Chương 9. Cậu Quá Ảo Tưởng Rồi
Ở bệnh viện,
Sau khi hạ sốt, bác sĩ ra ngoài định báo cho anh biết tình hình của cậu đã ổn hơn rồi nhưng lại không thấy anh đâu cả, chỉ thấy một mình quản gia Nam.
"Bác sĩ, thiếu gia chúng tôi nói có gì cứ nói với tôi, tôi sẽ thông báo lại cho anh ấy."
"À, tình hình của thiếu phu nhân không có gì đáng lo ngại. Cậu ấy chỉ bị sốt nhẹ, lát nữa tỉnh dậy sẽ đỡ hơn thôi."
"Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ báo điều này với thiếu gia."
Sau khi bác sĩ rời đi, quản gia Nam có vào trong phòng bệnh của cậu xem thử tình hình. Đúng là cậu đã hạ sốt, sau đó quản gia Nam rút điện thoại và gọi cho anh.
Lúc này anh đang họp, không tiện nghe máy nên người trả lời điện thoại là trợ lý Trung Đan. Trung Đan nói sẽ chuyển lời đến anh sau khi cuộc họp kết thúc.
Một lát sau, cậu tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Cậu không nghĩ là mình vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ mê mệt, cả người giống như rã rời. Cậu cảm thấy nơi này lạ lẫm, không nên ở lâu thì đột nhiên quản gia Nam bước vào:
"Thiếu phu nhân, cậu đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"Quản gia Nam, tại sao tôi lại ở trong bệnh viện?"
"Đêm qua cậu ngủ ngoài sofa, sáng nay thì bị sốt nên thiếu gia đã đưa cậu tới bệnh viện."
"Sao? Là Thế Anh đưa tôi đến đây?"
"Vâng."
Đột nhiên cậu mỉm cười, cảm thấy trong lòng như nâng nâng, thoải mái vô cùng. Đây là lần đầu tiên anh thật tâm quan tâm đến cậu như vậy. Liệu đây có phải là diễn không?
Cuộc họp kết thúc, anh rời khỏi phòng họp với sự phản đối kịch liệt của các cổ đông. Đúng là cho dù anh có làm gì thì họ vẫn sẽ không vừa lòng.
Rầm!
Thế Anh tức giận ném xấp giấy tờ trên mặt bàn xuống đất, sau cơn thịnh nộ, anh chống hai tay xuống bàn, hai mắt đỏ lên, gắt gỏng:
"Bọn họ…tất cả bọn họ đều không coi tôi ra cái gì cả."
"Bùi Tổng bớt giận, chắc là các cổ đông vẫn đang cố làm khó anh."
"Còn không phải bọn họ coi tôi là kẻ vô dụng sao? Họ còn nói dù tôi cố gắng thế nào cũng không bao giờ bằng một phần của ba tôi."
Vốn dĩ Trung Đan định nói chuyện của cậu cho anh nhưng với tình hình này thì có lẽ không phải lúc. Đúng lúc đó Nhan Điềm bước vào, ngang nhiên chạy đến chỗ anh:
"Thế Anh, đâu phải anh không có phiếu nào chứ? Em bỏ một phiếu cho anh, cho nên anh phải cố gắng."
Dự án mà anh đưa ra chỉ có một mình Nhan Điềm đồng ý bỏ phiếu cho anh và một vài người khác có cổ phần nhỏ, còn những cổ đông lớn thì lại không tán thành họ cho rằng không phù hợp. Anh nguôi giận một phần:
"Cảm ơn."
Nhan Điềm mỉm cười, bám lấy cổ anh:
"Có gì đâu chứ? Của em cũng như của anh vậy, em bỏ phiếu cho anh là chuyện thường tình."
Anh như bị sai khiến, lần này Nhan Điềm bám lấy anh lại không hất cô ta ra. Được đà lấn tới, Nhan Điềm kiễng chân, tặng anh một nụ hôn bất ngờ. Lúc này anh mới giật mình, đẩy cô ta ra xa:
"Giám đốc Nhan, đừng làm càn."
Nhan Điềm lấy tay che miệng, cười thầm:
"Để người khác chủ động như thế đúng là chỉ có mình Bùi Thế Anh anh thôi."
Nói xong, ả hất mông, quay gót bước ra ngoài. Trung Đan vẫn ở trong phòng mà cô ta làm như chốn không người vậy. Ả lướt qua Trung Đan, còn không quên liếc xéo.
"Bùi Tổng, quản gia Nam vừa gọi điện Thiếu phu nhân đã…"
"Ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh."
"Dạ? À…vâng."
Trung Đan một lần nữa lại không thể nói chuyện đó với anh.
Tối hôm đó,
Khi trở về biệt thự SM, cậu có làm bữa tối thịnh soạn để cảm ơn anh chuyện hồi sáng. Nhưng không ngờ anh đã ăn tối bên ngoài và ngó lơ lời cảm ơn của cậu.
"Đừng biết ơn tôi vì đưa cậu vào bệnh viện. Mai là ngày đầu cậu đi làm, tôi không muốn cậu xảy ra chuyện rồi ông nội lại lo lắng, biết điều thì giữ gìn sức khỏe một chút."
Toàn bộ suy nghĩ tích cực về anh trong cậu tan biến. Hóa ra anh chỉ lo ông nội lo lắng, chỉ lo ảnh hưởng đến công việc chứ thực ra không hề lo cho cậu.
Phải! Anh hận cậu chứ không thương cậu, Thanh Bảo cậu đã quá ảo tưởng rồi.
…
Sáng hôm sau,
Nay là ngày đầu tiên cậu đi làm ở Smaker nên cậu đã dậy sớm chuẩn bị, cậu còn tập tành giao tiếp để làm sao có thể trở thành một thư ký tốt nhất.
Tới Smaker, cậu bị không gian to lớn của tập đoàn Smaker kích thích sự tò mò. Nơi này lớn quá, ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Đi theo anh một đoạn, đi tới đâu cậu cũng thấy mọi người đứng nghiêm chỉnh chào anh một câu "Chủ tịch".
Cậu lén nhìn anh, nhìn phong thái ấy rất ra dáng một lãnh đạo…chỉ là tại sao các cổ đông lại không công nhận anh?
"Chủ tịch…"
Một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi xuất hiện. Anh đột nhiên dừng lại, nói chuyện với người phụ nữ này rồi chỉ tay về phía cậu.
"Đưa thư ký Trần đi làm quen với mọi người và công việc của cậu ấy đi."
"Vâng, thưa chủ tịch."
Cậu cứ tưởng thư ký thì phải theo chủ tịch nhưng không ngờ lại làm quen công việc với một người khác. Cậu không rõ lắm nhưng mà cũng đi theo người phụ nữ kia.
Nhan Điềm vô tình nhìn thấy cậu từ xa, dáng người và gương mặt đáng ghét kia chính là Thanh Bảo rồi. Nhan Điềm không đâu tự nhiên tức giận:
"Cậu ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ để gặp Thế Anh?"
Đến thang máy, Nhan Điềm vô tình nghe thấy nhân viên nói chuyện với nhau.
"Hình như chủ tịch mới tuyển thư ký thì phải, cậu trai đó xinh thật đấy."
"Tôi nghe quản lý Lưu giới thiệu, cậu ấy tên Thanh Bảo thì phải."
Nghe tới đây, Nhan Điềm tức tối muốn nổ não. Cái gì mà thư ký riêng? Thanh Bảo được làm thư ký riêng của Thế Anh, chẳng phải là đang cố tình rút ngắn khoảng cách hay sao?
"Thanh Bảo, đồ tiện nhân đáng chết!"
Về tới văn phòng, Nhan Điềm đập mạnh tay xuống bàn khiến các nhân viên khác giật mình. Ai không biết lại tưởng cô ta vừa bị chủ tịch đuổi đi nên mới giận như vậy. Đột nhiên có một nhân viên cầm tờ giấy đứng dậy, Nhan Điềm quay sang hỏi:
"Trong giờ làm việc, còn định đi đâu hả?"
"Giám đốc, tôi tới văn phòng chủ tịch để lấy chữ ký."
Nhan Điềm bỗng đi đến, giật lấy tờ giấy cần xin chữ ký rồi quay gót bước đi.
"Chuyện này để tôi được rồi, làm việc tiếp đi."
Thanh Bảo mang danh là thư ký nhưng lại toàn làm mấy việc vặt. Quần quật từ sáng cũng chỉ là mấy việc pha cà phê, bê tài liệu, dọn dẹp kho thậm chí là rửa cả nhà vệ sinh… Tất cả những chuyện này đáng lẽ là của lao công tại sao lại bắt cậu làm? Cậu tức giận, ném găng tay lại đến văn phòng tìm anh.
"Bùi chủ tịch, tôi muốn nói chuyện với anh."
Vừa nghe thấy giọng cậu, Nhan Điềm lập tức lao đến hôn anh. Cảnh tượng thân mật nam nữ diễn ra ngay trước mắt Thanh Bảo khiến cậu không khỏi giận dữ.
"Aydo, không biết là thư ký Trần đã tới, xin lỗi nhé."
Ả giả giọng nai tơ để nói chuyện với cậu. Tuy vợ anh đang đứng đây thế nhưng khi bị hôn anh lại tỏ ra bình thường, còn đuổi Nhan Điềm đi một cách rất lịch sự:
"Giám đốc Nhan, tôi đã ký xong rồi, cô ra ngoài đi."
Nhan Điềm vâng vâng dạ dạ cầm lấy tờ giấy, vênh mặt bước ra khỏi văn phòng. Cậu đứng im ở đó, nắm chặt hai bàn tay kiềm chế sự nóng giận của bản thân. Thế Anh rất bình tĩnh, cho hai tay vào túi quần đến gần chỗ cậu, hỏi:
"Sao hả? Bằng đấy việc chưa đủ để cậu làm sao?"
"Thế Anh, anh đang cố ý đúng không? Anh bắt tôi làm mấy việc của lao công là có ý gì đây?"
Anh mỉm cười, nắn nhẹ cằm nhỏ của cậu hất lên:
"Cậu muốn làm ở Smaker, tôi cho cậu làm, còn kêu ca cái gì?"
Cậu đẩy anh nhưng không sao đẩy ra được, chỉ biết hét lên:
"Tránh ra, đừng động vào tôi."
"Ưm..ưm…"
Đột nhiên anh ấn cậu vào tường, hôn một nụ hôn rất sâu khiến cậu không thể cử động. Chưa dừng lại ở đó, tay anh còn lần xuống phía dưới và…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro