Chương 34. Không Thể Thoát
Bùi Thế Anh đã đến rồi sao?
"Trời đất ơi, anh ấy đẹp trai quá đi."
"Tôi muốn được trở thành người phụ nữ đi bên cạnh anh ấy. Ghen tị với cô gái kia ghê."
Cậu nghe người khác bàn tán về anh, chợt kiễng chân lên để nhìn thử cô gái đi cùng mà khiến các cô gái trẻ trong Triển lãm này ghen tị.
Đúng như cậu nghĩ người đi cùng anh là Nhan Điềm, không những thế theo sau họ còn có rất nhiều vệ sĩ.
"Xin chào Bùi Tổng, tôi là Philips, nhà thiết kế đồng thời là quản lý ở Triển lãm này."
Người được đích thân Philips ra chào đón đúng là không phải dạng vừa.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của hai người họ, lộng lẫy nhất, sang trọng nhất đều có ở hai con người kia.
"Chào anh, tôi là Bùi Thế Anh của tập đoàn Smaker."
"Còn tôi là Nhan Điềm, giám đốc Marketing của tập đoàn Smaker"
Nhan Điềm hôm nay vô cùng xinh đẹp và quyến rũ trong bộ váy dạ hội đó. Cô ta khoác tay anh, nhìn hai người họ vô cùng đẹp đôi.
"Tôi nghe nói Bùi Tổng đã kết hôn, không biết cô gái kia có phải vợ anh ấy không nhỉ?"
"Không phải đâu. Cô không nghe cô ấy vừa giới thiệu sao? Hai người họ là sếp với nhân viên."
"Haha, tôi mong chờ được nhìn thấy vợ của Bùi Thế Anh quá."
Tiếng xì xào bàn tán lại khiến cậu phân tâm.
Nếu đổi lại hôm nay cậu là người khoác tay anh vào trong Triển lãm này thì liệu sẽ được ca tụng hay phải nhận sự xỉa xói từ người khác.
Bùi Thế Anh anh tối nay thật sự khiến phụ nữ phải xin chết vì anh.
Một người ngoại hình xuất chúng, tài năng nổi bật đã vậy còn là thiếu gia nhà giàu tại sao lại trở thành đàn ông có vợ sớm như thế chứ? Còn rất nhiều phụ nữ muốn leo lên giường của anh còn chẳng được nhưng cậu chỉ muốn thoát khỏi anh thôi, điều đó khó đến vậy sao?
"Mời Bùi Tổng và Nhan tiểu thư qua bên này, tôi đã chuẩn bị rượu để phục vụ trong quá trình mọi người thưởng thức buổi Triển lãm."
Anh và Nhan Điềm cùng bước đi theo sau Philips.
Cậu cứ tưởng mình đã thoát nhưng thật không may, anh lại đưa mắt sang chỗ cậu đang đứng và hai người vô tình nhìn thấy nhau.
Chết rồi!
Cậu vội vàng quay đi sau khi tránh ánh mắt của anh. Chính cậu không biết rằng sự lơ đễnh ấy đã khiến anh càng để ý.
"Thanh Bảo, thì ra em ở đây, anh đã chạy đi tìm em mãi đấy."
Phạm Bình bỗng dưng xuất hiện, trên trán còn đổ mồ hôi, chắc là anh ấy đã chạy đi tìm cậu khi không thấy cậu ở chỗ cũ.
Đột nhiên Phạm Bình nhìn về phía Thế Anh và Nhan Điềm đang đứng, bản thân cũng hiểu phần nào lí do cậu đứng quay ngược lại như vậy.
Cậu là đang muốn né tránh anh, hai mắt đã chạm nhau không biết anh có nhận ra cậu không.
"Nào, chúng ta lên tầng ba đi. Các mẫu thiết kế của em được trưng bày ở đó."
Phạm Bình đưa cậu lên tầng ba của Triển lãm.
Thường thì tầng một là đông người nhất, tầng hai thì ít hơn còn tầng ba thì chỉ lác đác vài người. Nơi này để trưng bày các mẫu thiết kế của nhà thiết kế chưa có tiếng, hoặc các mẫu đẹp mắt được một số người vừa mắt.
Không khí ở tầng ba đối lập với tầng một.
Tầng một nhìn đâu cũng thấy người còn tầng ba nhìn đi nhìn lại mới thấy một vài người. Tuy không thể chiêm ngưỡng những mẫu thiết kế nổi bật nhưng sự yên tĩnh ở đây cũng khiến cậu nhẹ nhõm hơn phần nào.
Trong khi đó, ở bên ngoài Triển lãm,
Có một bóng đen của người đàn ông nào đó nhìn chăm chăm vào trong Triển lãm Eva này. Vì không có thiệp mời nên đã bị chặn ở cửa, người đó chỉ có thể đứng bên ngoài để nhìn vào.
Đột nhiên Nhan Điềm cứ cảm thấy ai đó đang nhìn mình, lúc để ý ra ngoài thì chợt thấy người đàn ông lạ mặt ấy.
Bỗng dưng anh ta cười với Nhan Điềm sau đó thì rời đi ngay lập tức.
Nhan Điềm cảm thấy quen nên đã quyết định chạy ra.
"Thế Anh, em ra ngoài này một chút, anh cứ tiếp tục xem đi nhé."
Anh gật đầu.
Nhan Điềm đặt ly rượu vang trên tay xuống mặt bàn rồi chạy ra ngoài.
Bóng đen này rất quen mắt, rốt cuộc là kẻ nào đang theo dõi ả.
Sau khi Nhan Điềm rời đi thì anh cũng rời đi. Anh cầm theo ly rượu, bắt đầu tiến đến phía cầu thang dẫn lên trên tầng hai.
Trong lúc đó, Thanh Bảo đang say sưa ngắm nhìn thiết kế của mình ở tầng ba. Tuy không có ai nhìn thấy nhưng được trưng bày ở đây cậu cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
"Thanh Bảo, em cứ ở đây xem qua các thiết kế, anh có điện thoại."
"Vâng."
Phạm Bình đột nhiên có điện thoại từ công ty nên phải tránh mặt để nghe một lúc.
Cũng chính vào lúc này, chỉ còn mình cậu ở khu vực trưng bày trên tầng ba.
Cậu đang ngân nga ngắm nhìn các bộ váy đẹp mắt thì đột nhiên có hai cánh tay ôm chặt lấy cậu từ phía sau.
Người đó phả hơi nóng vào tai của cậu. Hơi ấm này, bàn tay này là… Bùi Thế Anh!
"Tôi không ngờ cậu cũng được mời tới đây đấy, vợ."
Cậu giật mình, người run cầm cập. Cả người cậu bị anh siết chặt khiến tay không thể cử động.
Cậu chỉ biết lắp bắp trả lời anh:
"Tôi…tôi…tôi đi cùng…đi cùng một người."
"Phạm Bình có đúng không?"
Cậu không dám trả lời. Sợ nói thật thì anh sẽ nổi điên còn nếu nói dối anh càng nổi điên hơn.
Người thanh niên là vợ anh hôm nay thật đẹp.
Anh vẫn thích ngửi mùi hương trên người của cậu như vậy, rất dễ chịu.
"Bùi Thế Anh, anh buông tôi ra đi, không phải anh nói ở nơi đông người không được tiết lộ tôi là vợ anh sao?"
Anh vẫn mê mẩn theo mùi hương trên cổ của cậu và không thèm quan tâm đến lời cậu nói.
Cậu không thể để anh cứ làm thế này với mình nên đã dùng hết sức đẩy anh ra.
Thật không ngờ cậu lại thành công, nhân lúc đó cậu muốn chạy đi tuy nhiên lại bị anh giữ lại, kéo cả người cậu ấn chặt vào tường.
"Bùi…ưm…"
Còn chưa kịp né tránh cậu đã bị anh cưỡng hôn. Một nụ hôn kiểu Pháp đủ để khống chế được cậu. Anh bắt đầu lan man nụ hôn ấy xuống bên dưới, cậu ngoảnh đầu né tránh còn không quên nhắc nhở anh:
"Bùi Thế Anh, anh mau dừng lại cho tôi. Hưmm…đây là nơi đông người đấy."
Anh bỗng dưng dừng lại, nắn nhẹ chiếc cằm của cậu rồi nói:
"Cậu nhìn xem ở đây ngoài chúng ta thì còn ai nữa?"
Đây là tầng ba, vốn dĩ không có người qua lại nhiều nhưng nếu bất ngờ có ai đó nhìn thấy thì không phải danh dự của cậu bị mất hết rồi sao.
Cậu không thể không ngăn anh dừng làm chuyện đồi bại này lại được.
"Phạm Bình, Phạm Bình anh ấy sắp trở lại rồi. Anh ấy sẽ nhìn thấy mất, làm ơn…anh tha cho tôi đi Bùi Thế Anh."
Nghe thấy hai từ "Phạm Bình" phát ra từ miệng của cậu anh liền biến sắc.
Gương mặt đang thăng hoa, mãn nguyện bỗng trở lên lạnh ngắt đến đáng sợ.
Nhân lúc anh đang lơ đãng, cậu liền rời khỏi vòng tay của anh.
Chạy sao? Cậu vốn dĩ không thể chạy được. Anh nắm lấy áo phía sau lưng cậu giật lại và xé mạnh khiến nó rách ra. Lưng của cậu bị lộ hoàn toàn, anh giữ chặt lấy eo của cậu, tay còn lại cầm ly rượu vang đổ lên lưng của cậu.
"Ưm… Bùi Thế Anh anh làm gì vậy?"
Nhanh chóng anh cúi xuống, dùng lưỡi nhấm nháp hương vị rượu vang trên làn da của cậu. Sự kích thích của rượu vang và hương thơm trên người cậu càng khiến anh nổi hứng.
"Mau...mau dừng lại."
Anh ép đằng trước của cậu úp vào tường, hai tay thì dơ lên cao bị anh nắm chắc lấy. Rượu trên lưng của cậu vẫn còn theo dòng chảy xuống phía dưới, anh áp sát người lại gần cậu, ghé vào tai cậu thì thầm:
"Nếu cậu sợ Phạm Bình nhìn thấy thì tôi càng muốn hắn chứng kiến cảnh chúng ta ân ái ngay tại đây. Sao hả? Có kích thích không?"
Cậu lắc đầu liên tục.
Nước mắt như sắp trào ra.
"Không, tôi không muốn, anh tha cho tôi đi, làm ơn…"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro