Chương 6: Trở lại

Hoài Cẩn hít một hơi dài, giọng nói trầm ấm nhưng chắc chắn:
"Mẹ, con đã nghỉ việc ở Thượng Hải rồi."

Mẹ Trương nhíu mày, ánh mắt ánh lên chút bất ngờ nhưng nhanh chóng chuyển thành thấu hiểu. Bà biết con gái bà vốn mạnh mẽ, không dễ bỏ cuộc; hơn nữa, cô ấy vô cùng yêu thích công việc tài chính, vậy mà lại đột ngột rời đi, bà không khỏi tò mò.

Hoài Cẩn tiếp tục, giọng nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy quyết tâm:
"Sau đó con muốn đến Ôn Châu sống, ở đó có một người... con muốn ở cạnh cô ấy."

Mẹ Trương khẽ nhíu mày, giọng trầm hỏi:
"Vậy lí do con nghỉ việc... là vì chuyện này sao?"

Hoài Cẩn lắc đầu, ánh mắt xa xăm như nhớ lại những ngày tháng qua:
"Không phải đâu mẹ. Con nghỉ việc xong, rồi mới đi du lịch, và chính trên hành trình ấy... con mới gặp người đó."

Mẹ Trương không hỏi tiếp về lí do nghỉ việc, bà biết con gái bà làm gì cũng có lí do, không phải là một người nông cạn hay hấp tấp. Bà khẽ nhíu mày, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn dò hỏi:
"Vậy con định sống và làm gì ở đó? Và... có thể cho mẹ biết người kia là ai không?"

Hoài Cẩn mỉm cười, giọng hơi nghẹn một chút nhưng tự nhiên:
"Con vẫn còn một số khoản đầu tư, đủ để sống ở nơi đó. Người đó... là một cô gái, người bản địa ở Thái Thuận, Ôn Châu. Chỉ nghe vậy thôi, nhưng cô ấy là lão bản, điều hành một homestay ở đó, còn sở hữu một đồi trà nữa."

Mẹ Trương bật cười, ánh mắt vừa tinh tế vừa ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
"Mẹ quan tâm đến thứ đó sao? Nhưng thôi... xác thực, có năng lực và biết lo liệu cho con thì tốt hơn nhiều. Mẹ không muốn con phải thiệt thòi. Xem ra trà kia cũng là do vị ấy muốn tặng cho mẹ nhỉ?"

Hoài Cẩn cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên đầy hạnh phúc, tay cô khẽ vuốt túi trà trên bàn:
"Đúng mẹ ạ... toàn bộ đều là cô ấy tặng. Cô ấy muốn mọi thứ đều chu đáo, từ homestay, đồi trà, đến cả trà đặc sản tặng mẹ. Con... con thật sự rất may mắn khi gặp cô ấy."

Mẹ Trương nhìn con gái, đôi mắt long lanh pha lẫn sự hiểu biết và niềm vui thầm kín. Bà mỉm cười, trong lòng vừa tự hào vừa an tâm: cô con gái của mình đã tìm được nơi để dừng chân, và quan trọng hơn, đã gặp một người đủ bản lĩnh và tâm huyết để cùng con xây dựng một thế giới bình yên riêng. Không gian phòng ăn đầy ánh chiều tà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, hòa cùng câu chuyện của hai mẹ con, nhịp sống và tình cảm vừa thực tế vừa ngọt ngào len lỏi vào từng khoảnh khắc.

Hai mẹ con đứng trong phòng khách, ánh nắng buổi sáng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên hành lý đang xếp ngăn nắp trên sàn. Hoài Cẩn khẽ thở dài, tay cầm vali và túi xách, ánh mắt vừa bận rộn vừa không khỏi tiếc nuối.

Mẹ Trương bước đến, giọng vừa dịu dàng vừa có chút dò hỏi:
"Con định đến Ôn Châu luôn sao?"

Hoài Cẩn gật đầu, tay khẽ nắm quai vali, giọng cười nhẹ pha chút lo lắng:
"Mẹ, có nhất thiết phải chuẩn bị nhiều quà vậy không... sắp không nhét nổi vali rồi đó."

Mẹ Trương khẽ mỉm cười, ánh mắt tinh tế nhìn con gái, giọng trầm ấm nhưng chứa đầy sự nhắc nhở nhẹ nhàng:
"Con bé đó tặng cho mẹ nhiều như vậy, mẹ cũng phải có lòng chứ. Con cũng nhìn người ta xem chu đáo chuẩn bị nhiều như thế nào. Khi con đi, không chỉ là hành lý mà là cả sự quan tâm, sự tỉ mỉ của người khác dành cho mình, con phải trân trọng chứ."

Hoài Cẩn cầm từng món quà, tay hơi khựng lại, ánh mắt nhìn mẹ rồi nhìn những hộp trà, túi đồ bổ, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô nhẹ nhàng đáp:
"Con hiểu rồi, mẹ... Con sẽ trân trọng tất cả."

Mẹ Trương gật đầu, đôi mắt long lanh như muốn gửi cả niềm tin và lời chúc cho con gái. Bà bước gần, đặt tay lên vai Hoài Cẩn, ánh mắt ấm áp pha lẫn một chút lo lắng:
"Con đi xa, mẹ chỉ mong con an yên. Đừng quên những gì tốt đẹp mà con đã có... và hãy nhớ luôn biết trân trọng những người đối xử tốt với con."

Hoài Cẩn mỉm cười, hơi cúi đầu khẽ chạm trán mẹ, cảm nhận hơi ấm và sự quan tâm sâu sắc từ mẹ. Cả hai đứng im, tận hưởng khoảnh khắc yên bình cuối cùng trước khi Hoài Cẩn lên đường, lòng tràn đầy tình cảm và sự quyết tâm sẽ sớm quay về bên người mình yêu.

Trở lại con đường nhỏ quen thuộc trong thị trấn, Hoài Cẩn cảm thấy trái tim mình rung động theo một nhịp khác hẳn. Lần đầu cô đặt chân đến nơi này, cảm giác mông lung và bơ vơ chiếm trọn, như đang trốn chạy khỏi mọi thứ – công việc, trách nhiệm, áp lực ở Thượng Hải. Nhưng lần này, từng bước chân trên con đường ấy, từng hơi thở trong không khí mát mẻ của thị trấn đều tràn đầy một niềm hứng khởi khác. Cô không còn trốn chạy nữa; cô đang đi về phía người mà mình yêu, người mà cô muốn bên cạnh suốt đời. Mỗi căn nhà, từng mái ngói quen thuộc đều trở nên thân thuộc và gần gũi hơn bao giờ hết.

Đứng trước tạp hóa quen thuộc, Hoài Cẩn khẽ nhíu mày khi thấy cửa đóng im lìm. Nhớ lại những ngày trước, nơi này luôn tấp nập và đầy tiếng cười của Ân Như với những khách ghé thăm. Cô bước nhẹ vào từ sân sau, đẩy cánh cửa nhỏ và tiến vào trong. Ánh sáng trong phòng ấm áp, mùi trà thơm nồng dịu nhẹ tràn ra khiến tim Hoài Cẩn như lạc vào một không gian yên bình mà cô hằng nhớ.

Bên trong, Ân Như đang bận rộn đóng gói từng túi trà, ánh mắt tập trung đến nỗi không nhận ra bước chân quen thuộc. Khi nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu và nhìn thấy bóng dáng Hoài Cẩn, ánh mắt sáng lên, cả cơ thể như bừng tỉnh. Cô vội chạy tới, nụ cười nở trên môi, giọng vừa mừng vừa trách nhẹ:
"Sao cậu không gọi tớ để tớ đi đón hả? Đến kiểu này ai mà biết cậu đi qua cửa sau nữa chứ."

Hoài Cẩn đặt vali dựa vào cửa, không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy Ân Như thật chặt. Trái tim cô như muốn nói tất cả trong cái ôm này. Giọng cô rung nhẹ nhưng chắc chắn:
"Tớ nhớ cậu... làm bạn gái tớ được không?"

Ân Như đứng đó, giây phút đầu tiên dường như hơi đơ người, bởi câu ngỏ lời bất ngờ nhưng cũng đầy chân thành này. Một vài giây trôi qua, cô bật cười, ánh mắt long lanh đầy tinh nghịch nhưng cũng tràn ngập tình cảm:
"Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi... giờ tớ mà từ chối, Trương lão sư chắc sẽ lan truyền cả trấn rằng họ Hoàng tớ chơi xong rồi bỏ không chịu trách nhiệm đấy."

Hoài Cẩn cũng cười, tay khẽ vuốt và nghịch mái tóc của Ân Như, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh quái:
"Cho nên cậu không có quyền từ chối."

Ân Như khẽ cúi xuống, đưa mặt sát vào Hoài Cẩn, giọng thì thầm nhưng tràn đầy quyết tâm:
"Tớ vốn không có ý định từ chối..."

Cả hai đứng đó, trong không gian tĩnh lặng nhưng ngập tràn hơi thở và tình cảm của nhau. Ánh nắng len qua khung cửa, hắt lên đôi mặt của họ, khiến khoảnh khắc trở nên dịu dàng nhưng cũng đầy sức nặng của niềm hạnh phúc. Từng nhịp tim, từng hơi thở, từng ánh mắt trao nhau đều nhấn mạnh một điều: họ đã tìm thấy nhau, và từ giờ, sẽ chẳng còn ai phải rời xa. Hoài Cẩn siết chặt tay Ân Như, đôi môi khẽ mỉm cười, trong lòng tràn đầy quyết tâm và tình yêu: đây chính là nơi cô thuộc về, bên người cô yêu nhất.

Trên bàn trà, khói mỏng từ ấm trà vẫn còn lan tỏa, tạo nên một không gian ấm áp và tĩnh lặng. Ân Như nhấp một ngụm trà, giọng dịu dàng nhưng đầy tinh nghịch vang lên:
"Bữa tối nãy ai cũng vui khi biết cậu sẽ ở lại đây đó. Từ nay đây là nhà cậu luôn, không cần phải thuê homestay nữa đâu."

Hoài Cẩn đứng dậy, bước tới đóng cửa sổ, vừa khẽ cười vừa nói:
"Nghe giống kiểu tớ được bao ăn bao ở nhỉ... này khác gì được bao nuôi đâu nhỉ."

Ân Như bật cười, ánh mắt lóe lên một chút nghịch ngợm:
"Thật ra... nếu cậu bằng lòng thì tớ có khả năng đó đấy."

Hoài Cẩn tiến lại gần, tay nhẹ lướt qua mặt Ân Như, giọng ấm áp nhưng đầy tinh nghịch:
"Tớ có đầu tư, tiền đủ xài rồi. Vậy nên... tớ chỉ muốn tư cách bạn gái cậu thôi."

Ánh mắt Ân Như lóe lên, niềm vui và bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt. Cô đứng dậy, đảo vị trí từ "khách" thành "chủ", vòng tay ôm Hoài Cẩn lên ghế và hôn xuống. Giọng cô trầm xuống nhưng đầy dịu dàng:
"Hôm nay... Trương Hoài Cẩn, cậu phạm quy quá nhiều."

Hoài Cẩn cười khẽ, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch, nghiêng người đáp:
"Vậy thì... Hoàng lão sư muốn phạt tớ như nào đây?"

Ân Như cảm thấy tim mình rung động mạnh, như bị mê hoặc hoàn toàn, nhưng cô cam tâm tình nguyện. Chỉ có Hoài Cẩn mới khiến cô trở nên như vậy, mềm yếu nhưng đầy yêu thương. Hai người đứng sát nhau, ánh mắt chạm vào nhau, không gian xung quanh như dừng lại.

Ân Như khẽ nghiêng đầu, hôn lên môi Hoài Cẩn một lần nữa. Lần này, nụ hôn sâu hơn, dài hơn, như muốn nhấn chìm mọi lo toan và phiền muộn của thế giới bên ngoài. Hoài Cẩn đáp lại, tay ôm trọn thân Ân Như, nhịp tim của cả hai hòa cùng nhau. Không gian phòng trà trở nên chỉ còn họ, từng giọt trà còn sót lại trên bàn cũng dường như chậm lại, để lại khoảnh khắc hoàn hảo, đầy ấm áp và ngọt ngào.

Trong ánh sáng của trăng và sao, hai người cứ như vậy, ôm hôn và nhìn nhau, chẳng màng thế giới ngoài kia, chẳng màng thời gian trôi. Mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười và ánh mắt đều nói lên một điều: họ đã tìm thấy nhau, và sẽ chẳng bao giờ rời xa nữa.

Nụ hôn kéo dài trên môi, khiến không gian xung quanh như tan biến hoàn toàn. Hoàng Ân Như cảm nhận được nhịp tim Hoài Cẩn đập nhanh, hơi thở nóng hổi ngay sát cổ mình, lòng dường như rung lên từng hồi. Cô biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ không thể kiềm chế được nữa, cảm xúc và những mong muốn lâu nay bị kìm nén đang dần trào dâng. Nhẹ nhàng tách Hoài Cẩn ra, Ân Như định lấy cớ uống nước để bình tĩnh lại, để không khiến mọi thứ đi quá xa và cũng để giữ sự chủ động cho mình.

Nhưng Hoài Cẩn không hề vui vẻ với việc bị tách ra, ánh mắt có chút chững lại nhưng rồi lại dịu đi. Dường như cô hiểu những gì Ân Như đang nghĩ. Nhẹ nhàng quàng tay qua cổ Ân Như, Hoài Cẩn khẽ hỏi, giọng khiêu khích nhưng đầy trìu mến:
"Cậu sợ gì sao?"

Ân Như hơi đỏ mặt, thở gấp, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
"Tớ... tớ chỉ sợ cậu không vui... hình như tớ có chút... không làm chủ được bản thân nữa rồi."

Hoài Cẩn khẽ cười, ánh mắt lấp lánh, giọng dịu dàng nhưng đầy quyết đoán:
"Tớ đâu cần cậu kiềm chế như vậy..."

Không để thời gian trôi lâu hơn, Hoài Cẩn lại áp sát Ân Như, hôn sâu lên môi cô lần nữa. Lần này, Ân Như không còn do dự nữa; cô đáp lại đầy nhiệt huyết và say mê, nụ hôn trở nên dài hơn, mạnh mẽ hơn. Lưỡi của họ như đang du ngoạn, hòa quyện vào nhau trong từng nhịp thở, từng cử chỉ, như muốn nói tất cả những gì trái tim mình chất chứa bấy lâu.

Ân Như mượn đà ở thành ghế, tay ôm chặt Hoài Cẩn, nâng người lên, để Hoài Cẩn tựa vào cơ thể ấm áp của mình. Hai cơ thể áp sát, hơi thở hòa lẫn, nhịp tim dường như đồng điệu. Từng bước, Ân Như dịu dàng di chuyển, dẫn Hoài Cẩn ra khỏi phòng khách, qua hành lang ấm áp, rồi tiến về phía phòng ngủ. Cả hai đều im lặng, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim vang vọng, cùng với ánh mắt đầy khát khao và tình yêu.

Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới bên ngoài như ngừng lại. Mọi nỗi lo, mọi áp lực, mọi giới hạn đều tan biến. Chỉ còn lại hai người, trong một không gian chỉ thuộc về họ, nơi tình yêu được thổ lộ trọn vẹn và những cảm xúc bị kìm nén lâu nay được tự do lan tỏa. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ, mỗi cái nhìn đều nhấn mạnh một điều: họ đã tìm thấy nhau, và không muốn rời xa nữa.

Hai người bước vào phòng ngủ, cánh cửa khép lại phía sau như ngăn mọi thứ bên ngoài, tạo nên một không gian riêng tư chỉ dành cho họ. Nụ hôn giữa Ân Như và Hoài Cẩn vẫn chưa hề gián đoạn, dường như cả thế giới đều đã dừng lại để nhường chỗ cho những cảm xúc chất chứa bấy lâu. Ân Như dịu dàng đặt Hoài Cẩn xuống giường, ánh mắt vừa mềm mại vừa nồng nhiệt, tách nhẹ ra một chút để thở, nhưng đôi tay vẫn không rời người kia. Cô nói khẽ, giọng ấm nhưng đầy khiêu khích:
"Cậu kêu tớ dừng lại... giờ còn kịp đó."

Hoài Cẩn mỉm cười, ánh mắt kiên định, tay kéo Ân Như xuống, áp sát cơ thể cô:
"Tớ chưa bao giờ làm gì nửa vời cả..."

Ân Như cảm nhận được sự quyết đoán và tình cảm tràn đầy trong từng lời nói của Hoài Cẩn, lòng dâng lên một cảm giác vừa sợ vừa mong chờ. Cô lập tức cầm lấy tay Hoài Cẩn, đan chặt vào nhau, và khẽ hôn xuống môi cô. Nụ hôn trở nên sâu hơn, chậm rãi lan xuống cổ, từng cử chỉ đều chất chứa sự dịu dàng, say mê nhưng cũng đầy quyết đoán.

Không gian phòng ngủ trở nên ngột ngạt nhưng ngọt ngào, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào chỉ đủ để làm nổi bật những đường nét mềm mại của hai người. Tay họ bắt đầu đồng loạt di chuyển, cởi từng lớp áo của nhau một cách nhẹ nhàng nhưng đầy khát khao, như thể muốn khám phá từng chi tiết của cơ thể, từng hơi thở, từng nhịp tim đang đập hòa vào nhau.

Ân Như cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Hoài Cẩn ngay sát tai, nhịp tim mình cũng theo đó đập nhanh hơn. Cô khẽ nghiêng đầu, trao ánh mắt đầy tin tưởng và khao khát, cảm nhận từng cử chỉ vuốt ve của người kia. Hoài Cẩn đáp lại bằng một sự kiên định tuyệt đối, mỗi lần chạm vào, mỗi lần hôn đều làm Ân Như cảm thấy như mình đang tan chảy trong vòng tay ấm áp ấy.

Không còn gì ngoài hai con người đang hòa làm một, từng cử chỉ, từng nhịp thở, từng ánh mắt đều là sự thổ lộ đầy mãnh liệt của trái tim. Mọi giới hạn, mọi rào cản đều bị xóa nhòa; chỉ còn lại tình yêu, niềm tin và sự tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc bên nhau. Không gian phòng ngủ dường như trở nên rộng lớn nhưng cũng đủ chật chội để nhấn mạnh sự gần gũi tuyệt đối, nơi hai người có thể là chính mình, yêu nhau một cách hoàn toàn tự do và say đắm.

Căn phòng không chỉ vang lên tiếng thở, mà còn là sự giao thoa của hai trái tim đang tìm thấy nhau. Không còn là sự tò mò hay bồng bột, mà là sự thấu hiểu và chấp nhận. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh nhìn đều chứa đựng sự dịu dàng và chân thành.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhè nhẹ len qua rèm cửa sổ, rọi vào căn phòng nhỏ, tạo nên những vệt sáng ấm áp trên sàn gỗ và tường trắng. Không gian vẫn còn phảng phất mùi hương trà và hơi người, khiến căn phòng vừa yên tĩnh vừa gần gũi. Hoài Cẩn chậm rãi mở mắt, nhìn quanh, thấy Ân Như vẫn đang ngủ nghiêng trên gối, mái tóc mềm mại rơi lơ thơ trên vai, ánh sáng chiếu lên khiến từng sợi tóc lấp lánh như dát vàng.

Cô mỉm cười nhẹ, khẽ đặt tay lên vai Ân Như, cảm nhận hơi thở đều đều của người nằm cạnh. Ân Như từ từ mở mắt, chớp vài lần, ánh nhìn còn đượm chút mơ màng:
"Sáng rồi sao...?" cô khẽ hỏi, giọng ngái ngủ nhưng vẫn đầy dịu dàng.

Hoài Cẩn ngồi dậy, kéo chăn qua vai Ân Như, giọng trầm ấm:
"Ừ... ánh nắng chiếu vào phòng rồi, tớ nghĩ chúng ta nên thức dậy thôi."

Ân Như khẽ cười, rúc vào người Hoài Cẩn một chút, tay ôm vòng eo người kia:
"Tớ không muốn dậy... còn muốn nằm thêm chút nữa, cảm giác như vậy thật bình yên."

Hoài Cẩn cười khẽ, mắt ánh lên sự dịu dàng:
"Bình yên là bởi cậu ở đây mà... tớ cũng muốn vậy."

Bên ngoài, tiếng chim líu lo từ những cây trà ngoài hiên xen lẫn tiếng gió nhẹ xào xạc qua lá, tạo nên một bức tranh yên ả nhưng tràn đầy sức sống. Án ánh sáng ban mai chiếu lên khuôn mặt hai người, làm nổi bật những đường nét mềm mại, ánh mắt tràn đầy yêu thương và sự an tâm.

Hoài Cẩn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Ân Như, rồi đứng dậy, đi về phía cửa sổ mở rộng rèm, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sáng Thái Thuận. Ân Như ngồi dậy, nắm lấy tay Hoài Cẩn kéo xuống giường, cảm nhận sự ấm áp đang lan tỏa từ những cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa ấy.

Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng nhỏ như chứa đựng trọn vẹn thế giới của họ — ánh sáng, hơi thở, tình yêu và sự yên bình. Mọi thứ bên ngoài dường như không còn quan trọng, chỉ còn lại hai người, chậm rãi tận hưởng một buổi sáng đầu tiên trọn vẹn sau những ngày tháng họ tìm thấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro