Chương 37
Tức thì thấy được bà ấy cũng đang lạnh mắt dõi theo Bùi Thế Anh. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, mắt bà ấy đột nhiên biến đổi, trừng trừng chuyển hướng sang tôi.
Cả người tôi run lên, đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Cơ thể bỗng dưng trở nên nặng nề, như vừa mới từ trong nước bò ra, chân nặng trình trịch, muốn nhấc lên cũng thật khó khăn.
Tôi theo bản năng muốn gọi Bùi Thế Anh, đến khi quay đầu thì lại phát hiện bóng dáng của anh đã lặn mất tăm!
Nguy rồi! Toàn thân tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ngoái lại nhìn, chỉ thấy Bùi phu nhân mắt đảo một vòng, lộ ra đôi con ngươi trắng dã. Bà ta nhếch mép mỉm cười nhìn tôi, lộ ra hàm răng trắng muốt
"Tìm thấy cậu rồi!"
"Má nó chứ!"
Tôi kêu lên một tiếng rồi quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
Nhưng tay chân lại nặng nề như đang bị trói, động tác thậm chí còn chậm hơn cả rùa bò! Toàn bộ cơ thể dường như chỉ có duy nhất trái tim là đập nhanh, nhanh đến nỗi như muốn bật ra khỏi cổ họng.
Mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, thân thể vẫn tiếp tục bị khống chế. Cả người tôi cũng nhanh chóng trở nên ướt đẫm, cổ họng phát khô, đột nhiên, trước mắt hiện lên một luồng sáng.
Tôi theo bản năng che hai mắt lại, lại phát hiện ra cơ thể mình bỗng trở nên nhẹ bẫng. Tôi mừng thầm trong lòng, lập tức lao về phía trước bắt đầu chạy trốn. Tiếng gầm rú phía sau của Bùi phu nhân càng lúc càng gần.
Tôi sợ đến mức không dám ngoái đầu, chỉ chăm chăm lao về phía có ánh sáng! Đến khi tới gần được luồng sáng kia, tôi lại phát hiện dưới đất có một tờ giấy. Nhìn kỹ lại, hoá ra là tấm ảnh của Bùi Thế Anh!
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì thì tay đã nhặt tấm ảnh kia lên. Có cái gì đó chợt loé qua, lúc mở mắt ra thì đã thấy mình đang đứng lẫn trong một đoàn người dài dằng dẵng, người bên cạnh một thân y phục đỏ đen, trên mặt là một nụ cười thật tươi, chân chầm chậm bước về phía trước. Tiếng nhạc hỉ vang lên, kèn trống linh đình, náo nhiệt đến cực điểm.
Tôi ngây ngốc đứng nhìn cảnh tượng xung quanh, vừa ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy được Bùi Thế Anh một thân hỉ phục đang ngồi trên lưng ngựa đi đằng trước.
"Bùi Thế Anh..." Tôi khẽ gọi một tiếng.
Tựa hồ nghe được tiếng của tôi, anh quay đầu lại nhìn. Ánh mắt kia lạnh lẽo vô tình, như chẳng hề quen biết, anh chỉ nhìn thoáng một cái rồi lại quay đầu trở về.
Tôi lập tức phát rồ xông lên, muốn chạy tới trước mặt anh.
Người xung quanh bị tôi làm cho hết hồn. Tôi đẩy bọn họ ra, liều mạng muốn tới gần anh, nhưng anh chỉ quay lại cau mày nhìn tôi. Chỉ trong chốc lát có mấy gã cao to liền tới bắt tôi lại.
"Bùi Thế Anh! Bùi Thế Anh! Không thể đi, không thể đi!" Tôi gào lên.
Bùi Thế Anh ghìm cương ngựa, tên hầu đi bên cạnh anh chạy lại chỗ tôi.
"Cái tên này hô cái gì đấy hả?!"
"Không thể tới trấn Văn, anh không được đi đón dâu!"
Tôi gào về phía anh, chỉ mong anh có thể nghe thấy được.
Tên hầu nhíu mày lại,
"Sao lại có tên điên trà trộn vào đây thế này, mau kéo nó đi."
Mấy gã cao to lực lưỡng vâng một tiếng, lôi tôi ra khỏi đoàn người.
"Thả tôi ra! Bùi Thế Anh, anh không thể đi, không thể..."
Chẳng thèm chờ cho tôi gào xong, một gã đàn ông đã nhét tọt thứ gì đó vào miệng tôi.
"Vứt tên này ra xa một chút, tránh cho nó đuổi theo rồi lại làm lỡ thì giờ." Gã đàn ông căm ghét nhìn tôi.
"Thanh Bảo." Bùi Thế Anh khẽ gọi một tiếng.
Tôi theo bản năng nhìn về phía anh, mừng rỡ như điên.
Anh ấy nhận ra tôi!
"Vâng, tôi tới đây, đại thiếu gia."
Tên hầu bên cạnh lập tức đáp lời, chạy tới bên cạnh anh, ngẩng đầu lên nhìn anh,
"Đại thiếu gia."
"Đi thôi."
"Vâng."
Tôi khiếp sợ nhìn bọn họ, không biết chuyện gì đang diễn ra.
Không đúng, đó không phải là Thanh Bảo, tôi mới là Thanh Bảo, ông đây mới chính là Thanh Bảo! Con mẹ nó Bùi Thế Anh cái tên mù dở này! Đến ông mà cũng không nhận ra được!
Tiếc là tôi đang bị bịt mồm, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ.
Gã đứng bên cạnh ghét tôi ồn ào nên đã thụi vào bụng tôi một cú, làm tôi đau đến chảy cả nước mắt.
Bùi Thế Anh không nhìn về bên này nữa, chỉ tiếp tục cưỡi ngựa hướng về phía trước.
Tôi điên cuồng lắc đầu, mắt thấy bọn họ càng lúc càng đi xa, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được.
Mãi đến khi đoàn đón dâu hoàn toàn biến mất, mấy gã kia mới chịu buông tôi ra. Trước khi đi một gã khác còn không quên thụi tôi thêm một cú nữa. Tôi ôm bụng, đau đến không đứng dậy nổi.
"Bùi Thế Anh, Bùi Thế Anh..." Tôi cuộn mình lại, trong lòng không ngừng thầm gọi tên anh.
Lồng ngực tôi chợt nóng lên, tôi đưa tay sờ thử thì sờ thấy được một tấm giấy cứng.
Lấy ra nhìn, trong hình là Bùi Thế Anh đang lẳng lặng nhìn tôi, chỉ có điều lúc này cuối góc tấm ảnh đã có chút ố vàng, nhìn kỹ lại, màu ố vàng dường như đang lan tràn ra tới giữa ảnh.
Tấm hình này, rốt cuộc là có tác dụng gì? Tôi cầm chặt nó, nhìn chằm chằm vào Bùi Thế Anh.
Là nó dẫn tôi tới đây ư?
Tôi siết chặt tấm ảnh. Tại sao dẫn tôi tới đây, rồi lại không cho tôi thay đổi mọi chuyện? Tại sao lại bắt tôi phải trơ mắt nhìn anh chết! Tại sao?! Hay đây kỳ thực cũng chỉ là hồi ức? Tôi căn bản chưa hề trở lại quá khứ?
Tôi chợt mở to hai mắt, trong lòng chấn động. Đột nhiên trời đất quay cuồng, cảnh tượng xung quanh lại một lần nữa biến đổi. Vừa mở mắt đã trông thấy ngay một cái ao lớn, dưới đáy đen thùi, không thể nhìn ra bất kỳ một cái gì. Tôi theo bản năng bước lên trước một bước.
"Thanh Bảo. Thanh Bảo..."
Là ai đang gọi tôi? Bùi Thế Anh? Giọng nói kia sao mà quen thuộc, như là vọng lên từ trong ao.
"Mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy!"
Tôi kinh nghi cúi xuống nhìn bên dưới ao, muốn nghe được rõ ràng hơn nữa.
Đột nhiên từ trong ao có hai bàn tay trắng bệch duỗi ra, túm lấy quần áo tôi rồi lôi xuống, cả người tôi liền chìm nghỉm vào trong nước.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro