Chương 66. Đơn Ly Hôn
Sáng hôm sau...
Thanh Bảo sau khi nghỉ việc ở Smaker thì thời gian rảnh rỗi của cậu cũng nhiều hơn. Mấy ngày này cậu hay tới cửa hàng của Tiểu My để phụ giúp cô bạn này bán quần áo.
Lúc đi ngang qua chiếc laptop của Tiểu My, bỗng dưng có tiếng "ting ting" vang lên khiến cậu giật mình dừng lại. Là thông báo có tin nhắn gửi đến.
Cậu tò mò, cũng không phải cố tình đọc trộm tin nhắn của Tiểu My chỉ là nó đã hiện lên màn hình, cậu không đọc thì nó cũng tự đập vào mắt.
"Là tin nhắn của Trợ lý Trung Đan sao? Oa…"
Bộp!
Tiểu My bỗng dưng từ đâu chạy đến gấp vội chiếc laptop lại không cho cậu đọc tiếp.
"Cậu có biết đọc trộm tin nhắn của người khác như thế là bất lịch sự không?"
"Mình xin lỗi. Nhưng mà Tiểu My này, cậu và trợ lý Trung Đan đang hẹn hò à?"
Bị cậu nói trúng tim đen, Tiểu My chỉ biết ngại ngùng, ú a ú ớ không biết đáp lại ra sao. Tuy nhiên cô bạn thân này của cậu cũng có lòng tự cao nên không dễ dàng thừa nhận.
"Đâu có, mình và anh ấy chỉ nhắn tin qua lại thế thôi, chứ không có gì cả."
"Vậy sao?"
"Ít ra anh ấy còn hơn ai kia. Người sếp lúc nào cũng chỉ biết làm vợ tổn thương."
Tiểu My lỡ miệng gián tiếp nhắc đến anh trước mặt cậu. Chỉ cần là chi tiết nhỏ thôi, gương mặt của cậu cũng biến sắc, có vẻ nó lại trùng xuống.
Tiểu My vội vàng xin lỗi cậu:
"Mình xin lỗi, mình không cố ý nói Bùi Thế Anh như vậy đâu."
"Không sao. Bùi Thế Anh thì liên quan gì tới mình, cậu cứ nói thoải mái đi."
Tuy là ngoài mặt cậu tươi cười như không có chuyện gì nhưng trong lòng lại nặng trĩu u sầu. Tiểu My biết rõ điều này nhưng cũng chỉ có thể an ủi cậu bằng một cái ôm.
"Thanh Bảo đáng thương của mình, nếu sau này cậu không muốn sống ở đó nữa thì cứ tới đây, mình sẽ nuôi cậu, không cần phải đi đâu hết."
"Ừm…cảm ơn cậu, Tiểu My."
Đúng lúc đó có một bóng người lướt qua bên ngoài cửa kính. Cậu chợt nhìn thấy loáng thoáng gương mặt của người đó, cô ta rất giống Nhan Điềm.
Thanh Bảo bỗng giật mình, vội vàng chạy ra bên ngoài. Tiểu My định đi cùng cậu nhưng đúng lúc lại có khách vào nên không thể chạy theo cậu được.
Thanh Bảo đuổi theo người phụ nữ đó vào một con hẻm, sau khi xác nhận rõ đó là Nhan Điềm, cậu đã hét lớn:
"Nhan Điềm, là cô có phải không?"
Người phụ nữ đó chợt dừng lại, cô ta từ từ quay người lại đằng sau, nhấc mũ nhìn thẳng vào mắt cậu.
Người đó đúng là Nhan Điềm, cô ta không sợ lệnh truy nã của cảnh sát sao?
"Mắt nhìn của cậu đúng là tinh ranh, tôi chỉ lướt qua cái cửa hàng đó mà cậu cũng có thể nhận ra tôi."
"Những tội ác mà cô gây ra cho tôi làm sao mà tôi có thể quên được bóng dáng cô chứ. Nếu cô đã xuất hiện rồi thì mau đi đầu thú đi, chưa biết chừng sẽ được hưởng khoan hồng."
Nhan Điềm khoanh hai tay trước ngực, cười dài một tiếng hả hê. Nụ cười ấy nghe thật ghê tởm.
"Đầu thú sao? Hưởng khoan hồng sao? Thanh Bảo, cậu đang giả vờ làm người tốt đấy à?"
"Ý cô là sao?"
"Cậu nghĩ bọn họ sẽ tha cho tôi thật sao. Cậu nhìn đi…"
Nhan Điềm vạch những vết thương ở trên người do bọn Kayla để lại cho cậu xem, những vết thương đó bây giờ đã để lại sẹo và nó vĩnh viễn không thể biến mất.
"…chính bọn khốn nạn đó đã cưỡng hiếp tôi, bọn chúng suýt giết chết tôi đấy cậu có biết không? Nhan Điềm này không dễ bị khuất phục vậy đâu, trước khi cảnh sát tìm ra tôi, tôi sẽ trả thù tất cả."
"Người trả thù là tôi mới đúng. Nhan Điềm, cô hãm hại tôi không biết bao nhiêu lần, thử hỏi cô có tư cách để trả thù sao?"
Nhan Điềm bật cười, châm biếm cậu:
"Đó là do cậu ngu ngốc. Thanh Bảo, cậu là kẻ thua cuộc."
Nói rồi Nhan Điềm chạy mất. Cô ta biến mất trong con ngõ hẻm ấy cùng với tiếng cười man rợn.
Đáng lẽ ra lúc đó cậu nên gọi cho cảnh sát nhưng lại quên mất để rồi mất dấu cô ta.
…
Tối hôm đó, tập đoàn Smaker.
Trong văn phòng chủ tịch, Thế Anh đang ngồi trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn ở trên mặt bàn. Chiếc bút bi cứ chần chừ mãi ở chỗ ký tên của người chồng. Kết thúc cuộc hôn nhân bằng tờ giấy này liệu có phải là lựa chọn đúng đắn?
"Bùi Tổng, anh định…ly hôn với thiếu phu nhân thật sao?" Trung Đan bất chợt hỏi anh.
"Đây là cách giải thoát duy nhất cho em ấy, tôi không muốn em ấy phải chịu thêm bất cứ một tổn thương nào nữa."
"Bùi Tổng..."
Trung Đan định cản anh nhưng chữ ký Bùi Thế Anh đã được ký trên tờ giấy. Anh đã dứt khoát chọn cách làm này thì sẽ không có chuyện anh thay đổi suy nghĩ.
Thế Anh đặt bút xuống, đưa tờ đơn ly hôn cho Trung Đan.
"Mang nó về SM rồi đưa cho em ấy. Tôi không thể tự tay làm chuyện này được, nhờ cậu đấy."
Anh đột nhiên nói tiếp:
"À còn chuyện này nữa, nói với em ấy là…em ấy trả nợ xong rồi."
"V…vâng."
Trung Đan cầm lấy đơn ly hôn cất vào trong túi rồi rời đi, lúc Trung Đan ra khỏi cửa là lúc sắc mặt của anh trùng xuống. Sự tiếc nuối, áy náy đột nhiên giày vò anh nhưng cứ nghĩ đến đây là cách cuối cùng để giải thoát cho cậu khỏi cuộc hôn nhân đầy cay đắng này thì anh lại nghĩ mình đã làm đúng.
Giấy ly hôn được chuyển đến biệt thự SM, lúc đó Thanh Bảo đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách. Trung Đan cầm đơn ly hôn bước vào trong nhà, nhìn thấy cậu đã cúi đầu chào:
"Thiếu phu nhân."
Cậu ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Trung Đan đang cầm một tờ giấy, lúc đó cậu không nghĩ đó là đơn ly hôn.
"Trợ lý Trung Đan có chuyện gì sao?"
Trung Đan từ từ đặt tờ đơn ly hôn xuống mặt bàn, sau khi nhìn dòng chữ được viết trên đó cậu có hơi bất ngờ.
"Đây là…"
"Thiếu phu nhân, Bùi Tổng nói…muốn tôi đưa tờ giấy này cho cậu."
Thanh Bảo cầm đơn ly hôn trên tay, đúng là cậu từ lâu đã rất muốn rời khỏi anh nhưng tại sao khi cầm trên tay tờ giấy này cậu đột nhiên lại có cảm giác không nỡ.
"Anh ấy muốn ly hôn với tôi sao?"
"Vâng, thiếu phu nhân. À còn nữa…"
"Sao thế?"
"Bùi Tổng muốn tôi chuyển lời đến cậu là…cậu đã trả nợ xong rồi."
Vốn dĩ nếu không có câu nói này cậu đã có thể chần chừ không ký vào tờ giấy đó nhưng thật không ngờ cho đến cuối cùng anh vẫn nghĩ bản thân anh không có lỗi mà người có lỗi là cậu.
Thanh Bảo cười dài một tiếng sau đó không chần chừ mà ký luôn tên của mình vào đơn. Thật ra anh nhờ Trung Đan chuyển câu nói đó đến cho cậu là vì anh nghĩ nếu lạnh lùng như vậy cậu sẽ không ngần ngại mà ký luôn vào đơn ly hôn. Cuộc hôn nhân này đã đến lúc kết thúc ở đây rồi.
"Đơn ly hôn tôi đã ký rồi, phiền anh chuyển đến Bùi Thế Anh giúp tôi."
Trung Đan cúi xuống cầm tờ giấy đó lên, rõ ràng là cả hai đều không nỡ nhưng lại không ngần ngại ký tên lên đơn ly hôn. Hai người họ thật khó hiểu.
Ký xong xuôi, cậu bắt đầu đứng dậy lên phòng để thu dọn đồ đạc. Đơn ly hôn đã ký, cuộc hôn nhân này cũng chấm dứt, không còn lý do gì mà cậu ở lại đây nữa rồi.
Cậu đi rồi, những người hầu và quản gia Nam đều vô cùng lưu luyến, họ rất buồn khi cậu quyết định rời đi như vậy.
Một lát sau, Thanh Bảo kéo vali xuống dưới nhà. Tất cả mọi người đều tụ tập lại, gương mặt ai nấy đều tỏ ra buồn rầu:
"Thiếu phu nhân, xin cậu đừng đi!"
Cậu mỉm cười nhìn họ:
"Tôi nghĩ đến lúc chúng ta phải chia tay rồi. Quản gia Nam và mọi người phải sống thật vui vẻ đấy nhé! Tôi đi đây."
Nói rồi cậu xách đồ ra khỏi biệt thự.
Trước khi thật sự rời khỏi cậu đã quay đầu nhìn SM một lần nữa. Cậu đã gắn bó ở đây lâu như vậy bây giờ rời đi đúng là có chút tiếc nuối. Nói gì thì nói, sau cùng cậu vẫn phải rời khỏi đây, rời khỏi Bùi Thế Anh.
"Bùi Thế Anh, từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai…".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro