Phần 21: Cơn Mưa Cuối Hè
Dự án âm nhạc mà Thanh Bảo tham gia đang dần trở thành một cú hit lớn. Những sản phẩm âm nhạc đầu tiên được phát hành đã nhận được sự đón nhận nhiệt tình từ người hâm mộ. Cậu cùng với Karik, JustaTee và Suboi tạo nên một đội nhóm mạnh mẽ, không chỉ bởi tài năng mà còn bởi tình bạn gắn kết. Mỗi buổi sáng, họ cùng nhau thảo luận về ý tưởng mới, tạo nên những bản nhạc mới mẻ, đầy cảm hứng. Thanh Bảo cảm nhận được sự thăng hoa trong công việc, một cảm giác mà lâu nay cậu đã đánh mất.
Nhưng trong một buổi tối yên tĩnh, khi cậu ngồi một mình trong phòng thu, điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn từ Thế Anh.
Thế Anh: "Bảo, tôi vừa hoàn thành xong một bài hát, tôi muốn cậu nghe thử. Nó là về chúng ta, về những gì đã qua. Liệu có thể gặp nhau một lần nữa không?"
Thanh Bảo nhìn tin nhắn, lòng trào dâng một cảm xúc lạ lùng. Cậu đã quyết định để quá khứ ngủ yên, nhưng câu chuyện giữa họ dường như chưa hoàn toàn kết thúc. Một phần trong cậu vẫn muốn lắng nghe những lời từ Thế Anh. Sau bao lâu, liệu họ có thể tìm lại được sự hiểu biết và thấu cảm với nhau?
Cậu do dự một lúc rồi quyết định trả lời.
Thanh Bảo: "Tôi sẽ gặp anh. Nhưng không phải vì quá khứ, mà vì chúng ta xứng đáng có một lần gặp mặt rõ ràng."
---
Ngày hôm sau, Thanh Bảo đến quán cà phê nơi họ từng hẹn hò nhiều lần. Thế Anh đã đến trước và đang ngồi đợi. Cả hai không nhìn nhau ngay lập tức, mà chỉ lặng lẽ ngồi trong im lặng. Không có lời trách móc, không có sự căng thẳng, chỉ có sự tĩnh lặng đầy ý nghĩa.
"Cảm ơn cậu đã đến," Thế Anh nói khi Thanh Bảo ngồi xuống đối diện.
Thanh Bảo gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Tôi không biết phải nói gì, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải kết thúc chuyện này một lần nữa."
Thế Anh lấy ra chiếc điện thoại và bật bài hát mà anh vừa hoàn thành. Những giai điệu nhẹ nhàng vang lên, khiến Thanh Bảo không khỏi cảm động. Đó là bài hát mà Thế Anh viết về họ, về những ngày tháng yêu nhau, về những nỗi đau, những kỷ niệm không thể quên. Lời ca như một làn gió nhẹ thổi qua trái tim cậu, làm sống dậy những cảm xúc mà cậu tưởng đã chôn vùi từ lâu.
"Bảo, tôi biết chúng ta đã có quá nhiều vết thương. Nhưng tôi muốn cậu biết rằng, tôi không hối hận vì những gì đã qua. Dù có phải tiếp tục làm bạn hay chỉ là những người xa lạ, tôi sẽ luôn trân trọng cậu."
Thanh Bảo nghe xong, mắt hơi đỏ. Cậu không thể phủ nhận rằng những lời này đã chạm vào một phần sâu kín trong lòng mình. Cảm giác yêu thương và hối tiếc dường như không bao giờ phai mờ, chỉ có điều, thời gian và sự trưởng thành đã giúp cậu nhìn nhận mọi thứ một cách khác biệt.
"Thế Anh, tôi không thể thay đổi quá khứ. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta có thể học cách sống với hiện tại. Và không còn phải hối tiếc về những gì đã qua."
Thế Anh im lặng, rồi gật đầu. Anh cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Thanh Bảo, và điều đó khiến anh nhẹ nhõm hơn. Họ không cần phải quay lại, nhưng ít nhất họ cũng có thể cùng nhau bước tiếp, mỗi người một hướng, nhưng không còn khúc mắc trong lòng.
---
Tối hôm đó, Thanh Bảo trở về phòng thu. Cậu cảm thấy bình yên sau cuộc gặp gỡ với Thế Anh. Cảm giác nhẹ nhõm như một cơn mưa cuối hè xua tan đi cái nóng oi ả của những tháng ngày qua. Cuộc sống của cậu giờ đây không còn mơ hồ, không còn những ám ảnh từ quá khứ. Cậu biết mình phải làm gì để tiếp tục.
Trong lúc này, Karik gọi đến.
"Cậu làm gì vậy, Bảo? Cả nhóm đang tụ tập ở nhà tôi, đến đây đi, chúng ta có chuyện quan trọng muốn bàn."
Thanh Bảo cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mỉm cười khi nghe đến lời mời. Cậu không còn cảm giác cô đơn như trước, vì đã có những người bạn đồng hành luôn sẵn sàng bên cạnh mình.
---
Tại nhà Karik, bầu không khí ấm cúng và đầy tiếng cười. JustaTee, Suboi, và các thành viên khác trong nhóm đang cùng nhau lên kế hoạch cho sản phẩm âm nhạc mới. Thanh Bảo tham gia vào cuộc họp, tham gia vào những ý tưởng sáng tạo. Cậu không chỉ là một phần của nhóm mà còn cảm thấy mình là một phần quan trọng trong hành trình âm nhạc này.
Cả nhóm nói về những kế hoạch lớn, về những sản phẩm âm nhạc đầy tiềm năng sẽ sớm được ra mắt. Trong khi các bạn của cậu trao đổi sôi nổi, Thanh Bảo ngồi yên lặng, nhưng trong lòng cậu cảm thấy vui vẻ. Cảm giác của cậu không phải là sự lo lắng hay mệt mỏi, mà là sự tự tin vào chính bản thân mình.
Đêm đó, khi mọi người tạm nghỉ ngơi, Thanh Bảo ngồi một mình trên ban công, nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Cậu nhận ra rằng, dù mọi chuyện đã thay đổi, nhưng những gì quan trọng nhất vẫn còn ở lại: tình bạn, đam mê âm nhạc, và tình yêu với chính bản thân mình.
Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu. Cuộc sống này, dù có khó khăn, nhưng ít nhất giờ đây, cậu đã tìm được con đường cho mình.
---
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro