Chương 36


Hắn chán ghét lùi về sau một bước tránh móng vuốt của cô ta. Trúc Ngọc lại không ngượng ngùng bước về trước. Thanh Bảo vừa xuống lầu đã bị hắn kéo ôm vào lòng, lực đạo không hề nhẹ, cậu bị làm đau ủy khuất cúi đầu.
                     

"Cậu ta, cậu ta..."

Cô ta mấp máy môi, hoàn toàn không nói nên lời. Tin tức Bùi Thế Anh kết hôn quả thật cô có xem qua, nhưng chỉ là lướt, cô hoàn toàn không tin vào mấy tin bậy bạ đó. Trong đầu cô chỉ chung thủy một suy nghĩ là Bùi Thế Anh còn yêu mình, anh ấy có thể chờ đợi mình dù lúc mình ra đi không nói với anh ấy một lời.
                     

"Vợ của tôi, Trần Thiện Thanh Bảo."

Hắn thấy ánh mắt đau lòng hụt hẫng của cô ta trong lòng có chút chua xót. Khẽ cúi đầu, hắn không muốn nhìn thấy khuôn máy cô ta lúc này, hắn sợ bản thân sẽ động lòng. Lúc trước hắn có thể vì cô ta làm tất cả, yêu thương cô ta hết mức, nhưng chỉ vì danh vọng trước mắt cô ta đã bỏ rơi hắn. Ra đi, thậm chí một lời từ biệt cũng không có.
                     

Lúc ấy, hắn hận cô ta nhưng yêu lại hơn rất nhiều. Hắn một mực chờ đợi cô ta cho đến khi tạp chí đăng tin, mỹ nữ Tiêu Trúc Ngọc sắp kết hôn với hoàng tử làng giải trí John của Anh Quốc. Trong thời gian sau đó hắn như một kẻ điên lao đầu một công việc chưa từng có thời gian ngừng nghỉ. Hắn còn dùng thế lực của mình chặn đứt đường sống của John chỉ vì mong cô ta trở lại với mình.
                     

Nhưng rồi sau đó, cô ta vẫn không trở lại, một chút tin tức cũng không còn gần như biến mất khỏi thế giới.
                     

"Anh nói dối, anh còn yêu em. Em biết, em biết mọi thứ. Em biết chính anh là người khiến John sống không bằng chết, em biết anh là người cắt đứt đường sống của anh ấy."

Cô ta gần như rống lên, cả thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy. Hắn hơi đau lòng, càng thêm siết chặt eo cậu cố gắng khống chế tâm tình.
                     

"Vậy cô về đây để trả thù cho hắn ta? Cô muốn giết tôi."

Hắn mở miêng, giọng nói mang theo cợt nhã. Cô ta nhíu máy run rẩy nhìn hắn.
                     

"Anh nghĩ em là người như vậy? Thời gian qua anh biết em đau khổ thế nào không? Sau khi John chết một mình em sống nơi đất khách quê người, phải trả qua bao nhiêu khó khăn. Có thể trở về đây đã là rất may mắn, em luôn hy vọng có thể trở về bên cạnh anh nhưng lại không dám nghĩ đến anh lại tuyệt tình như vậy."
                     

Bùi Thế Anh nhếch mép, cười thật trầm thấp nhưng cũng thật chua xót. Nếu lúc đó cô ta trở về, hắn sẽ dùng tất cả tính mạng để bảo vệ cô ta.
                     

"Tiêu tiểu thư, bây giờ là cô đang kể khổ với cháu tôi sao? Cô bỏ nó lâu như vậy bây giờ kể khổ có ít lợi gì. Được rồi, nếu như còn sĩ diện thì mong cô trở về đi, đừng ở đây nhiều lời. Thế Anh và Thanh Bảo còn phải đi hưởng tuần trăng mật."
                     

Không biết từ khi nào ông Quốc Cường đã xuất hiện còn đứng sau lưng cô ta. Trúc Ngọc giật mình xoay người anh mắt nhìn ông có chút câm hận.
                     

"Cháu, ông biết cháu yêu Thế Anh mà. Vì cái gì ông cứ muốn ngăn cách cháu và anh ấy, chừng ấy năm rồi chưa đủ hay sao?"

Cô ta gục ngã, ôm lấy mặt mình khóc thật lớn. Bùi Thế Anh càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, hắn không hiểu cảm xúc của bản thân lúc này là thế nào.
                     

"Quản gia, lên phòng lấy hành lí, sắp trễ giờ bay rồi."

Hắn đè giọng nói mình thật thấp, giống như đè nén tâm tình kích động của mình. Thanh Bảo chỉ im lặng quan sát, cậu thấy rõ sự khó chịu, chua xót và đau lòng của hắn. Lặng lẽ cười khổ, cậu thật không dám nghĩ, thời gian mà hai người bọn họ sắp chia xa lại mau đến như vậy.
                     

"Thế Anh, chúng ta đừng đi nữa. Tiêu tiểu như, thật xin lỗi vì đã ngăn cách hai người. Bùi Thế Anh vốn dĩ là của cô, chúng tôi kết hôn cũng không phải vì yêu nhau. Cô còn yêu anh ấy nhiều như vậy thì hai người cứ..."

Lời nói còn chưa dứt cậu đã bị hắn chặng miệng, không để lời nói tiếp theo phát ra. Hắn trừng mắt cắn mạnh vào môi cậu.
                     

"Tôi yêu ai là chuyện của tôi, em không thể xen vào. Còn nữa, nếu em còn nhắc lại những lời nói này trước mặt tôi thì đừng trách tôi độc ác. Trần thị là do tôi cứu, tôi cũng có thể hủy hoại nó."

Quả nhiên khi nghe lời này cả thân thể Thanh Bảo đều run lên. Sợ hãi uất ức nhìn hắn, Bùi Thế Anh lại không để vào mắt một đường kéo cậu ra xe.
                     

"Thế Anh, đừng bỏ rơi em."

.....



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro