Chương 24

Hôm nay là ngày thứ 2 hắn đi công tác. Ở bên Nhật ngoài việc tới lui với đối tác còn thời gian còn lại hắn đều sai Tất Vũ đi lựa nhiều sách hay cho Thanh Bảo, còn mình thì ở khách sạn cứ 2 tiếng đồng hồ thì lại điện cho cậu.

                             

Với hắn bây giờ mỗi phút mỗi giây trái tim đều hướng về nơi có hình bóng cậu.

                             

___

                             

Thanh Bảo hôm nay cự tuyệt hết những lời khuyên can của bác sĩ Cao mà quyết chí về nhà.

                             

"Tối anh sẽ đến nhà truyền nước cho em."

                             

"Cảm ơn anh."

                             

Tạm biệt bác sĩ Cao.

                             

___

                             

Tại nhà Bùi Thế Anh.

                             

"Cậu chủ, tôi có sai người hầm canh gà cho cậu. Cậu uống chút cho khỏe người." Quản gia ôn tồn nói.

                             

"Cháu không muốn uống. Mọi người ra ngoài hết đi."

                             

"Coi như ta xin cậu chủ đấy. Cậu có mệnh hệ nào thì thân già như ta biết phải làm sao ?"

                             

"Cháu... cháu..."

                             

Lúc này cậu sà vào lòng vị quản gia khóc nức nở.

                             

"Cháu sợ... sợ lắm... sợ khi anh ấy quay về cô ta sẽ đến cướp khỏi tay cháu... cháu sợ lắm bác à."

                             

"Cậu chủ phải có lòng tin vào ông chủ." Vị quản gia ôn nhu vỗ về tấm lưng cậu.

                             

"Liệu lòng tin cháu đặt vào anh ấy có đủ lớn để giữ ảnh bên mình."

                             

"Tất cả là ở cậu chủ. Phải thật sáng suốt trong mọi chuyện. Khóc lóc không phải là cách."

                             

"Hức... hức... cháu ghét bản thân mình... tại sao... tại sao lại yếu đuối ngay lúc này."

                             

"Reng....reng..." Tiếng chuông điện thoại của cậu.

                             

Dù biết người gọi đến chính là Bùi Thế Anh nhưng nước mắt cậu không thể cầm lại chúng.

                             

Quản gia kế bên nhìn thấy dòng chữ "wind" đoán ra được là Bùi Thế Anh liền nói.

                             

"Bây giờ là lúc cậu phải mạnh mẽ." Quản gia dìu cậu nằm trên giường sau đó lễ phép hơi cúi đầu rồi ra ngoài.

                             

___

                             

Những lời của quản gia đã thúc đẩy ý chí trong cậu. Gạt đi hết những giọt nước mắt cố chảy trên khuôn mặt cậu, chỉnh lại giọng nói và nghe điện thoại.

                             

"Sao em bắt máy lâu vậy ?"

                             

"Em đang xem tivi nên không để ý." Cậu cười nói.

                             

"Ừ. Ở nhà có ai bắt nạt em không ?"

                             

"Em không bắt nạt thì thôi chứ ai dám bắt nạt em."

                             

"À anh quên mất mỹ thụ của anh rất đanh đá." Hắn bên này cười thật lớn.

                             

Lúc này cậu hơi đổi giọng,

"Thế Anh à, anh phải biết là em đặt niềm tin vào anh rất nhiều và em cũng yêu anh rất nhiều, cơn gió của em ạ."                                      
            
                   

"Chà, tối nay định cưa cẩm anh à ?" Hắn mỉm cười.

"Thôi quên đi." Cậu rất nhanh đổi ngữ điệu.

"Haha, đến giờ ăn cơm rồi, em xuống ăn đi, xong anh sẽ gọi."

"Anh phiền lắm đó." Cậu cười nói.

"Em đang muốn cái mông thêm tan nát à ?" Hắn giở giọng nham hiểm nói.

"Ôi đói quá ! Bye anh nha."

Cậu vờ như không nghe hắn vừa nói gì, nói xong liền cúp máy


___


Hắn bên này vui vẻ với sự đáng yêu lâu lâu thêm chút ngọt ngào của cậu.
Hắn đã thầm cảm ơn cậu rất nhiều. Chính cậu đã mang lại cho hắn nhiều niềm vui hơn trong cuộc sống... Cứ nghĩ ban đầu vui đùa nhưng không ngờ bây giờ dù có ép giết hắn cũng không thể buông cậu.

Cậu chính là sức mạnh của hắn.

___

"Wind" ?

Tên cậu đặt cho hắn.

Một cái tên không mấy đặc biệt nhưng với cậu ẩn chứa vô số điều.

"Cơn gió" giao mùa thu đông ngày nào mang đến tiếng cười cho cậu.

"Cơn gió" ấy cho cậu biết thế nào là được quan tâm.

"Cơn gió" ấy tập cho cậu biết ghen là gì.

"Cơn gió" ấy trao hạnh phúc cho cậu.

"Cơn gió" ấy luôn bên cạnh yêu và thương cậu.

"Cơn gió" ấy là người phá đi sự 'trong trắng' của cậu.

Và...

"Cơn gió" ấy nguồn sống là động lực cho cậu.

Cậu yêu...

Yêu cái tính lạnh lùng lúc ban đầu của hắn.

Yêu cái sự vụng về khi tỏ ra quan tâm cậu.

Yêu những cái hôn bất ngờ từ hắn.

Yêu những đường nét cơ thể hắn.

Yêu... rất... rất... nhiều...

___

Tại phòng khách sạn của Bùi Thế Anh.

"Tất Vũ đưa tôi thông tin của Nguyệt Tiên mấy ngày qua."

"Dạ hiện tại cổ đang ở Seoul ạ. Lần trước có đến nhà anh." Tất Vũ rụt rè nói.

"Nhà tôi ? Sao bây giờ cậu mới báo hả ! Cậu làm ăn kiểu gì vậy ?!"

Mặt hắn tức giận, tay đập mạnh xuống bàn.

"Em... em..."

"Con khốn nhất định phải không tha cho nó con đường sống !"

___

Buổi tối tại nhà Bùi Thế Anh.

"Cậu chủ bác sĩ Cao đến."

"Dạ vâng."

                                         
___



"Chào anh Cao."

"Chào em, mình truyền nước nhé."

"Dạ."

"Hôm nay em thấy trong người thế nào ?"

Bác sĩ Cao đi lại chuẩn bị dây truyền cho cậu.

"Thả lỏng tay nào." Anh nắm lấy tay cậu một cách nhẹ nhàng.

Cái nắm tay không phải là một bác sĩ nắm tay bệnh nhân, nó ẩn chứa điều gì đó mà anh muốn nói với Thanh Bảo.

Anh nắm tay cậu và cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy.

"Anh... tay em..." Cậu ngại ngùng hơi rụt tay mình lại.

"À... anh xin lỗi." Anh mỉm cười.

___


Truyền nước được một lúc cậu vì mệt mà ngủ miên man.

Bác sĩ Cao vẫn ngồi bên cậu.

Nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cậu, miệng khẽ mỉm cười.

Tay anh nắm lấy bàn tay cậu đặt lên má mình, chốc lát lại hôn nhẹ lên đó.

___

Quản gia ước chừng lúc bác sĩ Cao vào được khoảng 30 phút liền mang ít trái cây và nước lên cho anh.

Bất ngờ khi vừa mở hé cửa ra ông liền thấy hình ảnh bác sĩ Cao nắm tay cậu một cách thân mật.

Ông mở cửa bước vào...

"E hèm..."

"A, quản gia." Anh giật mình buông tay cậu ra.

"Cảm phiền bác sĩ có thể ra ngoài chút được không ?"

"Tôi sao... bây giờ Thanh Bảo, cậu ấy đang truyền nước." Anh vừa nói vừa chỉ về phía cậu đang nằm trên giường.

"Tôi chờ cậu bên ngoài."

Quản gia không để ý đến những lời nói của anh, liền ra ngoài trước.

___


Quản gia đưa cho anh tấm hình của Bùi Thế Anh.

"Đây là... ?"

"Chồng của cậu chủ."

"Đẹp trai thật. Ông đưa tôi tấm hình này có ý gì ?"

"Cậu thật không hiểu ? Tôi đã nhìn thấy việc cậu làm với cậu chủ rồi. Tôi khuyên cậu tốt nhất bây giờ nên dẹp đi ý định muốn cùng một chỗ với cậu chủ tôi đi."

"Đã có chủ thì đã sao ? Tôi muốn thì phải được !"

"Cậu cố chấp quá rồi đấy ! Chỉ là một người bác sĩ thôi mà dám tranh giành với ông chủ của tôi ? Ông chủ của tôi sẽ không tha cho cậu đâu !"

"Cứ đợi rồi xem."

"Tùy cậu. Lúc đó đừng trách tôi sao không báo trước."

Quản gia nói xong đi ra.

Anh quay lại phòng của Thanh Bảo, cầm theo tấm hình của Bùi Thế Anh.


___


Lúc này cậu trong phòng cũng tỉnh dậy.

"Xong chưa hả anh Cao ?"

"Ừ xong rồi. Em nghỉ ngơi đi anh về đây."

"Vâng. Chúc anh ngủ ngon."

Anh chào cậu rồi đi về. Lúc ra tới cửa anh quay lại nói vọng vào,

"Anh nhất định sẽ bên em."

Anh nói xong làm cậu hơi bàng hoàng.

"Anh ấy nói vậy có ý gì chứ ?"

Cậu vò đầu suy nghĩ về câu nói ấy. Được một lúc lại nhớ tới hắn. Miệng lầm bầm,

"Sao nhớ Thế Anh quá vậy nè ?!"

"Giờ này Thế Anh đang làm gì nhỉ ?"

Haizz...

.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro