Chương 14 : Chỉ là tiện đường thôi

Thư dừng lại thoáng chốc, quay sang nhìn cậu. Trong ánh hoàng hôn, khóe môi cô cong lên, nửa như đồng ý, nửa như để cậu tự hiểu lấy.

Chiều hôm ấy, bầu trời vẫn còn vương mấy áng mây trắng lững lờ. Nắng cuối ngày dịu lại, trải vàng cả con đường rợp bóng cây xanh.

Khánh dắt xe ra cổng, cậu dịu dàng gọi tên chị.

Con đường dần thưa người, chỉ còn vài ánh đèn đường vừa bật sáng, ánh vàng trải loang trên mặt đường còn vương hơi nóng của ban chiều.

-  "Đến nhà chị rồi." – Thư ngồi trên yên sau, giọng nói nhẹ nhàng.

Khánh gật đầu, trong lòng bỗng thấy tiếc khi quãng đường quen thuộc này sắp hết. Cậu đưa tay gãi nhẹ sau gáy, cố giữ giọng bình thường:
-  "Đi cũng nhanh nhỉ, thật là ... chưa gì đã phải tạm biệt chị rồi."

Thư mỉm cười, xoay quai cặp trên vai:
-  " Ừm, nhờ có em đưa chị về nên cũng nhanh ."

Khánh bật cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút ngại ngùng. Cậu nhìn ngôi nhà sáng đèn trước mặt, biết là phải về, nhưng tim lại không muốn.

-  "Thôi, chị vào nhà đi kẻo ba mẹ lo." – Khánh lên tiếng trước, dù trong lòng vẫn còn luyến tiếc.

Thư quay lại, nhìn cậu một thoáng, rồi khẽ gật đầu. -  -  "Ừ, em về cẩn thận."

Nói rồi, cô bước lên vài bậc thềm. Nhưng trước khi mở cổng, Thư bất giác quay lại. Ánh đèn vàng hắt xuống làm gương mặt cô sáng bừng, đôi mắt ánh lên tia ấm áp.
-  "Mai gặp ở trường nhé."

Khánh đứng khựng lại một nhịp, rồi cười, giọng chắc nịch:
-  "Vâng. Mai gặp."

Cánh cổng khép lại khe khẽ. Khánh vẫn còn đứng đó, nhìn ánh sáng hắt ra từ ô cửa sổ tầng hai. Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả — vừa bồn chồn, vừa hạnh phúc. Cậu khẽ thở ra, đạp xe về nhà mà thấy lòng mình nhẹ tênh.

Khánh về đến nhà là lúc trời cũng nhá nhem tối, cậu cất xe, bước vào nhà chào ba mẹ rồi để cặp sách lên bàn học, tâm trạng rất tốt.

Cơm tối vừa dọn xong, Khánh ngồi xuống bàn ăn. Mẹ thoáng nhìn con trai rồi bật cười:

– "Dạo này con về muộn hơn mọi khi nha. Lại còn mặt mày hớn hở. Có chuyện gì vui thế hả?"

Khánh ngẩng lên, hơi khựng lại, rồi vội gắp miếng cá cho vào bát:
– "Con... con chỉ ở lại làm việc lớp thôi mà, có gì đâu mẹ."

Ba nhấp ngụm canh, nheo mắt trêu thêm:
– "Việc lớp hả? Hay là có ai cùng đường, nên cái 'việc lớp' ấy kéo dài ra thêm vài vòng?"

Mẹ cười phụ họa:
– "Ừ, con trai lớn rồi, cũng phải có bạn gái đưa về, chứ hồi trước đi học toàn phóng cái vèo một mạch, giờ thì khác rồi."

Khánh ho sặc sụa, vội uống nước. Tai đỏ bừng lên, chỉ biết cúi gằm xuống chén cơm, lúng túng đáp nhỏ:
– "Con ... chỉ tiện đường thôi"

Mẹ liếc ba, rồi cười tủm tỉm:
– "Tiện đường hả? Là có người về chung đường thật rồi."

Ba gật gù thêm vào:
– "Thấy con về mà cứ cười cười, cha tưởng được tăng lương cơ đấy. Hóa ra... được 'tăng người'."

Khánh nghẹn lời, chỉ biết cúi đầu ăn cơm. Tai nóng ran, mặt đỏ lựng như quả cà chín.

Mẹ nhìn con trai, ánh mắt hiền nhưng cũng đầy ý trêu:
– "Thôi, con còn nhỏ, cứ học hành cho tốt. Nhưng mà... nếu có ai khiến con vui vẻ thế này, ba mẹ cũng mừng."

Ba mẹ nhìn nhau, cùng cười khẽ. Bữa cơm trôi qua trong tiếng chọc ghẹo vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hân285