Hôn Nhân Không Định Trước
Hôn Nhân Không Định Trước.
Bray - Trần Thiện Thanh Bảo, 28 tuổi, là một Omega trội với pheromone mang mùi Vanilla. Cậu sống trong một thế giới nơi mà bản chất và định danh của mình bị ràng buộc bởi những quy tắc xã hội khắt khe. Cậu phải giấu đi điều này vì tính chất công việc, vì nếu bị phát hiện, mọi thứ có thể sẽ đảo lộn hoàn toàn. Là thư ký cho CEO tập đoàn Duệ Tư, Andree - Bùi Thế Anh, 34 tuổi, một Alpha trội nổi tiếng với pheromone có mùi rượu Tequila, Bray đã phải đối mặt với rất nhiều áp lực.
5 năm làm việc chăm chỉ, Bray đã vươn lên vị trí thư ký riêng của Andree và mức lương của cậu không thua kém bất cứ phó giám đốc nào trong tập đoàn. Nhưng điều mà cậu luôn phải đánh đổi là việc giấu đi con người thật, sống trong sự dè dặt mỗi khi tiếp xúc với sếp của mình, người mà có thể sẽ phản ứng khác hẳn nếu biết cậu là Omega. Andree từ lâu đã là một nhân vật quyền lực, đầy sự kiêu ngạo và quyết đoán, khiến cho Bray không thể nào không cẩn trọng hơn với mỗi bước đi của mình. Đã nhiều lần, cậu phải đối diện với cảm giác dằn vặt khi không thể thoải mái là chính mình.
Bray đã làm thư ký cho Andree được khoảng 5 năm có lẽ và trong suốt thời gian đó, cậu đã tận dụng mọi cơ hội để chứng minh giá trị của bản thân trong một môi trường mà các Alpha luôn có ưu thế. Cậu làm việc không ngừng nghỉ, chăm sóc từng chi tiết nhỏ nhất trong công việc, từ việc sắp xếp lịch trình cho sếp đến việc giải quyết các vấn đề phát sinh. Thời gian đầu, Bray thường lo lắng rằng cậu sẽ không thể theo kịp yêu cầu của Andree, nhưng với sự nỗ lực không ngừng, cậu dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong đội ngũ của tập đoàn.
Andree - Bùi Thế Anh không chỉ là một CEO thành công, mà còn là một người đàn ông quyến rũ, luôn thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Cậu đã luôn ngưỡng mộ sự tự tin và phong cách lãnh đạo của Andree. Tuy nhiên, mỗi lần đứng trước hắn, trái tim Bray lại đập loạn nhịp, và cậu không thể thoát khỏi cảm giác rằng mình luôn ở thế yếu. Sếp của cậu dường như không chỉ là một người lãnh đạo, mà còn là một hình mẫu lý tưởng mà cậu không thể với tới.
Karik, anh trai của Bray, cũng là một Omega đã có bạn đời và anh luôn lo lắng cho em trai mình. Karik làm việc tại Viện Nghiên Cứu phân hóa ABO, nơi mà các nghiên cứu về mối quan hệ giữa Alpha, Beta và Omega được tiến hành. Thấy em trai quá chăm chỉ với công việc, Karik đã quyết định sắp xếp cho Bray một buổi gặp mặt với một Alpha có độ tương xứng pheromone rất cao, vì anh muốn em trai mình tìm được một người có thể chăm sóc và hiểu cậu.
Khi Bray nhận được cuộc gọi từ Karik, cậu cảm thấy bất an. "Em đã xin nghỉ buổi chiều rồi, anh có thể cho em biết người đó là ai không?" Bray hỏi với giọng lưỡng lự. Karik chỉ cười: "Em chỉ cần đến quán cà phê gần công ty, tất cả sẽ được hé lộ. Anh tin rằng người đó rất đặc biệt với em." Bray cảm thấy hồi hộp nhưng cũng không muốn mình quá mong chờ vào một buổi gặp mặt không biết sẽ đi về đâu.
Ngày gặp mặt đã đến và Bray cảm thấy như mọi thứ đều đang xô đẩy cậu vào một bối cảnh mà cậu không thể kiểm soát. Khi đến quán cà phê, cậu đã cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Cậu ngồi xuống một góc và mải mê suy nghĩ về hợp đồng lần này. Tiếng leng keng của chiếc chuông cửa kéo cậu về thực tại, và cậu ngước lên nhìn người vừa bước vào. Ồ! Là sếp của cậu, Andree - Bùi Thế Anh. Cậu nghĩ rằng sếp đi mua cà phê hoặc có hẹn với ai đó, nên không quan tâm. Cậu chỉ nghĩ đến việc gặp đối tượng kết hôn, còn anh hai cũng không nói cho cậu biết đó là ai cả.
Nhưng rồi, Andree tiến lại gần bàn cậu, dáng đi mạnh mẽ và tự tin. Bray không thể tin vào mắt mình. Hắn ngồi đối diện với cậu và nói: "Chào em, tôi là Andree, đối tượng kết hôn của em." Giọng nói quen thuộc làm cậu tỉnh hẳn. Nghe được lời này, Bray cảm thấy cứng đơ, trong đầu cậu đang gào thét hỏi thăm anh trai mình: Anh hai quý mến ơi, anh không hề biết hay cố tình không biết rằng em đang làm thư ký cho Andree à? Và còn việc em nói dối mình là Beta nữa chứ. Anh hai ơi, anh đã giết chết em rồi.
Cậu không biết nên phản ứng như thế nào. Thời gian trôi qua dường như chậm lại khi Andree nhìn cậu với ánh mắt chờ đợi. Sự hồi hộp khiến Bray không thể thốt nên lời. "Em không sao chứ?" Andree hỏi, vẻ quan tâm hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Bray chỉ có thể lắc đầu, còn lại chỉ biết cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Andree.
Andree, với sự tự tin và quyến rũ của mình, chỉ cười nhẹ: "Tôi nhớ là thư ký Bray xin nghỉ vì không khỏe mà." Bray im lặng, đúng hơn là cậu không dám trả lời. Hắn nhìn thấy dáng vẻ không dám trả lời của cậu, ánh mắt sắc sảo của Andree khiến cậu cảm thấy như bị chạm vào từng sợi dây thần kinh trong người.
"Em đã nói mình là Beta... Sao giờ tôi lại gặp em ở đây nhỉ?" Giọng hắn mang theo vẻ chọc ghẹo, như đã biết chuyện từ lâu. Cậu cúi đầu, không dám mở miệng. Cảm giác như mọi thứ đều bị đảo lộn, Bray không thể tìm thấy lời để giải thích. Từng câu hỏi lướt qua tâm trí cậu.
"Sếp, em không nghĩ rằng anh là... đối tượng kết hôn. Anh đừng lo, sau hôm nay em sẽ làm đơn từ chức. Sẽ không ảnh hưởng đến anh đâu. Xin lỗi vì đã giấu anh chuyện này," Bray cất giọng, giọng cậu bình tĩnh nhưng trong lòng lại đầy hỗn loạn. Cậu ngước lên nhìn thẳng vào mắt Andree, cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ trước mặt mình. Năm năm làm việc đã rèn giũa cậu thành một người có tính cách mạnh mẽ, nhưng giờ đây, đối diện với Andree, mọi thứ đều trở nên khó khăn. Bray cảm thấy như đang đứng trên bờ vực, giữa sự thật và lời nói dối. Cậu sợ rằng nếu Andree biết sự thật về mình, mọi thứ sẽ kết thúc.
Bray cảm thấy như bị đóng đinh vào chỗ ngồi. Cậu biết Andree đã nhận ra sự thật từ lâu, nhưng vẫn cố chấp giấu kín. Cậu đứng dậy, cố gắng tìm cách rời đi trước khi tình huống trở nên tệ hơn:
"Em nghĩ buổi gặp mặt này đã đủ rồi. Chúng ta không hợp. Em xin phép về trước. Và cảm ơn anh đã bỏ thời gian ra để đến đây. "
Bray đứng dậy, quyết tâm rời đi nhưng chưa kịp bước xa thì Andree đã nhanh chóng kéo cậu lại. Theo quán tính, cậu ngã vào lòng hắn, cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo mình, không cho cậu có cơ hội trốn thoát.
"Sếp, anh làm gì thế? Bỏ em ra!" Cậu thất kinh, giọng nói nhỏ bé nhưng đầy hoảng loạn.
Andree nhìn cậu với ánh mắt kiên định. "Em gọi sai rồi, Bray. Tôi bây giờ là vị hôn phu của em." Hắn nói, âm điệu lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự khẳng định mạnh mẽ. "Em nói chúng ta không hợp? Độ tương xứng của tôi với em là 97%. Em nghĩ một câu nói đó của em có thể thay đổi sao?"
Bray cảm thấy từng từ của hắn như một nhát dao đâm thẳng vào tâm trí mình. Hắn không chỉ kiên quyết mà còn mang theo một sức hút không thể cưỡng lại.
Andree phóng ra một chút pheromone, mùi Tequila nồng nàn bay thẳng vào khoang mũi của Bray. Ngay lập tức, tuyến thể của cậu bắt đầu nóng lên, khiến mặt và tai cậu đỏ ửng. Do cậu chỉ dùng xịt ngăn pheromone mà không cần che giấu cẩn thận như khi đi làm, nên sự phản ứng của cơ thể cậu trước pheromone của Andree càng trở nên mãnh liệt. Cậu nhận ra rằng độ tương xứng cao giữa họ thực sự là một điều không thể phủ nhận. Lòng Bray dậy sóng, cậu không biết phải làm gì để thoát khỏi vòng tay của hắn.
Pheromone từ Andree dường như ảnh hưởng rất mạnh với Bray. Cậu vỗ nhẹ vào tay hắn, giọng nói run rẩy: "Thả em ra... chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hắn nhìn cậu một lúc, rồi đáp: "Được." Hắn từ từ bỏ tay ra khỏi eo cậu, nhưng ngay khi thấy tay hắn lơi lỏng, Bray liền đứng dậy và bước nhanh ra ngoài, bỏ lại Andree phía sau. Không chần chừ, Andree lập tức đứng lên đuổi theo cậu, quyết không để cho cậu trốn thoát lần nữa. Lúc gọi cà phê, hắn đã thanh toán xong, nên giờ chỉ cần đuổi theo thư ký nhỏ mà không lo việc phải trả thêm.
Hắn đẩy cửa bước ra khỏi quán cà phê, ngay lập tức nhìn thấy Bray đứng chờ bên ngoài, vẻ mặt căng thẳng. Thấy thế, Andree nhanh chóng tiến lại, kéo cậu vào chiếc Bentley Bentayga màu đen đang đỗ gần đó. Ngồi vào trong xe, hắn nghiêng người thắt dây an toàn cho cậu. Bray cũng không né tránh, chỉ cảm thấy một chút ngượng ngùng khi thân hình cao lớn của hắn ở gần đến vậy. Hơi thở của hắn, nồng nàn mùi Tequila, như một làn sóng cuốn lấy cảm xúc của cậu. Cậu thở hắt ra một hơi, quyết định nói ra điều mình đang suy nghĩ. "Em muốn từ chức."
Andree khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ, và phản ứng ngay lập tức: "Ý hay đấy, em ở nhà làm nội trợ rất hợp đấy. Tiền lương của tôi sẽ giao hết cho em."
Bray nghe vậy, mặt đỏ ửng lên, cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Trong khoang xe tràn ngập mùi rượu Tequila nồng nàn, mùi hương ấy lẩn quẩn trong không khí, như một cơn sóng vỗ về mà cũng đầy chao đảo. Dù không uống rượu, nhưng cậu đã say vì mùi pheromone của Andree.
Mặt Bray đỏ ửng. Trong xe tràn ngập mùi rượu Tequila, pheromone mạnh mẽ khiến cậu cảm thấy choáng váng. "Em rút lại đơn, không từ chức nữa... Em thấy chúng ta không hợp, nên quay về như trước sẽ ổn hơn."
Andree nhìn cậu, khẽ lắc đầu: "Em ngây thơ nhỉ? Em nghĩ Viện Nghiên cứu sẽ đổi cho em đối tượng khác sao? Độ tương xứng của chúng ta cao như vậy mà."
Bray biết rằng họ sẽ không nghe cậu, và dù thế nào đi nữa, hắn vẫn là đối tượng được sắp xếp cho cậu. Mọi sự phản kháng của Bray cũng vô ích. Sự thật rằng hai người có độ tương xứng cao như vậy khiến việc thay đổi quyết định là không thể.
Bray ngồi im lặng trên ghế phụ, ánh mắt cậu không ngừng lướt qua từng khung cảnh bên ngoài cửa sổ khi Andree lái xe xuyên qua những con đường vắng vẻ. Không khí trong xe nặng nề, sự căng thẳng giữa họ như một cơn bão ngầm đang tích tụ.
Cuối cùng, không chịu nổi sự im lặng, Bray khẽ hít một hơi sâu rồi hỏi, giọng nói vang lên trong không gian kín như muốn phá vỡ sự căng thẳng ấy. "Anh... phát hiện ra em là Omega từ khi nào?"
Andree vẫn tập trung lái xe, ánh đèn đường hắt lên gương mặt hắn, làm nổi bật đôi mắt sắc lạnh. Hắn không trả lời ngay, đôi môi nhếch nhẹ, như đang suy ngẫm về câu hỏi.
"Một thời gian rồi. " hắn đáp, giọng trầm tĩnh.
Bray quay sang nhìn Andree, tim đập mạnh trong lồng ngực. "Một thời gian... là bao lâu?"
Chiếc xe chậm dần rồi dừng lại ở ngã tư, Andree nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt hắn dường như không hề dao động. "Ngay từ khi em bước vào văn phòng lần đầu tiên."
Bray cứng người, mắt mở to. "Anh đã biết từ lúc đó?"
Andree khẽ cười, chân đạp nhẹ ga, tiếp tục lái xe. "Em nghĩ tôi không thể nhận ra sao? Pheromone của em... Dù có giấu kỹ thế nào, tôi cũng không thể không nhận ra. Mùi Vanilla của em là thứ không thể lẫn vào đâu."
Bray cắn môi, tay nắm chặt lấy vạt áo, cố gắng giữ bình tĩnh. "Vậy tại sao anh không nói cho em?"
Andree nhấc một tay khỏi vô lăng, khẽ vươn qua ghế phụ và kéo nhẹ cánh tay Bray, buộc cậu quay lại đối diện với mình, nhưng vẫn giữ ánh mắt trên đường. "Vì tôi chờ em nói ra. Chờ em đủ tin tưởng để không cần phải giấu giếm nữa."
Bray cảm nhận lòng ngực dâng lên một cảm giác nghẹn ngào. Cậu ngả đầu về sau, nhìn chăm chú vào Andree, cảm giác nhẹ nhõm pha lẫn xấu hổ. "Em... em chỉ không muốn anh nhìn em khác đi."
Andree giữ giọng bình tĩnh, nhưng có phần dịu dàng hơn. "Tôi chẳng bao giờ quan tâm em là Omega hay Beta. Em vẫn là Bray, người đã đồng hành cùng tôi suốt 5 năm nay."
Andree không chỉ chấp nhận mà còn quyết tâm biến Bray thành bạn đời của mình. Cuối cùng, sau những màn đấu tranh nội tâm và nhiều lần từ chối. Andree và Bray đã kết hôn. Lễ cưới của họ được tổ chức đơn giản bên bờ biển, một khung cảnh lãng mạn và ấm áp.
Andree định công khai với giới truyền thông về việc kết hôn, nhưng Bray đã ngăn lại. Cậu không muốn công việc của mình bị ảnh hưởng và không muốn đồng nghiệp biết rằng mình là Omega. Cuối cùng, hắn đành đồng ý nhưng vẫn công khai thông báo rằng hắn đã kết hôn, chỉ không tiết lộ danh tính của bạn đời, với lý do là em ấy không thích bị chú ý.
Cuộc sống hôn nhân của Andree và Bray mang lại nhiều thay đổi ngọt ngào nhưng cũng đầy bất ngờ. Những ngày đầu, Bray nhất quyết không chịu ngủ chung giường với hắn với lý do rằng cậu ngủ rất xấu. Nhưng Andree không dễ bỏ qua, sau nhiều lần thuyết phục, cuối cùng cậu cũng đồng ý.
Ngay trong đêm đầu tiên, Andree đã phát hiện ra Bray không hề ngủ xấu như cậu nói. Thực ra, cậu nằm rất ngoan, cuộn tròn như một chú mèo nhỏ, đôi khi còn vô thức dựa sát vào hắn, như thể tìm kiếm sự an toàn từ pheromone Tequila của hắn. Hắn chỉ biết khẽ mỉm cười, ngạc nhiên với vẻ ngoan ngoãn của vợ mình, khác hẳn với những gì cậu nói.
Cuộc sống từ khi có Bray thực sự thay đổi nhiều. Cậu thức dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chọn cà vạt và thắt cho hắn. Cậu dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng. Ngôi nhà vốn lạnh lẽo và thiếu sức sống của Andree dần trở nên ấm áp hơn với những dấu ấn nhỏ mà cậu để lại chậu cây xanh trên bệ cửa, đôi dép trong nhà, cốc đôi trong bếp, và những chiếc gối đầy màu sắc ở sofa phòng khách. Hắn đôi lúc hối hận vì đã không đồng ý với Viện Nghiên cứu sớm hơn để mối quan hệ này có thể bắt đầu từ trước.
Cuối tuần, hai người thường dành thời gian bên nhau tại nhà, khi thì xem phim, khi thì cùng nhau nấu nướng. Andree, người luôn xuất hiện với vẻ lạnh lùng trong công việc, lại tỏ ra vô cùng khéo léo trong bếp, làm Bray ngạc nhiên không ít lần. Đôi lúc, Bray chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, nhìn Andree bận rộn trong bếp mà mỉm cười, thấy cuộc sống hôn nhân dù có chút vụng về nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc.
Tuy nhiên, không thiếu những tình huống hài hước xảy ra khi Bray vẫn tiếp tục cố gắng che giấu thân phận Omega của mình. Mỗi lần pheromone của cậu trỗi dậy mạnh mẽ, Andree đều nhạy bén nhận ra, đôi khi chỉ cần một ánh mắt hay mùi Vanilla thoảng qua là đủ. Bray đỏ mặt, tránh né, nhưng Andree chỉ cười khẽ, kéo cậu vào lòng, nói nhỏ: "Em không cần phải giấu đi pheramore đâu, Bray. Tôi là Alpha của em nên tôi rất cần pheramore của vợ mình."
Hôn nhân của họ diễn ra đầy nhẹ nhàng và ấm áp. Bray vẫn tiếp tục làm việc tại tập đoàn, nhưng mối quan hệ giữa hai người giờ thân mật hơn rất nhiều. Andree dần trở nên dịu dàng và quan tâm đến cậu một cách rõ rệt, khiến tất cả những ai làm việc cùng cũng phải nhận ra. Những ánh mắt dịu dàng, lời nói ôn tồn của hắn dành cho cậu khiến Bray đôi lúc ngượng ngùng, sợ mọi người hiểu nhầm mình là tiểu tam phá hoại gia đình sếp mình. Nhưng hắn chỉ mỉm cười, trấn an cậu rằng họ đã là bạn đời hợp pháp, chẳng ai có thể nghĩ gì khác. Nhưng Andree quên mất rằng hắn đã công bố danh tính bạn đời của mình đâu.
Có những đêm, Andree và Bray ở lại công ty tăng ca cùng nhau, công việc kéo dài mãi cho đến khuya muộn. Không khí trong văn phòng vẫn sáng đèn, nhưng bên ngoài, phố phường đã chìm vào giấc ngủ. Họ thường ngồi bên nhau, bàn bạc những dự án đang triển khai, tiếng máy tính gõ lách cách hòa quyện cùng những tiếng thở dài mệt mỏi.
Khi mệt mỏi ập đến, cả hai quyết định nghỉ ngơi một chút. Họ tìm đến phòng nghỉ của giám đốc, nơi được trang bị ghế sofa rộng rãi và những chiếc gối êm ái. Trong không gian yên tĩnh, Bray cảm nhận được sự căng thẳng tan biến. Cậu ngả người lên sofa, cố gắng chợp mắt, trong khi Andree ngồi cạnh, mắt vẫn không rời khỏi tài liệu.
Thỉnh thoảng, Bray lén nhìn Andree, nhận ra sự chăm chỉ của hắn khiến cậu cảm thấy ấm lòng. Hắn cũng nhận ra cậu đã ngủ thiếp đi, mái tóc màu trắng của Bray xõa dài trên ghế, đôi môi hơi mấp máy, như đang mơ về điều gì đó tươi đẹp. Andree không nỡ đánh thức cậu, nên chỉ ngồi đó, ngắm nhìn người bạn đời của mình với ánh mắt dịu dàng.
Khi màn đêm dần buông xuống, Andree quyết định nằm xuống cạnh Bray. Hắn kéo một chiếc chăn mỏng đắp lên hai người, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu. Cảm giác gần gũi khiến trái tim hắn đập mạnh. Bray vô thức co người lại gần hắn, tìm kiếm sự ấm áp. Andree vòng tay ôm lấy cậu, một hành động tự nhiên, vừa vững chãi vừa dịu dàng.
Cảm giác an toàn và yên bình xua tan đi mọi lo toan, khiến cả hai chìm vào giấc ngủ say. Trong những giấc mơ lẫn lộn giữa thực tại và ảo mộng, họ tìm thấy nhau, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, tìm thấy hạnh phúc trong những đêm dài trôi qua.
Cuộc sống của họ giờ đây đầy những khoảnh khắc bình dị, nhưng cũng thật ấm áp và hạnh phúc, mỗi ngày đều là những điều mới mẻ mà Andree chưa từng trải qua trước khi Bray xuất hiện trong đời hắn.
Trong nhóm chat nội bộ của công ty, câu chuyện về Andree và Bray luôn là đề tài nóng hổi. Những đồng nghiệp khác vẫn thường xuyên đồn thổi rằng giữa hai người có mối quan hệ mập mờ, dù Andree đã là người đàn ông đã kết hôn. Thậm chí, một vài người còn đoán rằng Bray là người mà Andree đang lén lút qua lại. Sếp Andree đã có vợ mà còn làm mấy chuyện này... thật không thể tin nổi! Một tin nhắn được gửi trong nhóm khiến nhiều người đồng tình.
Trong khi đó, không ít Omega trong công ty tỏ ra thương hại cho Bray, cho rằng cậu quá đáng thương khi phải dây dưa với một người sếp trăng hoa như Andree. Thật tội nghiệp thư ký Bray, làm sao cậu ấy có thể chịu nổi khi phải dính vào một người như sếp Andree chứ? - Một Omega khác bình luận, khiến không ít người phụ họa.
Tuy nhiên, không phải ai cũng đồng cảm với Bray. Một số đồng nghiệp khác lại tỏ ra ghét bỏ, nói rằng cậu cố tình dụ dỗ sếp, chọc ngoáy vào gia đình người khác. Cậu ta nhìn thế mà ghê tởm và thủ đoạn thật, rõ ràng là muốn câu kéo chồng người ta. - Một giọng nữ gõ phím với sự ghen tị không giấu giếm và nhiều người khác cũng nhấn "thích" như thể đồng tình.
Điều đặc biệt là nhóm chat này không hề có sự hiện diện của Andree và Bray. Những lời đồn đoán cứ thế lan truyền, mặc cho sự thật về mối quan hệ của họ đã được pháp luật công nhận từ lâu.
Công ty đang trong giai đoạn cao điểm của một dự án mới, và Bray như bị cuốn vào guồng quay công việc không có điểm dừng. Những buổi làm việc kéo dài không chỉ khiến cậu kiệt sức mà còn khiến cậu phải dồn hết tâm trí vào những bảng thống kê và kế hoạch. Mặc dù Andree cũng bận rộn không kém, hắn vẫn dành thời gian quan tâm đến vợ mình, thường xuyên hỏi thăm và chuẩn bị những bữa ăn đơn giản để Bray không phải lo lắng về việc chăm sóc nhà cửa.
Tuy nhiên, những lúc Bray mải mê làm việc, cậu quên cả sức khỏe của mình. Có những đêm, cậu ngồi ngủ gục bên bàn làm việc, dù trong người cảm thấy sốt nhưng vẫn cố gắng hoàn thành công việc. Đến một lần, cậu ngất đi ngay tại văn phòng, khiến Andree phải hốt hoảng đưa cậu đến bệnh viện để truyền nước. Khi tỉnh dậy, Bray thấy Andree ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng và sợ hãi. Cảm thấy có lỗi vì đã làm hắn phải lo lắng, cậu mỉm cười an ủi: "Em ổn mà." Nhưng Andree lại thở dài, ánh mắt nghiêm túc: "Em cảm thấy có lỗi với tôi, chứ không phải với sức khỏe của em."
Nghe vậy, Bray đành im lặng, không dám phản bác. Hắn nói đúng cậu đã đặt công việc lên hàng đầu mà quên mất bản thân mình. Sau khi dự án kết thúc, Bray được khen thưởng vì những nỗ lực không biết mệt mỏi, nhưng điều này cũng dẫn đến một quyết định quan trọng từ Andree. Hắn quyết định ngồi lại nói chuyện với Bray về những tâm tư trong lòng khi thấy cậu ốm đi vì dự án lần này. "Tôi không thể chấp nhận việc em phải làm việc quá sức, thậm chí là ngất đi và phải truyền nước. Đó là điều mà tôi không muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa. " Andree nói, ánh mắt hắn nghiêm túc và đầy lo âu.
Tuy nhiên, cậu không thể không làm nũng, với giọng điệu nhõng nhẽo: "Em hứa với anh là sẽ không có lần thứ 2. Nên đừng cho em nghỉ làm mà, chồng! " Thấy Bray làm nũng, Andree không thể chịu nổi, cuối cùng đành thỏa hiệp: "Được rồi, em có thể đi làm, nhưng nếu em làm quá sức mình thì tôi sẽ cho em nghỉ việc." Bray vui mừng khôn xiết, cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải nghỉ việc, và tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hơn để không làm Andree lo lắng.
Dạo gần đây, trong công ty râm ran những tin đồn về Bray rằng cậu là một Omega. Đồn đoán này không phải mới mẻ gì thực ra, từ lâu đã có nhiều người nghi ngờ về điều đó nhờ vào vẻ ngoài thanh tú, tinh tế và sự chu đáo của cậu, cơ thể cậu lại mảnh mai, vai rộng eo thon và chân dài. Thế nhưng, mới đây, tin đồn trở nên sốc hơn khi người ta bắt đầu xôn xao về việc Bray đã có bạn đời.
Nguyên nhân chính của sự xôn xao này là một sự cố bất ngờ xảy ra trong nhà vệ sinh. Một đồng nghiệp tình cờ nhìn thấy cậu đang sử dụng xịt ngăn pheramore và miếng dán trên tuyến thể. Để mọi người không phát hiện, Bray đã lúng túng trong việc giấu giếm, nhưng không may mắn là miếng dán đó đã bị rớt xuống trong lúc cậu không để ý, để lộ dấu cắn ở tuyến thể dấu cắn đặc trưng của Alpha khi đánh dấu Omega của họ.
Hôm đó, Bray đã phóng quá nhiều pheramore cho Andree, vì thế cơ thể cậu tràn ngập mùi Vanilla quyến rũ. Cảm thấy hoang mang và không muốn trở thành tâm điểm bàn tán, cậu đã phải vội vàng trốn vào nhà vệ sinh. Tại đó, cậu nhanh chóng xịt thêm ngăn pheramore và dán lại miếng ngăn pheramore lên tuyến thể, không chỉ để che đi dấu cắn mà còn để hạn chế mùi hương từ cơ thể mình.
Mặc dù Bray đã cố gắng để không bị lộ, sự chú ý từ các đồng nghiệp càng làm cậu cảm thấy bối rối.
----------------
Trong không khí tưng bừng của buổi liên hoan công ty, Andree không có mặt, và mọi người nhanh chóng quyết định "chuốc say" Bray để khuấy động bầu không khí. Mỗi người lần lượt mời rượu cậu, từng ly, từng ly một. Dù Bray ban đầu kháng cự, nhưng cuối cùng, cậu cũng không thể từ chối. Càng uống, cậu càng thấy đầu óc quay cuồng, và cảm giác lâng lâng bắt đầu xâm chiếm.
Khi đã say, Bray trở nên ngoan ngoãn, sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của đồng nghiệp. Họ thay phiên nhau tra hỏi cậu, và cậu cứ thành thật mà đáp. Một đồng nghiệp tò mò hỏi: "Cậu là Omega đúng không?" Bray gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Đúng rồi."
Nghe thấy vậy, một đồng nghiệp khác hỏi tiếp: "Cậu có bạn đời rồi đúng không? Ai vậy?" Lúc này, do hơi say nên Bray phản ứng chậm chạp, mất một lúc mới trả lời: "Tôi có bạn đời rồi, người đó là Bùi Thế Anh á." Câu trả lời của cậu lập tức khiến cả bàn thất kinh, không ai ngờ rằng Bray lại thẳng thắn như vậy.
Nhiều người lập tức lấy điện thoại ra, điên cuồng nhắn tin vào nhóm chat, thông tin này như một quả bom nổ giữa bữa tiệc. Không ai để ý đến cậu, nhưng Bray lúc này cảm thấy buồn ngủ. Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Andree, giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi: "Anh ơi, anh đến đón em nha."
Trong lúc Bray lải nhải với chồng qua điện thoại, Andree thì thi thoảng đáp lại vài câu, thể hiện sự lo lắng nhưng cũng không kém phần kiên nhẫn. Sau một lúc, Andree đã đến nơi và kêu cậu xuống. Bray ngoan ngoãn đứng dậy, chuẩn bị về nhà. Trước khi rời đi, cậu không quên chào mọi người: "Tạm biệt mọi người, em về trước nhé!" Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lấp lánh sự hào hứng lẫn ngái ngủ, khiến mọi người không khỏi mỉm cười.
Khi Bray bước xuống dưới, cậu mới nhận ra trời đang mưa. Một cơn mưa nhẹ nhưng dai dẳng, những giọt nước trong veo rơi xuống mặt đất, tạo ra những âm thanh lộp bộp dễ chịu. Cậu nhìn thấy Andree ngồi trong chiếc Lamborghini Aventador S màu xanh lá, vẻ mặt kiên nhẫn và chờ đợi. Cảm giác ấm áp từ chiếc xe và ánh đèn bên trong khiến cậu thấy thật an lòng.
Cậu tính bước tới gần xe thì thấy hắn mở cửa, bước ra ngoài với chiếc ô trong tay. Andree nhanh chóng tiến lại, che cho cậu khỏi cơn mưa bằng chiếc ô màu đen. Hắn mở cửa ghế phụ cho cậu vào ngồi, hắn phóng một chút pheramore mùi Tequila khiến cậu cảm thấy dễ chịu và đang được bao bọc trong sự che chở. Sau khi Bray đã an vị, Andree đi vòng qua phía bên kia, mở cửa cho mình và cũng gấp lại chiếc ô, không quên nhìn quanh một lượt để đảm bảo không có ai.
Trong khoang xe ấm áp, Bray cảm nhận được sự thoải mái tỏa ra từ Andree. Hắn nghiêng người thắt dây an toàn cho cậu, và trong lúc làm điều đó, Bray chợt ngửi thấy một chút mùi rượu phảng phất từ Andree. Hắn thầm nghĩ có lẽ cậu đã uống khá nhiều trong buổi liên hoan.
Khi Andree nghiêng người về phía cậu, Bray vươn tay ra xoa tóc hắn, cậu vui vẻ nghịch ngợm mái tóc ngắn của Andree. Hắn cúi xuống để cậu dễ dàng tiếp cận, một nụ cười thoáng hiện trên môi hắn khi Bray chơi đùa. Một lúc sau, hắn mới ngồi thẳng dậy, thắt dây an toàn cho bản thân.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, chân Andree nhấn ga, đưa cả hai về ngôi nhà của họ. Trong không gian ấm áp và yên tĩnh của chiếc xe, Bray cảm thấy một cảm giác bình yên lan tỏa trong lòng, như thể cơn mưa ngoài kia chỉ là một phần nhỏ của cuộc sống, còn tình yêu và sự che chở mà Andree dành cho cậu mới là điều quan trọng nhất.
Về đến nhà, Bray không kịp thay giày đã ngã nhào lên chiếc sofa, ôm gói nằm đó không muốn di chuyển. Cậu cảm thấy hơi mệt mỏi, đầu óc vẫn còn choáng váng vì rượu. Andree nhìn thấy vậy, thở dài nhưng vẫn nhẹ nhàng cuối xuống cởi đôi giày cho cậu, sau đó mang theo cho cậu một đôi tất cao để giữ ấm. Hắn không thể không lo lắng cho sức khỏe của Bray.
Vào bếp, Andree nhanh chóng pha cho cậu một cốc trà rừng giải rượu, mong rằng nó sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn. Bray lúc đầu không chịu uống, phản kháng rằng cậu chỉ muốn nằm nghỉ, nhưng sau một hồi thuyết phục ân cần từ Andree, cậu cũng đồng ý uống thêm một cốc.
Sau khi cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, Bray quyết định đi tắm rửa, thay đồ và chăm sóc da. Hắn đợi cậu ở giường, trong khi Bray làm những việc đó, Andree cảm thấy một chút yên tâm hơn khi thấy cậu tự chăm sóc bản thân. Khi Bray trở lại, cậu nằm lên giường và bấm điện thoại một chút.
Andree nằm kế bên, đọc sách trong im lặng. Một lúc sau, Bray bấm điện thoại mãi rồi quăng nó lên tủ đầu giường, kéo trăn lên đắp rồi chìm vào giấc ngủ. Thấy cậu buồn ngủ, Andree khép quyển sách lại, tắt đèn, và ôm Bray vào lòng. Trước khi nhắm mắt, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, thì thầm: "Chúc em ngủ ngon." Ánh đèn lờ mờ trong phòng dần tắt đi, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai người, tạo nên một không gian ấm áp và bình yên.
Ngày hôm sau, khi Bray đến công ty, không khí dường như đã thay đổi hẳn. Mọi người đều biết về mối quan hệ của cậu và Andree. Cái nhìn của đồng nghiệp dành cho Bray không còn chỉ là những ánh mắt tò mò hay nghi ngờ, mà giờ đây là sự ngưỡng mộ và thán phục. Họ không dám đặt điều hay nói xấu bên ngoài, bởi lẽ chống lưng cho cậu là CEO Bùi Thế Anh — một người không chỉ nổi tiếng với tài năng mà còn có sự quyền lực và ảnh hưởng không thể phủ nhận.
Cảm giác tự hào và an toàn len lỏi trong Bray, khiến cậu cảm thấy mình được bảo vệ hơn bao giờ hết. Thậm chí, những đồng nghiệp đã từng nghi ngờ cậu giờ cũng đã thay đổi thái độ, họ thường xuyên chào hỏi và có những cử chỉ thân thiện hơn. Một số người thậm chí còn mỉm cười chúc mừng cậu, khiến Bray không khỏi ngượng ngùng.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Bray quyết định đeo nhẫn kết hôn mà Andree đã tặng. Đó không chỉ là một món trang sức, mà còn là biểu tượng cho tình yêu và cam kết mà hai người dành cho nhau. Khi cậu đeo nhẫn lên tay, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Nhìn vào chiếc nhẫn lấp lánh, Bray không chỉ cảm thấy tự hào về mối quan hệ của mình với Andree mà còn cảm nhận được sự ấm áp và vững vàng từ tình yêu mà cả hai đã xây dựng.
Giờ đây, cậu không chỉ là một thư ký của CEO mà còn là một phần quan trọng trong cuộc đời của Bùi Thế Anh. Mỗi ngày trôi qua, Bray càng thêm xác định rằng mối quan hệ này không chỉ là một câu chuyện tình yêu mà còn là một hành trình đầy ý nghĩa mà họ cùng nhau sẻ chia. Cậu không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình, từ những ánh mắt đầy tình yêu thương cho đến những nụ cười rạng rỡ mà cậu dành cho Andree mỗi khi hai người gặp nhau trong công ty.
----------------
Một năm kết hôn đã trôi qua, và Bray cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể mình đang có những thay đổi lạ thường. Cậu nhận thấy cơ thể mình có chút lạ ngực nở mông to khiến cho những bộ quần áo cậu không thể mặc vừa vì quá chật và cậu ngày càng kén ăn, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh là đã thấy buồn nôn. Những lúc không có việc gì để làm, cậu thường cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ suốt ngày. Bray tự an ủi mình rằng có thể do công việc quá sức, căng thẳng quá mức đã dẫn đến tình trạng này. Cậu quyết định sẽ thay đổi chế độ ăn uống và thói quen sinh hoạt, nhưng mọi thứ dường như vẫn không cải thiện, thậm chí tình trạng còn ngày một tồi tệ hơn.
Andree, nhận ra sự khác thường ở vợ, đã phê duyệt đơn xin nghỉ 3 ngày để Bray có thời gian nghỉ ngơi. Ở nhà rỗi rãi không có việc gì làm, Bray đã tìm đến Karik để tâm sự. Cậu chia sẻ hết những triệu chứng lạ lùng mình đang trải qua. Karik trầm ngâm, sau một lúc suy nghĩ, bỗng đề nghị: "Anh nghĩ mày khả năng có thai đấy, thử mua que thử về test xem sao." Lời nói ấy như một cú sốc đối với Bray. Cậu không biết phải phản ứng ra sao và đành đánh lạc hướng qua chuyện khác. Nhưng sau cuộc điện thoại, suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu Bray, khiến cậu cảm thấy bối rối và hồi hộp.
Mấy ngày sau, khi Andree có chuyến công tác kéo dài 2 ngày, Bray đáng lẽ sẽ đi theo nhưng lại bị Andree nhất quyết không cho vì cậu đang rất mệt mỏi và không nên đi công tác. Cậu cảm thấy tủi thân và không nói chuyện với hắn suốt một ngày. Thấy vậy, Andree đã cố gắng dỗ dành vợ, và sau một hồi, Bray cũng tha lỗi cho hắn. Lần này, Andree chỉ dẫn theo một thư ký và quản lý, còn Bray ở lại nhà. Cậu tiễn Andree ra sân bay, rồi lái xe về nhà, trong đầu vẫn nhớ đến lời của Karik.
Sau khi về đến nhà, Bray đánh đo mãi, cuối cùng quyết định vào nhà thuốc mua bốn que thử thai. Rồi cậu đi siêu thị để nấu ăn trưa, nhưng trong lúc bận rộn, cậu lại quên mất que thử thai mới mua. Một ngày trôi qua, cậu nằm trên giường, nghịch điện thoại nhưng chán nản quá, bất chợt nhớ đến đống que thử thai mà mình đã mua.
Bray lấy chúng từ bàn và vào nhà vệ sinh, lòng hồi hộp, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu làm theo các bước trên bao bì, mỗi giây trôi qua như một thế kỷ. Khi nhìn thấy kết quả hiện ra trên từng que thử, Bray không thể tin vào mắt mình: cả bốn que đều hiện lên hai vạch đỏ chói, chứng minh cậu đã có thai.
Bray đứng đó, cảm xúc trong lòng như một cơn sóng lớn dâng trào. Sau khi nhìn thấy những que thử thai với hai vạch đỏ chói, cậu bất giác đưa tay đặt lên bụng mình. Khi lòng bàn tay chạm vào làn da, cậu chợt cảm nhận được một điều kỳ diệu—một sinh linh đang được hình thành bên trong cơ thể mình.
Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, Bray không thể tin rằng chính mình đang nuôi dưỡng một đứa trẻ. Nghĩ đến việc có một sinh mạng bé nhỏ đang lớn lên trong bụng, cậu cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ, xen lẫn với sự hồi hộp.
Cậu mỉm cười, lòng tràn đầy yêu thương và mong mỏi. "Liệu bé con có giống mình hay Andree không? Hay sẽ thừa hưởng nét đẹp từ Andree?" Những câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Bray, nhưng cậu không hề cảm thấy lo lắng. Thay vào đó, cậu cảm thấy tự hào đó là một điều tuyệt vời, một món quà quý giá mà cuộc sống đã ban tặng cho cậu.
Bray nhắm mắt lại, hình dung về tương lai với hình ảnh gia đình ba người hạnh phúc. Andree, cậu và bé con, bé con đang chạy nhảy cười đùa quanh hai người. Những giấc mơ về gia đình ấm áp bắt đầu hiện lên trong tâm trí, khiến cậu cảm thấy tràn đầy hy vọng. Thậm chí, cậu còn không thể ngăn nổi dòng nước mắt hạnh phúc khi nghĩ đến những khoảnh khắc tuyệt vời mà cả ba người sẽ cùng trải qua.
Cậu biết rằng cuộc sống sẽ thay đổi, và những trách nhiệm mới sẽ đến, nhưng Bray hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu và sự hỗ trợ từ Andree. Với tay đang đặt lên bụng, cậu cảm nhận được một mối liên kết mạnh mẽ, như một lời hứa rằng cậu sẽ làm tất cả để bảo vệ và yêu thương sinh linh bé nhỏ này. Cảm giác thiêng liêng ấy khiến Bray ngập tràn hạnh phúc và quyết tâm, đánh dấu một khởi đầu mới trong cuộc sống của cậu và Andree.
Cậu cảm thấy mình đang đứng giữa một bước ngoặt lớn lao, chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống lại có thể xoay chuyển một cách nhanh chóng như vậy. Niềm vui, nỗi lo âu, và những suy nghĩ về tương lai bắt đầu dồn dập trong đầu cậu, khiến lòng Bray cảm thấy vừa hồi hộp vừa ấm áp. Cậu không thể ngừng mỉm cười, và một cảm giác mới lạ trào dâng trong lòng, như một chương mới của cuộc đời đang chờ đón cậu phía trước.
Hạnh phúc và tràn đầy cảm xúc, nhưng sự mệt mỏi ập đến khiến Bray không thể nào cưỡng lại được. Cậu thở dài, khép mắt lại và để cơ thể rơi vào giấc ngủ say. Những que thử thai vẫn còn nằm chỏng chơ trong phòng tắm, như một bằng chứng của điều kỳ diệu đang diễn ra bên trong cơ thể cậu.
Chiều tà, Andree trở về nhà sau chuyến công tác ngắn. Bước vào căn nhà yên tĩnh, hắn nhận ra không gian có vẻ trống vắng, không có tiếng cười nói hay những mùi thơm của bữa ăn. Hắn tìm kiếm Bray khắp nơi nhưng không thấy, lòng bắt đầu lo lắng. Rốt cuộc, hắn quyết định lên lầu, và khi mở cửa phòng ngủ chính, một cảnh tượng dễ thương hiện ra trước mắt—Bray đang ngủ ngon lành, khuôn mặt thanh tú của cậu phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ.
Andree không thể không mỉm cười khi nhìn thấy vợ mình như vậy. Hắn nhẹ nhàng thay bộ đồ suit đắt tiền thành đồ bộ ở nhà thoải mái, rồi leo lên giường bên cạnh Bray, vòng tay qua ôm cậu vào lòng. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Bray làm cho hắn cảm thấy dễ chịu và thư giãn hơn. Hắn nhẹ nhàng vén tóc cậu ra khỏi trán, nhìn ngắm khuôn mặt bình yên của Bray và cảm thấy lòng mình ấm áp.
Hắn nằm xuống cạnh cậu, một tay vòng qua eo cậu Bray, giữ cậu gần bên mình. Trong khoảnh khắc ấy, Andree không chỉ cảm nhận được sự gắn kết giữa hai người, mà còn cảm thấy một niềm hy vọng mới về tương lai. Hắn không biết rằng dưới bàn tay của mình, một sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên, nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng tình yêu và gia đình sắp sửa trở thành điều quan trọng nhất trong cuộc đời cả hai.
Andree nhắm mắt lại, thả mình vào giấc ngủ bên cạnh Bray, nơi mà tình yêu và những giấc mơ về một tương lai hạnh phúc đang chờ đợi phía trước.
Khi cảm nhận rõ ràng hơn về sự sống mới đang lớn dần trong cơ thể mình, Bray không thể ngừng cảm thấy hạnh phúc xen lẫn chút lo lắng. Làm ba, chăm sóc một sinh linh nhỏ bé, là điều mà cậu chưa từng nghĩ đến trước đây. Nhưng giờ đây, nó đã thành hiện thực.
Bray lặng lẽ rút tay khỏi vòng ôm của Andree, nhẹ nhàng ngồi dậy. Cậu nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì, đôi môi khẽ nở nụ cười dịu dàng. Bỗng nhiên, ký ức về những que thử thai bỏ quên trong nhà tắm chợt lóe lên trong đầu cậu. Cậu chậm rãi bước ra khỏi giường, cố không làm Andree thức giấc, và bước vào phòng tắm.
Que thử thai vẫn nằm đó, rõ ràng với hai vạch đỏ chói. Bray cầm chúng lên, lòng cậu lại dâng lên một cảm giác vừa thân thuộc vừa lạ lẫm. Cậu cẩn thận cất chúng vào một chiếc ngăn kéo nhỏ, rồi nhìn mình trong gương. Hình ảnh cậu giờ đây không chỉ là một người đàn ông bình thường nữa, mà là một người sắp làm ba. Điều này mang đến cho cậu sức mạnh và niềm tin mới.
Bray quay trở lại phòng ngủ, thấy Andree đã thức dậy, đôi mắt hắn mở to, nhìn cậu đầy quan tâm. "Em đi đâu vậy?" Andree hỏi, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh giấc.
"Em chỉ đi một lát thôi," Bray mỉm cười nhẹ nhàng, rồi leo lại lên giường. Cậu nằm xuống cạnh Andree, vòng tay ôm lấy hắn, đầu tựa vào lồng ngực ấm áp của chồng mình.
"Anh về sớm quá. " Bray lẩm bẩm, "Em chưa kịp chuẩn bị gì cả."
Andree chỉ cười khẽ, kéo cậu lại gần hơn. "Không sao, anh chỉ muốn về nhanh để ở bên em thôi."
Bray im lặng một lúc, cảm nhận nhịp tim của Andree đều đều bên tai mình. Rồi cậu ngước lên, ánh mắt lấp lánh, như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngại ngùng.
"Anh này..." Bray mở lời, giọng đầy do dự.
"Hmm?" Andree đáp lại, đôi mắt chăm chú nhìn cậu.
"Em..." Bray ngập ngừng, "Em có chuyện muốn nói với anh."
Andree nhíu mày, tò mò nhưng không thúc ép. Bray hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình.
"Em... em có thai rồi."
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới dường như dừng lại. Andree nhìn Bray, đôi mắt mở to ngạc nhiên, rồi từ từ nở nụ cười rạng rỡ. "Thật sao?" Hắn thì thầm, giọng đầy xúc động.
Bray gật đầu, cảm xúc vỡ òa trong lòng. Cả hai im lặng trong một lúc, chỉ biết ôm chặt lấy nhau, cùng chia sẻ khoảnh khắc thiêng liêng này. Andree cúi đầu, đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng.
"Anh sẽ chăm sóc em, chăm sóc cả hai ba con" Andree nói, giọng trầm ấm đầy kiên định.
Bray chỉ biết mỉm cười, trái tim cậu tràn đầy hạnh phúc. Họ sẽ cùng nhau bước vào một chương mới trong cuộc sống gia đình.
Andree quyết định sẽ đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cả hai. Thường ngày, hắn luôn bận rộn với công việc, và Bray luôn đảm nhận việc nấu ăn. Nhưng hôm nay, khi biết tin Bray mang thai, hắn không muốn cậu phải động tay vào bất kỳ việc gì.
Bray nhìn theo bóng lưng Andree khi hắn đi vào bếp, đôi môi cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp. Cậu hiếm khi thấy hắn vào bếp, vì thế không khỏi tò mò về món ăn mà hắn sẽ chuẩn bị. Nhưng hơn hết, cậu cảm nhận được sự chăm sóc, tình yêu từ từng hành động của hắn.
Trong bếp, Andree loay hoay chuẩn bị các nguyên liệu, hắn thành thạo nấu nướng, hắn cẩn thận từng bước. Hắn muốn bữa ăn này phải thật hoàn hảo. Hắn làm món đơn giản thôi, một ít thịt hầm mềm mại, thêm chút rau củ xào cho nhẹ nhàng.
Khoảng 45 phút sau, mùi hương của đồ ăn bắt đầu tỏa ra khắp nhà, lan đến cả phòng khách nơi Bray đang ngồi thư giãn. Cậu cười khúc khích khi nghe thấy tiếng Andree loay hoay với chảo nồi, tiếng lách cách của dao và thớt không phải thứ cậu quen thuộc từ hắn. Tuy nhiên, mùi thơm của bữa tối làm Bray cảm thấy dễ chịu, và cậu quyết định đứng dậy để phụ một chút. Nhưng vừa định rời ghế, Andree đã bước vào phòng, trên tay mang theo hai đĩa đồ ăn nóng hổi.
"Ngồi xuống, em không cần phải làm gì hết. " hắn nói, đặt đĩa thức ăn xuống bàn .
Sau bữa tối, Andree nhanh chóng thu dọn bàn ăn, cẩn thận rửa sạch chén đĩa trong khi mắt vẫn không rời khỏi Bray, người đang ngồi trên ghế sofa với que thử thai hai vạch đỏ trong tay, nụ cười rạng rỡ trên môi. Bray có vẻ mệt mỏi sau ngày dài, nhưng niềm vui trong ánh mắt cậu khiến Andree cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Khi mọi thứ đã gọn gàng, Andree ngồi xuống bàn làm việc, mở laptop và kiểm tra lại kế hoạch khám thai cho ngày mai. Hắn gọi thêm vài cuộc điện thoại để xác nhận mọi chi tiết với bệnh viện. Andree không muốn có bất kỳ sơ suất nào, mỗi bước trong quá trình mang thai của Bray đều phải được kiểm soát chặt chẽ.
Từ đơn thuốc mà bác sĩ kê, chế độ ăn uống, đến việc bổ sung dinh dưỡng và lịch khám định kỳ, tất cả đều được lên lịch cẩn thận. Hắn đã lên kế hoạch tạm ngừng những chuyến công tác xa trong thời gian tới để có thể ở bên chăm sóc cho Bray, không để cậu phải lo lắng hay căng thẳng.
Khi đã hoàn thành mọi thứ, Andree đóng laptop lại và đi đến chỗ Bray, ngồi xuống cạnh cậu. "Mọi thứ đã sẵn sàng cho ngày mai rồi. Em cứ yên tâm, từ giờ anh sẽ lo hết mọi việc."
Bray ngước lên, ánh mắt cậu tràn ngập sự tin tưởng và trêu ghẹo: "Chắc kiếp trước em cứu cả thế giới nên kiếp này em mới lấy được anh làm chồng. ."
Andree cười nhẹ, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. "Cho dù em giết cả thế giới, thì tôi vẫn muốn cưới em làm vợ. Bảo, Chỉ cần em và con khỏe mạnh tôi sẽ làm tất cả mọi giá để điều đó thành sự thật. "
Andree đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc Bray, ôm cậu vào lòng. "Anh sẽ luôn ở đây, em không cần lo lắng điều gì. Chỉ cần em nghỉ ngơi và chăm sóc tốt cho bản thân và con."
Sáng hôm sau, khi mọi thứ đã ổn định, Andree lái xe đưa Bray đến bệnh viện. Cả hai không nói nhiều, nhưng bầu không khí trong xe ấm áp và thoải mái. Khi đến bệnh viện, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Andree nắm tay Bray thật chặt khi họ bước vào phòng khám.
Trong phòng khám, bác sĩ siêu âm đã thông báo rằng Bray đã mang thai được ba tuần, khiến cậu không khỏi xúc động. Cầm tờ giấy siêu âm với hình ảnh em bé nhỏ xíu trong tay, Bray như không thể tin rằng cuộc sống của cậu sắp sửa thay đổi mãi mãi.
Tuy nhiên, Andree lại có một cuộc nói chuyện riêng với bác sĩ ngay sau đó. Khi bác sĩ nhắc đến việc dù Bray là một Omega trội nhưng vẫn gặp nhiều khó khăn hơn so với phụ nữ trong quá trình mang thai, Andree không khỏi lo lắng. Nguy cơ sảy thai cao và việc Bray bị thiếu dinh dưỡng do cậu kén ăn càng khiến hắn căng thẳng hơn.
"Phải chú ý rất kỹ về chế độ ăn uống và nghỉ ngơi cho cậu ấy," bác sĩ nhấn mạnh. "Bất kỳ sai sót nào cũng có thể ảnh hưởng lớn đến cả ba và con."
Sau khi nghe những lời dặn dò của bác sĩ, Andree không khỏi suy nghĩ. Hắn quyết định từ bây giờ sẽ chăm lo cho Bray kỹ lưỡng hơn, và có lẽ cậu nên nghỉ thai sản sớm để tránh căng thẳng và mệt mỏi trong công việc.
Khi họ trở về nhà, Bray vẫn còn tràn đầy niềm vui sướng khi ngắm tờ giấy siêu âm. Cậu liên tục mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi hình ảnh nhỏ bé trên tờ giấy. Còn Andree, dù ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn đang tính toán kế hoạch cho những tháng tới để đảm bảo sức khỏe tốt nhất cho Bray và đứa con của họ.
Trước khi đi ngủ, Andree nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Bray, đặt một nụ hôn lên trán cậu. "Em sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa, anh sẽ lo hết mọi thứ" hắn thì thầm, tay ôm chặt Bray trong vòng tay.
Chuỗi ngày mang thai của Thanh Bảo bắt đầu.
Tháng 1
Ngay sau khi biết Thanh Bảo mang thai, Thế Anh đã yêu cầu cậu nghỉ thai sản sớm. Mặc dù Thanh Bảo cảm thấy vẫn còn sớm và cậu có thể tiếp tục công việc, nhưng Thế Anh không đồng ý. Hắn muốn cậu tập trung hoàn toàn vào việc dưỡng thai, tránh căng thẳng hay quá sức. Đây là giai đoạn cậu bắt đầu cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy một số mùi, đặc biệt là đồ ăn có mùi tanh. Mỗi lần đi khám, Thế Anh luôn ở bên cạnh, cùng bác sĩ xem xét từng bước và đảm bảo mọi thứ an toàn.
Tháng 2
Thanh Bảo trở nên kén ăn hơn, nhiều món ăn yêu thích trước đây bỗng trở nên khó nuốt. Cậu thường xuyên cảm thấy mệt mỏi và ngủ nhiều hơn. Thế Anh bắt đầu để ý chế độ ăn của cậu. Hắn đặc biệt chú ý đến dinh dưỡng, thậm chí tự tay nấu ăn và tìm những món cậu có thể dễ dàng ăn vào. Bác sĩ đã khuyên Thanh Bảo nên bắt đầu uống sữa bầu và thực hiện một số xét nghiệm định kỳ, tất cả đều có Thế Anh đồng hành.
Tháng 3
Vào tháng thứ ba, cơ thể Thanh Bảo dần có sự thay đổi rõ rệt. Bụng bắt đầu to dần và cậu cảm nhận được sự sống đang lớn dần trong mình. Tuy nhiên, cậu cũng bắt đầu gặp phải những khó chịu thường thấy trong thai kỳ, như đau lưng và chóng mặt. Thế Anh mua rất nhiều đồ chăm sóc sức khỏe, từ kem dưỡng đến vitamin. Hắn còn nhờ bác sĩ tư vấn để đảm bảo mọi thứ Thanh Bảo sử dụng đều an toàn cho thai nhi.
Tháng 4
Thai kỳ đến tháng thứ tư, Thanh Bảo bắt đầu cảm thấy rõ những căng thẳng và áp lực của việc mang thai. Những cơn đau lưng dữ dội hơn, cộng với tình trạng rạn da bắt đầu xuất hiện trên bụng cậu. Thế Anh, nhận thấy sức khỏe của vợ mình ngày càng xuống dốc, quyết định xin nghỉ công việc tạm thời. Hắn giao lại một phần công việc quản lý tập đoàn cho mấy đứa cháu trong dòng họ xử lý, để toàn tâm toàn ý chăm sóc Thanh Bảo. Tối nào Thế Anh cũng thoa kem dưỡng cho vợ, xoa bóp nhẹ nhàng phần bụng để giảm thiểu sự khó chịu của cậu.
Tháng 5
Đây là giai đoạn thai kỳ của Thanh Bảo ổn định hơn một chút. Mặc dù những cơn buồn nôn và kén ăn đã giảm, nhưng cậu vẫn gặp phải những triệu chứng khác như phù nề ở chân và tay. Thế Anh luôn đảm bảo cậu không phải làm bất cứ việc gì nặng nhọc, tự mình phụ trách mọi thứ trong nhà, từ nấu nướng đến dọn dẹp. Hắn đặc biệt quan tâm đến việc đảm bảo chế độ ăn của Thanh Bảo đầy đủ dinh dưỡng, giúp thai nhi phát triển khỏe mạnh.
Tháng 6-7
Những tháng này, bụng Thanh Bảo đã to rõ rệt. Cậu bắt đầu cảm nhận được những cú đạp nhẹ của thai nhi, và những cảm giác ấy vừa mới lạ vừa xúc động. Mỗi tối, sau khi hoàn thành công việc nhà, Thế Anh đều nằm cạnh Thanh Bảo, đặt tay lên bụng cậu, cảm nhận từng cú đạp nhỏ và vỗ về hai ba con. Hắn thì thầm những lời dịu dàng, mong đứa trẻ trong bụng sẽ nghe thấy và hiểu được sự yêu thương từ cha. Dù vậy, Thanh Bảo vẫn phải chịu đựng những khó chịu điển hình của thai kỳ như đau lưng, chân phù và khó thở khi nằm lâu. Cậu cũng dần mất ngủ vào ban đêm do cảm giác nặng nề và sự lo lắng về lần đầu làm cha mẹ.
Thế Anh luôn ở bên, không để cậu một mình trải qua những khó khăn. Hắn bắt đầu học cách mát-xa chân, lưng và xoa bụng cho Thanh Bảo mỗi tối để giúp giảm đau và thư giãn. Thậm chí, hắn còn mua về rất nhiều sản phẩm chăm sóc da để ngăn ngừa tình trạng rạn da, lo lắng Thanh Bảo sẽ cảm thấy không tự tin về cơ thể mình. Những động tác nhẹ nhàng của hắn không chỉ mang lại sự thoải mái về thể chất mà còn khiến Thanh Bảo cảm nhận được tình yêu thương từ Thế Anh trong từng hành động nhỏ nhặt nhất.
Tháng 8:
Vào tháng thứ tám, Thanh Bảo bắt đầu cảm thấy khó khăn hơn trong việc di chuyển. Cậu cần phải ngồi nghỉ nhiều hơn và không thể đứng quá lâu. Thai nhi đã phát triển mạnh mẽ, và những cú đạp trở nên rõ ràng hơn. Những đêm mất ngủ trở nên thường xuyên hơn khi cậu phải đổi tư thế liên tục để tìm kiếm sự thoải mái. Thế Anh lo lắng và thường xuyên thức cùng cậu, dù bận rộn đến mấy, hắn cũng không bỏ rơi Thanh Bảo một mình trong những khoảnh khắc khó khăn nhất.
Cậu cũng thường xuyên đi kiểm tra thai nhi, và Thế Anh không bỏ lỡ một buổi khám nào. Hắn luôn lo lắng cho sức khỏe của vợ và đứa con trong bụng, cẩn thận nghe từng lời bác sĩ dặn dò và kiểm tra mọi chỉ số. Mỗi lần đi siêu âm, hình ảnh của đứa trẻ làm Thanh Bảo và Thế Anh đều xúc động. Thanh Bảo luôn cầm tờ siêu âm trong tay, hạnh phúc ngắm nhìn bức ảnh của đứa con chưa chào đời. Còn Thế Anh thì càng thêm cẩn thận, đặc biệt chú ý đến việc chăm sóc dinh dưỡng cho cả hai mẹ con.
Tháng 9:
Khi bước vào tháng cuối cùng của thai kỳ, Thanh Bảo gần như kiệt sức vì sự nặng nề và những triệu chứng đi kèm. Những cơn co thắt nhẹ đã xuất hiện, báo hiệu thời điểm sinh đang đến gần. Thế Anh sắp xếp mọi thứ cẩn thận, từ việc chuẩn bị phòng sinh đến hành lý cho Thanh Bảo, đồng thời giữ liên lạc thường xuyên với bác sĩ để đảm bảo tất cả đều sẵn sàng cho ngày đón con.
Hắn cũng quyết định dành toàn bộ thời gian ở nhà để chăm sóc vợ. Những cử chỉ quan tâm chu đáo của Thế Anh khiến Thanh Bảo cảm thấy an tâm và không còn lo lắng nhiều về việc sinh nở sắp tới. Hằng đêm, Thế Anh vẫn tiếp tục thoa kem dưỡng cho cậu, xoa bóp bụng và chân một cách dịu dàng, không chỉ giúp giảm bớt sự căng thẳng, mà còn là sự chuẩn bị tâm lý cho cả hai trước ngày trọng đại.
Tuy thai kỳ đầy những khó khăn và đau đớn, nhưng sự yêu thương và chăm sóc của Thế Anh đã giúp Thanh Bảo vượt qua tất cả. Cậu biết rằng dù có khó khăn đến đâu, Thế Anh vẫn sẽ luôn ở bên, cùng cậu chờ đợi ngày đứa trẻ ra đời.
Ngày dự sinh cuối cùng cũng đến, Thanh Bảo đã được chuẩn bị cho ca sinh mổ. Trước khi vào phòng sinh, Thế Anh không rời cậu nửa bước, luôn ở bên cạnh động viên, nắm chặt tay cậu. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nói những lời an ủi cậu: "Mọi thứ sẽ ổn thôi, anh ở đây với em." Nhưng thực ra, người cần được an ủi lúc này chính là Thế Anh. Hắn lo lắng đến run rẩy, còn Thanh Bảo lại bình thản hơn. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Anh đừng lo lắng quá, em và sẽ ổn thôi. Chỉ cần anh ở bên, mọi thứ sẽ qua." Mặc dù bình thản nhưng nếu nói cậu không sợ là nói dối,cậu sợ một xác hai mạng, cậu sợ bé con không được lành lặn và cậu sợ phải rời xa Thế Anh và bé con...
Giờ phút cuối cùng cũng đến, Thanh Bảo được đẩy vào phòng phẫu thuật. Đèn phẫu thuật bật sáng, cửa phòng khép lại. Thế Anh ngồi thụp xuống ghế chờ ngoài phòng, lòng ngổn ngang lo lắng. Bên cạnh hắn là hai bên gia đình, bố mẹ của cả hai đều cố gắng động viên hắn: "Mọi thứ sẽ ổn thôi, con đừng lo lắng quá." Nhưng với Thế Anh, mỗi phút trôi qua như một thế kỷ, sự căng thẳng dồn nén khiến hắn khó thở. Mặc dù người ta nói rằng sinh mổ là an toàn, nhưng cảm giác bất lực khi không thể làm gì ngoài chờ đợi khiến hắn đau đớn.
1 tiếng đã trôi qua, rồi bất chợt, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên trong không khí tĩnh lặng. Thế Anh ngẩng đầu lên, trái tim hắn như nhẹ bớt một phần. Đứa bé được đưa ra khỏi phòng mổ, và hắn chỉ thoáng nhìn thấy con mình, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa phòng phẫu thuật. Ông bà hai bên không giấu nổi niềm hạnh phúc, nhưng vẫn lo lắng cho Thanh Bảo. Một y tá nhanh chóng bế đứa bé đi về phòng sơ sinh để chăm sóc. Dù vậy, niềm vui của Thế Anh chưa trọn vẹn, bởi người hắn yêu vẫn còn trong phòng mổ.
Đột nhiên, đèn báo động vang lên, bác sĩ hớt hải chạy ra thông báo: "Thanh Bảo bị xuất huyết, chúng tôi cần làm phẫu thuật ngay lập tức." Y tá đi theo cầm theo bản cam kết yêu cầu người nhà ký vào để thực hiện ca phẫu thuật khẩn cấp. Không chút do dự, Thế Anh lập tức ký vào giấy tờ, trái tim hắn như rơi vào hố sâu vô tận. Nhìn thấy sự quyết đoán của hắn, các y bác sĩ nhanh chóng quay vào phòng mổ tiếp tục cứu Thanh Bảo.
Trong lúc chờ đợi, cả gia đình ngồi trong căng thẳng. Dù ngoài mặt giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng Thế Anh, nỗi sợ hãi và lo âu ngày một lớn dần. Hắn không ngừng nghĩ đến những gì có thể xảy ra, nhưng cố gắng không để lộ sự yếu đuối ra bên ngoài.
Ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng, cửa phòng mổ cũng mở ra. Bác sĩ bước ra với nét mặt nhẹ nhõm, thông báo rằng tình trạng của Thanh Bảo đã ổn định. Cậu được đẩy ra khỏi phòng, gương mặt vẫn còn mệt mỏi nhưng an lành. Nhìn thấy Thanh Bảo an toàn, Thế Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trái tim hắn cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự lo lắng, sợ hãi. Hắn nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay cậu, không thể kiềm chế được cảm xúc, đôi mắt ấm áp nhìn cậu đầy yêu thương.
"Anh đã lo lắng cho em rất nhiều," hắn khẽ nói, giọng khàn đi vì xúc động.
Thanh Bảo lúc này vẫn còn chịu tác dụng của thuốc gây mê, cậu ngủ say li bì trên giường bệnh, gương mặt trắng nhợt vì mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ thanh tú, yên bình. Nhìn cậu nằm đó, Thế Anh ngồi bên cạnh, nắm chặt tay vợ, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay cậu truyền đến. Mặc dù mọi chuyện đã qua, nhưng hắn vẫn không thể rời mắt khỏi Thanh Bảo, lo lắng len lỏi trong từng khoảnh khắc.
Hắn khẽ vuốt nhẹ lên trán cậu, lòng dâng tràn nỗi biết ơn và tình yêu. Những giờ phút căng thẳng vừa qua đã thử thách tình yêu và sự kiên cường của cả hai, và giờ đây, khi nhìn Thanh Bảo đang an toàn, một cảm giác bình yên đến lạ thường xâm chiếm lòng hắn.
Ông bà hai bên cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cả hai ba con đều bình an. Họ rời khỏi phòng, nhường lại không gian riêng tư cho Thế Anh và Thanh Bảo. Thế Anh ngồi lại một lúc lâu bên giường, ánh mắt dịu dàng chăm chú quan sát vợ. Rồi hắn khẽ tự nhủ, từ nay, cuộc sống của họ sẽ bước sang một trang mới, với những trách nhiệm và niềm vui mới, nhưng tình yêu và sự quan tâm sẽ vẫn luôn là điều quan trọng nhất mà hắn dành cho Thanh Bảo.
Cậu vẫn ngủ, còn hắn thì tiếp tục ngồi đó, chờ đến khi Thanh Bảo tỉnh dậy để thấy gương mặt người đàn ông mà cậu yêu thương đầu tiên.
Giờ phút này, Thế Anh đã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi nhìn thấy Thanh Bảo nằm đó, bình yên sau khi dạo bước ở Quỷ Môn Quan để trở về bên hắn. Ánh mắt hắn trầm lặng nhưng ẩn chứa bao nỗi sợ hãi đã qua. Hắn thầm hứa trong lòng sẽ không bao giờ để Thanh Bảo phải sinh thêm đứa con nào nữa. Cả quá trình này đã quá ám ảnh với hắn rồi. Nhìn vợ mình phải đối diện với nỗi đau, Thế Anh tự nhủ rằng, dù thế nào hắn cũng không muốn cậu phải trải qua thêm lần nào nữa.
Thế nhưng, khi hắn tưởng rằng mọi chuyện đã ổn, Thanh Bảo đột nhiên giật mình tỉnh dậy, đôi mày cậu nhíu chặt lại vì đau đớn. Cơn đau từ vết mổ trên bụng dần dần ập đến, không còn tác dụng của thuốc tê khiến cậu phải cắn môi, rên rỉ từng tiếng nhỏ. Mồ hôi lấm tấm trên trán, khuôn mặt nhợt nhạt, cậu cố gắng xoay người nhưng đau đớn lập tức khiến cậu buông xuôi. Thanh Bảo cố nắm lấy tấm ga giường, mệt mỏi đến mức không thể kìm nén nổi những tiếng thở dồn dập.
"Đau... đau quá..." Thanh Bảo khẽ rên, hơi thở ngắt quãng, cả cơ thể co rút lại vì cơn đau quặn thắt. Mắt cậu nhắm nghiền lại, khóe mắt đã lấm tấm giọt nước mắt vì đau đớn không chịu nổi.
Thế Anh nhìn cảnh này, trái tim như bị dao cứa. Hắn nhanh chóng gọi bác sĩ. "Bác sĩ! Làm ơn, em ấy đau quá!" Giọng Thế Anh khàn đặc vì lo lắng.
Bác sĩ nhanh chóng tiến vào phòng, kiểm tra tình hình của Thanh Bảo. Cậu nắm chặt tay Thế Anh, mắt cậu ngấn lệ, cả người run lên từng đợt. Bác sĩ ra hiệu cho y tá chuẩn bị thêm liều thuốc giảm đau. Sau một lúc, họ tiêm thêm thuốc tê cho Thanh Bảo, cố gắng làm dịu đi nỗi đau đang hành hạ cậu.
Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, những cơn co thắt dần dần biến mất, hơi thở của Thanh Bảo trở nên ổn định hơn. Thế Anh không ngừng nắm tay cậu, ngồi sát bên giường, khẽ thì thầm an ủi. " Có anh đây rồi, em sẽ ổn thôi." hắn nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy lo lắng.
Ánh mắt của Thanh Bảo từ từ mở ra, nhìn thấy Thế Anh, cậu yếu ớt cười nhưng nụ cười đó lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim hắn. "Em... có thể chịu được mà" cậu khẽ đáp, nhưng hắn biết, điều đó không đúng. Đau đớn trong người cậu là một thứ mà hắn không thể nào cảm nhận được, nhưng hắn lại cảm thấy nó như đang gặm nhấm trái tim mình.
Thế Anh ngồi đó, tay không rời khỏi bàn tay mềm mại của Thanh Bảo, lòng dâng lên một nỗi xót xa vô hạn. Hắn không thể chịu được cảnh vợ mình phải đau đớn. Cậu là người anh yêu thương nhất, và việc nhìn thấy cậu phải trải qua những đau đớn như vậy khiến hắn cảm thấy bất lực. "Sẽ không có lần sau đâu." Thế Anh hứa hẹn, mắt hắn ánh lên sự kiên định. "Một đứa là đủ rồi. Anh không muốn em dạo Quỷ Môn Quan thêm lần nào nữa."
Thanh Bảo nhìn hắn, trong ánh mắt cậu có sự cảm thông và yêu thương. "Thế Anh, em... em biết anh lo lắng," cậu nói, giọng cậu yếu ớt nhưng đầy sự chân thành. "Nhưng em không thể để anh phải gánh nặng mọi thứ một mình. Đó là sự lựa chọn của cả hai chúng ta."
Hắn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Một phần hắn hiểu, nhưng một phần khác lại cảm thấy có lỗi. Hắn không muốn Thanh Bảo phải trải qua bất kỳ nỗi đau nào. Dù biết rằng việc sinh con là điều tự nhiên, nhưng việc chứng kiến cậu phải chịu đựng những khó khăn trong thai kỳ đã để lại cho hắn những ám ảnh khó phai mờ.
Thời gian trôi qua, sức khỏe của Thanh Bảo dần cải thiện. Hắn thường xuyên ở bên, lo lắng chăm sóc cậu, từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Hắn không ngừng tạo ra không gian thoải mái nhất cho cậu, hy vọng rằng những điều nhỏ nhặt đó có thể làm dịu đi những ký ức đau thương trong lòng cậu.
Sau vài ngày, Thanh Bảo dần hồi phục, cậu đã có thể ngồi dậy một cách dễ dàng hơn. Những nỗi đau đã giảm bớt, nhưng dấu vết của nó vẫn còn lưu lại trong tâm trí cậu. Thế Anh luôn ở bên cạnh, như một bóng dáng vững chãi, làm cho cậu cảm thấy an tâm hơn. "Cảm ơn anh đã luôn bên em" Thanh Bảo nói, ánh mắt lấp lánh tình yêu. "Em biết anh đã lo lắng rất nhiều."
"Anh sẽ luôn bên em," Thế Anh khẽ thì thầm, lòng hắn tràn ngập yêu thương và quyết tâm. "Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không để em đơn độc."
Giây phút đó, họ cảm nhận được sức mạnh của tình yêu và sự đồng hành, một sức mạnh có thể vượt qua mọi đau đớn, khó khăn. Trong mắt họ, việc chăm sóc nhau chính là động lực để cả hai cùng nhau vượt qua tất cả.
Sau những ngày dài trong bệnh viện, cuối cùng Thanh Bảo và Thế Anh cũng được xuất viện. Khi bước ra khỏi cánh cửa bệnh viện, Thanh Bảo cảm nhận được không khí trong lành, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi lên khuôn mặt cậu. Cậu cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn ngập khi nghĩ về cuộc sống mới với con trai Bùi Trần Bảo Anh.
Thế Anh, bên cạnh cậu, vẫn không rời mắt khỏi cả hai ba con. Hắn mang theo một chiếc nôi xách tay, bên trong là Bảo Anh, cậu bé đang say giấc ngủ với đôi má phúng phính. Hắn nhìn ngắm con trai với ánh mắt đầy tự hào và yêu thương.
"Chúng ta đã sẵn sàng cho cuộc sống của hai ông bô bỉm sữa" Thế Anh nói, nụ cười rạng rỡ trên môi. "Mặc dù rất khó khăn, nhưng anh tin rằng cả hai sẽ cùng nhau nuôi dưỡng và dạy dỗ Bảo Anh thật tốt."
Thanh Bảo gật đầu, lòng đầy ấm áp. "Em rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh, đó Thế Anh. Chúng ta cùng nhau cố gắng nuôi dạy con thật tốt"
Trở về nhà, căn phòng đã được chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện của bé Bảo Anh. Những món đồ chơi, quần áo nhỏ xinh, và cả chiếc nôi đã chờ đợi từ lâu. Họ sắp xếp mọi thứ, và Thế Anh không ngừng nhắc nhở vợ phải nghỉ ngơi.
Trong những tuần tiếp theo, cuộc sống của họ xoay quanh việc chăm sóc Bảo Anh. Mỗi ngày đều là một hành trình mới với những điều thú vị, từ việc thay tã, cho con bú, cho đến những tiếng cười vui vẻ khi Bảo Anh bắt đầu biết cười và cử động. Thế Anh luôn cố gắng dành thời gian giúp Thanh Bảo, từ việc nấu ăn đến những buổi tối xoa bóp cho cậu, để xua tan đi những cơn đau nhức do quá trình hồi phục.
Bên cạnh những khoảnh khắc hạnh phúc, họ cũng đối mặt với những thử thách. Có những đêm mất ngủ, khi Bảo Anh khóc và không chịu nín, khiến cả hai đều mệt mỏi. Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt nhỏ xíu của con, họ lại cảm thấy mọi khó khăn đều xứng đáng.
"Nhìn con, em muốn cho con những điều tốt nhât. " Thanh Bảo nói, ánh mắt tràn đầy yêu thương khi ngắm nhìn con trai.
"Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó. Không chỉ riêng em, mà cả anh nữa," Thế Anh đáp, nắm tay vợ thật chặt.
Cuộc sống gia đình tràn ngập yêu thương và hạnh phúc. Họ quyết tâm sẽ nuôi dạy Bùi Trần Bảo Anh trở thành một người tốt, luôn ấm áp và yêu thương như chính những gì mà họ đã dành cho nhau. Trong trái tim của họ, Bảo Anh không chỉ là đứa con, mà còn là cầu nối gắn kết tình yêu giữa hai người, là niềm hy vọng và ước mơ cho tương lai.
Khi Bùi Trần Bảo Anh tròn ba tuổi, cuộc sống của gia đình Thanh Bảo và Thế Anh đã trở nên vô cùng hạnh phúc và ngập tràn tiếng cười. Cậu bé lớn lên khỏe mạnh, lanh lợi, và đáng yêu, với đôi mắt sáng long lanh và nụ cười tỏa nắng. Mỗi ngày trôi qua, cậu luôn mang đến niềm tự hào lớn cho cả hai vợ chồng, không chỉ vì vẻ ngoài đáng yêu mà còn vì sự thông minh và ham học hỏi của mình.
Sau khi Bảo Anh được sinh ra, Thế Anh đã nhận thấy rằng phòng nghỉ cho Omega và khu chăm sóc trẻ con trong công ty đã tồn tại từ lâu cần phải được nâng cấp để đáp ứng tốt hơn cho nhu cầu của các nhân viên. Hắn quyết định mở rộng và cải thiện không gian này, tạo ra một môi trường thân thiện và ấm cúng hơn cho các Omega cũng như những đứa trẻ. Khu vực mới được thiết kế với nhiều đồ chơi, góc học tập và khu vực nghỉ ngơi thoải mái, nhằm giúp các bậc phụ huynh có thể an tâm làm việc trong khi con cái của họ được chăm sóc tận tình.
Mỗi sáng, Thanh Bảo vui vẻ dẫn Bảo Anh đến công ty, tay nắm chặt tay con. Cậu bé luôn thích thú với những đồ chơi trong phòng trẻ em, hòa mình vào không khí vui vẻ cùng với những đứa trẻ khác. Những buổi chiều sau giờ làm việc, cả công ty thường tổ chức các hoạt động vui chơi cho các nhân viên và con cái họ. Những bữa tiệc nhỏ, những buổi tiệc sinh nhật hay các dịp lễ hội luôn có sự góp mặt của Bảo Anh, khiến cho mỗi sự kiện thêm phần ý nghĩa và ấm áp.
Thế Anh luôn cảm thấy hạnh phúc khi thấy vợ con mình bên cạnh. Anh thường xuyên ghé qua khu vực chăm sóc trẻ để kiểm tra, tham gia chơi cùng Bảo Anh và các bạn nhỏ khác. Sự hiện diện của Bảo Anh luôn làm dịu bớt không khí căng thẳng trong công việc của Thế Anh. Các đồng nghiệp rất yêu quý cậu bé, thường xuyên đến chơi với Bảo Anh, tạo nên một không khí gia đình trong văn phòng.
Sau khi sinh Bảo Anh, Thế Anh đã lên kế hoạch để cho Thanh Bảo nghỉ việc, với lý do không muốn cậu phải vất vả vừa chăm sóc con vừa làm việc. Nhưng điều này khiến Thanh Bảo không vui. Cậu cảm thấy rằng mình vẫn muốn quay lại công việc, không chỉ để khẳng định bản thân mà còn vì yêu thích công việc mà mình đã dành nhiều tâm huyết. Cậu không muốn bị gò bó trong vai trò chỉ là một người mẹ, mà muốn tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình. Sau một thời gian thảo luận, Thế Anh đành đồng ý cho cậu đi làm lại, nhưng với một điều kiện là cậu phải sắp xếp thời gian hợp lý giữa công việc và việc chăm sóc Bảo Anh.
Trong công ty, ai cũng biết Thanh Bảo là vợ của Thế Anh, và sự hiện diện của cậu khiến mọi người thêm phần vui vẻ. Những buổi họp hoặc sự kiện công ty, Bảo Anh thường được mời đến cùng ba, tạo thành một hình ảnh hoàn hảo cho gia đình hạnh phúc. Thế Anh tự hào khi công khai danh tính bạn đời và con trai của mình, muốn mọi người biết rằng bên cạnh những thành công trong công việc, gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu của hắn.
Mỗi cuối tuần, cả gia đình thường tổ chức các hoạt động vui chơi. Họ cùng nhau đi dạo trong công viên, tổ chức những chuyến picnic hay đơn giản chỉ là cùng nhau nấu ăn tại nhà. Thanh Bảo và Thế Anh luôn cố gắng dành thời gian cho Bảo Anh, và những điều giản dị đó đã tạo nên những kỷ niệm đẹp, khắc sâu vào tâm trí cả ba người.
Bên cạnh những bữa ăn ngon miệng, những tiếng cười và sự ấm áp, cả hai vợ chồng luôn nhắc nhở nhau rằng tình yêu và sự chăm sóc dành cho Bảo Anh không chỉ thể hiện qua những hành động cụ thể mà còn qua sự quan tâm lẫn nhau trong cuộc sống hằng ngày. Thế Anh và Thanh Bảo đã xây dựng một gia đình vững mạnh, nơi mà tình yêu thương và sự hỗ trợ là điều hiển nhiên và Bảo Anh là kết tinh của những gì đẹp đẽ nhất mà họ đã xây dựng cùng nhau.
Kết thúc với hình ảnh gia đình nhỏ của Thế Anh và Thanh Bảo tràn đầy hạnh phúc, niềm vui. Bảo Anh ba tuổi, hoạt bát và đáng yêu, là sợi dây gắn kết giữa hai người. Sau tất cả những thử thách, từ việc mang thai đến lúc sinh con, giờ đây họ có thể tận hưởng từng khoảnh khắc bình yên bên nhau.
Thế Anh, dù là một CEO quyền lực, luôn dành thời gian để chăm sóc vợ con. Thanh Bảo, sau khi quay trở lại công việc, vẫn cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình với sự hỗ trợ của chồng. Cả hai cùng nhau nuôi dạy Bảo Anh trong tình yêu thương và sự bao bọc. Những ngày tháng bận rộn nhưng ngập tràn hạnh phúc, và họ biết rằng không có gì quan trọng hơn gia đình.
Cuộc sống của họ giờ đây viên mãn và yên bình, với một gia đình nhỏ, nơi tiếng cười trẻ thơ luôn vang vọng, và tình yêu giữa Thế Anh và Thanh Bảo ngày càng sâu đậm. Một kết thúc đẹp cho câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc của họ.
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro