Chương 23 : Kẹo ngọt
Sáng hôm đó, Gia Khánh đến trường sớm hơn thường lệ. Cậu đứng tựa lưng vào tường ngay đầu hành lang, chỗ có thể nhìn thấy cổng trường. Lớp của Khánh và lớp của Anh Thư chỉ cách nhau hai phòng, nhưng để gặp được, cậu chọn đứng chờ.
Trong tay Khánh cầm một gói kẹo nhỏ mua vội từ tiệm tạp hóa đầu ngõ. Không đắt, cũng chẳng đặc biệt, chỉ là loại kẹo mà cậu nghĩ có lẽ chị sẽ thích.
Tiếng cổng trường lạch cạch vang lên. Bóng dáng quen thuộc xuất hiện, dáng điềm tĩnh giữa dòng học sinh hối hả. Anh Thư vừa bước qua, đã bắt gặp ánh mắt của Khánh.
"Em đứng đây làm gì thế?" – cô hơi ngạc nhiên, nhưng nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi.
Khánh vội giơ gói kẹo ra, có chút lúng túng:
"À... em chờ chị. Tiện thì... cho chị cái này."
Thư khẽ nghiêng đầu, đón lấy. Ngón tay lướt chạm tay cậu, chỉ trong thoáng chốc mà làm tim Khánh đập thình thịch.
"Lại còn mang kẹo cho chị nữa?" – cô nói, giọng vừa buồn cười vừa dịu dàng.
Khánh gãi má, cố tỏ ra thản nhiên:
"Tại... hôm qua em đi ngang qua, thấy cũng ngon, nên... mua dư."
Thư cười khẽ, nụ cười khiến hành lang sáng hẳn lên. Cô không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng bỏ kẹo vào cặp. Nhưng trong lòng, có một cảm giác ấm áp lạ lùng.
Hai người cùng bước dọc hành lang, khoảng cách rất gần. Vài bạn học ngang qua, ánh mắt tinh nghịch không giấu nổi sự tò mò. Khánh hơi đỏ mặt, nhưng trong lòng lại có chút tự hào mơ hồ.
Anh Thư vừa bước vào lớp, Khánh mới quay lưng định đi về phía lớp mình. Nhưng chưa kịp đi xa, hai thằng bạn cùng lớp đã từ đâu xuất hiện, khoác vai cậu, cười đầy ẩn ý.
"Ê, sáng nay thấy đứng chờ ai ở hành lang kìa..." – một đứa kéo dài giọng.
"Lại còn đưa kẹo nữa chứ. Ghê nha, Gia Khánh của chúng ta bây giờ lớn rồi." – thằng kia giả vờ vỗ tay rần rần.
Khánh giật mình, mặt đỏ ửng:
"Xàm! Tao... thấy ngon nên cho thôi, có gì đâu."
Hai đứa bạn nhìn nhau cười càng khoái chí:
"Ờ, cái gì ngon cũng nghĩ đến chị ấy mà bọn tao- anh em chí cốt còn chả được cái gì đâu đấy."
Khánh nghệt mặt, không biết đáp sao. Trong đầu chỉ loé lên cảnh Anh Thư mỉm cười nhận kẹo khi nãy. Tim cậu chợt đập nhanh hơn, dù ngoài miệng cố chống chế:
"Chúng mày bớt bớt đi, đừng có nhiều chuyện!"
Nhưng khi hai đứa bạn cười hề hề kéo cậu vào lớp, trên môi Khánh vẫn còn vương chút cười ngại ngùng.
Tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên, cả đám học sinh ùa về chỗ ngồi. Trong lớp 10, mấy thằng bạn thân của Khánh vẫn chưa chịu tha, vừa kéo ghế ngồi xuống đã quay sang vỗ vai cậu.
"Ê Khánh, nói thật đi, ông với chị Thư lớp 11 kia... nghiêm túc không đấy?" – một thằng hạ giọng nhưng mắt vẫn lấp lánh tò mò.
Khánh khựng lại, tay cầm bút hơi siết chặt. Cậu giả vờ ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nhưng thực ra trong đầu chẳng nhìn thấy gì rõ ràng.Trong lòng chợt dấy lên một mớ cảm xúc khó tả. Cậu tự hỏi: mình thích chị ấy từ bao giờ nhỉ?
Có lẽ là từ buổi sáng nào đó, khi thấy Thư ngồi đọc sách ở hành lang vắng, dáng vẻ yên tĩnh như tách biệt hẳn khỏi những ồn ào quanh trường. Hoặc cũng có thể là hôm trời bất chợt mưa, nụ cười dịu dàng ấy đã khiến tim cậu loạn nhịp.
Khánh nhận ra, điều khiến mình bị thu hút không phải chỉ vì Thư xinh đẹp hay hiền lành, mà vì chị ấy có một sự bình yên kỳ lạ. Giữa bao ồn ào, lúc nào Thư cũng toát lên nét trầm lặng, dịu dàng — thứ mà Khánh, vốn là một cậu con trai hướng ngoại hay nói nhiều lại thấy mình muốn đến gần.
Chị ấy thích đọc sách, thích yên tĩnh, nhưng lại không hề xa cách... – Khánh nghĩ, khẽ mỉm cười. Thậm chí, ngay cả khi bị bạn bè cậu trêu chọc, Thư cũng chỉ cười nhẹ, không hề khó chịu. Chính cái cách cô đối diện với mọi thứ, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, khiến cậu ngày càng bị cuốn theo.
Khánh khẽ siết bàn tay lại, tim đập nhanh một nhịp.
Ừ, chắc là mình thích tất cả những điều ấy. Thích đến mức, chỉ cần ngồi cạnh thôi cũng thấy đủ vui rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro