Chương 48
Bùi Thế Anh cứ đi khắp nơi tìm cậu, đến khi thấy thân ảnh nhỏ bé gục ngã bên hòn đá thì tim hắn hoàn toàn thắt lại. Hắn chạy nhanh ôm chặt thân thể đó vào lòng nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt trắng bệt. Thanh Bảo cảm nhận được sự ấm áp xua tan cái lạnh lẽo đang bủa vây thân thể, ỷ lại mà nép chặt vào. Cậu không mở mắt chỉ ôm chặt cái gọi là hơi ấm.
Hắn ôm cậu trở về khách sạn những người kia xem như được tha mạng trở về tổ chức. Thanh Bảo đã sớm ngất đi, cả người nóng hổi mơ hồ.
"Thanh Bảo em không sao chứ? Thanh Bảo?"
Hắn ôm cậu đặt lên giường dịu dàng giúp cậu thoát ly bộ y phục dơ bẩn rách rưới.
Trên người cậu có khá nhiều vết thương có lẽ do bị cây cỏ quẹt trúng. Trên mặt cũng có một đóm đỏ nhỏ nhắn do côn trùng để lại. Đợi bác sĩ kiểm tra tổng thể một lần hắn mở an tâm, phát sốt, kiệt sức, hắn như điên lên không biết vì cái gì mà cậu thành ra như vậy.
Suốt một đêm dài cậu hết than nóng lại than lạnh, hắn lo lắng đến xoay vòng. Cả đêm không ngủ chăm sóc cậu, thân thể Thanh Bảo vốn nhỏ nhắn yếu ớt hiện tại bị bệnh khiến cậu càng trở nên đáng thương.
"Thế Anh, anh đâu rồi? Thế Anh...đừng bỏ tôi..."
Hắn hơi chợp mắt thì bị những lời nói như sắp khóc của cậu làm cho tỉnh dậy. Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của cậu vào lòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên từng nơi trên khuôn mặt, nhỏ giọng an ủi cậu.
Sáng hôm sau, lúc Thanh Bảo tỉnh dậy thì mặt trời đã đứng bóng. Cậu mờ hồ mở mắt liền bị một trận đau nhức khiến bản thân choáng váng mà nằm ịt xuống giường. Bùi Thế Anh từ bên ngoài bước vào thấy cậu đang xoa xoa chân thì gấp gáp chạy đến, mắt đảo từ trên xuống dưới xem cậu bị đau ở đâu.
"Bùi Thế Anh... anh không bỏ tôi..."
Cậu nhìn thấy hắn đứng trước mặt mình liền vui vẻ đến rơi nước mắt, mặc kệ thân thể đang đau đến tê dại cậu lao người ôm lấy hắn, mang nước mắt lau hết lên ngực hắn. Bùi Thế Anh không nói gì chỉ ôm chặt cậu, gục mặt vào hõm vai cậu không ngừng hôn.
"Hôm qua em chạy đi đâu?"
Hắn trầm mặc mang cậu kéo xuống rồi giúp cậu ngồi ngay ngắn trước mặt mình. Thanh Bảo còn đang khóc bị hắn kéo ra khỏi lòng ngực liền lo sợ, nhào đến phía trước thêm một lần nữa nhưng bị hắn chặn lại, nước mắt trào ra càng thêm dữ tợn.
"Ngoan, không khóc, ôm qua em chạy đi đâu vậy? Sao không ở yên trong phòng, em biết lúc không thấy em tôi lo lắng như thế nào không?"
Nhận được những lời dịu dàng như vậy khiến cậu hơi bình tĩnh lại. Ánh mắt ủy khuất bao trùm hắn.
"Tôi tưởng anh tức giận bỏ rơi tôi. Anh rời đi cũng không nói tiếng nào biết tôi lo lắng lắm hay không? Tôi chạy khắp nơi tìm anh đó, đại sảnh không thấy, bờ biển không thấy, kết quả bị lạc luôn. Tôi sợ đến phát khóc, tìm thế nào cũng không thấy lối ra, sau đó ngồi ở tản đá khóc, sau đó, sau đó không nhớ gì nữa."
Thanh Bảo vừa khóc vừa nói ra quá trình tìm kiếm và bị lạc vô cùng cực khổ của mình, hắn càng nghe càng đau lòng và cảm thấy cậu thật sự rất đáng yêu. Biểu tình vừa nói vừa lau nước mắt khiến tâm hắn rối loạn, cảm động thì ít mà muốn bắt nạt cậu thì nhiều.
"Em không biết gọi cho tôi hay sao, điện thoại để làm cái gì?"
Lời nói trách móc nhưng hắn hoàn toàn không có ý tứ đó.
"Tui...tui...làm sao mà nhớ nổi, anh biết lúc đó tui gấp gáp lắm hay không hả? Tìm anh không được rồi còn bị té, bị cây cào trúng, anh xem..."
Cậu đưa cánh tay bị trầy của mình cho hắn xem, Bùi Thế Anh nhếch nhếch môi nâng bàn tay nhỏ bé lên hôn một cái. Thanh Bảo giật mình thu tay lại.
"Được rồi, nói không lại em. Sau này khi không thấy tôi thì gọi điện hỏi biết không, để em đi tìm lại khiến tôi có thêm nhiều việc."
Hắn hôn lên chóp mũi cậu rồi bế cậu xuống giường mang thẳng đến phòng tắm.
"Đi...đi...đâu?"
Tư thế bế vô cùng kỳ lạ, hai tay hắn vòng sang eo nhỏ cố định giúp cậu không ngã, Thanh Bảo vẫn sợ muốn chết nhất quyết vòng hai chân quấn lên eo hắn. Bùi Thế Anh vừa bế vừa hôn hôn lên cổ cậu, Thanh Bảo bị nhột hơi ngẩng đầu lên khiến hắn càng dễ dàng hôn hơn.
"Đi làm em."
.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro