Chương 43

Đến khi mặt trời đứng bóng Thanh Bảo mới mơ hồ tỉnh dậy. Bùi Thế Anh dậy sớm hơn cậu nhưng vẫn không rời giường chỉ nằm yên bên cạnh ôm cậu, nhìn cậu ngủ. Khi nhìn khuôn mặt cười đến sảng khoái của hắn cậu liền mặt mũi đỏ bừng, trong đầu toàn những màn phóng đãng buổi tối.
                     

"Sao vậy?"

Hắn thấy cậu mặt mũi đỏ lên liền biết chuyện gì nhưng vẫn vô sỉ hỏi lại. Thanh Bảo ngượng ngùng úp mặt vào ngực hắn không dám động đậy, mà sự thật là cậu động không nổi. Thắt lưng đau đến muốn nứt ra, toàn thân ê ẩm.

"Khi nào chúng ta trở về vậy?"

Cậu ở trong ngực hắn nhỏ giọng hỏi, tay vòng sang eo hắn ôm chặt.
                     

"Tôi còn chưa muốn về, em nôn nóng cái gì."

Hắn nâng đầu cậu lên hôn hôn, không cho cậu câu trả lời cụ thể. Thanh Bảo xoay qua xoay lại không để hắn hôn mình, cậu sợ hôn một lúc lại không thể ra ngoài được.
                     

"Chúng ta vận động buổi sáng đi."

Hắn đột nhiên mở miệng rồi ôm cậu đặt lên người mình. Thanh Bảo còn đang xoay lại bị hắn bất ngờ hôn lên như vậy hoảng hốt trừng hắn.

"Vận động phải ra ngoài chứ."

Câu nói còn chưa hoàn thành cậu đã cảm nhận được vật cứng rắn đang đặt dưới mông. Bất giác hiển ra hàm ý trong câu của hắn.
                     

"Không cần, em nghe hiểu mà đúng không?"

Hắn mỉm cười hôn hôn lên môi cậu, Thanh Bảo vẫn còn rối rắm không biết làm sao đến đi ra ngoài.

"Mau đi, chỉ một lần thôi."

Thanh Bảo trừng mắt kháng nghị, buổi tối hắn cũng nói một lần kết quả đến gần sáng, vậy bây giờ một lần nữa đến tối luôn sao.
                     

"Tôi...tôi...đi tắm."

Thanh Bảo ở trên người hắn chạy xuống gấp gáp đến sắp ngã, hắn nhếch môi ngồi dậy kéo cậu ôm vào lòng. Nhẹ nhàng hôn hôn khắp khuôn xinh đẹp, Thanh Bảo bị hắn ép ngẩng đầu để dễ dàng hôn lên đôi môi căng mộng.

"A...đừng."

Cậu rên rỉ chống cự thì tay hắn đã di chuyển vào áo ngủ mỏng manh, tà mị trêu đùa khắp nơi.
                     

Cậu càng lúc càng trở nên mẫn cảm, bị hắn sờ loạn một chút cả người đều đỏ bừng hơi thở cũng dồn dập.

"Ah..."

Hắn đặt một ngón tay ở miệng huyệt nhẹ nhàng ma sát, Thanh Bảo cả người co rụt lại kẹp chân ngăn hắn hành động.

"Em lại chống cự rồi."

Hắn không vui, ở nơi đầu nhũ đỏ hồng cắn mạnh một cái.
                     

Thanh Bảo ngẩng đầu hít khí khó chịu cầu xin.

"Khó chịu quá."

Hai ngón tay hắn ở tiểu huyệt không ngừng công kích, đâm ra rút vào, ma sát đệm thịt mềm mại ấm áp. Thanh Bảo bị hắn trêu chọc đến ánh mắt mơ màng dục vọng khống chế thân thể.
                     

"Nói em muốn tôi đi."

Hắn cũng bị dục hỏa bức người nhưng vẫn nhịn xuống ham muốn để chọc ghẹo cậu. Thanh Bảo hiện tại thân trì mơ hồ cái gì cũng không rõ liền trở nên vô cùng ngoan ngoãn, hắn bảo cái gì đều nghe theo cái đó.

"Nhanh..."

Hắn vẫn chưa muốn vào chỉ dùng hai ngón tay trêu đùa tiểu huyệt.
                     

"Tôi vào đó."

Hắn nói một tiếng báo trước sau đó mang của người cậu đặt xuống một đường đâm vào. Thanh Bảo úp mặt vào gối nằm cam chịu một đợt tấn cống của hắn. Bùi Thế Anh vừa thao vừa xoa, tiểu dương vật của Thanh Bảo cương cứng bị hắn xoa đến bắn ra.
                     

Sau một trận mây mưa kịch liệt, Thanh Bảo liền như búp bê vải nằm yên trong lồng ngực hắn. Bùi Thế Anh, cảm giác cả người cậu gần như trở thành nước chung thủy bám trong ngực mình khiến hắn càng thêm sung sướng. Mặc dù bản thân không biểu lộ tâm ý với cậu nhưng hắn rất mong Thanh Bảo hiểu, hắn yêu thích cậu.
                     

"Thế Anh, Trúc Ngọc thế nào rồi?"

Cậu e ngại mở miệng, lần trước khi nghe cô ấy bị tai nạn cậu cũng cảm thấy khá lo lắng, dù sao Trúc Ngọc cũng là người mà hắn thích.
                   

"Không biết."

Hắn dứt khoát đáp lại hai tiếng rối kéo cậu nằm lên ngực mình, đầu Thanh Bảo đặt trên ngực hắn không tránh khỏi hai mắt phải đối diện nhau. Thanh Bảo nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy tâm đập loạn.
                   

"Em hỏi vậy làm gì?"

Hắn hơi mỉm cười hôn lên mi tâm của cậu, Thanh Bảo vẫn chưa nhận được câu trả lời có hơi bất mãn.

"Anh với cô ấy, còn yêu nhau sao?" 

Câu hỏi vừa đưa ra đã khiến hắn không khỏi sửng sốt, đến bây giờ cậu vẫn chưa nhận được tâm ý của hắn dành cho cậu.
                     

"Hừ"

Hắn nhăn mi hừ lạnh một tiếng rồi đi xuống giường, một đường đi thẳng vào nhà vệ sinh. Thanh Bảo không hiểu ý, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng hắn.

"Khi không lại tức giận, thật khó hiểu."

Thanh Bảo rút người chui vào chăn chìm đóng trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.
                     

Bùi Thế Anh sau khi tắm xong cũng không để ý cậu, đi thẳng ra ngoài. Hai người cứ như vậy giận dỗi, không ai nói với ai tiếng nào trầm mặc qua hết một ngày. Thanh Bảo biết hắn tức giận nhưng vẫn không đi hỏi lí do, bởi cậu nghĩ hắn là tự dưng tức giận không liên quan gì đến cậu.

.....




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro