Thanh Bảo sau khi vệ sinh xong gấp gáp chạy từ trên cầu thang xuống. Thấy cậu gấp gáp như vậy ông Quốc Cường ngồi trên so pha cũng lo lắng sợ cậu vấp ngã.
"Cháu sao lại gấp như vậy? Thế Anh dọa cháu hay sao?"
Thanh Bảo dừng lại cúi đầu lễ phép chào hỏi ông, ánh mắt hơi lo sợ liếc nhìn xung quanh.
"Thế Anh còn trên lầu chưa xuống đâu cháu đừng lo."
Nhìn khuôn mặt lo sợ của cậu ông Quốc Cường có chút thương.
"Ông, buổi tối cháu...."
Cậu lưỡng lự ngượng ngùng không dám mở miệng. Ông biết rõ cậu muốn hỏi cái gì, vô cớ bật cười dọa Thanh Bảo càng thêm ngượng.
"Thế Anh ôm cháu về. Ta thấy cháu như vậy còn tưởng cháu gặp chuyện."
Thanh Bảo nghe ông nói xong liền chết sửng, ôm, ôm vào, còn bị ông nhìn thấy.
"Cháu...cháu...ông gửi lời cảm ơn đến Bùi Tổng giúp cháu, cháu còn có việc phải về trước."
Thanh Bảo nói xong liền gấp gáp muốn đi nhưng vì phép lịch sự nên vẫn cố gắng đứng yên.
Ông nhìn ra nên đành nói mấy lời rồi cho cậu rời đi. Mặc dù ông vẫn còn muốn cùng cậu trò chuyện một lúc.
"Cháu về cẩn thận một chút."
Cậu nhanh chóng gật đầu rồi chạy về phía cửa chính.
"Cậu Trần nên tự mình cảm ơn tôi rồi mới về chứ."
Tay còn chưa kịp đặt lên tay nắm cửa thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm lạnh của hắn.
Thanh Bảo xoay người vừa vặn nhìn thấy hắn từ trên cầu thang hình xoắn ốc bước xuống. Bước đi vừa cao ngạo vừa trầm ổn.
"Cảm ơn anh, Bùi Tổng."
Cậu cúi thấp đầu kiên quyết không nhìn vào mặt hắn.
"Cảm ơn như vậy thôi?"
Cậu chưa kịp ngẩng đầu đã bị cậu nói của hắn làm choáng váng. Ông ngồi trên sofa cũng không khác gì, tách trà muốn đưa lên miệng vừa được nữa đường đã dừng lại. Cậu và ông không hẹn mà đồng đều ngước mặt nhìn phía hắn.
"Bùi Tổng anh muốn như thế nào?"
Giọng nói có chút kiềm nén, cảm ơn thì cảm ơn thôi cần thêm cái gì chứ, chẳng lẽ...hắn muốn mấy cái gì mà mà ngoài tầm kiểm soát của cậu nữa đúng không? Giống như buổi tối.
"Trần Thiếu nghĩ tôi muốn như thế nào?"
Hắn cong môi nhìn cậu, vẻ 'yêu nghiệt' của hắn càng thêm tô đậm. Chỉ một hành động nhỏ như vậy, không biết có bao nhiêu người say mê trong đó có lẽ có cậu.
"Tôi, tôi mời Bùi Tổng ăn một bữa cơm có được không?"
Cậu ấp úng nói, vẻ mặt kia của hắn khiến cậu nghĩ...
"Không tệ, nhưng tôi muốn là do Trần Thiếu tự mình làm."
Hắn lần nữa cong môi, biểu tình vô cùng hứng thú. Vốn còn tưởng điều kiện gì khó khăn nhưng nghe đến hai từ nấu ăn mắt cậu đã phát sáng. Trù nghệ của cậu rất tốt, nấu cho hắn một bữa có gì khó khắn.
"Nếu Bùi Tổng muốn tôi chắc chắn sẽ đáp ứng, có điều, Bùi Tổng phải mất công đến Trần Gia một chuyến rồi."
Hắn nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt cậu, hắn có chút hứng thú. Đắc ý như thế, chắc trù nghệ không tệ đi.
"Làm phiền Trần Thiếu rồi."
Hắn đứng yên đó không có dấu hiện muốn bước đi tiếp, cậu không có gì để ở lại nên nhanh chóng xin phép rời đi. Ông ngồi trên so pha nhíu mày, bọn nó đang thách thức nhau đúng chứ.
Nếu lần này Thế Anh đến Trần Gia mà bị phóng viên chụp được, vậy có lợi cho ông rồi. Ông sẽ mở cuộc hợp báo giải thích sau đó công bố việc Thanh Bảo và Thế Anh sắp kết hôn. Hoàn mỹ, mà muốn nó càng thêm hoàn mỹ vậy ông phải nhúng tay vào một chút.
Thanh Bảo trở về đã gần 3 giờ chiều, mệt mỏi ngã người lên so pha. Cậu không dám nghĩ đến dinh thự của Bùi Gia lại nằm tận trên núi, xung quanh lại không có một chiếc xe khiến cậu đi bộ đến muốn gãy chân, lại thêm thắt lưng đau bây giờ cậu thật sự đứng dậy không nổi. Mà có như vậy cậu mới biết, Bùi Thế Anh thật sự không quá ga lăng, đưa cậu lên được lại không đưa cậu về được.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hiện tại cách cuối tuần chỉ có một ngày. Có lẽ chiều nay cậu đi chuẩn bị nguyên liệu. Nhân tiện lúc đến công ty, cậu thuận đường đến Bùi Thị gặp hắn để báo thời gian, nhưng lúc đó hắn đang hợp nên chỉ có thể báo với thư ký. Nhìn mặt cái gì cũng không hiểu củ cô thư ký cậu cảm thấy thật khó coi.
"Đức Duy buổi tối xin lỗi cậu."
Cậu vừa bước vào công ty đã đi thẳng đến phòng của Đức Duy. Buổi tối cậu cùng hắn rời đi quên mất anh.
"Cậu đến rồi, tớ còn tưởng hôm nay cậu nghỉ chứ."
Đức Duy đang soạn một đống hồ sơ ngẩng đầu lên nhìn cậu, còn tặng cậu một nụ cười.
"Buổi tối cậu về thế nào? Mình quên mất cậu luôn."
Đi đến so pha đối diện ngồi xuống, cậu đầy nghiêm túc nhìn Đức Duy.
"Thì bắt taxi về, cậu cũng quá vô tâm rồi"
Cậu cười hì hì nhìn Đức Duy cậu ấy không trách cậu là tốt rồi.
"Lúc sáng có điện thoại gọi muốn gặp cậu. Cũng không lâu đâu, khoảng hai mươi mấy phút trước thôi. Là điện thoại nội bộ từ Bùi Thị ."
.......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro