Chương 104: Lần này đổi lại tôi bảo vệ cậu.
Editor: Lạc Y Y
Vương Kỳ dẫn người đến cửa phòng bệnh 211 rồi dừng bước, xoay người nhìn về phía Đường Sóc ở đằng sau trong mắt tràn đầy khẩn trương.
"Đường Sóc, cậu phải chuẩn bị tâm lý, Ôn tiên sinh bây giờ... Bây giờ không giống như trước kia, tinh thần cậu ấy bị kích động quá độ không muốn gặp người ngoài, hơi sợ cùng người khác tiếp xúc, sau khi cậu đi vào trong không được gây ra động tĩnh quá lớn dọa đến cậu ấy, bây giờ tôi còn có việc cần phải làm nên đi trước đây. "
Đường Sóc sững sờ quay đầu nhìn về phía Vương Kỳ: "Được, cám ơn Vương Kỳ. "
Vương Kỳ khoát khoát tay xoay người rời đi.
Đường Sóc đứng ở cửa nắm chặt tay, tay đặt trên tay nắm cửa hơi run rẩy, rồi đột ngột thu về.
Trong lòng hắn có chút sợ hãi, hắn sợ Ôn Niệm Nam sẽ không muốn nhìn thấy mình.
Rõ ràng lần trước nói không xuất hiện trước mặt cậu gây thêm phiền toái cho cậu, nhưng sau khi biết được cậu bị thương thì không màng đến ước định liền chạy tới, hắn không biết mình có phải sẽ chọc Ôn Niệm Nam tức giận hay không.
Nhưng... Tôi nhớ cậu rồi... Tôi muốn gặp cậu...
Đường Sóc nhìn tay nắm cửa có chút sợ hãi, tay nhẹ nhàng đặt lên, khẽ thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười đẩy cửa ra.
Thanh âm Đường Sóc đột nhiên im bật, kinh ngạc nhìn Ôn Niệm Nam trên giường đầy mặt bầm tím, khắp người toàn băng vải, người trên giường đang cuộn tròn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Niệm Nam... Cậu... Sao cậu lại bị thương nặng như vậy."
Ôn Niệm Nam nghe gọi tên mình thì đột nhiên giật mình, xoay người nhìn về phía cửa, đột nhiên trong ánh mắt hiện lên một tia thống khổ rồi thét lên chói tai, hai tay ôm đầu cuộn tròn người lại.
"Tôi không muốn... đi ra ngoài... đi ngay! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
Thanh âm khàn khàn của Ôn Niệm Nam đâm vào trái tim Đường Sóc, hắn nhấc chân chậm rãi đi đến bên giường, đau lòng muốn đi vỗ bả vai Ôn Niệm Nam.
Đột nhiên Ôn Niệm Nam hướng tay về phía Đường Sóc, hét lên: "Đừng chạm vào tôi... ghê tởm! "
Móng tay xẹt qua hai má vẽ ra một vệt máu, mặt Đường Sóc đau đớn, nhìn về phía người trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn hắn.
"Đừng chạm vào tôi... Cút đi! Các người đều muốn đánh tôi! Đều muốn tôi chết! Đều cút hết đi!"
Ôn Niệm Nam đột nhiên dùng sức kéo tóc mình, trong mắt tràn đầy thống khổ.
Đường Sóc vẻ mặt không thể tin nhìn một màn trước mắt, thân thể nhất thời cứng đờ.
Tại sao Ôn Niệm Nam lại trở nên như vậy... Người từng tỏa sáng tự tin như vậy vì sao lại biến thành như bây giờ?
"Tôi rất đau...cả người tôi nơi nào cũng đau... Ở đây tối quá... Hãy để tôi chết đi... Tôi mệt mỏi quá rồi... Tôi rất đau..."
Ôn Niệm Nam dường như lại nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên kịch liệt giãy dụa.
Đường Sóc nhìn sợi tóc đen mềm mại đang bị chủ nhân vô tình kéo loạn, hắn tiến lên giữ chặt bàn tay đang kéo tóc lại, giọng nói khẽ run lên: "Niệm Nam... đừng như thế, đừng ngược đãi bản thân như vậy có được không, xin cậu đó... Tôi đau lòng... Có chuyện gì với cậu vậy?"
Vành mắt Đường Sóc trong nháy mắt đỏ lên, đột nhiên ôm người vào lòng, mặc cho người trong lòng giãy dụa kịch liệt cùng đánh đập nhưng vẫn không buông tay, hắn dùng sức ôm Ôn Niệm Nam vào trong lòng ngực, cưỡng chế đè hai tay cậu lại.
"Niệm Nam đừng như vậy, Niệm Nam cậu làm sao vậy? Tại sao lại thành ra thế này? Niệm Nam cậu tỉnh táo lại đi!"
Đường Sóc nghẹn ngào nói: "Ngoan, cậu... cậu nhìn tôi có được không? Hả ? Cậu nhìn xem tôi là ai, tôi là Đường Sóc đây, tôi đến rồi...đừng điên loạn nữa...đừng điên mà có được không...cậu xin cậu, cậu từng nói chúng ta còn phải cùng nhau đánh đàn dương cầm mà, cậu đã hứa với tôi thì không thể nuốt lời.."
Giọng nói của Đường Sóc càng ngày càng nhỏ, nước mắt từ trên mặt chảy xuống, dùng sức ôm chặt người vào lòng.
Đột nhiên hắn cảm giác được người trong lòng không giãy dụa nữa, Đường Sóc cảm giác cằm Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
"Niệm Nam? Niệm Nam..."
Không trả lời.
Đường Sóc nhẹ nhàng thả lỏng tay ra nhìn người trong lòng, lúc này mới phát hiện Ôn Niệm Nam đã ngất đi, lông mi mảnh khảnh có chút ướt át mang theo nước mắt.
Đường Sóc cẩn thận đặt người trong lòng lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, hắn giơ tay vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán, thì thấy vết sẹo nhỏ lộ ra ngoài.
Lúc Vương Kỳ đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Đường Sóc ngồi bên giường vẻ mặt ôn nhu nhìn người đang hôn mê, hắn đang dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ôn Niệm Nam, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Đường Sóc nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu xong, thì trầm giọng nói: "Cậu ấy...rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy ?"
Vương Kỳ hai tay bỏ vào túi áo blouse trắng, thở dài nói: "Đầu cậu ấy bị thương nghiêm trọng hôn mê bốn ngày, tỉnh lại đột nhiên biến thành như vậy, không muốn cho người ta tiếp cận mình, cậu ấy cảnh giác rất cao, một khi có người đến gần liền sợ hãi thét lên chói tai. "
"Trọng thương hôn mê...?"
Tại sao đột nhiên bị thương nặng như vậy ...
Thân thể Đường Sóc cứng đờ: "Vậy... Vậy anh có biết ai đã đưa cậu ấy đến bệnh viện không? Bốn ngày nay bên cạnh cậu ấy cũng không có ai chăm sóc sao? "
"Nghe y tá nói là không có, mấy ngày nay vẫn là y tá chăm sóc."
Vì sao Cố Ngôn Sanh và Lục lão phu nhân bọn họ không có ai tới tìm Ôn Niệm Nam? Trong đầu Đường Sóc đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền sửng sốt, nhất thời trong mắt tràn đầy hận ý.
"Lại là Cố Ngôn Sanh đánh? Hắn lại ra tay nặng đến vậy... Hắn làm sao có thể xuống tay..."
Đường Sóc giơ tay che mắt thật lâu không nhúc nhích, nhưng Vương Kỳ lại nhìn thấy nước mắt hắn rơi xuống sàn.
"Vương Kỳ, cậu ấy còn có thể khỏe lại không?"
Vương Kỳ trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy, nếu mình nói không thể hồi phục, Đường Sóc có lẽ thật sự sẽ sụp đổ ngay tại chỗ.
"Đương... Đương nhiên có thể, cậu ấy chỉ là rối loạn tâm thần ngắn hạn, chỉ cần không kích động cậu ấy, cùng cậu ấy nói chuyện phiếm nhiều hơn, khích lệ cậu ấy thì từ từ sẽ hồi phục lại. "
Vậy thì tốt... Vậy thì tốt...
Đường Sóc quay đầu lại, ánh mắt đầy ôn nhu nhìn người trên giường, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên trán cậu.
Vương Kỳ đột nhiên nghi hoặc nói: "Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu, Ôn tiên sinh do trạng thái tinh thần căng thẳng kéo dài dẫn đến thần kinh suy yếu, cậu ấy đã gặp bác sĩ tâm lý trước đây chưa?"
Đường Sóc giật mình, nhớ tới bác sĩ Lý gặp được ở bệnh viện, gật đầu nói: "Ừm, cậu ấy vẫn thường gặp bác sĩ tâm lý, cũng đang uống thuốc."
"Vậy thì đúng rồi, bác sĩ tâm lý của cậu ấy đối với tình trạng tinh thần của cậu ấy càng hiểu rõ hơn, để cho vị bác sĩ đến trị liệu cho Ôn tiên sinh thì không còn gì bằng, như vậy có thể hồi phục nhanh hơn."
Đường Sóc nghe xong cũng cảm thấy là một ý hay, gật đầu nói: "Được... Ngày mai tôi sẽ bảo anh ta đến xem thử."
Vương Kỳ thấy hắn rõ ràng quan tâm như vậy, từ khi vào cửa liền không dời tầm mắt ra khỏi người Ôn Niệm Nam, khó hiểu nói: "Không phải cậu nói rất lâu không liên lạc với cậu ấy rồi sao? Nếu đã khẩn trương như vậy, lúc trước sao lại chia tay? "
Tay Đường Sóc khựng lại, tràn đầy tự giễu nói: "Vốn dĩ không ở bên nhau, sao lại có chuyện chia tay."
"Chưa từng ở bên nhau? Lúc đó không phải cậu theo đuổi cậu ấy sao? Tôi thấy tình huống lúc ấy cậu đã ân cần chăm sóc cậu ấy như vậy, vậy mà cậu ta lại không đồng ý sao? Không ai có thể chống lại sự theo đuổi của cậu mà phải không?"
"Cậu ấy kết hôn rồi..."
Vương Kỳ nhất thời ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn: "Kết hôn? Đường Sóc, cậu theo đuổi một người đã có gia đình? Ba và anh trai cậu nếu biết được..."
"Tôi đã thích cậu ấy rất nhiều năm, rất thích, rất thích, cậu ấy xuất huyết dạ dày là bởi vì chồng cậu ấy mang theo tiểu tình nhân về đón sinh nhật, cậu ấy mới sụp đổ, mới dùng rượu làm tê liệt bản thân, cậu ấy thật sự là một người rất đơn thuần, mọi cảm xúc đều viết hết lên trên mặt."
"Mặc dù trong lòng cậu ấy chứa đựng nhiều khổ sở lại chịu nhiều ủy khuất, cuối cùng cũng sẽ cẩn thận quan tâm cảm nhận của người khác, sợ làm tổn thương đến người ta, nhưng mỗi lần như vậy đều khiến bản thân mình đầy thương tích."
Vương Kỳ thở dài nói: "Nhưng Ôn tiên sinh cậu ấy dù sao cũng đã kết hôn, cậu làm như vậy không tốt lắm đâu, cho dù cậu ấy có quan hệ không tốt với tiên sinh nhà mình cũng không nên..."
Đường Sóc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Kỳ, giọng điệu kiên định nói: "Tôi biết... Tôi muốn thử một lần cuối cùng, mặc dù cậu ấy đã kết hôn, mặc dù cậu ấy không thích tôi, tôi cũng muốn thử một lần, tất cả tội danh tôi đều gánh vác, tôi không muốn để cho cậu ấy bị thương cả người đầy máu như trước đây, lại một mình chịu đựng..."
"Lần này... Hãy để tôi bảo vệ cậu ấy..."
Vương Kỳ biết mình nói thế nào cũng vô dụng, vỗ nhẹ bả vai Đường Sóc rồi xoay người rời đi.
Đường Sóc nhìn người hôn mê bất tỉnh trên giường, ánh mắt hơi chớp động, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Hắn cho rằng sau khi mình rời đi, Ôn Niệm Nam sẽ sống rất tốt, sẽ rất vui vẻ, nhưng hắn không nghĩ tới Ôn Niệm Nam lại bị trọng thương lần nữa, thậm chí tinh thần cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Niệm Nam... Lần này tôi sẽ không rời đi nữa, tôi sẽ bảo vệ cậu, tôi sẽ không để cho cậu bị hắn bắt nạt dù chỉ một chút.
Đường Sóc nhìn vết thương trên người Ôn Niệm Nam, trong mắt tràn đầy vẻ mặt khiến người ta khó nắm bắt.
Tại sao tinh thần đột nhiên bị kích động? Rốt cuộc chuyện quái gì đã diễn ra?"
Đường Sóc nhìn điện thoại di động bị vỡ màn hình trong tay gọi điện thoại: "Giúp tôi một việc, coi như tôi nợ anh, tôi có việc muốn anh giúp tôi điều tra, mau chóng tra ra."
Quảng trường Nghi Phong
Cố Ngôn Sanh đậu xe xong sau đó mở cửa xe đi vào trong nhà, chuyện của công ty bận rộn làm hắn không kịp nghĩ bất cứ chuyện gì, ngày mai lại phải đến Nha quốc công tác, vừa đi sẽ phải đi một tuần.
Vừa đi vào phòng khách liền thấy Chu Nguyên Phong kéo vali từ trên lầu đi xuống, Cố Ngôn Sanh nhìn cái vali kia liền sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Lục Vân trên lầu.
Lục Vân được Chu Nguyên Phong đỡ từ trên lầu đi xuống, thấy hắn ở dưới lầu cũng không nói gì, mà xoay người đi ngang qua hắn đi vào phòng khách ngồi xuống.
"Cố Ngôn Sanh con qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Lục Vân ngồi trên sô pha xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhìn về hướng Cố Ngôn Sanh đi tới.
"Mẹ, hành lý của mẹ, đây là muốn làm gì?"
"Hôm nay mẹ trở về nước F, chi nhánh bên nước F khá bận rộn, có thể sau này cũng không trở về nữa."
Cố Ngôn Sanh sửng sốt, hắn đương nhiên biết rõ mẹ hắn là bởi vì cái gì mới từ nước F trở về, mà lần này rời đi dĩ nhiên cũng là bởi vì họ đã ly hôn.
Trong mắt Lục Vân hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, thản nhiên nói: "Sở dĩ hậu quả trở nên không thể cứu vãn như bây giờ là lỗi của mẹ, là mẹ làm việc độc đoán không quan tâm đến cảm nhận của người khác nên mới..."
"Về sau tất cả chuyện của con mẹ sẽ không quản nữa, ta cũng không muốn quản nữa."
Lục Vân đột nhiên đổi chủ đề nói: "Cố Ngôn Sanh, không phải chỉ có đấu mưu trí đấu dũng mãnh trong giới kinh doanh liều mạng chém giết mới là nguy hiểm, lời nói ngon ngọt cũng giống như là lưỡi dao sắc bén có thể làm người ta bị thương một cách vô hình, giết người không chảy máu. "
Ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi lóe lên, hắn không hiểu ý mẹ muốn nói là gì.
Tác giả có lời muốn nói :
Cố Tra đã bắt đầu dao động, đã bắt đầu nghi ngờ, một chiếc xe tải dao đã được bố trí, tra công tiếp chiêu đi!
Áo giáp Tiểu Vương Tử của Thẩm Lạc An sắp không bảo vệ được hắn rồi, ha ha
Đường Sóc muốn tra ra nguyên nhân Niệm Niệm vì sao lại bị trọng thương, bác sĩ Lý sắp online!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro