Chương 49
Bùi Thế Anh một đường bế cậu vào nhà vệ sinh giúp cậu tẩy rửa thân thể. Lúc đầu là trong sáng tắm rửa nhưng chưa được bao lâu hắn đã nổi thú tính thực sự mà làm cậu.
"A...đáng...ghét..."
Thanh Bảo siết chặt hai vai hắn tận lực rên rỉ, hậu đình bị hắn xuyến đến sắp thủng.
"Tôi đâu có đáp ứng em."
Hắn nhếch mép mang cậu áp lên tường, nâng một chân lên rồi tiếp tục thao lộng. Mặc dù có chút không muốn nhưng cậu không phủ nhận là bản thân bị hắn thao sướng đến rơi nước mắt.
"A...sâu quá...hỏng mất..."
Thanh Bảo rên lớn hai chân kịch liệt run rẩy, hiện tại cậu chỉ có thể đu bám trên người hắn để không bị té, chứ bản thân căn bản không đủ sức đứng vững. Bùi Thế Anh không đáp lại cậu chỉ nâng cao khóe môi, tận lực công kích tràng bích nóng ấm.
Thanh Bảo bị chìm trong thoáng khoái và sướng vừa đau.
"A đừng muốn ...bắn ô ."
Cậu khóc nấc yếu ớt cầu xin hắn, Bùi Thế Anh lại xem những tiếng rên rỉ cầu xin của cậu thành những lời nói câu dẫn mà càng thêm hăng hái. Hắn một phát xoay người cậu lại, mang Thanh Bảo ép lên tường ở phía sau thao lộng.
Hai tay chóng đỡ trên tường khiến cậu khó khăn mà đứng vững liền tục rên rỉ cầu xin.
"A...a..ngã mất.."
Bùi Thế Anh nhẹ nhàng ôm giúp cậu đứng vững rồi tiếp tục xuyên xỏ. Dương vật to lớn mạnh mẽ xuyên vào nội bích ấm áp, hắn hít sâu một hơi kéo dương vật ra hơn một nửa rồi bất ngờ đâm vào.
Hai chân Thanh Bảo run rẩy, siết chặt hạ thể mang cự long kẹp chặt. Hắn rên một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa mông cậu.
"Muốn thử cảm giác mạnh một không? Cục cưng."
Thanh Bảo vốn không nghe rõ cái gì chỉ mơ hồ nghe hắn nói liền ngoan ngoãn đáp ứng. Hắn nhếch môi ôm cậu ra ngoài, Thanh Bảo bị một phen choáng váng, sợ hãi ôm hắn.
"Ô...đừng đi.."
Thanh Bảo vừa rên rỉ vừa khóc rống khó khăn mà nói hoàn thành một câu.
Hắn mỉm mỉm cười mang cậu ép lên kính cửa sổ, rồi phát đâm mạnh vào trong.
"Sẽ...sẽ bị nhìn thấy..."
Cậu khổ sở đeo bám trên cổ hắn, ngượng đỏ mặt không dám nhìn ra phía sau.
"Như vậy mới thích..."
Hắn cười tà nâng chân cậu lên cao rồi mãnh liệt thâm nhập.
"A đau, lưng quá à."
Thanh Bảo nói không rõ ràng giọng nói cũng khàn đặt vô cùng. Bùi Thế Anh căn bản không để tâm chỉ tập trung vào việc trước mắt.
"Bắn ah..."
Thanh Bảo rên lớn một tiếng tiểu dương vậy run rẩy rồi xuất ra một dòng dịch trắng đục. Lần thứ hai bắn khiến cậu chẳng còn tí sức lực, dương vật cũng chẳng cương nổi nữa.
"Em ra rất sớm nha bảo bối."
Hắn hôn hôn lên môi nhỏ của cậu rồi thúc mạnh mấy cái. Thanh Bảo yếu ớt trừng hắn rồi kẹp chân, hạ thân siết chặt khiến hắn gầm lên một tiếng.
"Bảo bối, em kẹp như vậy lỡ đứt luôn thì sao?"
Hắn nhăn mặt vỗ vỗ lên mông cậu, Thanh Bảo ngượng ngùng nhẹ nhàng thả lỏng.
"Ngoan, đau chết tôi rồi."
Hắn bế cậu lên một chút, đặt một chân xuống dùng lực nâng chân kia lên cao. Thanh Bảo thở gấp bám chặt vào thành cửa sổ.
"Ô...sẽ ngã."
Bùi Thế Anh một bên cầm chân cậu một bên điên cuồng thao lộng, Thanh Bảo muốn khóc cũng không khóc nổi.
"Bảo bối không nghe lời phải phạt nha."
Hắn cúi đầu cắn mạnh đầu gặm cắn đầu vú cương cứng. Thanh Bảo thở gấp gáp yếu ớt đẩy hắn.
"Mệt...mệt quá, đủ rồi, đừng không cương nổi nữa."
Thanh Bảo nắm lấy bàn tay đang làm loạn của hắn vô lực chống cự. Hắn cong môi thôi không trêu chọc cậu nữa.
"Nhanh một chút, lão công bắn rồi tha cho cưng."
Thanh Bảo trừng mắt không dám tin lời nói vừa rồi là phát ra từ miệng hắn.
"A...a..."
Cậu không nói được một tiếng nào chỉ nhỏ giọng rên. Quả thật chỉ hơn mười phút sau hắn thật sự bắn, tinh dịch ấm nóng lấp đầy âm huyệt.
"Mệt lắm không?"
Hắn ôm cậu về giường đau lòng nhìn mảng đỏ trên lưng cậu.
"Vừa mệt vừa đau, đồ đáng ghét."
Cậu muốn đạp hắn một phát lại không đủ lực mà thu chân lại. Hắn cười cười một lần nữa mang cậu vào nhà vệ sinh, Thanh Bảo kinh hoàng nhìn hắn.
"Không làm gì hết, anh bảo đảm."
......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro