Chương 4
Dòng chữ xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết đó là đoạn độc thoại của cha Shuel, Kendrick, nói trước một ngày trước khi ông qua đời.
Nói đúng hơi, ngày họ chết là vào ngày sinh nhật của Shuel.
"Shu!"
"Hửm?"
Khi tôi gọi tên Shuel, đứa trẻ đang hà hơi lên cửa sổ để vẽ cái gì đó, quay đầu lại. Đôi mắt màu hồng của cậu vẫn sáng lấp lánh.
Mặc dù, tôi đã bảo cậu ấy sử dụng một loại thuốc thay đổi màu mắt tạm thời, nhưng cậu ấy đã từ chối.
"Có thể cho tớ biết sinh nhật cậu là vào khi nào không?"
"Ah~ là ngày 28 tháng 7!"
Cậu ấy trả lời ngay khi tôi hỏi, tức là gần hai tháng nữa là đến.
Nếu tính đúng thì ngày vợ chồng Công tước khởi hành là vào hai tuần trước ngày sinh nhật của Shuel, cũng là ngày 14 tháng 7.
Bốn ngày nữa, vào ngày 30 tháng 6, các doanh nghiệp ở đây sẽ bắt đầu cung cấp các đặc sản địa phương từ Broschte đến Thủ đô.
Thời điểm như vậy là hoàn hảo nhất!
Tuyệt vời, chúng tôi chỉ cần chờ đợi thêm bốn ngày nữa. Sau đó, Shuel và tôi có thể lẻn vào những toa xe chở đầy lương thực để đi đến thủ đô.
Vì Shuel và tôi đều có vóc dáng nhỏ bé còn những toa xe lớn sẽ che giấu chúng tôi một cách hoàn hảo. Cha mẹ tôi cũng sẽ không thể đuổi theo chúng tôi vì tất cả những toa xe sẽ được chuyển đi vào ngày hôm đó.
Họ cũng không thể làm tổn thương tôi vì một người phụ nữ có vết sẹo sẽ không còn giá trị gì trong một cuộc hôn nhân nữa.
Nếu tôi bị đánh, thì cũng chỉ bị đánh ở má và trán.
Khi tôi đưa Shuel trở về với cha mẹ cậu ấy, tôi sẽ trở lại nơi này với một lý do 'Con chỉ muốn đến thăm Thủ đô' và nhiệm vụ của tôi sẽ kết thúc.
"Ô, đúng rồi. Tên thật của tớ là Shuel. Shuel Sebrirua!"
Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi một giọng nói trong trẻo vang lên.
Theo phản xạ, tôi quay sang nơi giọng nói phát ra và sau đó tôi mới suy ngẫm được những gì Shuel vừa mới nói với tôi.
...... Hmm?
Shuel nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm.
Hình như, tôi chắc chắn rằng cậu ấy đang có ý định tiết lộ danh tính của cậu ấy, đúng không ...???
"Là Sebrirua! Shuel Sebrirua!"
Cậu ấy...
"Cậu biết đấy, Công tước Sebrirua! Đó là nhà tớ. Hehe."
Này, cậu có biết cậu đang nói với tôi cái gì không?
Tôi thở dài. Đúng là một đứa trẻ ngây thơ.
Cái tên Sebrirua là một lá chắn vững chãi, nhưng nó cũng sẽ trở thành con dao hai lưỡi đối với cậu ấy.
Điều gì sẽ xảy ra nếu những người từ dinh thự Broschte phát hiện ra rằng cậu bé dễ bị tổn thương này là con trai của gia đình Sebrirua?
Tôi biết chắc rằng gia đình của tôi luôn tham vọng quyền lực, tiền bạc và danh tiếng. Nếu tôi nói với họ sự thật này, Shuel có thể trở về bên cha mẹ của mình một cách an toàn và thoải mái hơn là trốn trong một toa xe nhưng có một vấn đề chắc chắn sẽ nảy sinh.
Tất nhiên cha mẹ tôi sẽ đòi hỏi cái giá phải trả cho việc cứu đứa trẻ.
Ngoài tiền bạc, họ còn tìm kiếm cơ hội tham gia vào nhiều giới quý tộc, cũng có thể nói họ sẽ đề ra một loạt các yêu cầu vô lý khác.
Lúc đầu vợ chồng Công tước sẽ cho họ tất cả những gì họ muốn, nhưng nếu chuyện này cứ tiếp diễn, cha mẹ tôi có thể sẽ gặp rắc rối.
Bất kể Công tước và công tước phu nhân Sebrirua có tốt bụng như thế nào, họ vẫn là những quý tộc có quyền lực hàng đầu.
Họ sẽ loại bỏ chúng tôi-một quý tộc vô sỉ luôn đeo bám theo họ, hoặc họ sẽ hủy hoại danh tiếng của cha mẹ tôi.
Shuel, một đứa trẻ ngoan, sẽ làm bất cứ điều gì cho Broschtes, ngay cả khi điều đó có nghĩa là nổi loạn chống lại cha mẹ của mình. Kết quả là cả Shuel và tôi đều sẽ phải chịu đựng.
Đó là lý do tại sao Shuel lại bất lực không bao giờ được để lộ tên của mình.
Riêng cái họ của cậu ấy, Sebrirua. Làm sao cậu ấy có thể nói cho tôi biết tên thật của cậu khi chúng tôi chỉ mới quen biết nhau được một ngày?
Có lẽ tôi nên cho đứa trẻ này một lời cảnh báo về điều đó.
Có lẽ Shuel vẫn chưa biết sức nặng về tên của mình, vì vậy tôi phải dạy cậu ấy thông qua hình phạt.
"Đứng giơ tay trong mười phút."
"Ể..."
Shuel ré lên trước những hình phạt mà tôi vừa mới đề ra, nhưng tôi không rút lại những lời tôi đã nói.
Thay vào đó, tôi vẫn tiếp tục bình tĩnh.
"Không có cha mẹ, hiệp sĩ gia đình hay người hầu nào bảo vệ cậu ở đây. Thay vào đó, có rất nhiều người sẽ lợi dụng cậu. Nhiều hơn những gì cậu có thể đếm được."
"Ừng. Tớ biết." (bé bị rụng răng cửa nên mới trả lời sai sai vậy nha chứ hong phải sai chính tả đâu °Д°)
"Nhưng Shuel, tớ nghĩ rằng cậu không coi vấn đề này là vấn đề nghiêm túc."
"Nhưng tớ...".
"Shuel. Ở đây cũng vậy. Làm thế nào cậu có thể chắc chắn rằng không ai bên ngoài căn phòng này sẽ nghe thấy những gì cậu vừa nói?"
Shuel ngậm miệng lại trước lời nói của tôi. Cảnh cậu ấy nhìn chằm chằm vào và tôi bĩu môi, thật sự rất dễ thương..., nhưng tôi kết thúc cuộc trò chuyện không chút thương tiếc.
"Vì vậy, giơ tay lên chịu phạt đi"
"Hưmmm...".
Shuel rên rỉ trước mệnh lệnh của tôi và chấp nhận hình phạt, cậu đưa tay lên.
Ban đầu, tôi nghĩ cậu ấy sẽ ổn, nhưng trong vòng chưa đầy một phút, cậu ấy bắt đầu loạng choạng.
"Hư..."
"......."
"Hưngggg...".
Cho hỏi cậu là con người hay chó con vậy?
Tôi không thể không tự hỏi khi thấy cậu ấy vật lộn với mái tóc xoăn của mình.
Thật đáng ngưỡng mộ khi thấy cậu ấy vặn vẹo cơ thể của mình nhưng vẫn không để cánh tay của mình hạ xuống.
"Hưng...".
Tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi với việc bắt nạt một đứa trẻ và làm nó kêu như động vật.
Thật đáng lo ngại. Tôi cảm thấy mình đã trở thành một người xấu mà không có lý do.
Tuy nhiên, nếu tôi để cậu ấy hạ tay xuống, tất cả sẽ vô nghĩa. Vì vậy, tôi siết chặt tay của mình và nghiêm mặt.
"Những gì tớ vừa nói... Ý tớ là, cậu đã lắng nghe những gì tớ nói chưa?"
"Ưngg...".
"Cậu có nghe tớ nói không đấy?"
"Tớ đang phạt cậu giơ cả hai tay đấy..."
"... Đó không phải là những gì tớ muốn nói."
Shuel rên rỉ đáp lại.
Tôi sẽ phát điên nếu cậu ấy cứ đùa giỡn như thế nhưng đôi mắt của Shuel trong suốt đến nỗi không thể tìm thấy bất kỳ lời nói dối nào.
"Được rồi, tớ sai rồi..."
Đôi mắt Shuel sáng rực lên.
Làm thế nào mà phạt được một đứa trẻ như vậy được chứ...
"Như tớ đã nói, điều này..."
Cộp, cộp, cộp...
Tôi định nói tiếp nhưng lại nghe được tiếng bước chân đang nhanh chóng đến gần.
Khi Shuel ánh nắt Shuel lỗ rõ vẻ tò mò, tôi vội vàng nắm lấy cánh tay của cậu và đẩy cậu xuống gầm giường.
"A-Arwen?"
"Chui xuống gầm giường! Nhanh lên!"
Nghe được sự khẩn trương trong giọng của tôi, Shuel ngay lập tức trượt xuống dưới gầm giường.
Do hình dáng nhỏ nhắn của mình, cậu ấy đã nằm gọn dưới gầm giường mà không lộ một sơ hở nào.
Khi tôi đứng dậy sau khi xác nhận rằng Shuel sẽ không bị nhìn thấy, cánh cửa đang đóng của căn phòng bất ngờ bị mở tung ra.
"Arwen! Tối qua tao đã bảo mày phải xuống ăn tối, mày không nghe lời sao?"
Mái tóc nâu tương phản với những chiếc chìa khóa bạc của cửa phòng, tôi ngẩng đầu sau khi nghe một giọng nói sắc bén cất lên.
Đó là mẹ tôi.
Tôi nhanh chóng xóa đi vẻ mặt giật mình của mình và rũ mắt xuống.
"Con xin lỗi mẹ. Con ngủ thiếp đi và quên mất..."
"Ôi trời, thật là. Và mày đã ăn hết thức ăn mà người giúp việc gửi cho mày!"
Mẹ tôi, người đang tặc lưỡi, liếc nhìn cái bát trống trên bàn và than vãn.
Cùng lúc đó, dạ dày tôi kêu ầm lên.
Ờm... Bụng tôi...
Tôi đã đưa toàn bộ bữa tối của mình cho Shuel, vì vậy đó là một việc nhất định tôi phải làm.
"Chậc, chậc."
Mẹ tôi tặc lưỡi khi nghe thấy tiếng kêu ầm ầm từ dạ dày tôi.
Bà ấy sải bước đến gần tôi và giơ cánh tay lên.
"Có con thú trong bụng của mày à? Này, nhìn cái thứ vỗ béo mày kìa. Một con ranh chỉ biết ăn thôi ư?!"
Tôi bình tĩnh phớt lờ những lời nói chửi rủa đấy. Dường như tôi đã quen với cảm giác này.
Thay vào đó, tôi tự lẩm bẩm với chính mình, "Tuổi của con có phải là độ tuổi không nên tăng cân hay không?"
Khi tôi cúi đầu, mẹ tôi đặt cánh tay tôi xuống.
"Xì, đủ rồi. Hãy nhanh lên và chuẩn bị đi."
May mắn thay, mẹ tôi không hỏi tôi về nơi ở của Shuel làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Thật may vì lúc đó, tôi đã vội vàng giấu cậu ấy xuống dưới gầm giường, nhưng thật khó để đảm bảo rằng cậu ấy sẽ né tránh được tầm nhìn của người lớn.
Tôi chỉ có thể đoán chúng tôi sẽ không bị bắt.
"Ý mẹ là chuẩn bị gì vậy ạ, mẹ...?"
"Ôi trời, ôi trời ơi, nhìn kìa!"
Mẹ tôi tức giận vì câu hỏi đãng trí của tôi. Đó là một sự chỉ trích kèm theo vẻ khó chịu.
Không có gì đáng ngạc nhiên.
Bà ấy đã chỉ ra rất nhiều sai lầm của tôi, quở trách tôi và khinh miệt tôi như thế nào.
Hầu hết, đó là những vấn đề nhỏ chẳng hạn như tôi quên đi đến cửa hàng hoặc đến muộn giờ của lớp lễ nghi.
Vì vậy, tôi chấp nhận sự ồn ào của mẹ tôi một cách bình tĩnh, nghĩ rằng trường hợp tương tự lại xảy ra một lần nữa.
"Hôm nay là ngày cha và anh trai mày trở về từ học viện!"
Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ là một vấn đề lớn.
Tôi cứng đờ mà quên kiểm soát biểu hiện trên gương mặt của mình.
"Đừng tỏ vẻ ra bất ngờ như vậy trong khi mày còn quên về chuyện đó. Thật ngu ngốc."
Mẹ tôi dừng lại, hít sâu vào trong khi tôi vất vả nâng khóe môi lên và hỏi.
"Con nghĩ rằng học kỳ vẫn chưa kết thúc, nhưng bọn họ đã trở lại! Khi nào bọn họ sẽ đến nơi ạ?"
"Trên bức thư nói rằng họ sẽ đến vào sáng sớm hôm nay, vì vậy họ sẽ sớm có mặt ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa ăn trưa".
Ôi trời ơi. Chúa ơi.
Nếu người có lương tâm, người thực sự không nên làm điều này với tôi chứ.
Tôi nguyền rủa Chúa một lần nữa với cái nhìn tuyệt vọng và quên rằng tôi vẫn đang đứng trước mặt mẹ tôi.
#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro