Chương 41. Sự Thật Có Còn Quan Trọng

                                           
                                                 

"Tối nay, tại buổi lễ mừng thọ này tôi muốn giới thiệu với tất cả mọi người cháu dâu của tôi. Thanh Bảo, lại đây."

Bùi lão chủ tịch dõng dạc, đứng trước mặt tất cả các vị khách gọi cậu đến đó.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía của cậu, họ bàn tán xôn xao:

"Đó là người cháu dâu bí mật của Bùi lão chủ tịch sao?"

"Chàng trai ấy cũng xinh đẹp đó chứ, không biết thân thế như nào nhỉ?"

Mặc dù Bùi lão chủ tịch đã gọi cậu đến nhưng cậu vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Cậu cứ chần chừ, giữ chặt lấy cánh tay của anh.

Thấy cậu có vẻ lúng túng, anh đã khẽ nói nhỏ:

"Ông nội gọi cậu tới kìa, mau đến bên cạnh ông nội đi."

"Hả? À…được."

Cậu từ từ bước lên bục của sân khấu. Đến bên cạnh ông nội, cậu hoàn toàn trở thành tâm điểm của mọi người.
Ánh sáng từ máy ảnh liên tục nhấp nháy khiến cậu vô cùng chói mắt, chưa bao giờ cậu đứng trước nhiều người như thế này nên có vẻ lo lắng.

"Thanh Bảo, cháu tự giới thiệu bản thân với mọi người đi."

"Vâng, thưa ông."

Cậu đứng trước micro, hai tay nắm chặt vào cột mic, ban đầu cậu có hơi run run nhưng về sau đã lấy lại được bình tĩnh.

Ở bên dưới khán đài, Phạm Bình cũng được mời tới đây, anh ấy đang đứng nhìn cậu từ xa và mỉm cười nhìn cậu.
Nụ cười ấy như để giúp cậu tự tin hơn vậy.

"Tôi tên là Trần Thiện Thanh Bảo, là cháu dâu của Bùi lão chủ tịch và là vợ của Bùi Thế Anh..."

Chính lúc cậu vượt qua được sự hồi hộp, lo lắng thì một điều không ai lường trước lại xảy ra.

Toàn bộ hệ thống đèn trong biệt thự đều bị tắt đột ngột, trên chiếc màn trắng to lớn đối diện với sân khấu đột nhiên xuất hiện hiện rất nhiều hình ảnh.

"Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại cúp điện vậy?"

Bỗng dưng có một người hét lớn, chỉ tay về phía tấm màn trắng kia.

"Nhìn kìa, đó không phải là cậu Thanh Bảo sao?"

Tất cả mọi người đều quay người lại chuyển hướng nhìn về những tấm ảnh được chiếu trên bức màn.

Những bức ảnh đó toàn là hình ảnh cậu đã ngủ cùng người đàn ông khác, từng tấm đều rõ mặt của cậu và người đàn ông kia.

"Trời đất, cậu ta ngoại tình sao?"

"Không thể tin được. Thanh Bảo đã ngủ cùng người đàn ông khác sau lưng Bùi Thế Anh."

"Vậy là Bùi Tổng bị cắm sừng sao? Tôi thật không thể tin nổi."

Cậu và tất cả mọi người ở Bùi Gia đều bất ngờ. Chính cậu cũng không thể tin được tại sao lại có những bức ảnh này và có cả cậu trong đó.

Cậu chợt nhớ đến lần mình bị bắt cóc và hiểu ra, rõ ràng là có người muốn hãm hại cậu nhưng kẻ đó là ai?

Nhan Điềm đứng một góc nhìn chiến lợi phẩm mình vừa đạt được mà thỏa mãn cái lòng.

Cô ta mỉm cười nhìn gương mặt hoang mang tột độ của Thanh Bảo:
                                                                      
"Món quà tôi chuẩn bị cho cậu có thú vị không? Thanh Bảo, cứ từ từ mà hưởng thụ đi…"

Đột nhiên Bùi lão chủ tịch lên cơn đau tim. Trang Anh và Tất Vũ đứng ngay đó đã vội vàng đỡ lấy ông ấy.

"Ông nội, ông nội không sao chứ?"

"Bùi lão chủ tịch…"

Ngay chính lúc này, đám phóng viên liên tục hỏi cậu những câu hỏi lạ lùng. Bọn họ đã có một thông tin thú vị nên không tránh khỏi sự tò mò.

"Cậu Trần, xin cậu hãy cho biết có phải người trong những bức ảnh kia là cậu không?"

"Chúng tôi có thể biết người đàn ông trong bức hình kia là ai không? Và có phải cậu đang ngoại tình sau lưng chủ tịch của Smaker Bùi Thế Anh không ạ?"

Không chỉ có cậu bị tấn công mà ngay cả Thế Anh anh cũng bị phóng viên hỏi tới hỏi lui.

"Anh Bùi Thế Anh, anh có biết vợ mình đang ngoại tình không ạ?"

"Xin anh cho chúng tôi biết cảm nhận về những bức hình này ạ?"

Thanh Bảo không biết phải nói gì, ngay cả lên tiếng phản bác cậu cũng không sao nói lên lời.

Cậu từ từ lùi lại đằng sau, né tránh những câu hỏi và những cái nhìn đang ghê tởm cậu.

Bùi lão chủ tịch được đưa lên phòng để nghỉ ngơi, có lẽ ông đã không thể chịu được khi nhìn thấy những bức ảnh đó.

Thế Anh đứng im, anh đang vô cùng giận dữ.

Anh từ từ ra lệnh cho Trung Đan:

"Giải tán tất cả các vị khách và đám truyền thông này cho tôi. Tôi cho cậu 10 phút."

"Dạ? À vâng, tôi làm ngay đây thưa Bùi Tổng."

Sau khi Trung Đan rời đi thì ngay lập tức tất cả mọi người được giải tán bởi đội vệ sĩ hùng hậu.

Mười phút sau, biệt thự chỉ còn lác đác vài người, họ cũng từ từ bảo nhau rời khỏi.

Lúc này chỉ còn anh và cậu, cậu đã vội vàng chạy đến trước mặt anh. Chỉ cần Thế Anh tin cậu thì có thể lật ngược tình thế.

"Thế Anh, anh phải tin tôi. Tôi bị kẻ khác hãm hại, chiều hôm đó tôi đã bị một đám người bắt cóc rồi sau đó tôi ngất đi và không biết gì nữa cả. Anh phải tin tôi..."

"Ý cậu là những bức ảnh đó là được dàn dựng?"

"Đúng. Tôi không biết gì cả. Nhưng hắn chưa làm gì tôi hết tôi có thể thề, chỉ là tôi không hiểu sao hắn lại cởi đồ của tôi rồi chụp những bức ảnh đó."

Cậu vừa khóc vừa bám chặt lấy anh để cầu mong anh tin mình. Bây giờ sự thật không quan trọng nữa mà quan trọng là mọi người tin vào điều gì.

Thế Anh đã bị cậu làm cho bẽ mặt trước truyền thông, chưa bao giờ anh cảm thấy nhục nhã như vậy.

"Cậu nói cái gì dễ tin chút đi, cậu nghĩ với bằng chứng đã xác thực kia thì tôi có thể tin lời cậu nói hay sao?"

Anh tức giận, hất cậu ngã nhào xuống đất.

Thế Anh không tin cậu, anh chỉ tin những gì mình nhìn thấy.

"Hức... Bùi Thế Anh...! Anh không tin tôi sao?"

Cậu khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ nhìn anh. Cậu mong anh sẽ tin mình nhưng sự thật ai ngờ lại đau lòng đến vậy.

"Hắn cởi đồ cậu nhưng không làm gì sao? Cậu nên nhớ đàn ông luôn có một cái gọi là dục vọng, cởi đồ của cậu mà không làm gì, Thanh Bảo, cậu đang đùa tôi đấy à?"

"Không tin anh có thể kiểm tra. Những điều tôi nói đều là sự thật. Cầu xin anh hãy xin tôi…mọi chuyện không phải như vậy."

"Đủ rồi. Tôi chỉ tin những gì mình nhìn thấy, Thanh Bảo mọi lời nói của cậu tôi đều không tin dù chỉ một chữ."

Nói rồi, anh quay lưng lại rời đi, cứ thế bỏ mặc cậu ngồi dưới nền đất lạnh lẽo kia. Kẻ nào đó khi nhìn thấy cậu như vậy liền mỉm cười mãn nguyện.

Bùi Gia không ai tin cậu cả, tất cả mọi người chỉ tin vào những gì họ nhìn thấy. Lời khẩn cầu tha thiết kia cũng vô ích, đến người chồng của mình còn không tin thì cậu còn mong chờ ai tin tưởng mình nữa.

Thanh Bảo đứng dậy, chạy ra khỏi biệt thự, vừa chạy vừa khóc. Cậu chạy qua mặt Phạm Bình, không ngờ Phạm Bình vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài biệt thự.

Lúc này trời đổ mưa rất to, nhưng cậu cứ chạy, chạy về đằng trước mà không quan tâm đến điều gì cả.

"Thanh Bảo..."

Phạm Bình cầm ô chạy theo cậu nhưng đột nhiên bị mất dấu cậu khi có chiếc xe ô tô ngáng đường của mình.

Phạm Bình liền dừng lại, không biết cậu đã chạy theo hướng nào rồi.

Trong khi đó, ở trên tầng hai của biệt thự Bùi Gia, Bùi lão chủ tịch sau khi uống thuốc đã thiếp đi. Lúc này nỗi lo lắng của người nhà họ Bùi cũng bắt đầu, Trang Anh nhăn nhó, dĩ nhiên là chị ấy không tin Thanh Bảo là người như vậy.

"Rõ ràng là có người cố tình hãm hại Thanh Bảo. Chị hiểu thằng bé, nó không phải kiểu người dễ dãi như vậy."

"Em cũng nghĩ giống chị, tuy em không thân với cậu ấy mấy nhưng em tin cậu ấy sẽ không làm ra chuyện đáng xấu hổ đó."

Trang Anh và Tất Vũ đều đứng về phía cậu, bảo vệ cậu nhưng còn ai đó thì lại đứng đần mặt ra, nhìn ra ngoài bầu trời đang đổ mưa kia không nói gì cả.

"Thế Anh, em phải tin Thanh Bảo, em ấy…"

"Đủ rồi. Em không muốn nghe, em chỉ tin những gì mình nhìn thấy."

Đây là lễ mừng thọ đầu tiên của Bùi lão chủ tịch không ngờ nó lại thành ra thế này chỉ sau một sự việc. Có lẽ từ giờ danh tiếng của Bùi Gia và tập đoàn Smaker sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều…



           

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro