hơi nghiêng đầu, giọng hờ hững:
"Không phải báo lá cải. Nhưng tôi đoán... có người thấy tôi hẹn ai đó không phải trong danh sách 'nghi can tình cảm' quen thuộc."
"Vậy tôi bị đưa vào vùng nghi vấn rồi."
"Ừ. Nhưng tôi thấy... cô cũng không có ý định né tránh."
"Nếu né, tôi đã không đi cùng cô ngay từ đầu." – Hoài Cẩn vừa nói vừa nhấp một ngụm trà, ánh mắt chẳng mấy bận tâm đến ánh đèn flash mờ mờ ban nãy.
Một lát sau, người phục vụ lại gần, hơi lúng túng:
"Xin lỗi quý khách, người ngồi bàn sau là thực tập sinh cũ của phóng viên tạp chí tài chính, có hơi nóng vội... chúng tôi đã nhắc nhở."
Ân Như chỉ gật đầu, không nói thêm gì.
Khi người phục vụ vừa rời đi, Hoài Cẩn đặt tách trà xuống, lật cổ tay xem đồng hồ:
"Chà, 13:14. Cô có lịch quay talk show buổi chiều không đấy?"
Ân Như khẽ bật cười:
"Còn cô? Định dùng đoạn tin lén này làm tư liệu giảng dạy trong môn phân tích truyền thông đại chúng?"
"Tôi nghĩ mang đến lớp sẽ khiến sinh viên phấn khích lắm. Đề bài: 'Giải mã ẩn ngữ giữa doanh nhân và giảng viên trong cuộc gặp không rõ tên gọi'."
Hai người cùng bật cười lần nữa—nhưng lần này là vì sự đồng điệu kỳ lạ. Một chút bất ngờ, một chút thử thách, nhưng hóa ra lại càng khiến khoảng cách giữa họ được kéo gần lại.
Ánh sáng chiều xuyên qua khung kính nhà hàng, vẽ từng vệt sáng lên bàn gỗ nơi hai người phụ nữ đang dùng bữa trưa, và một cuộc trò chuyện chợt rẽ sang hướng không ai tính trước. Sau sự cố với người chụp lén, không khí như được kéo chặt, rồi... trở lại bằng một câu nói dứt khoát của Hoàng Ân Như.
Cô đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt nghiêm lại, giọng trầm nhưng không mất đi sự nhẹ nhàng:
"Yên tâm, nếu tôi chưa chắc về điều gì, thì Trương lão sư đây sẽ luôn được giữ thanh danh. Bức ảnh đó—sẽ không thể truyền đi được."
Một giây sau, như để xác nhận lời hứa, từ phía quầy thu ngân vang lên tiếng nhân viên bảo vệ:
"Ảnh đã được xóa, cô Hoàng, đã kiểm tra lại ạ."
Hoài Cẩn hơi nhướn mày, nhìn sang đối diện.
"...Cô có tâm rồi đấy."
Cô cười nhè nhẹ, không phải kiểu xã giao mà như sự công nhận từ một người biết quan sát.
"Hoàng tổng tinh tế hơn lời đồn nhiều, mà xử lý cũng nhanh thật."
Ân Như nghiêng đầu:
"Chỉ là không muốn để người ngồi đối diện chịu phiền vì chuyện vốn chẳng cần có."
"Cũng không tệ đâu," Hoài Cẩn đan tay lên bàn, ánh mắt sâu hơn một tầng. "Tôi vẫn chưa từng được ai... lo phần thanh danh thay như vậy."
"Có thể vì họ chưa xem trọng cô đủ," Ân Như đáp, nửa thẳng thắn, nửa như khích tướng.
"Hay là vì tôi chưa từng để người nào đủ tư cách làm thế."
Họ nhìn nhau vài giây. Không ai bật cười, nhưng trong ánh mắt là một sự thú vị rõ rệt—như hai người không hề ngại va chạm, mà còn mong được chạm trán sâu hơn.
Không khí lúc này, không cần ánh nến hay hoa hồng, cũng có thể gọi là lãng mạn theo cách rất riêng.
Bữa trưa đã gần tàn. Sau món wagashi ngọt thanh và ngụm trà cuối cùng, không khí giữa hai người dần chuyển sang tầng sóng trầm hơn—một thứ đồng cảm không vội vàng, không quá rõ ràng, nhưng đủ để cảm nhận được.
Khi người phục vụ lịch sự mang hóa đơn đến, Ân Như không hề để Hoài Cẩn kịp động tay—cô đã đưa thẻ trước một bước, điệu bộ dứt khoát nhưng không phô trương.
Và rồi, khi hai người cùng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, Ân Như chợt rút từ trong túi một chiếc hộp gọn gàng, bọc giấy lụa xám tro, cột nơ lụa xanh nhạt.
"Tôi có chuẩn bị một chút quà nhỏ," cô nói, đưa hộp quà về phía người đối diện. "Coi như... 'quà ra mắt'. Mong rằng, Trương lão sư không từ chối."
Hoài Cẩn hơi bất ngờ, ánh mắt dừng lại trên gói quà rồi dời sang gương mặt Ân Như.
"Hoàng tổng cũng chú ý đến lễ nghĩa như thế sao?" cô hỏi, nhưng tay vẫn nhận lấy, động tác nhẹ mà không hề né tránh. "Thật ra tôi đang tò mò cô tặng gì... để xem có vượt qua chuẩn đánh giá không."
"Không quý giá gì cả, chỉ là một hộp mực Nhật Kuretake tôi mang về từ Kyoto lần trước—còn tưởng sẽ hợp gu người thích giảng bài và có sở thích viết thư pháp."
Giọng nói Ân Như chậm rãi, trầm ổn, như thể cô thật sự dành thời gian để chọn món quà ấy.
Hoài Cẩn ngước lên, cười nhẹ nhưng rất rõ ràng:
"Cô quan sát kỹ hơn tôi nghĩ."
"Tôi chọn vì tò mò," Ân Như đáp. "Nhưng hy vọng món quà là cái cớ... để tôi nhận được lời mời từ Trương lão sư cho cuộc hẹn kế tiếp."
Hoài Cẩn ôm hộp quà trong tay, im lặng một nhịp. Rồi cô nghiêng đầu, ánh mắt như cười mà không hẳn:
"Nếu người nhận quà mà không đáp lễ, chẳng phải thất lễ lắm sao?"
Ân Như khẽ mỉm cười. Một nụ cười rất nhẹ, nhưng trong đó là ánh nhìn sâu lặng như một cam kết chưa nói thành lời.
"Vậy tôi sẽ chờ."
Trên đường ra cửa nhà hàng, không khí giữa hai người vẫn mang chút dư vị ấm áp xen kẽ tinh tế, như thể từng câu thoại ban nãy vẫn đang luẩn quẩn đâu đó giữa ly trà xanh còn thơm mùi chát ngọt.
Hoài Cẩn bước chậm hơn một nhịp, rồi quay đầu nhìn Ân Như – lúc này đang rất tự nhiên giữ cửa giúp cô.
"Hoàng tổng chu đáo thật," cô nheo mắt. "Không biết lần sau gặp, tôi còn được 'đặc quyền phục vụ' thế này không."
Ân Như nhướng mày, hơi nghiêng đầu.
"Nếu cô thích, tôi có thể thêm cả đưa đón."
"Chà..." – giọng Hoài Cẩn lướt nhẹ như gió cuối chiều – "tôi mà yếu lòng thì chắc cũng dễ bị nuông chiều thành nghiện luôn ấy chứ."
Ân Như cười khẽ:
"Tôi luôn kiên nhẫn với những thói quen đáng giữ."
Hoài Cẩn không đáp ngay. Cô bước ra khỏi cửa, rồi trước khi rời hẳn, quay lưng nửa người lại, để lại một câu đầy ý nhị:
"Vậy nhớ giữ nguyên phong độ, Hoàng tổng—đừng để tôi phải bắt đầu 'ghi chú trừ điểm'."
Dứt lời, cô bước đi, để lại một lớp dư âm trong nụ cười sâu lắng của Ân Như—như thể buổi hẹn không kết thúc, mà mới chỉ vừa khởi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro