Chương 31

Thanh Bảo kinh ngạc nhìn hắn, làm chuyện khác, ba từ này cậu hiểu rõ nhất, hắn lại muốn làm cái kia.

"Không muốn..."

Bùi Thế Anh cúi đầu tà mị liếm nhẹ vành tai mẫn cảm của cậu. Cả người Thanh Bảo run lên sợ hãi di dịch thân thể.
                     

"Đừng...đừng..."

Cả thân thể bị hắn ghì chặt dưới thân căn bản không cách nào phản kháng, Thanh Bảo mắt hơi đỏ hồng yếu ớt cầu xin.

"Muốn tôi tha cho em?"

Bùi Thế Anh nâng môi thành một đường cong đẹp mắt, bàn tay lướt nhẹ trên khuôn mặt cậu, gần như phát họa lại khuôn mặt tuyệt mỹ kia. Thanh Bảo gật đầu, chắc nịch gật mạnh đầu.
                     

"Em nghĩ xem có thể hay không?"

Dứt lời liền cúi đầu hôn lên môi nhỏ đang mấp máy của cậu, Thanh Bảo vốn muốn nói hắn tha cho mình nhưng lời chưa phát ra đã bị hắn bắt nuốt ngược lại. Kỹ thuật hôn của hắn vố vô cùng tốt, Thanh Bảo bị hắn hôn một chút đầu óc đã trở nên trì độn, não bộ đình chỉ.
                     

"Ưm...thở...ư..."

Hắn cảm nhận hơi thở cậu dần trở nên gấp gáp nên tiếc nuối buông ra. Thanh Bảo khóe mắt ửng hồng sắc mặt hơi đỏ nằm dưới thân hắn điên cuồng hít thở. Kiểu hôn này cậu thích ứng không nổi.
                     

"Buổi tối đi, được không?"

Thanh Bảo gần như khóe mắt ẩn nhẫn lệ nhìn hắn, Bùi Thế Anh cong môi không đáp chuyển mắt nhìn ngoài cửa sổ. Rèm cửa khép hờ để lộ bầu trời tối đen như mực khó khăn tìm thấy ánh sáng, Thanh Bảo chột dạ cúi đầu, thật sự quá ngu ngốc.
                     

"Hiểu ra rồi chứ?"

Bùi Thế Anh cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cậu, Thanh Bảo ngớ ngẩn, hắn lúc nãy là dịu dàng thật sự sao?

"Từ...từ...A..."

Còn chưa kịp thích nghi với biểu hiện lạ lùng của hắn Thanh Bảo đã cảm thấy cả người tê rần, cảm giác vừa khó chịu vừa sung sướng.
                     

"A...đừng cắn..."

Thanh Bảo nhắm chặt mắt không nhìn, hắn cũng không nói gì chú tâm trêu đùa hai hòn ngọc. Thanh Bảo bị hắn ngậm cắn đến phát đau, cắn chặt môi không dám phát ra tiếng động.

"Ư...đừng chạm vào đó...."

Thanh Bảo hơi thét lên, hạ thể co thắt siết chặt dương vật thô to của hắn.
                     

Bùi Thế Anh gầm nhẹ, nâng thắt lưng cậu lên mạnh mẽ đâm rút.

"A..chậm chậm..chút..."

Thanh Bảo run rẩy, bàn tay siết chặt ga giường. Bùi Thế Anh càng lúc càng khoái cảm tốc độ đâm rút kịch liệt tăng lên.

"Thoải mái không...hừ?"

Tiểu huyệt đột nhiên co rút dự dội khiến hắn gầm lên.

"Ahhh----"

Thanh Bảo rên lớn, cậu bị hắn vừa thao vừa xoa đến bắn ra. 
                     

"Chưa gì đã ra."

Hắn mỉm cười tà mị tiếp tục di chuyển hạ thân. Thanh Bảo sau khi xuất ra liền giống như bếp bê vải sinh khí cạn, nằm yên thở dốc mặc hắn hành động.

"Hừ..."

Bùi Thế Anh gầm lên một tiếng rồi điên cuồng đâm rút, một lúc sau tiểu huyệt của cậu bị tinh dịch lấp đầy, cảm giác nóng ấm khiến cậu thở gấp.
                     

"Tha cho em."

Hắn ổn định nhịp thở gấp gáp của mình rồi đứng dậy, ôm lấy Thanh Bảo đang không còn chút sức đi vào nhà tắm.

"Ưm..."

Thanh Bảo nhỏ giọng rên lên, gục đầu vào lòng ngực hắn ngủ say. Bùi Thế Anh cúi đầu nhìn cậu tầm tình tốt lên.
                     

Cẩn thận giúp cậu lấy thể dịch khỏi hạ thể rồi quấn khăn ôm cậu ra ngoài. Thanh Bảo yếu ớt không chút sức lực nằm lên giường, chưa đến hai phút liền ngủ thật say.

"Chết tiệt."

Hắn nhíu mi thở gấp đi vào nhà vệ sinh tự mình giải quyết phần còn lại. Thanh Bảo đúng là yêu nghiệt, nhìn cậu không mặt y phục thôi cũng đủ để hắn cương cứng.                    
                     

Đợi khi Thanh Bảo tỉnh lại thì mặt trời cũng đã đứng bóng, cậu cả kinh, bản thân không dám nghĩ mình có một ngày dậy trễ đến như thế.

"Em náo cái gì?"

Bùi Thế Anh hơi nâng mi không vui nhìn cậu, Thanh Bảo càng thêm hoảng hốt, hắn cư nhiên còn ở nhà.

                     
"Tôi, anh không đi làm sao?"

Thanh Bảo lùi về sau thật nhẹ nhàng không dám kinh động hắn, Bùi Thế Anh lười phản ứng nhỏ giọng đáp lại.

"Hôm qua, em muốn nói cái gì?"

Hắn đột nhiên nhớ ra việc cậu gọi mình về sớm, trầm giọng hỏi. Thanh Bảo ngẩn người cố nhớ bản thân muốn nói gì với hắn.

"A, đúng rồi, anh thật sự muốn hợp tác với công ty tôi?"

Thanh Bảo ngồi ngay ngắn trên giường hoang mang nhìn hắn. Bùi Thế Anh nhìn biểu hiện nghiêm túc của cậu có chút buồn cười, tùy tiện đưa ra yêu cầu thôi, cậu phản ứng như vậy làm gì.
                     

"Chuyện này không thể tùy tiện được."

Thanh Bảo đè thấp âm lượng nói một câu nhưng vẫn đủ để hắn nghe rõ. Khẽ nhíu mày, Bùi Thế Anh ngồi dậy nhìn cậu thật lâu. Thanh Bảo ngượng ngùng cúi đầu, đảo mắt vòng vòng không dám nhìn hắn.
                     

"Em nghĩ là tôi tùy tiện?"

Bùi Thế Anh gần như phẫn nộ, thật không ngờ Thanh Bảo nghĩ hắn có nhiều thứ không tốt như vậy. Mặc dù là bị nói trúng nhưng cậu vẫn kiên trì lắc đầu không dám thừa nhận, cậu sợ hắn lại tức giận.
                     

"Tốt, tôi tùy tiện làm chết em."

.........




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro