Chương 253: Đường Sóc × Mạc Bắc Dật phiên ngoại 5
Editor: Lạc Y Y
"Tôi không phải là đồ ngốc... Tôi là Mạc Bắc Dật."
Mạc Bắc Dật thở ra một hơi ôm chặt Đường Sóc, cơ thể đang run rẩy vì tuyết lạnh dường như trở nên ấm áp ngay lập tức.
"Còn nói không phải đồ ngốc, tuyết rơi lạnh như vậy còn chạy tới đây, sau này... anh không được làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa."
Đường Sóc dẫn hắn vào phòng thay quần áo của mình, rồi vào phòng bếp nấu canh gừng cho hắn làm ấm người.
Mạc Bắc Dật vẫn luôn im lặng, chỉ cười ngây ngốc nhìn Đường Sóc chăm sóc mình, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của cậu.
"Anh nhìn tôi làm gì? Uống canh gừng trước đi, nếu không nhiễm lạnh hôm sau sẽ bị sốt."
Đường Sóc đưa canh gừng cho Mạc Bắc Dật, nắm lấy tay Mạc Bắc Dật, nói: "Làm ấm tay, tay anh đã đóng băng cả rồi."
"Ừm..." Mạc Bắc Dật ngơ ngác nhìn Đường Sóc dịu dàng quan tâm hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tiểu Sóc của hắn thật sự rất dịu dàng, vẫn mềm lòng y như lúc trước.
Đường Sóc nhìn thời gian, đứng dậy muốn vào phòng bếp, Mạc Bắc Dật giơ tay kéo cậu lại, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Anh đói chưa? Có phải vẫn chưa ăn gì hay không?"
Ánh mắt Mạc Bắc Dật có chút mất tự nhiên, cười nói: "Ừm... Vốn dĩ là muốn đến chỗ cậu sớm hơn, tôi muốn qua đây làm vài món cậu thích ăn, kết quả đường bị phong tỏa nên đến muộn."
Đường Sóc thở dài, nhíu mày nói: "Tôi đi nấu cho anh mấy món, tôi...tôi đã lâu không nấu ăn rồi, không ngon cũng đừng chê tôi."
Mạc Bắc Dật ôm canh gừng, khoác áo khoác của Đường Sóc ngồi trên sofa, nghe cậu nói như vậy hai mắt sáng lên, nhanh chóng gật đầu: "Ừm, tôi vẫn chưa thử qua món ăn Tiểu Sóc làm, bữa nay có thể nếm thử rồi."
Đường Sóc nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của hắn, trong lòng khẽ run lên siết chặt tay.
Trước kia mình rốt cuộc lạnh nhạt với Mạc Bắc Dật cỡ nào, mà bây giờ mới có thể làm cho hắn vui vẻ giống như một đứa trẻ chỉ vì một bữa cơm chứ.
"Mạc Bắc Dật, cám ơn anh có thể đến đây với tôi."
Mạc Bắc Dật hơi sửng sốt, cười ngẩng đầu nhìn Đường Sóc, không nói gì.
Tủ lạnh trong nhà không còn nhiều thức ăn, vẫn là lần trước thư ký Tiểu Ân đến nhà mua.
Đường Sóc chỉ làm sơ sơ mấy món ăn gia đình, hắn chú ý thấy Mạc Bắc Dật thích ăn bí đao nên làm món sườn heo hầm bí đao.
Bên ngoài nhà tuyết lớn đang rơi, gió lạnh thấu xương thổi qua, hai người cô đơn trong nhà ngồi vào bàn ăn cơm, cả hai đều đang sưởi ấm trái tim của đối phương.
Trên sofa, Mạc Bắc Dật quay đầu nhìn Đường Sóc đang xem tivi ở bên cạnh, bàn tay thăm dò đặt lên vai Đường Sóc.
Cơ thể Đường Sóc hơi cứng lại, nhưng không cự tuyệt.
Trong mắt Mạc Bắc Dật hiện lên một nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Đường Sóc.
......
Không biết qua bao lâu, tuyết lớn bên ngoài không biết đã ngừng từ lúc nào, tiếng pháo hoa trên tivi vẫn còn đang phát ra.
Mạc Bắc Dật cúi đầu nhìn thời gian, còn mười phút nữa là sang năm mới, sau đó quay đầu nhìn Đường Sóc cười cười.
Mạc Bắc Dật xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Tiểu Sóc, tôi có thứ này muốn cho cậu xem, đi theo tôi."
Bầu trời đêm đen kịt không có nổi một ngôi sao, nhà cửa chung quanh cũng đã tắt đèn, Mạc Bắc Dật nắm tay cậu dẫn lên lầu.
"Không phải sắp đến giờ rồi sao? Anh đưa tôi lên lầu làm gì?"
Mạc Bắc Dật chỉ cười lắc đầu, dịu giọng nói: "Còn chưa tới giờ, chờ một chút."
"Chờ cái gì..."
Đường Sóc vừa dứt lời, 'bùm' một tiếng bầu trời đêm phía sau được pháo hoa chiếu sáng, cậu hơi ngẩn ra, không thể tin xoay người nhìn ra đằng sau.
Từng chùm pháo hoa nở rộ trên không, toàn bộ bầu trời ngập tràn pháo hoa xinh đẹp, lại giống như ánh sao đầy trời rơi xuống bốn phía.
Một hình thù xuất hiện trong ánh sao của pháo hoa đầy màu sắc, là một khuôn mặt cười....
Pháo hoa đầy trời phảng phất như ngọn lửa chiếu sáng đôi mắt của Đường Sóc, một cái... hai cái... ba cái, đang nở rộ những pháo hoa đầy màu sắc, xuất hiện từng cái mặt cười cong cong hai mắt.
Đường Sóc nhìn từng cái mặt cười trên bầu trời, vành mắt phút chốc đỏ lên.
Mạc Bắc Dật nhìn Đường Sóc bằng ánh mắt dịu dàng, đi lên phía trước ôm lấy cậu từ đằng sau, nắm lấy bàn tay lành lạnh của cậu, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng năm mới, Tiểu Sóc."
Đường Sóc xoay người lại nhìn Mạc Bắc Dật, vành mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói: "Anh... vì sao anh lại..."
"Tôi biết cậu rất nhớ nhà, đây là món quà năm mới tôi tặng cho cậu, có phải đã có cảm giác như ở nhà rồi không?"
Mạc Bắc Dật xoa xoa đầu cậu, dịu giọng nói: "Tôi hy vọng Tiểu Sóc của tôi có thể tươi cười giống như mặt cười trong pháo hoa, mãi mãi giữ nụ cười vui vẻ."
Nước mắt Đường Sóc rốt cuộc nhịn không được mà đã rơi xuống, run giọng nói: "Cám ơn anh... Mạc Bắc Dật cảm ơn anh."
Mạc Bắc Dật khẽ lau nước mắt của cậu, dỗ dành: "Đồ ngốc, đừng khóc nữa, năm mới không được khóc đâu."
Pháo hoa đầy trời không ngừng nở rộ, hai người ôm nhau trái tim đều ấm áp.
Rõ ràng con người này làm việc bình tĩnh và tàn nhẫn như vậy, lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng lại chỉ dịu dàng quan tâm cậu như thế.
Ai có thể không rung động vì hắn, trái tim có lạnh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ được sưởi ấm.
Nhưng pháo hoa... chỉ là một cái gì đó thoáng qua, sau những màn rực rỡ trên bầu trời rồi cũng sẽ biến mất, sẽ không kéo dài được mãi...
......
Thời gian trôi qua từng ngày, thấm thoát đã hơn hai mươi ngày.
Từ sau đêm đó hai người thổ lộ tình cảm, mối quan hệ giữa Đường Sóc và Mạc Bắc Dật trở nên thân mật hơn, nụ cười trên mặt cũng thay đổi rất nhiều.
Mạc Bắc Dật thường đưa cậu đi chơi sau khi Đường Sóc tan tầm, buổi trưa hắn sẽ đến công ty cùng cậu ăn cơm, giữa hai người nói không hết chuyện.
Đường Sóc họp xong vừa đi ra đã nhìn thấy Mạc Bắc Dật đang chờ ở cửa, khóe miệng hơi nhếch lên đi tới.
Trong văn phòng, hai người đang dùng bữa, Đường Sóc nói chuyện trong công ty, trong miệng đang nhai cơm hai má phồng lên, Mạc Bắc Dật chỉ cười nhìn Đường Sóc.
"Phố Ziller có một nhà hàng mới mở, mùi vị rất ngon, chúng ta tối nay đến đó đi." Đường Sóc gắp thịt cá cho Mạc Bắc Dật, cười nhìn hắn.
Mạc Bắc Dật gật đầu, vừa định mở miệng, đột nhiên điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn thấy là Đoàn Thước.
Đường Sóc cũng nhìn thấy Tiểu Thước hiển thị trên điện thoại, ánh mắt hơi lóe lên không mở miệng.
"Alo, Tiểu... Đoàn Thước, có chuyện gì sao?"
Bỗng nhiên chiếc đũa trong tay Mạc Bắc Dật rơi xuống bàn, hắn đứng bật dậy nhìn Đường Sóc, nói: "Tôi... Tôi ra ngoài nghe điện thoại, cậu ăn trước đi."
Trong nhà vệ sinh, sắc mặt Mạc Bắc Dật nặng nề nghe giọng nói trong điện thoại.
"Ba tôi đã nói gì? Ông ấy làm thế với tôi, không nghĩ tới tôi là con trai của ông ấy sao!"
Mạc Bắc Dật một quyền đấm vào gương, ánh mắt thù hằn, nghiến răng nói: "Ông ấy cho rằng mình còn có thể đối đầu với tôi sao? Hiện giờ ông ấy không còn gì nữa! Cậu... cậu nói sao!"
Đường Sóc đợi hồi lâu Mạc Bắc Dật cũng không trở lại, điện thoại nhận được tin nhắn, Mạc Bắc Dật nói có chuyện nên trở về trước.
Đường Sóc nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn, trong mắt hiện lên tia thất vọng.
Bởi vì cuộc gọi đó... vì cậu nhóc kia ư...
......
Bụp! Văn kiện cùng máy tính trên bàn đều bị ném xuống đất, Đoàn Thước lo lắng nhìn Mạc Bắc Dật đang tức giận trong thư phòng.
"Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì!"
Đoàn Thước đem văn kiện cùng máy tính của mình đặt lên bàn, nói: "Những gia tộc kia nhân lúc anh không ở nước Z, lén lút ra tay với tổng bộ của chúng ta, người của chúng ta thương vong rất nhiều, bọn họ biết anh ở nước B, cũng... cũng biết anh ở cùng chỗ với Đường Sóc."
Trong mắt Mạc Bắc Dật thoáng chốc tràn đầy hoảng hốt, nghiến răng nói: "Tại sao bọn họ lại biết đến sự tồn tại của Đường Sóc!"
"Là ông Mạc, ông Mạc đã nói... nói anh đoạt quyền là đại nghịch bất đạo, ông ấy liên thủ với mấy gia tộc khác hành động, hiện giờ ông Mạc đã mất tích, các gia tộc khác cũng nắm giữ hết thảy hướng đi của chúng ta, bọn họ đang âm thầm lên kế hoạch đối phó chúng ta."
Mạc Bắc Dật nhìn số liệu trong văn kiện, ánh mắt càng ngày càng tàn nhẫn siết chặt tay.
Trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, ba hắn vậy mà lại liên thủ với các gia tộc lớn vốn đã bất hòa với hắn để đối phó hắn, đem điểm yếu của hắn nói cho mọi người biết.
"Tại sao... Tại sao ông ấy lại làm thế với tôi! Tôi là con trai của ông ấy, tại sao ông ấy lại hết lần này đến lần khác đẩy tôi vào chỗ chết!"
Mạc Bắc Dật mất khống chế suy sụp ngã ngồi trên sofa, che mắt lại.
Hắn không dễ gì mới.... mới có thể làm cho Đường Sóc tha thứ cho mình, không dễ gì hắn mới có thể ở bên cạnh người hắn yêu, thế nhưng lại bị hủy hoại lần nữa.
Những kẻ đó trước nay toàn là kẻ trong tay có súng, liếm máu trên lưỡi lao, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn ra tay tàn nhẫn.
Trong một năm, hắn đã giao thủ với đám người đó không biết bao nhiêu lần, nên biết rất rõ thủ đoạn thâm độc của bọn chúng, mà lần này... bọn chúng lại nhắm vào điểm yếu của hắn...
Tay Mạc Bắc Dật đang run rẩy, hắn không dám nghĩ tới nếu Đường Sóc bại lộ dưới tầm mắt của những kẻ đó thì sẽ có kết cục gì...
Hắn nên làm thế nào...
Còn chưa tới một tuần nữa thì thời hạn ba mươi ngày sẽ đến, hắn nên nói với Đường Sóc thế nào...
Đoàn Thước nhìn nội dung trong máy tính, kinh ngạc nói: "Anh Dật, người của chúng ta đã tra được tung tích của ông Mạc rồi, ông ấy... Ông ấy xuất hiện ở nước B."
Mạc Bắc Dật chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc nhìn không thấu, sau đó quay đầu nhìn Đoàn Thước.
Đoàn Thước khó hiểu nói: "Anh Dật, anh sao vậy? Có cần phái người đi hay không..."
"Đoàn Thước, cậu thích tôi sao?"
Mạc Bắc Dật đột nhiên nói một câu làm Đoàn Thước sợ hãi.
Đoàn Thước nhất thời ngây người, hốt hoảng nói: "Anh Dật, em..."
Mạc Bắc Dật đi lên nhìn cậu ta hồi lâu, trầm giọng nói: "Xin lỗi Đoàn Thước, hãy giúp tôi."
Đoàn Thước nhìn vành mắt Mạc Bắc Dật đỏ bừng, bỗng nhiên hiểu ý của hắn, trong lòng tràn ngập chua xót.
"Được...chỉ cần anh yêu cầu, em sẽ đồng ý."
......
Trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, Đường Sóc nhìn chiếc xe dưới lầu xuất thần, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Mạc Bắc Dật cả ngày không liên lạc với cậu, nhớ tới dáng vẻ vội vàng đi nghe điện thoại của hắn vào hôm qua, Đường Sóc lo lắng Mạc Bắc Dật đã xảy ra chuyện gì.
"Đường tổng anh đi đâu vậy? Chốc nữa có cuộc họp."
"Tôi có việc đi ra ngoài một chút."
Đường Sóc lái xe đến khu Mowan, nơi đó là chỗ ở của Mạc Bắc Dật, cậu dừng xe ở ven đường, sau đó xuống xe đi về phía nhà của hắn.
Cửa đột nhiên mở ra, Mạc Bắc Dật đi ra ngoài, Đường Sóc nhìn thấy hắn sau đó thở phào nhẹ nhõm, vừa định đi qua đó thì thân thể lại trong nháy mắt cứng đờ.
Mạc Bắc Dật dịu dàng nhìn vào trong nhà vươn tay ra, Đoàn Thước tươi cười bước ra.
Mạc Bắc Dật thân mật giúp cậu ta sửa sang lại quần áo, rồi nắm tay cậu ta giúp cậu ta mở cửa xe ngồi vào.
Đường Sóc không thể tin nhìn hai người thân mật ở xa xa, trái tim như thể bị người hung hăng đâm một nhát đao đau đớn.
"Tại sao?"
....
💔💔💔😔
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro