Hắn im lặng cậu cũng im lặng, cả hai ngồi ở đó thật lâu đến khi mặt trời ở bên kia núi đã ló dạng thì bọn họ nhận ra đêm đã qua rồi. Hắn là người đi vào trong đầu tiên, bước đến tủ tùy tiện lấy một bộ tây trang sau đó bước vào nhà tắm. Hắn thật không dám nghĩ đến, hắn đã kiên nhẫn ngồi lâu như vậy chỉ để chờ và nhìn cậu ngắm cảnh.
Thanh Bảo có chút tiết nuối cố náng lại ở đó thêm một chút nữa, vậy là cậu đã cùng hắn bỏ thời gian lâu như vậy để cùng ngắm sao.
"Hôm nay em ra ngoài, có cần tôi cho người đưa đi hay không?"
Hắn từ trong bước ra, tóc vẫn còn ướt đẫm. Cậu lắc đầu bước đến giúp hắn lau tóc, chiều cao có hơi chênh lệch khiến cậu phải nhón chân.
Hắn cứng nhắc tại chỗ, thật sự hắn có chút không quen với việc này. Cậu cũng nhận ra điểm cứng ngắc của hắn nên có ý muốn như lại, nhưng Bùi Thế Anh lại nhanh hơn, nắm lấy tay cậu ý bảo tiếp tục. Thanh Bảo cười nhẹ một tiếng sau đó khiễng chân giúp hắn lau thật khô tóc.
"Tôi cho người đưa em đi, ở đây muốn đón taxi không dễ."
Hắn nói xong trực tiếp bước ra ngoài, cậu vui vẻ mỉm cười ôm quần áo đi vào phòng tắm. Đến khi cậu bước xuống đến phòng khách đã thấy hắn nhàn nhã ngồi ở trên ghế uống cà phê.
Thấy cậu bước xuống hắn đứng dậy bước vào phòng ăn, Thanh Bảo hơi ngơ người, thì ra là hắn muốn đợi cậu ăn cùng. Có phải hắn đối với cậu thay đổi rồi hay không? Cậu cũng vậy đối với hắn thay đổi rồi. Dẹp đi suy nghĩ trong đầu cậu với tâm trạng vô cùng tốt nhanh chân đi vào phòng ăn.
Hắn cùng cậu cả hai yên lặng ăn sáng, chỉ yên lặng như vậy nhưng không khí thật sự hài hòa.
"Tôi đưa em đi."
Hắn thấy cậu ăn xong lập tức đứng dậy, cậu ngạc nhiên máy móc đi theo hắn. Hắn đổi ý rồi sao? Cậu mở cửa xe yên lặng ngồi xuống, hắn cũng vậy lẵng lặng khỏi động xe chạy đi. Cậu nói cho hắn điểm hẹn sau đó tiếp tục yên lặng.
Khẽ quan sát hắn khi lái xe, từ hướng bên cạnh chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt cương nghị của hắn trong lòng không khỏi vui vẻ. Còn hắn tuy trong ngoài mặt như thế nhưng trong lòng thật sự rất khó chịu, hắn quyết định đưa cậu đến đó cũng chỉ muốn khẳng định với tên kia cậu là của hắn.
"Cảm ơn anh."
Cậu mở cửa xe bước xuống, hơi liếc mắt đã nhìn thấy Khôi Vỹ đứng rất gần đó đợi cậu. Hắn cũng nhìn thấy hơi nhếch khóe môi, vươn tay chụp lấy cậu mạnh mẽ hôn xuống. Khôi Vỹ đứng ở gần đó không thể tránh khỏi việc nhìn thấy cảnh tượng kia khó chịu nhíu mày, hắn là muốn thách thức anh.
"Được rồi đi đi..."
Hắn nhìn thấy cậu đỏ mặt tâm tình vô cùng vui vẻ. Đợi Thanh Bảo bước xuống mới lái xe rời đi. Cậu ngượng ngùng đi về hướng Khôi Vỹ cười cười mấy cái, Khôi Vỹ cố gắng kiềm nén tức giận do hắn gây ra, dùng lực nắm tay cậu bước đi. Thanh Bảo lúc đầu không có tránh né nhưng một lúc lại có cảm giác không đúng, Khôi Vỹ nắm tay cậu thật chặt một mực không muốn buông ra, khiến cậu có chút đau.
"Khôi Vỹ..."
Cậu đừng lại khẽ lên tiếng gọi, Khôi Vỹ bị lực đạo từ phía sau kéo nhẹ làm giật mình đứng lại. Anh cười ha hả rồi buông tay cậu ra bước đi tiếp.
"Cậu có chuyện gì sao?"
Cậu theo sau lưng anh cẩn thận lên tiếng hỏi, cậu tất nhiên cảm nhận được tâm trạng của Khôi Vỹ không tốt.
"Không sao đâu, chỉ là lúc nãy hắn hôn cậu tôi có chút ghen tị thôi."
Khôi Vỹ cười âm trầm nói, Thanh Hóa hoảng hốt sau đó lại cười ngọt ngào, cậu đã hiểu sai hàm ý trong lời nói của Khôi Vỹ.
"Haha cậu tìm một người bạn gái là được rồi."
Khôi Vỹ nhìn cậu. 'Thích' một người khác sao? Không thể anh đã 'Yêu' cậu mất rồi.
"Được, tớ sẽ cố tìm một người giống như cậu."
Khôi Vỹ nói cho qua rồi tiếp tục bước đi, cậu nhanh chóng chạy theo anh.
Hôm nay tâm trạng của Khôi Vỹ hình như rất tệ, phải tìm cái gì đó khiến cho anh vui lên mới tốt.
"Khôi Vỹ, chúng ta ra bờ sông đi, ở đó rất đẹp biết đâu có thể làm cậu không buồn nữa."
Khôi Vỹ giật mình, rất lâu rồi anh chưa được nghe từ 'Khôi Vỹ' phát ra từ miệng cậu, nó thật ngọt ngào.
"Được."
Từ 'Khôi Vĩ' kia làm tâm trạng anh tốt lên, nhanh chóng nắm tay cậu chuyển hướng đi đến bờ sông. Quả thật ở đây rất đẹp tốt hơn nữa là không có nhiều người. Cậu cùng anh ở đó trò chuyện thật lâu. Thanh Bảo cảm thấy được tất cả lời nói của Khôi Vỹ hôm nay đều rất lạ, nhưng cậu chỉ nghĩ là do anh buồn nên không quan tâm đến.
'Ting...ting...ting..."
Điện thoại đặt trong túi của cậu khẽ run lên, nhanh chóng cần lấy mở lên xem thử, Thanh Bảo hơi hoảng hốt, là số của hắn.
"Tớ ra ngoài nghe điện thoại."
Cậu nói rồi lập tức chạy ra một góc cậy gần đó nhanh chóng ấn nhận. "
"Alo..."
Bên kia không có vang lên tiếng trả lời có thể là đang nghĩ gì đó.
"Tôi đợi em ở chỗ lúc nãy, nhanh chóng đi ra."
Hắn nói xong liền cúp mái không đợi cậu trả lời một câu. Thanh Bảo nhanh chóng chạy vào trong nói vài lời với Khôi Vỹ, tạm biệt rồi gấp gáp chạy đi. Nói là nói vài lời nhưng thật ra chính là giải thích.
"Em chậm như vậy."
.......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro