CẢM ƠN NHE! KHÔNG CÓ CHI!

Mỗi ngày, An Nhi đều có một bất ngờ cho Tú.

Lớn lên một chút.

Trưởng thành một chút.

Một buổi chiều, khi đón ly nước từ tay mẹ, An Nhi nói "Cảm ơn mẹ!"

Hôm sau, khi được mẹ cảm ơn vì việc gì đó, An Nhi nói "Không có chi!"

Hôm sau nữa, An Nhi lại nói một mạch "Cảm ơn mẹ! Không có chi!"

An Nhi cứ lặp đi lặp lại mãi 2 câu nói trên.

Có lẽ vì mỗi lần nói vậy, Nhi đều thấy Tú cười rất vui vẻ.

Tú cũng rất vui vì Nhi luôn yêu Tú theo cách của bạn ấy.

Có lẽ niềm vui của mỗi chúng ta chỉ đơn giản có thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro