Hòa Điệu Yêu Trong Nhịp Rap.

Hòa Điệu Yêu Trong Nhịp Rap.

Rap Việt mùa 3 khép lại trong ánh hào quang rực rỡ, nhưng câu chuyện bên lề chương trình mới là điều khiến khán giả không thể ngừng bàn tán. Một buổi tối giữa tuần, cả cộng đồng mạng chấn động khi Andree bất ngờ đăng tải một bức ảnh cùng Bray lên Facebook với dòng trạng thái đơn giản: "Chỉ cần là em." Bray, không kém phần táo bạo, lập tức chia sẻ lại bài đăng kèm biểu tượng trái tim.

Ngay lập tức, hàng ngàn bình luận "nổ tung" dưới bài đăng. Những lời chúc mừng xen lẫn sự hoang mang. "Cái gì đây? Thuyền này sao lại cập bến thật?", một fan để lại dòng bình luận đầy kinh ngạc. Hóa ra, JustaTee – giám khảo quen thuộc của chương trình – đã từng đùa rằng hai người có "chemistry" hơn cả bạn bè đồng nghiệp, nhưng chẳng ai ngờ rằng lời nói chơi ấy lại trở thành sự thật.

Trong giới rap, chuyện tình cảm hiếm khi được công khai, nhất là với hai cái tên nổi bật như Andree và Bray. Thế nhưng, họ đã lựa chọn cách thẳng thắn đối diện " Thấy mập mờ chán quá nên công khai thôi. " Bray trả lời một comment sau đó.

Kể từ sau khi công khai, Andree và Bray luôn là hình bóng quen thuộc trong các buổi biểu diễn của đối phương. Khi Bray đứng trên sân khấu, ánh mắt Andree không rời khỏi em, dõi theo từng bước nhảy, từng câu rap của em từ hàng ghế khán giả hoặc cánh gà. "Em làm giỏi lắm. " gã thường thì thầm mỗi khi Bray hoàn thành một màn trình diễn.

Ngược lại, khi Andree biểu diễn, Bray luôn có mặt, lặng lẽ chăm chú nhìn gã từ xa. "Anh luôn badboy vậy à.. " Bray cười, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.

Tình yêu của họ không chỉ được thể hiện qua những lời nói ngọt ngào mà còn qua sự hiện diện. Dù lịch trình bận rộn, họ vẫn tìm cách dành thời gian cho nhau, xuất hiện bên nhau trong những khoảnh khắc quan trọng.

Tình yêu của Andree và Bray không phô trương, không ồn ào. Họ yêu nhau qua từng ánh nhìn, từng cử chỉ nhỏ. Bray thích trêu Andree là "người yêu khó tính" nhưng chính sự nghiêm khắc đó lại giúp cả hai luôn giữ được sự cân bằng trong mối quan hệ.

Dù cuộc sống đầy bận rộn, họ vẫn dành cho nhau những phút giây bình yên. Có những buổi tối, cả hai chỉ đơn giản ngồi trong studio của Andree, nghe lại những bản thu cũ, trò chuyện về những dự án mới. "Chỉ cần có em, mọi thứ đều tốt đẹp," Andree khẽ nói, và Bray chỉ mỉm cười tựa đầu vào vai gã.

Bray vừa đặt bút ký nhận lời mời làm huấn luyện viên Rap Việt mùa 4, lòng ngập tràn sự phấn khích nhưng cũng không khỏi xen lẫn chút hồi hộp. Đây là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của em, một cơ hội để khẳng định tài năng và tâm huyết với rap Việt. Tuy nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc lịch trình của Bray sẽ thêm phần kín mít, thời gian dành cho Andree - người yêu em - sẽ ít đi đáng kể. Nhưng sự lo lắng ấy chỉ thoáng qua, Bray nhanh chóng gạt đi. "Cứ cố gắng hết mình, chắc chắn mọi thứ sẽ ổn thôi!" em tự nhủ.

Về phần Andree, gã không dễ dàng chấp nhận sự thay đổi này. Lịch trình vốn đã dày đặc của Bray giờ còn thêm công việc huấn luyện viên, đồng nghĩa với việc những buổi tối ấm áp bên nhau, những bữa cơm chung giản dị sẽ bị thay thế bởi những giờ tập luyện căng thẳng và các buổi ghi hình kéo dài. Gã thấy bất mãn, dù biết rõ rằng đây là cơ hội lớn của người yêu. Nhưng sự khó chịu ấy, Andree không thể nói ra. Gã chỉ âm thầm dõi theo Bray, lo lắng mỗi khi em quá bận rộn mà quên đi sức khỏe của bản thân.

"Em nhận lời rồi à?" Andree hỏi, giọng trầm thấp nhưng không giấu được chút gợn trong ánh mắt.

Bray ngẩng lên từ màn hình điện thoại, mỉm cười. "Ừ, cơ hội này em không muốn bỏ lỡ. Anh thấy sao?"

Andree im lặng vài giây, ánh mắt dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ buông một câu nhẹ nhàng: "Nếu em muốn, anh ủng hộ."

Bray cười rạng rỡ, bước tới ôm lấy Andree. "Cảm ơn anh. Em hứa sẽ cố gắng cân bằng thời gian. Chúng ta vẫn sẽ dành thời gian cho nhau, đúng không?"

Gã đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc Bray, không đáp. Trong lòng Andree, gã biết điều đó sẽ khó hơn Bray tưởng tượng, nhưng gã không muốn làm giảm sự nhiệt huyết của người yêu. Dù sao, tình yêu của họ cũng đã vượt qua không ít thử thách, thêm một chút thử thách nữa cũng chẳng phải điều gì quá to tát.

Vài ngày sau, khi Bray chính thức bước vào công việc chuẩn bị cho mùa mới, Andree bắt đầu cảm nhận rõ hơn sự thay đổi. Những bữa cơm tối giờ chỉ còn lại một mình gã. Những tin nhắn đôi khi phải chờ rất lâu mới được trả lời. Dẫu vậy, Andree không phàn nàn, gã chỉ lặng lẽ chờ đợi, dõi theo Bray từ xa, như một ngọn đèn luôn sáng nơi cánh gà, chờ người yêu quay về sau ánh hào quang sân khấu.

Ngày họp các ban giám khảo và huấn luyện viên Rap Việt mùa 4 diễn ra trong không khí hào hứng. Sáng hôm ấy, Bray được trợ lý đến đón. Tại sao là trợ lý mà không phải Andree ư? Gã người yêu của em hiện đang bận rộn với chuyến công tác tại Úc. Mặc dù trong lòng nhớ gã muốn chết, nhưng em nào dám làm phiền. Công việc là công việc, Andree luôn nghiêm túc, và em không muốn trở thành lý do khiến gã phải lo lắng.

Khi Bray đến nơi, mọi người đã bắt đầu tập hợp. Huấn luyện viên mùa này gồm Bray, Big Daddy, Karik và Suboi. Ban giám khảo thì có JustaTee, Thái VG, cùng hai giám khảo khách mời là F. Hero và Hieuthuhai. Không khí cuộc họp khá thoải mái, mọi người bàn luận sôi nổi về các ý tưởng và sự chuẩn bị cho mùa giải mới.

Sau buổi họp, cả nhóm quyết định kéo nhau đi ăn tối để làm quen và thư giãn. Bray nghe thấy từ "đi ăn" là mắt sáng rực, em với Karik vốn có tiếng mê ẩm thực. JustaTee đã đặt bàn tại một nhà hàng quen, cả đám chia nhau lên xe để di chuyển. Vì trợ lý đã rời đi, Bray đành đi chung với Karik.

Trên xe, Karik liếc nhìn Bray rồi cười nhạo, "Người yêu em đâu? Sao không thấy đến đón?"

Bray bĩu môi, hậm hực trả lời, "Đi công tác rồi. Anh nghĩ em không muốn đi với ảnh à?" Karik bật cười, không nói thêm nhưng vẫn không giấu được vẻ chọc ghẹo.

Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ, tiếng cười nói rôm rả. Mấy anh em không ngừng nâng ly chúc mừng cho mùa giải mới. Bray cố gắng từ chối uống rượu, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vòng vây của mấy người anh. Chén chú chén anh, em uống đến mức mặt đỏ bừng, bước đi cũng loạng choạng. Đã thế, khi cả đám bắt đầu ngà ngà say, họ lại chuyển sang ghẹo Bray về Andree. Thường ngày ai cũng kiêng dè hai người, đặc biệt là khi Andree ở gần. Nhưng hôm nay gã không có mặt, và Bray thì đang trong trạng thái "say quất cần câu," em chỉ biết cười ngượng, không thể phản ứng gì hơn.

Cuối cùng, em đành lôi điện thoại ra gọi trợ lý đến đón. Nhưng trong cơn say, em lại bấm nhầm vào số của Andree mà không hề hay biết. Em ngồi xổm trước nhà hàng, vừa cười vừa nói luyên thuyên qua điện thoại, tưởng như đang trò chuyện với trợ lý. "Nhanh lên đi, anh mệt lắm rồi. Đừng để anh đợi lâu nhé!" Em nói giọng lè nhè, pha chút hờn dỗi.

Andree tựa lưng vào ghế, một tay cầm điện thoại áp bên tai, tay kia khẽ vuốt viền ghế da mềm mại trong chiếc Porsche của mình. Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của Bray vang lên, hơi lẫn chút men say. Gã nhếch môi cười nhạt khi nghe em bắt đầu luyên thuyên.

"Trời ơi, hôm nay em mệt quá, mấy anh chị trong team toàn ép uống. Uống xong thì ghẹo anh về Thế Anh nữa chứ," Bray nói, giọng kéo dài. "Mà này, trợ lý của em đâu rồi? Nãy giờ lâu vậy!"

Andree nhắm mắt, giọng dịu dàng trả lời: "Anh đây. Em không gọi trợ lý, em gọi anh."

Bray hơi khựng lại, có vẻ chưa nhận ra. Em vẫn tiếp tục nói: "Gọi anh? Haha, không đâu, anh đang ở Úc mà! Em nhớ anh muốn chết luôn, nhưng mà em ngoan, không dám làm phiền đâu."

Gã bật cười khẽ, ngón tay nhịp nhẹ trên vô lăng. "Anh về rồi. Em uống nhiều thế, có mệt không?"

Bray không để ý câu hỏi, cứ luyên thuyên tiếp. "Mà anh biết không, hôm nay họp Rap Việt vui lắm. Subo kể chuyện gì mà em cười muốn xỉu luôn. Mà em buồn nữa, tại vì... tại vì mấy ngày nay không được gặp anh." Giọng Bray chùng xuống, đầy vẻ tủi thân.

Andree nghe mà lòng mềm nhũn, gã trả lời nhẹ nhàng: "Anh cũng nhớ em, Bray à. Ngồi yên đấy, anh sắp đến rồi."

"Ơ? Anh nói gì cơ?" Bray lơ đễnh hỏi, rồi lại tiếp tục kể: "Hôm nay JustaTee còn đặt nhà hàng xịn lắm. Nhưng em thấy đồ ăn không ngon bằng đồ anh nấu đâu. Anh nấu cho em ăn đi... nhưng chắc mai cũng không được nhỉ, anh còn đang bận mà..." Bray thở dài, giọng nhỏ dần.

"Anh không bận nữa. Anh đến đón em. " gã đáp, giọng ôn tồn. Gã không ngắt lời, chỉ lặng lẽ nghe Bray tiếp tục lẩm bẩm những câu chuyện không đầu không đuôi, thỉnh thoảng chen vào vài câu hỏi vu vơ.

"Anh này, mai em dậy sớm tập gyms để còn quay hình nữa. Nhưng mà chắc phải uống sữa trước... không, cà phê. Ừ, cà phê hợp hơn. Anh nghĩ sao? À, mà chắc em không cần hỏi, anh sẽ cấm em uống cà phê đúng không?" Em cười khúc khích, rõ ràng men rượu làm em trở nên lí lắc hơn.

Andree đáp, giọng đều đều nhưng mang sự cưng chiều: "Em uống sữa thôi. Cà phê để anh pha, nhưng không phải cho em."

Chiếc Porsche Panamera lướt nhanh trên đường. Khi Bray đang huyên thuyên về những câu chuyện không đầu không đuôi khác, gã chậm rãi dừng xe trước nhà hàng. Gã nhìn qua cửa kính, thấy em ngồi xổm trên bậc thềm, đôi mắt mơ màng như đang lạc trong những lời kể của chính mình.

Andree hạ cửa sổ xe, giọng dịu dàng vang lên, "Bảo, lên xe nào, về nhà thôi em."

Bray chớp mắt, dừng lại, rồi cười rạng rỡ khi nhận ra Andree. "Anh! Thật là anh hả? Em tưởng mình đang mơ cơ!" Em lảo đảo đứng lên, mở cửa xe rồi ngồi vào, đôi tay run run cài dây an toàn.

"Anh đã nói là sắp đến rồi mà," Andree mỉm cười, nhìn em bằng ánh mắt đầy bao dung.

Xe lăn bánh và Bray, trong men say, vẫn không ngừng kể những câu chuyện vụn vặt. Andree lái xe, vừa chăm chú lắng nghe vừa đáp lại bằng giọng trầm ấm, để em cảm nhận được sự hiện diện và quan tâm của gã, không sót một giây nào.

Cứ nghĩ việc Bray tham gia vào Rap Việt sẽ khiến cho hai người ít gặp nhau hơn, nhưng ai ngờ lại thêm công việc huấn luyện nữa. Vòng 1 của chương trình kéo dài, và Andree vẫn thường xuyên có mặt ở trường quay cho đến tận tối muộn. Dù không trực tiếp tham gia vào quá trình huấn luyện, nhưng gã luôn là người bên cạnh Bray, chăm lo từng chút một, từ những bữa ăn đến những lúc Bray cần nghỉ ngơi giữa giờ.

Mỗi tối, Bray thường than vãn với gã về công việc. "Anh thấy không, bao nhiêu khoá vàng toàn dành cho em thôi. Em có làm gì đâu mà toàn bị ăn khoá vàng" Bray càu nhàu, thỉnh thoảng vỗ tay lên mặt như thể muốn xua đi cơn mệt mỏi.

Andree chỉ cười nhẹ, không nói gì nhiều mà chỉ vỗ vỗ lên vai Bray, an ủi: "Em mà không giỏi thì sao được khoá vàng, không phải em đâu thì ai làm đây?" Gã luôn có cách nhẹ nhàng khiến Bray vừa bực bội lại vừa cảm thấy vui vẻ. Dù sao, Bray biết Andree chỉ đang muốn an ủi mình, chứ gã cũng hiểu rằng công việc này không hề dễ dàng chút nào.

Bray đôi khi cảm thấy chán nản, nhất là khi khối lượng công việc bắt đầu đè nặng lên mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy Andree đứng đó, ánh mắt luôn đầy lo lắng và chăm sóc, Bray lại cảm thấy ấm lòng. Dù có mệt mỏi đến đâu, gã vẫn luôn là điểm tựa vững vàng, giúp Bray vượt qua những lúc khó khăn nhất.

Đêm đó, khi chương trình kết thúc, Bray ngồi xuống ghế, xoa tay lên mắt. Andree bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu Bray. "Về nhà nghỉ đi, ngày mai lại có một ngày dài nữa. Anh không muốn em kiệt sức đâu."

Bray ngẩng lên nhìn Andree, ánh mắt dịu lại. "Anh cũng mệt mà... Anh cứ làm như em là con báo thật ấy."

"Vậy em có muốn mình là con báo ốm nhom không?" Andree hỏi lại, ánh mắt nghiêm túc.

Bray cười khẽ, không đáp mà chỉ mỉm cười nhìn gã, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp. "Vâng, vâng ạ ."

Vòng 2 của Rap Việt bắt đầu, và mọi thứ nhanh chóng trở nên căng thẳng hơn. Chương trình cho huấn luyện viên và thí sinh 5 tuần để chuẩn bị, nhưng thời gian dường như không đủ. Ngôi nhà của Andree và Bray lúc này giống như một khách sạn kết hợp studio. Khách đến khách đi, chủ yếu là mấy đứa trong Underdog qua làm nhạc rồi ngủ lại, còn phòng thu thì luôn sáng đèn, không bao giờ ngừng hoạt động. Bray thì ngày đêm thức làm nhạc, sửa bài rap và chỉnh sửa lại từng đoạn flow. Cứ thế, không có ngày nghỉ.

Gã nhìn Bray, thấy em ngày càng mệt mỏi hơn. Bray vốn dĩ là một con báo nhỏ đầy năng lượng, nhưng mấy tuần nay, sức khỏe của em giảm sút rõ rệt, gầy đi không ít. Gã tức giận, nhưng cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cứ dõi theo và lo lắng. "Con báo nhỏ của anh, sao lại ốm thế này?" Gã hỏi, trong lòng đầy lo âu.

Bray chỉ cười, chẳng muốn gã lo lắng. "Em không sao đâu, anh yên tâm đi. Chỉ là mệt một chút thôi mà." Nhưng lời nói không che giấu được sự kiệt sức đang hiện rõ trên khuôn mặt em.

Và từ đây, truyền thuyết đô thị mang tên "Nhốt trong phòng thu" đã thành sự thật. Tất cả thí sinh đều bị "nhốt" trong đó. Những đêm dài thức trắng, những buổi sáng không có chút thời gian nghỉ ngơi, tất cả chỉ để hoàn thiện bài rap. Cặp Robber và Ngắn được Bray chú tâm nhiều nhất, nên chẳng mấy khi Bray có thời gian nghĩ đến bản thân. Chỉ có Andree là luôn ở bên, lo lắng nhắc nhở Bray ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi một chút.

Nhưng Bray vẫn không chịu ngừng lại, em cứ đắm chìm trong công việc. "Anh đừng lo, em sẽ ổn thôi mà!" Bray vội vã trả lời, đôi mắt vẫn dán chặt vào điện thoại.

Andree đứng tựa vào khung cửa phòng thu, ánh mắt chăm chú nhìn Bray đang vùi đầu vào laptop. Bên cạnh em, cặp Robber và Ngắn, hai thí sinh đang ngồi chụm đầu cùng em, chỉnh từng đoạn flow, gõ nhịp, và sửa lời bài rap. Tiếng beat trầm trầm vang lên trong không gian nhỏ, ánh đèn phòng thu hắt xuống gương mặt Bray làm em trông vừa mệt mỏi vừa tập trung.

"Em đã ăn gì chưa?" Gã lên tiếng, phá tan không khí căng thẳng.

Bray ngẩng lên, đôi mắt lờ đờ nhưng vẫn ráng cười: "Ăn gì anh? Cả ngày em ăn flow, beat no rồi!"

Andree cười khẽ, tiến lại gần, đặt tay lên vai em. "Anh nói thật đấy, Bảo. Không ăn không ngủ kiểu này, con báo anh nuôi sắp ốm nhom rồi này."

"Em ốm thì anh nuôi lại thôi?" Bray vặn lại, rồi bật cười khi thấy gã nhíu mày.

Robber cười hùa theo, "Đúng đó anh Bâus, anh Bảo cứng đầu lắm. Nãy tụi em rủ đi ăn mà em ấy không chịu đâu, cứ bảo còn việc."

Gã thở dài, ngón tay nhẹ siết vai Bray. "Tất cả đứng lên. Đi ăn."

"Ơ?" Cả nhóm ngơ ngác.

"Anh nói đi ăn thì đi ăn. Không ai làm thêm giờ nào hết." Giọng gã trầm nhưng không cho ai từ chối.

Andree tiếp tục, ánh mắt kiên định không rời khỏi Bray, "Em cần nghỉ ngơi, không phải lúc nào cũng chỉ làm việc."

Bray nhìn gã, đôi mắt mệt mỏi nhưng không thể phủ nhận sự quan tâm trong đó. Em khẽ nhún vai, "Em ổn mà anh, chỉ là hơi mệt thôi."

"Không ổn," Andree đáp lại, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết. "Không thể cứ như vậy được. Mệt thì nghỉ, Bảo. Mấy đứa nhỏ cần được nghỉ ngơi nữa. "

Không khí phòng thu bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng beat nhẹ nhàng vang lên từ loa. Robber và Ngắn nhìn nhau, rồi đứng dậy, đi theo Andree và Bray ra ngoài mà không nói thêm lời nào. Bray dù có cứng đầu đến đâu, cuối cùng cũng không thể từ chối sự lo lắng của Andree.

Tại nhà hàng, khi cả nhóm đã ngồi vào bàn, Andree không ngừng quan sát Bray. Em vẫn cắm cúi ăn, nhưng ánh mắt vẫn có chút uể oải, thiếu sức sống. Gã đẩy đĩa thức ăn lại gần Bray, "Ăn đi, đừng bỏ bữa."

Bray mỉm cười, "Anh thật là, cứ như mẹ em vậy."

"Vậy thì em phải biết ơn anh rồi," Andree đáp, giọng đầy ẩn ý.

Ngắn và Robber ngồi đối diện, cố gắng giữ không khí vui vẻ, nhưng ai cũng biết, điều mà Bray cần lúc này không phải là những lời trêu chọc mà là sự quan tâm chân thành từ Andree.

Cuộc trò chuyện chuyển sang những chủ đề khác, nhưng Bray vẫn không thể giấu nổi sự mệt mỏi trên gương mặt. Gã luôn để ý đến từng chi tiết nhỏ, từ lúc Bray cầm muỗng, từng động tác của em, cho đến những lần em vô thức dụi mắt. Gã thở dài, tự nhắc bản thân rằng phải chăm sóc em nhiều hơn.

Sau bữa ăn, khi cả nhóm chuẩn bị ra về, Andree quay lại nhìn Bray một lần nữa, "Về nhà anh đưa em về, nghỉ ngơi một chút đi."

Bray không nói gì, chỉ gật đầu. Em biết Andree lo lắng, nhưng lại không muốn làm phiền gã quá nhiều. Dù vậy, lúc này, Bray không thể phủ nhận rằng có Andree bên cạnh là điều may mắn nhất của em.

Về đến nhà, Bray chỉ kịp thay đồ rồi nằm vật xuống giường. Andree không rời mắt khỏi em một giây, lo lắng nhìn theo từng chuyển động của Bray. Cuối cùng, gã ngồi xuống bên cạnh, vuốt nhẹ mái tóc em, "Ngủ đi, Bray. Anh ở đây mà."

Bray nhắm mắt lại, một nụ cười thoáng qua môi, " Yêu anh quá đi mất ."

Andree không nói gì thêm, chỉ ngồi im lặng bên cạnh Bray, một lúc lâu sau, em đã thiếp đi trong vòng tay an yên của gã.

Truyền thuyết phòng thu đã thành sự thật, không chỉ là những giờ phút căng thẳng trong công việc, mà còn là những khoảnh khắc quý giá bên nhau, nơi Andree luôn là người ở bên, chăm sóc, bảo vệ Bray dù là trong công việc hay trong cuộc sống. Và Bray, dù có cứng đầu thế nào, cũng không thể từ chối tình yêu và sự chăm sóc từ gã.

Sau hơn năm tuần chăm chút cho thí sinh, Bray cuối cùng cũng hoàn thành bài rap của mình. Và Andree, với đôi mắt lo âu, bước đến gần, nhẹ nhàng kéo Bray ra khỏi phòng thu. "Đủ rồi, em cần nghỉ ngơi. Năm tuần qua, em đã không ngủ đủ giấc rồi," gã nói, giọng nghiêm túc nhưng đầy quan tâm.

Bray chỉ kịp gật đầu, đôi mắt mệt mỏi như muốn khép lại ngay lập tức. Gã đưa em về giường, đắp chăn cho Bray và chỉ trong vài giây, em đã chìm vào giấc ngủ sâu. Andree nhìn em ngủ, lòng tràn ngập cảm giác bất lực, nhưng cũng đầy yêu thương. Em cần nghỉ ngơi thật sự, và gã sẽ ở đây, canh chừng từng giấc ngủ của Bray, không để em thiếu thốn gì cả.

Cả 20 tiếng đồng hồ sau đó, Bray chìm trong giấc ngủ không mộng mị, và Andree thì không hề rời xa, chỉ ngồi đó, nhìn người mình yêu với ánh mắt dịu dàng.

Bray nhìn hổ báo vậy thôi, nhưng em thật sự là một em bé trong nhiều mặt. Em không biết lái xe, chẳng thích chơi thể thao, cũng không hứng thú với mấy cuộc ăn chơi, chẳng biết uống rượu, và thậm chí còn sợ độ cao nữa. Những gì em thực sự yêu thích là viết nhạc, làm nhạc, đọc sách và xem phim. Cuộc sống của em không quá ồn ào, không có những xô bồ mà chỉ đơn giản là tìm niềm vui trong những điều nhỏ nhặt.

Em cần một người chăm sóc và chiều chuộng mình như em bé, và người đó không ai khác chính là Andree. Mỗi khi em vùi đầu vào công việc, đôi khi thức khuya và bỏ bữa để hoàn thành một bài nhạc, Andree là người luôn nhắc nhở em phải ăn uống đầy đủ, phải nghỉ ngơi. Gã biết em không giỏi trong những việc như lái xe hay chăm sóc bản thân, và gã luôn ở đó, sẵn sàng lo lắng cho em, như một người bạn trai, người anh, một người bạn, và đôi khi là một trưởng bối.

Tuy nhiên, Bray cũng biết rằng dù gã có thể chiều chuộng em như một em bé, Andree cũng không bao giờ để em quá đà. Nếu em sai, gã sẽ sửa, sẽ phạt và em hiểu điều đó. Trong nhà, dù em có bướng bỉnh, ương ngạnh đến đâu, đôi khi cãi lại với gã thì cũng không thể vô phép với Andree. Gã luôn là người có quyền uy, không chỉ vì tuổi tác mà còn vì cách gã đối xử với em. Gã lớn hơn Bray 6 tuổi, và trong mối quan hệ này, Andree luôn là người trưởng bối, không chỉ là người yêu mà còn là người hướng dẫn, người dạy dỗ em những điều đúng đắn. Bray có thể là một con báo mạnh mẽ ngoài xã hội, nhưng trong ngôi nhà này, em không thể không tuân theo những nguyên tắc mà Andree đặt ra.

Đó là một sự thấu hiểu và yêu thương âm thầm, không cần phải nói ra nhưng lại rất rõ ràng trong hành động. Và dù đôi khi em cảm thấy khó chịu, cảm thấy như mình không được tự do như ý muốn, nhưng Bray biết, đó là cách Andree chăm sóc em, giúp em trưởng thành và sống có trách nhiệm hơn.

Khi Bray tỉnh dậy, ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều lọt qua cửa sổ, và gã đang ngồi bên cạnh, mắt vẫn dõi theo em. Cảm giác đầu tiên của Bray là sự nhẹ nhõm sau giấc ngủ dài, nhưng khi nghe gã nói rằng em đã ngủ tới 20 tiếng, lòng Bray bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tức giận nhỏ. "20 tiếng... sao mình lại ngủ lâu như vậy?" Bray nghĩ thầm.

Dù vậy, em chẳng dám nói ra cảm giác đó. Có lẽ gã sẽ chỉ cười mà bảo em cứ ngủ thêm một chút, nhưng Bray biết rằng Andree đã làm rất nhiều để chiều chuộng em, nhưng cũng rất nghiêm khắc trong những vấn đề quan trọng. Gã đã nhân nhượng, đã cho em thức đêm và bỏ bữa để làm nhạc, điều đó có thể nói là một hành động yêu thương lớn lao rồi.

Bray cảm nhận được sự kiên nhẫn và ân cần của Andree, nhưng cũng biết rõ rằng gã không phải là người dễ dàng bỏ qua lỗi lầm. Trong nhà, Bray có thể bướng bỉnh, có thể cãi lại đôi khi, nhưng vô phép thì tuyệt đối không được. Và khi gã phạt, thì đó là những hình phạt nặng nề, Bray đã từng trải qua và không muốn phải đối mặt với chúng nữa.

Bray quay lại nhìn Andree, cảm giác ngượng ngùng bỗng ùa về. "Cảm ơn anh." em nói, giọng nhỏ nhẹ, không dám nói thêm gì. Gã chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu em như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, nhưng không phải để làm dịu đi sự khó chịu của em, mà là vì sự yêu thương và tôn trọng mà gã dành cho Bray.

Mấy đứa nhỏ trong The Underdogs không mất nhiều thời gian để nhận ra một sự thật thú vị: Bray dù hổ báo đến mấy nhưng lại bị Andree "trị" trong lòng bàn tay. Từ những ngày "truyền thuyết bị nhốt trong phòng thu" bắt đầu, khi Bray quyết định nhốt cả đội lại để làm nhạc, viết lyrics các thí sinh đã thấy rõ Andree vừa chiều theo mọi ý tưởng của em nhưng cũng rất nghiêm khắc khi cần.

Có những hôm Bray thức đến sáng để chỉnh từng đoạn vần, flow cho cặp Robber và Ngắn, Andree vẫn kiên nhẫn ngồi lại, mang nước, mang đồ ăn vào, nhưng nếu em cố chấp làm thêm giờ mà không chịu nghỉ, gã sẽ lạnh giọng: " Trần Thiện Thanh Bảo tắt máy, đi ngủ. Đừng để anh phải lặp lại." Một câu ngắn ngủi nhưng đủ để cả đội răm rắp nghe theo. Bray lúc đó chỉ còn biết bĩu môi, nhưng em hiểu, gã làm vậy vì lo cho sức khỏe của em.

Dưới sự nghiêm khắc ấy, bốn cặp đấu của đội Bray đã hoàn thiện một cách chỉn chu nhất. Những ngày làm nhạc căng thẳng tạm thời khép lại khi cả đội được nghỉ một tuần trước set quay chính thức. Đối với Bray, khoảng thời gian này không chỉ là để nạp lại năng lượng, mà còn là cơ hội để ở cạnh Andree nhiều hơn.

Tình yêu giữa hai người vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như chính cách họ luôn quan tâm lẫn nhau. Bray, dù là một con báo nhỏ ngoài đời hay trong công việc, khi về đến nhà vẫn là em bé của Andree. Gã đôi khi không nói nhiều, nhưng từng hành động nhỏ của gã đều khiến Bray cảm nhận được sự quan tâm. Từ việc nhớ từng món ăn em thích, chuẩn bị nước nóng cho em ngâm chân sau một ngày dài, đến việc kéo em lên giường nghỉ ngơi dù em còn tiếc nuối thời gian làm việc.

Bray luôn cảm thấy mình may mắn. Dù bận rộn với công việc, dù áp lực từ cuộc thi, nhưng bên cạnh em luôn có Andree – một người không chỉ yêu mà còn kiên nhẫn dạy dỗ, chăm sóc em từng chút một. Và chính Andree cũng hiểu, Bray tuy có những lúc bướng bỉnh, nhưng trái tim em luôn chân thành và biết ơn vì có gã trong đời. Cả hai chẳng cần nói gì nhiều, nhưng trong ánh mắt trao nhau, mọi yêu thương đều được gửi gắm.

"Hành trình Nha Trang của The Underdogs"

Vòng 2 khép lại với một kết quả ngọt ngào cho Bray và đội của em. Với tổng điểm 330 – cao nhất trong bốn đội huấn luyện viên – Bray không giấu được niềm vui. Em cười rạng rỡ khi MC công bố kết quả, đôi mắt lấp lánh nhìn sang các thí sinh của mình. Sau những ngày dài vùi mình trong phòng thu, đêm nay em có thể ngủ ngon hơn. Nhưng gã người yêu của em – Andree – lại có kế hoạch khác trong đầu.

"The Underdogs quyết định đi Nha Trang. Mấy đứa muốn xả stress trước khi bước vào vòng 3," Bray vừa nói vừa nhìn gã, ánh mắt lấp lóe tia hứng thú.

Andree ngồi dựa lưng vào sofa, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày chẳng đổi nhưng khóe môi khẽ nhếch, "Vậy còn em? Không định rủ anh đi à?"

"Anh đi làm gì? Chơi với tụi em có chán không?" Bray cười, đôi tay đang vuốt ve con mèo nằm trong lòng.

Gã nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được sự quyết đoán: "Không có em, anh chẳng biết làm gì. Với lại, ai sẽ trông chừng em nếu anh không đi?"

Biết mình không cãi lại được, Bray chỉ cười trừ. "Được rồi, anh đi thì em chiều."

Chuyến đi Nha Trang bắt đầu vào cuối tuần. Cả đội, gồm Bray, The Underdogs, và một vài trợ lý, đã lên kế hoạch từ sớm. Andree, dĩ nhiên, là người lặng lẽ sắp xếp mọi thứ – từ khách sạn, phương tiện đến những nhà hàng nổi tiếng nhất. Không ai ngạc nhiên khi thấy gã xuất hiện trong đoàn, nhưng sự có mặt của gã lại khiến bầu không khí thêm phần sôi động.

Bray, vốn thích biển nhưng không chịu được sóng lớn, chỉ ngồi trên bãi cát và nhìn mọi người lướt sóng. Em mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, tóc hơi ướt do nghịch nước ban nãy. Andree thì ngồi cạnh em, thỉnh thoảng lấy khăn lau tóc cho em và hỏi han xem em có đói không.

"Nhìn em thèm ra mặt, sao không ra đó chơi?" Gã hỏi, ánh mắt thoáng tia trêu chọc.

Bray bĩu môi: "Em mà ra thì trôi luôn ra khơi à? Anh quên em sợ độ cao lẫn sóng lớn rồi hả?"

Gã bật cười khẽ, "Thôi, ngồi đây cũng được. Mà em có muốn đi thuyền không? Có người chèo, không sợ đâu."

Sau một hồi thuyết phục, Bray miễn cưỡng đồng ý. Cả nhóm lên một chiếc thuyền lớn, và không ngoài dự đoán, em cứ bám chặt lấy Andree từ lúc thuyền rời bến đến khi quay về. Các thí sinh thấy vậy không khỏi cười thầm, lén lút bàn tán rằng "ông huấn luyện viên" của họ hóa ra cũng có lúc trông đáng yêu như vậy.

Buổi tối, đoàn chọn một nhà hàng bên bờ biển. Bray lúc này đã lấy lại tinh thần, hào hứng gọi món cho cả bàn. Andree chỉ ngồi im nhìn em, đôi khi nhắc nhở em đừng gọi quá nhiều. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện về vòng 3 sắp tới, mỗi thí sinh chia sẻ cảm nhận và mục tiêu của mình. Bray, dù luôn nghiêm túc trong công việc, vẫn cố gắng tạo không khí thoải mái cho các bạn nhỏ.

Khi bữa ăn kết thúc, cả nhóm quay về khách sạn. Bray mệt lả người, nằm dài trên sofa trong phòng. Andree ngồi cạnh, nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau mặt cho em.

"Ngày mai muốn làm gì nữa?" Gã hỏi, giọng nói ôn nhu.

"Chơi nữa... nhưng đừng bắt em ra biển," Bray đáp, mắt nhắm nghiền.

"Được. Mai đi ăn hải sản nhé. Nhưng chỉ được ăn ít thôi. Anh không muốn em lại đau bụng đâu."

Bray bật cười nhỏ, giọng thì thầm trước khi chìm vào giấc ngủ: "Anh đúng là bảo mẫu của đời em."

Sau chuyến đi Nha Trang đầy ắp tiếng cười, cả đội quay về với guồng quay luyện tập cho vòng 3. Bray và The Underdogs đều nỗ lực hết mình, không ai muốn phụ lòng tin mà Bray và Andree đã đặt vào họ. Trên sân khấu vòng 3, Bray đứng sau cánh gà, ánh mắt dõi theo từng thí sinh của mình biểu diễn. Tiếng cổ vũ vang dội, những đoạn rap bùng nổ khiến khán giả không ngừng reo hò.

Đội của Bray một lần nữa làm nên kỳ tích, mang về chiến thắng trước các đội khác. Em không giấu nổi niềm vui, chạy thẳng về phía Andree khi bước xuống sân khấu.

"Nhìn em kìa, làm tốt lắm," gã nói, khẽ xoa đầu em, ánh mắt đầy tự hào.

"Em giỏi không? Giỏi hơn anh chưa?" Bray nheo mắt, trêu chọc.

"Giỏi rồi. Nhưng vẫn phải nghe lời anh," gã đáp, giọng vừa trầm ấm vừa mang chút nghiêm khắc quen thuộc.

Những ngày sau đó, cuộc thi kết thúc viên mãn khi một thí sinh của đội Bray giành ngôi quán quân. Bray cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi thật sự, không còn phải thức trắng làm nhạc hay lo lắng cho các thí sinh nữa.

Buổi tối hôm ấy, khi mọi thứ đã ổn định, Andree đưa Bray ra ban công căn hộ của họ. Phía xa, ánh đèn thành phố rực rỡ như một bức tranh sống động. Gã vòng tay ôm lấy em từ phía sau, khẽ thì thầm:

"Cuối cùng cũng xong hết rồi. Bây giờ, chỉ còn lại anh và em thôi."

Bray ngả đầu vào vai gã, ánh mắt long lanh khi nhìn lên bầu trời đầy sao. "Cảm giác như em đã làm được rất nhiều thứ, nhưng điều tuyệt vời nhất vẫn là ở bên anh."

Andree khẽ bật cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán em. "Anh nói rồi, chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn ở đây. Hãy làm tất cả những gì em thích, và để anh là người bảo vệ em."

Dưới ánh đèn dịu dàng, cả hai cùng tận hưởng khoảnh khắc yên bình. Không cần những lời hứa xa vời hay những điều hoa mỹ, tình yêu của họ giản dị mà sâu sắc, như ánh sáng lặng lẽ chiếu sáng cả một bầu trời trong đêm.

----------------

Chung kết Rap Việt, sân khấu ngập tràn ánh sáng và âm nhạc bùng nổ, cũng là khoảnh khắc mà Bray đã mong đợi từ rất lâu. Khi MC Trấn Thành xướng tên Robber là Quán quân và Gill là Á quân, tất cả cảm xúc trong em như vỡ òa. Thoáng chốc, mọi nỗ lực, mồ hôi và cả những áp lực trong suốt hành trình này bỗng chốc hiện về như một cuốn phim tua nhanh. Em từng "gáy" vui với mọi người rằng năm nay mình muốn đem về cả Quán quân lẫn Á quân, nhưng thực lòng cũng không dám chắc điều đó sẽ thành hiện thực. Và giờ đây, em đã làm được.

Lúc tên của Robber được vang lên, em không kìm được cảm xúc, đôi tay run lên khi cầm chiếc cúp lấp lánh, nhưng ánh mắt lại vô thức tìm kiếm một hình bóng quen thuộc ở hàng ghế khán giả. Đó là Andree – anh người yêu luôn âm thầm đồng hành và ủng hộ em trong suốt hành trình này. Trong ánh đèn mờ ảo, em thấy anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự hào. Chỉ một ánh nhìn ấy thôi cũng đủ để trái tim em ấm áp, như một lời khẳng định rằng mọi khó khăn, mọi nỗ lực đều đáng giá.

Sau màn trao giải long trọng, mọi người kéo nhau lên sân khấu để chụp hình lưu niệm. Em không quên lôi Andree cùng cả team The Underdogs lên để chụp chung, bất chấp anh có vẻ hơi ngại ngùng trước sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người. Khoảnh khắc cả đội cùng giơ cao cúp, nụ cười rạng rỡ của tất cả như lấp đầy cả sân khấu, khắc ghi thành quả của cả một tập thể.

Sáng hôm sau, báo chí ngập tràn tin tức về đêm chung kết lịch sử ấy. Tên Bray, Robber và Gill được nhắc đến liên tục, nhưng điều khiến em phấn khích nhất chính là việc được "sĩ" với mọi người. Em chụp ảnh bản thân đang ngủ và xung quanh là chiếc cúp – Quán quân và hai cúp Á quân – rồi đăng lên mạng xã hội với một dòng caption đầy "thách thức": "Chúc Ngủ Ngon". Cảm giác chiến thắng không chỉ là niềm vui, mà còn là niềm tự hào khi biến giấc mơ thành hiện thực.

Andree nhìn em, lắc đầu bật cười vì độ trẻ con ấy. Em quay đầu, bắt gặp ánh mắt anh, không kìm được cũng cười cười, rồi khẽ nói: "Cảm ơn anh."

Tình yêu của họ không cần phải phô trương, chỉ là những điều giản dị như thế – một ánh nhìn, một nụ cười, một lời cảm ơn. Nhưng chính sự đơn giản ấy lại làm nên một thứ hạnh phúc mà cả hai đều trân trọng.

Và như thế, một hành trình khép lại, để mở ra một cuộc sống mới – nơi họ có nhau, cùng nhau viết tiếp những giai điệu đẹp nhất trong bản nhạc của cuộc đời.

Hoàn.

Góc nhỏ: Tui thường đăng fic trên Mangatoon nên lâu lâu mới đăng trên đây. Mí bồ muốn đọc sớm thì qua đó nha. σ(εσ)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro