Chương 60. Hai Chút Rung Động
Sáng hôm sau.
Khi Trung Đan và Tiểu My cùng đến bệnh viện thì đã bắt gặp Thế Anh đang nằm ngủ ở trên dãy ghế chờ bên ngoài phòng bệnh.
Thì ra hôm qua anh đã ngủ ở đây, bảo sao lúc tới SM, quản gia Nam nói với Trung Đan là đêm qua anh không trở về. Tiểu My cũng bất ngờ khi thấy Thế Anh nằm ngoài này.
"Bùi Thế Anh, anh dậy đi, đây không phải giường ngủ đâu…"
Tiểu My lay nhẹ người anh, chắc đêm qua anh mệt quá nên đã ngủ luôn ở đây.
Bùi Thế Anh coi trọng thể diện như vậy, ngủ ở đây không sợ người khác nhìn thấy sẽ nói này nói nọ sao?
"Bùi Tổng, Bùi Tổng, anh dậy đi…"
Đúng lúc đó Thanh Bảo mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài. Vì nghe thấy có tiếng ồn ào nên cậu đã tỉnh dậy.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thanh Bảo đứng hình khi nhìn thấy Thế Anh đang nằm ngủ ở ghế chờ. Cả đêm hôm qua anh không về mà ngủ ở ngoài này luôn sao? Thanh Bảo đến bên cạnh anh, vừa lay nhẹ một cái anh đã tỉnh dậy.
"Bùi Thế Anh, dậy đi."
"Thanh…Thanh Bảo."
Anh ngồi bật dậy sau lời gọi của cậu.
Trung Đan và Tiểu My trợn mắt nhìn nhau nhưng rồi cả hai cũng hiểu được vấn đề.
"Tôi đâu có bắt anh ngủ ở đây. SM có giường rộng, điều hòa thoải mái, tại sao anh phải ép mình nằm ở một nơi như thế này?"
Thế Anh đột nhiên đứng dậy, anh chủ động nắm lấy tay cậu trước mặt Trung Đan và Tiểu My. Thanh Bảo định rụt tay lại nhưng không thể vì anh nắm quá chặt.
Anh nhìn cậu, gương mặt đột nhiên rạng rỡ hẳn.
"Em đang quan tâm tôi sao?"
Thanh Bảo ấp úng, cậu cố gượng rụt tay lại. Đây là lần đầu tiên Trung Đan nhìn thấy anh bị một người cự tuyệt.
"Hình như anh hiểu lầm ý tôi rồi thì phải."
Trung Đan vội nhìn đồng hồ, chỉ còn chút thời gian nữa là tới cuộc họp ban giám đốc. Trung Đan vội vàng đốc thúc anh:
"Bùi Tổng, sắp đến giờ họp rồi. Chúng ta phải tới công ty thôi."
Thế Anh không nỡ rời đi, anh có liếc nhìn cậu nhưng cậu lại né tránh. Cậu còn cố tình muốn đẩy anh đi:
"Anh đi đi, đừng để các cổ đông đợi lâu."
Đột nhiên anh kéo cậu lại, thừa cơ ôm trọn cậu vào trong lòng. Thanh Bảo áp mặt vào bờ vai rộng của anh, có cảm giác đi đó rất dễ chịu. Cậu cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình nhưng càng đẩy anh càng siết chặt hơn.
"Bùi Thế Anh, buông tôi ra…"
"Tôi xin em, làm ơn đứng yên thế này một chút có được không? Một chút thôi, xin em đấy!"
Tiểu My và Trung Đan nhìn nhau, đây không phải lần đầu họ nhìn thấy cảnh tình cảm nhưng cảnh tượng này lại ngọt quá sức khiến cả hai đều cảm thấy ngượng.
Thanh Bảo đứng yên để anh thỏa sức ôm, bản thân cậu cũng cảm thấy cái ôm này thực sự ấm áp.
Một lát sau, anh buông cậu ra, hai tay đặt lên vai của cậu, anh nói:
"Khi nào xong việc tôi sẽ đến thăm em."
Thanh Bảo tròn mắt nhìn anh, dù đây có là diễn hay là thật đi nữa thì cậu cũng đã rung động.
Nói rồi anh không quên để lại một nụ hôn ngọt ngào lên trên trán của cậu trước khi rời đi. Nụ hôn ngọt tới nỗi khiến Tiểu My cũng tan chảy theo.
Sau khi Thế Anh rời đi, Tiểu My đột nhiên hét lớn còn vẫy tay gọi to tên của Trung Đan:
"Trợ lý Trung Đan, anh phải ăn hết chỗ cơm hộp đó đấy nhé!"
Trung Đan chỉ quay lại mỉm cười như cảm ơn về phần cơm hộp rồi chạy theo anh. Đây là lần đầu tiên Thanh Bảo thấy cô bạn thân của mình làm cơm hộp cho một người đàn ông.
Nhìn nụ cười tươi roi rói trên gương mặt của Tiểu My thì cậu đã biết cô gái này biết yêu rồi.
"Dương Tiểu My, tại sao cậu lại làm cơm hộp cho trợ lý Trung Đan?"
"Hả? À thì…mình muốn cảm ơn anh ấy vì tối qua đã đưa mình về."
"Chà, hai người thân thiết quá nhỉ. Nhưng hình như Trung Đan thích cậu thì phải, ánh mắt anh ấy nhìn cậu rất khác biệt."
Tiểu My tủm tỉm cười, Thanh Bảo chỉ đang định thử cô bạn này ai ngờ cô ấy lại phản ứng rõ rệt như vậy. Trung Đan là một chàng trai tốt, dù cho anh ấy hơi nhát nhưng đổi lại rất quan tâm đến cảm xúc của đối phương…chứ không như ai đó, lạnh lùng vô tình đến đáng sợ.
…
Trong một căn nhà nhỏ ở sâu trong rừng, Nhan Điềm được một người dân phát hiện bất tỉnh trên đường nên đã đưa về nhà để chăm sóc. Nhan Điềm tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ, vết thương trên người cũng được băng bó cẩn thận. Cô ta nghĩ mình đã được ai đó cứu, lúc đang định bước xuống giường thì có một người phụ nữ trung niên bước vào.
"Cô tỉnh rồi sao cô gái?"
"À…vâng, là dì…đã cứu tôi sao?"
"Là chồng tôi, lúc ông ấy đi làm về thì nhìn thấy cô bị ngất ở trên đường, trên người cô lại chi chít vết thương nên ông ấy mới đưa cô về đây để sơ cứu."
Nhan Điềm nhìn những vết băng bó cảm thấy rất biết ơn những người này. Một người như cô ta cuối cùng cũng biết thế nào là biết ơn một người.
"Tôi thật sự cảm ơn vì hai người đã giúp tôi, tôi cảm ơn hai người rất nhiều."
"Có gì đâu, người ta thường nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà…"
Nhan Điềm đã bất tỉnh hơn 5 ngày liền nên cảm thấy rất đói bụng. Sau khi người dì tốt bụng kia dọn cơm để thiết đãi thì Nhan Điềm đã đề nghị với bà ấy một việc.
Hơn 5 ngày nằm như vậy chắc chắn chuyện ngoài kia đã thay đổi nhiều, nhất là những chuyện mà cô ta đã gây ra.
"Dì ơi, dì có thể dẫn tôi ra ngoài đường lớn một lát được không?"
"Được."
"Vậy tôi cảm ơn dì nhiều."
Sau khi ra khỏi khu rừng rậm ấy là con đường vô cùng quen thuộc, Nhan Điềm đã chạy trên con đường này khi cố muốn chạy trốn khỏi bọn người Kayla. Cô ta siết chặt nắm đấm, sự thù hận được đẩy lên mức cao nhất. Cứ nghĩ đến cảnh bị bọn người đáng sợ đó làm nhục là Nhan Điềm lại đau khổ tột cùng. Tất cả những gì ả phải chịu, ả sẽ trả lại tất cả.
Lúc này, lệnh truy nã Nhan Điềm đã có mặt khắp nơi ở trong thành phố. Đâu đâu cũng thấy có bản tin nói về cô ta.
/Lệnh truy nã: Nhan Điềm - tội danh cố ý giết người./
Nhan Điềm không thể tin được chỉ sau vài ngày mình đã trở thành tội phạm bị truy nã. Cô ta xé rách tờ giấy có ảnh của mình ở trên tường sau đó vo tròn lại, ném xuống mặt đường.
"Đáng chết! Tội danh cố ý giết người sao? Các người dám biến tôi thành tội phạm sao?"
Đúng lúc đó có mấy người đi bộ qua chỗ của Nhan Điềm, họ cứ nhìn chằm chằm vào cô ta khiến cô ta vô cùng sợ hãi vì lo sẽ bị phát hiện. Nhan Điềm cố tình che mặt đi, kéo mũ thấp xuống rồi từ từ rời khỏi đó.
Đám người ấy chỉ là thấy cô ta hành động kì quặc nên mới nhìn chằm chằm như vậy, thế nhưng lại khiến Nhan Điềm một phen hết hồn.
"Chết tiệt, cứ tưởng họ sẽ lao vào mà tóm mình chứ. Mình sẽ không để yên chuyện này đâu, mình phải trở lại một lần nữa…"
Nhan Điềm bắt taxi đến tập đoàn Smaker rồi dừng lại. Cô ta đeo khẩu trang che kín mặt để không ai nhận ra. Đột nhiên lúc đó, cô ta nhìn thấy Thế Anh đi cùng Trung Đan, hơn hết hai người họ chỉ đi một mình.
Nhan Điềm nhìn thấy anh thì vô cùng mừng, cô ta định chạy đến cầu cứu thì vô tình nghe thấy anh nói với Trung Đan.
"Đã có tin tức gì về Nhan Điềm chưa?"
"Dạ chưa thưa Bùi Tổng. Cô ta hoàn toàn biến mất, dường như không có chút tung tích kể từ vụ tai nạn."
"Phải tìm ra cô ta bằng bất kể giá nào. Tôi phải khiến cô ta chịu tất cả sự trừng phạt vì dám gây ra những chuyện xấu đó đối với Thanh Bảo."
"Tôi biết rồi thưa Bùi Tổng."
Bước chân của Nhan Điềm chợt dừng lại, suýt chút nữa thì tự dâng mình đến miệng cọp. Nhan Điềm nghiến răng, hai mắt vẫn hướng về phía hai người kia:
"Bùi Thế Anh, từ khi nào mà anh lại quan tâm Thanh Bảo kia hơn cả tôi như thế chứ? Cái gì? Bắt tôi chịu trừng phạt sao? Không bao giờ…không bao giờ tôi lại chịu để yên cho các người làm thế với tôi đâu…"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro