Chương 7: Kết hôn
Cứ vậy, một năm trôi qua, cuộc sống của hai người cứ thế mà nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng trọn vẹn. Hôm đó, mẹ Trương bất ngờ đến thăm con gái, không báo trước một lời. Bà muốn xem Hoài Cẩn đang sống thế nào, cũng muốn tự mình nhìn thấy cuộc sống thường nhật của con.
Vừa bước đến cửa hàng nhỏ, bà khựng lại. Trước mắt bà là cảnh Hoài Cẩn ngồi trên chiếc ghế tựa cũ kỹ ngoài hiên, tay phe phẩy chiếc quạt nan, vừa quạt vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu cười nói điều gì đó. Bên dưới, Ân Như đang ngồi thuần thục đóng gói từng gói chè, động tác gọn gàng và chuyên chú, nhưng nét mặt lại thoải mái, thi thoảng ngẩng lên đáp lại nụ cười của Hoài Cẩn.
Mắt bà Trương vô thức dõi theo, rồi bà phát hiện ra một chi tiết nhỏ: chiếc quạt máy nhỏ duy nhất trong cửa hàng lại không hề hướng về phía Ân Như - người đang làm việc dưới sức nóng oi ả - mà lại quay về phía Hoài Cẩn. Nhưng khi nhìn kĩ hơn, bà thấy Ân Như vừa làm vừa nhón tay chỉnh lại tốc độ quạt, khẽ bảo: "Để quạt phía cậu, không thôi cậu nóng."
Hoài Cẩn liền bật cười, vừa quạt bằng tay vừa đáp:
"Thế thì cậu càng nóng hơn, quạt hướng về cậu đi."
"Không sao, tớ quen rồi." - Ân Như đáp, giọng bình thản nhưng ánh mắt lại mềm mỏng, đầy cưng chiều.
Mẹ Trương đứng ngoài hiên, lặng lẽ quan sát. Trong giây phút ấy, bà thấy rõ ràng sự chăm chút nhỏ nhặt mà hai đứa dành cho nhau. Một bên thì lo cho con gái bà mát mẻ hơn, một bên thì khăng khăng muốn người kia thoải mái. Cứ thế, chẳng cần những lời hứa hẹn to tát, cũng chẳng cần những món quà xa hoa, sự quan tâm giản dị ấy đã đủ khiến trái tim bà lặng lại.
Bà mím môi, khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
"Ừm... con gái bà cũng không thiệt thòi đâu."
Đôi mắt bà ánh lên sự an tâm hiếm thấy, bởi bà biết, người con gái ấy - Hoàng Ân Như - thật sự thương Hoài Cẩn từ những điều nhỏ nhất, và cuộc đời của con gái bà sẽ có một chỗ dựa vững vàng.
Lúc này Hoài Cẩn thấy bóng người ngoài hiên thì ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng, bất giác buột miệng hô lên đầy bất ngờ và vui mừng:
"Mẹ!"
Ân Như cũng giật mình, quay đầu nhìn theo hướng đó. Trước mắt là một người phụ nữ trung niên đang đứng nơi cửa, tay còn cầm túi đồ, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa có chút dò xét. Không khí trong căn tiệm nhỏ lập tức trở nên khác lạ, như có một luồng khí vừa chen vào.
Hoài Cẩn vội vàng bật dậy khỏi ghế, chạy nhanh ra đón. Nét mặt cô thoáng bối rối nhưng ánh mắt lại tràn ngập hạnh phúc khi thấy mẹ. Còn Ân Như, tay vẫn cầm gói chè chưa kịp buộc lại, đứng khựng một nhịp, rồi nhanh chóng đặt sang một bên, khẽ lau tay vào tạp dề, chậm rãi tiến đến gần.
"Mẹ... sao mẹ không gọi cho con trước?" Hoài Cẩn vừa hỏi vừa kéo mẹ mình vào trong, giọng run run xen lẫn niềm vui.
Người phụ nữ nhìn con gái, ánh mắt dịu xuống, nhưng rồi vẫn dừng lại ở Ân Như. Bà thấy rõ sự lúng túng pha lẫn lễ phép trong ánh mắt kia, thấy cả sự chăm sóc lặng lẽ từ từng chi tiết nhỏ lúc nãy.
Ân Như khẽ cúi đầu, giọng chân thành: "Cháu chào bác."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bà Trương không nói gì, chỉ nhìn cả hai rồi khẽ thở ra một hơi. Không gian bỗng trở nên ấm áp khác thường, như thể một mối dây vô hình đang âm thầm buộc ba người lại gần nhau hơn.
Trong bữa cơm tối, không khí vốn ấm áp và yên bình. Trên bàn, toàn là những món mẹ Trương tự tay nấu, thêm vài món Ân Như phụ chuẩn bị, mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà nhỏ. Hoài Cẩn gắp cho Ân Như một miếng cá, còn Ân Như thì tự nhiên gạt phần xương ra để trước mặt Hoài Cẩn. Những hành động quen thuộc, chăm chút cho nhau ấy không qua nổi ánh mắt người mẹ.
Bà Trương vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát, trong lòng vừa an tâm vừa chợt dâng lên cảm xúc khó tả. Sau một lúc im lặng, bà đặt đũa xuống, giọng nghiêm mà lại rất đỗi nhẹ nhàng:
"Các con... bao giờ định kết hôn? Ở chung một nhà thế này cũng đã ổn định, nhưng hôn nhân mới thật sự là chuyện lâu dài."
Lời bà nói khiến cả hai khựng lại. Hoài Cẩn đang uống canh, thoáng chút sặc nhẹ, còn Ân Như thì hơi cứng người, bàn tay dưới gầm bàn khẽ siết lấy tay Hoài Cẩn.
Hoài Cẩn đỏ mặt, ánh mắt né tránh, rồi chậm rãi quay sang nhìn mẹ: "Mẹ... chuyện này..."
Ân Như lên tiếng trước, giọng trầm ổn, có chút run nhưng đầy kiên định: "Thưa bác, con... con thật lòng muốn đi với Hoài Cẩn đến hết đời. Con chỉ sợ, bác chưa thật sự yên tâm để giao phó."
Căn phòng bỗng nhiên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Mẹ Trương nhìn hai bàn tay đang đan chặt của hai người con gái, lòng chợt mềm đi. Bà thở dài một hơi, vừa như cảm thán vừa như buông bỏ gánh nặng trong lòng.
"Thôi... mẹ chỉ mong các con thật sự hạnh phúc, vậy thì cưới hay chưa cưới cũng chẳng quan trọng bằng việc biết trân trọng nhau. Nhưng nếu thật sự có thể... thì cưới đi, để cả đời này có danh phận mà cùng nhau bước tiếp."
Hoài Cẩn khẽ ngẩng lên, trong mắt long lanh, Ân Như cũng nhìn sang với ánh mắt rạng rỡ mà kiên định. Hai người chạm vào nhau bằng một nụ cười, như ngầm hứa hẹn rằng câu trả lời cho mẹ... chắc chắn sẽ là "có".
Bữa cơm tối hôm đó kết thúc trong không khí vừa ngượng ngùng vừa ấm áp. Mẹ Trương sau khi dọn dẹp thì sớm lui về phòng nghỉ, để lại không gian riêng cho hai người. Hoài Cẩn vẫn còn lúng túng, đôi má đỏ hồng chưa tan đi, còn Ân Như thì im lặng nhưng ánh mắt sáng lên, như có điều gì đã quyết định từ lâu.
Đêm xuống, ngôi nhà nhỏ chìm trong ánh đèn vàng dịu. Ân Như bước ra ban công, nơi gió mát thổi qua khe cửa, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa quế ngoài sân. Cô khẽ siết chặt chiếc hộp nhỏ trong túi áo, trái tim đập nhanh hơn bình thường. Đây là vật mà cô đã chuẩn bị từ nhiều tháng trước, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp để đưa ra. Lời mẹ Trương nói tối nay chính là cái cớ hoàn hảo.
Trong phòng khách, Hoài Cẩn đang thu dọn lại sách vở, đôi mắt vẫn còn vương nét bối rối. Khi thấy Ân Như bước vào, cô ngẩng đầu:
"Cậu ra ngoài gió làm gì, trời khuya rồi đó."
Ân Như mỉm cười, bước đến gần, ngồi xuống đối diện. Cô nắm lấy bàn tay Hoài Cẩn, đôi mắt sâu lắng nhưng kiên định:
"Hoài Cẩn, có một chuyện tớ đã muốn làm từ rất lâu rồi... Nhưng cứ chần chừ mãi."
Hoài Cẩn thoáng ngạc nhiên, trong lòng dấy lên dự cảm kỳ lạ. Cô định hỏi thêm thì Ân Như đã rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ. Âm thanh bật mở vang khẽ trong căn phòng tĩnh lặng. Bên trong là một cặp nhẫn bạc tinh xảo, khắc một đường hoa văn mảnh mai như sóng nước, ánh sáng từ đèn phản chiếu khiến chúng lấp lánh như chứa cả trời sao.
Hoài Cẩn sững người. Tim cô đập thình thịch, đôi mắt mở to đến mức không chớp nổi.
"Ân Như... cậu..."
Ân Như khẽ siết chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng mà đầy kiên định:
"Cẩn à, một năm qua chúng ta đã sống bên nhau, vui có, khó có, thậm chí cả giận hờn. Nhưng chưa một ngày nào tớ muốn rời xa cậu. Lời mẹ nói tối nay... khiến tớ nhận ra, không cần phải chờ thêm nữa. Tớ muốn cho cậu, cho chúng ta, một sự hứa hẹn rõ ràng."
Nói đến đây, Ân Như quỳ hẳn xuống trước mặt Hoài Cẩn, hai tay nâng chiếc hộp nhẫn, giọng run run nhưng đầy quyết tâm:
"Hoài Cẩn, lấy tớ nhé. Hãy để tớ được chính danh, được nắm tay cậu đi hết cả quãng đời sau này. Bất kể có khó khăn gì, tớ cũng muốn là người đứng cạnh cậu."
Ánh mắt Hoài Cẩn bắt đầu nhòa đi vì nước mắt. Cô đưa tay che miệng, cổ họng nghẹn lại, không thốt nổi một lời. Trong đầu cô vụt qua biết bao kỷ niệm: từ ngày đầu chập chững bên nhau, những lần cãi vã rồi lại làm hòa, đến từng bữa cơm giản dị nơi căn nhà nhỏ này. Tất cả như gói gọn trong khoảnh khắc Ân Như quỳ trước mặt cô.
Hoài Cẩn rơi nước mắt, khẽ gật đầu. Cô đưa hai tay run run nâng lấy mặt Ân Như, thì thầm trong tiếng nấc:
"Tớ đồng ý... Tớ nguyện ý cả đời này đi cùng cậu."
Ân Như khẽ thở phào, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc rực rỡ. Cô nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Hoài Cẩn, rồi để Hoài Cẩn cũng đeo chiếc còn lại vào tay mình. Khi cả hai bàn tay đan vào nhau, những chiếc nhẫn bạc chạm khẽ, vang lên âm thanh như một lời hẹn thề vĩnh cửu.
Không kìm được nữa, Hoài Cẩn kéo Ân Như vào lòng, hôn lên môi cô trong sự run rẩy mà ngọt ngào. Nụ hôn ấy không còn là sự bồng bột của một mối tình thanh xuân, mà là sự xác nhận, sự gắn kết cho cả một tương lai.
Ngoài kia, ánh trăng nghiêng mình soi xuống, gió khẽ lay những cành hoa, như đang chứng kiến và chúc phúc cho đôi tình nhân trong căn nhà nhỏ ấy.
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày chiếu qua khung cửa, rọi vào căn phòng khách nơi Hoài Cẩn và Ân Như vẫn còn ngồi tựa vào nhau từ đêm qua. Hai chiếc nhẫn trên tay họ lấp lánh, như vẫn còn ấm áp lời hẹn thề vừa thốt ra.
Mùi canh nóng từ bếp thoảng ra, báo hiệu mẹ Trương đã dậy sớm nấu bữa sáng. Bà bước ra phòng khách, định gọi hai đứa thì bất chợt ánh mắt dừng lại. Chỉ trong một giây thôi, bà đã nhận ra sự khác biệt: trên ngón tay áp út của con gái và Ân Như đều có nhẫn bạc giống nhau.
Bà khựng lại, tay còn cầm cái muôi. Trong lòng thoáng một chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng biến thành một nụ cười hiền hậu.
"Các con..." giọng bà vang lên, vừa như thở dài, vừa như vui mừng.
Hoài Cẩn giật mình, ngẩng lên thấy mẹ đang nhìn chằm chằm vào tay mình thì tim như muốn nhảy ra ngoài. Mặt cô đỏ bừng, lắp bắp:
"Mẹ... con... con..."
Ân Như khẽ siết tay Hoài Cẩn, ánh mắt bình tĩnh nhưng tràn đầy dịu dàng. Cô đứng lên, lễ phép cúi đầu:
"Bác à... con đã cầu hôn Hoài Cẩn tối qua. Chúng con thật lòng muốn sống bên nhau, mong bác chúc phúc."
Không gian im lặng trong thoáng chốc, chỉ còn nghe tiếng chim hót ngoài vườn. Hoài Cẩn vẫn cúi gằm, sợ mẹ trách mắng, sợ sẽ có những lời khó nghe.
Nhưng mẹ Trương bất ngờ bật cười, đôi mắt long lanh như có chút xúc động:
"Ngốc quá, mẹ nào chẳng mong con gái tìm được người thương thật lòng. Chỉ cần hai đứa thật sự hạnh phúc, sống tử tế với nhau... thì mẹ còn gì phải lo nữa."
Hoài Cẩn ngẩng phắt đầu lên, mắt hoe đỏ:
"Mẹ... mẹ thật sự không giận sao?"
"Giận gì chứ? Mẹ còn mừng không kịp." - Bà tiến lại gần, nắm lấy tay con gái rồi quay sang nhìn Ân Như - "Ân Như, từ nay con không chỉ là khách trong nhà này nữa, con chính là người trong nhà. Hãy cùng nhau mà chăm sóc, yêu thương nhau cho thật tốt."
Ân Như cúi đầu thật sâu, giọng chắc nịch:
"Con hứa, bác ạ."
Không kìm được nữa, Hoài Cẩn lao vào ôm chầm lấy mẹ, vừa khóc vừa cười. Ân Như đứng cạnh, khẽ đặt tay lên lưng cô, trong lòng dâng lên một niềm ấm áp chưa từng có.
Bữa sáng hôm đó, ba người cùng ngồi quanh bàn ăn, tiếng nói cười vang lên giòn giã. Trên tay Hoài Cẩn và Ân Như, hai chiếc nhẫn bạc khẽ chạm vào nhau, lấp lánh dưới ánh nắng mới - như một minh chứng rằng từ hôm nay, họ đã thật sự trở thành gia đình.
Ý nghĩ về đám cưới bắt đầu từ buổi sáng hôm ấy, khi ba người ngồi quanh bàn ăn. Mẹ Trương gắp miếng cá vào bát con gái rồi cười bảo: "Nếu đã đeo nhẫn rồi thì cũng phải tính chuyện cưới hỏi cho đàng hoàng. Mẹ không cần rình rang, nhưng ít ra hàng xóm láng giềng cũng phải biết để còn chúc phúc cho hai đứa."
Hoài Cẩn nghe mà tim đập thình thịch. Từ nhỏ đến lớn, cô vốn đã quen với hình ảnh đám cưới truyền thống trong trấn: sân nhà ai đó trải bàn tròn, treo đèn lồng đỏ, mọi người mang quà bánh đến chúc tụng. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ là nhân vật chính trong một buổi lễ như vậy.
Ân Như lại nắm chặt tay cô, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm: "Con cũng nghĩ như bác. Chúng con không cần xa hoa, chỉ cần một đám cưới nhỏ trong trấn. Mời hàng xóm, bạn bè thân thiết, và nhờ trưởng làng làm chủ hôn. Như vậy vừa ấm cúng, vừa có ý nghĩa."
Mẹ Trương gật gù, nụ cười thoáng lộ vẻ xúc động: "Đúng rồi, đơn giản thôi, miễn hai đứa thật lòng với nhau. Trưởng làng mấy chục năm nay đều chủ hôn cho bao đôi, lần này chắc chắn ông cũng vui lòng."
Cả buổi hôm ấy, Hoài Cẩn và Ân Như ngồi bàn kế hoạch. Họ dự định tổ chức ngay sân sau nhà, chỗ có cây ngọc lan tỏa bóng mát. Bàn ghế sẽ mượn của hàng xóm, đồ ăn thì nhờ mấy dì trong trấn phụ nấu - toàn là những món quen thuộc.
Khi nghĩ đến cảnh mọi người tụ họp, tiếng cười nói rộn rã, Hoài Cẩn bất giác mỉm cười. Cô quay sang nhìn Ân Như, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều hiểu rằng đây chính là điều họ mong muốn - một khởi đầu giản dị nhưng đầy đủ ấm áp.
Đêm đó, khi nằm bên nhau, Hoài Cẩn khẽ nói: "Chúng ta thật sự sắp kết hôn rồi... Chỉ là một đám cưới nhỏ thôi, nhưng em thấy lòng mình an ổn lạ thường."
Ân Như vòng tay ôm lấy cô, giọng trầm ấm: "Không cần phồn hoa. Chỉ cần có cậu, có gia đình, có mọi người chứng kiến, thế là đủ. Đó mới là đám cưới trong mơ của tớ."
Ngày chuẩn bị cho đám cưới bắt đầu từ sáng sớm. Cả trấn dường như rộn ràng hơn hẳn, bởi tin tức về hôn lễ của Hoài Cẩn và Ân Như đã lan đi khắp nơi. Hàng xóm láng giềng ai nấy đều vui vẻ, vừa như bất ngờ, vừa như mong chờ được chứng kiến một sự kiện đặc biệt.
Sân sau nhà Hoàng gia trở thành trung tâm. Mấy bác hàng xóm mang bàn ghế sang, mấy chú thanh niên thì dựng rạp bằng khung tre, phủ bạt đỏ tươi. Dọc theo hàng hiên, lồng đèn giấy đỏ được treo thành hàng dài, gió thổi nhẹ khiến những ngọn đèn rung rinh. Cây ngọc lan ở góc sân cũng được treo thêm dây ruy băng trắng và đỏ, vừa trang nhã vừa ấm cúng.
Ân Như tự tay cắt giấy hỉ dán lên cửa, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa khéo léo khiến mọi người khen ngợi. Hoài Cẩn thì tất bật sắp xếp chén bát, thỉnh thoảng chạy ra sân ngắm nghía rồi mỉm cười hạnh phúc. Mẹ Trương đứng từ xa nhìn, ánh mắt hiền hậu, đôi khi còn lau nhẹ khóe mắt vì xúc động.
Đám trẻ con trong trấn thì háo hức chạy loanh quanh, vừa phụ treo bóng vừa trêu chọc hai "tân nương". Một bé gái tinh nghịch cười toe: "Cô Hoài Cẩn với cô Ân Như cưới nhau thì ai làm chú rể ạ?" Cả sân bật cười, Hoài Cẩn đỏ mặt, còn Ân Như thì xoa đầu bé, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Trong lễ cưới này không có chú rể, chỉ có hai cô dâu thôi, được không?"
Ngày lễ chính, trời trong xanh, nắng dịu dàng. Tiếng trống, tiếng pháo nhỏ vang lên từ ngoài ngõ. Hàng xóm lần lượt đến, tay cầm quà bánh, hoa quả, gương mặt rạng rỡ chúc phúc. Sân sau chẳng mấy chốc đầy ắp tiếng cười nói.
Trưởng làng trong bộ áo dài truyền thống bước vào, mái tóc bạc trắng, dáng đi ung dung. Ông đứng ở giữa sân, nụ cười hiền hòa, rồi cất giọng: "Hôm nay là ngày lành, trấn ta lại có thêm một đôi uyên ương nên nghĩa vợ chồng. Tình yêu không phân biệt, chỉ cần chân thành là được. Chúng ta cùng chúc phúc cho hai con."
Ân Như và Hoài Cẩn, cả hai đều mặc áo dài đỏ thắm, đứng cạnh nhau trước bàn thờ gia tiên. Họ cùng cúi lạy tổ tiên, rồi quay sang chắp tay cúi đầu cảm tạ trưởng làng và mọi người. Sau đó, Ân Như lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra để lộ hai chiếc nhẫn bạc tinh xảo.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Ân Như nắm tay Hoài Cẩn, giọng run run nhưng kiên định:
"Hoài Cẩn, hôm nay trước tổ tiên, trước làng xóm, tớ muốn chính thức hứa với cậu - à không, với vợ của tớ - rằng cả đời này tớ sẽ bên cạnh, chăm sóc và yêu thương cậu, không bao giờ buông tay."
Cả sân vỗ tay reo hò khi Ân Như lồng nhẫn vào tay Hoài Cẩn. Đôi mắt Hoài Cẩn ướt nhòa, nhưng nụ cười rạng rỡ chưa bao giờ tươi đẹp đến vậy. Cô cũng run run lấy chiếc nhẫn còn lại, lồng vào tay Ân Như, đáp khẽ:
"Cậu là gia đình của tớ, là nơi tớ muốn trở về mãi mãi."
Tiếng pháo nổ vang, hoa giấy tung bay. Mọi người trong trấn hò reo, cụ già trẻ nhỏ đều cười hạnh phúc. Một đám cưới giản dị, không xa hoa, nhưng lại chan chứa sự ấm áp và chân tình.
Tối đến, sau khi tiệc cưới đã tàn, khách khứa lục tục ra về hết, trong sân chỉ còn sót lại vài lồng đèn giấy đỏ treo lơ lửng lay động theo gió. Bầu không khí yên tĩnh hơn hẳn, chỉ còn tiếng dế rả rích dưới những bụi cỏ. Ân Như lúc này đã vào trong phòng tắm rửa, để lại Hoài Cẩn cùng mẹ đứng dọn dẹp vài thứ lặt vặt còn sót lại.
Khi chắc chắn không còn ai xung quanh, mẹ Trương khẽ kéo tay con gái ra một góc sân, nơi có bóng cây ngọc lan tỏa hương dìu dịu. Bà hạ giọng nói nhỏ:
"Sao con không nói sớm với mẹ là Ân Như chuẩn bị sính lễ nhiều như vậy? Mẹ cũng đã cố gắng chuẩn bị không ít, nhưng so với bên ấy thì có hơi thiếu. Mẹ thấy áy náy lắm."
Hoài Cẩn bật cười, trong ánh mắt vừa dịu dàng vừa có chút tự hào:
"Mẹ, cậu ấy nói với con rằng sau này khi về Thẩm Dương, mẹ chỉ có một mình. Vì vậy, cậu ấy muốn chuẩn bị nhiều hơn một chút, để mẹ dư dả, có gì thì cũng dễ xoay xở. Ân Như còn định đưa cả hồi môn trả lại cho nhà chúng ta, nhưng con đã ngăn cản rồi. Con không muốn cậu ấy chịu thiệt thòi."
Nghe vậy, mắt mẹ Trương bỗng hoe đỏ. Bà im lặng một lát, nhìn xuống bàn tay đã nhăn nheo vì năm tháng, rồi chậm rãi đáp:
"Thì ra nó nghĩ cho mẹ nhiều như thế... Con gái à, mẹ thật sự mừng khi con gặp được một người biết yêu thương và lo lắng chu toàn như vậy. Ban đầu mẹ vẫn còn lo, vì chuyện hai đứa con gái cưới nhau sẽ bị người ngoài dị nghị. Nhưng nhìn Ân Như hôm nay, nhìn cách nó chăm chút, nhìn ánh mắt nó dành cho con... mẹ thấy mình an tâm rồi."
Hoài Cẩn nắm lấy bàn tay mẹ, khẽ bóp nhẹ như trấn an:
"Mẹ, sau này mẹ không còn chỉ có một mình nữa đâu. Con và Ân Như đều là con gái của mẹ, chúng con sẽ cùng nhau chăm sóc mẹ. Dù con có định cư ở phương Nam, nhưng trái tim của con lúc nào cũng ở cạnh mẹ. Cậu ấy cũng muốn vậy."
Mẹ Trương ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, nơi có vầng trăng tròn sáng ngời treo lơ lửng. Bà khẽ thở dài, nhưng đó không phải tiếng thở dài mệt mỏi, mà là một hơi thở nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng. Bà mỉm cười, giọng lạc đi vì xúc động:
"Trước giờ mẹ cứ nghĩ mình chỉ có một đứa con gái. Không ngờ hôm nay lại có thêm một đứa nữa. Có hai đứa con gái cùng thương mẹ, mẹ thấy vậy là đủ hạnh phúc rồi."
Tiếng nước từ trong phòng tắm vẫn vang vọng ra đều đều. Hoài Cẩn khẽ gục đầu vào vai mẹ, khóe miệng cong lên một nụ cười vừa mãn nguyện vừa bình yên. Cảnh sân nhỏ, ánh trăng sáng, mùi ngọc lan thoang thoảng, tất cả gom lại thành một khoảnh khắc lặng lẽ nhưng ấm áp - nơi một gia đình mới vừa được gắn kết bền chặt bằng tình yêu và sự thấu hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro