14;

andreerighthand:

ly
làm sao đấy?

may__lily:

?

andreerighthand:

sao thùng rác toàn giấy ăn dính máu?

may__lily:

sao lục thùng rác của em?

andreerighthand:

nhà anh
rác của anh

may__lily đã xem.

andreerighthand:

trả lời đi

may__lily:

cắt móng tay
không may bấm vào thịt

andreerighthand:

vậy mà chảy nhiều máu thế?

may__lily đã xem.

andreerighthand:

anh đang hỏi đấy

may__lily:

nói gì cũng không tin thì còn cố hỏi làm gì

andreerighthand đã xem.

may__lily:

cút đi
nay đừng xuất hiện trước mặt em

andreerighthand:

nữa hả?
anh đi đâu giờ?
mà đây nhà anh mà?

may__lily:

thế thôi
em đi

andreerighthand:

được rồi được rồi
em ở nguyên đấy đi
khuya rồi đừng ra ngoài
anh đi chỗ khác ngủ
nhé

🌙🌙🌙

andreerighthand:

b ray
có nhà không?

yunbray110:

giờ mới xong việc

andreerighthand:

uhm

yunbray110:

sao đấy?

andreerighthand:

xin lỗi nhưng mà
nay cho anh ngủ nhờ được không?

yunbray110:

😳😳😳
gì cơ?

andreerighthand:

nghiêm túc
không đùa

yunbray110:

xin lí do
không vòng vo

andreerighthand:

ly đuổi

yunbray110:

:))
vl
gì đấy?

andreerighthand:

tương tự việc em uống thuốc ngủ ấy

yunbray110 đã xem.

andreerighthand:

ý anh là
mỗi người có một phản ứng khác nhau khi tiêu cực hay stress
em sẽ dùng thuốc ngủ
còn ly nó sẽ kiểu gạt mọi người ra khỏi cuộc sống của mình và sẽ phát điên nếu bị ai đó cố tình tiếp cận

yunbray110:

chị ấy ổn chứ?

andreerighthand:

không ổn lắm
nó hay tự làm bản thân bị thương
nhưng vấn đề là nó còn không biết là nó làm thế
kiểu lơ đãng không thể tập trung

yunbray110:

vậy để một mình thế có ổn không?

andreerighthand:

không rõ nữa
nên anh chỉ định ở nhờ một lúc thôi
tầm 2h ly ngủ rồi anh về

yunbray110 đã xem.

andreerighthand:

tụi touliver đang bận làm nhạc
anh không muốn làm phiền

andreeighthand:

nhà em còn ở đối diện
có gì dễ ứng phó hơn

yunbray110:

có thẻ dự phòng thì tự vào đi

andreerighthand:

cảm ơn

yunbray110 đã xem.

andreerighthand:

anh bật sẵn nước nóng cho em nhé

yunbray110:

uhm

andreerighthand đã xem.

yunbray110:

anh có cảm thấy khó chịu không?

andreerighthand:

về chuyện gì?

yunbray110:

anh là kiểu người khá dị ứng với những thứ tiêu cực
thế nhưng những người xung quanh lại gặp một chút vấn đề
anh không cảm thấy phiền toái sao?

andreerighthand:

ly đã ở bên anh lúc anh cần có người ở bên nhất
nên những khi nó gặp chuyện
dứt khoát anh không thể bỏ mặc

yunbray110:

vậy sao lại giúp em?
(tin nhắn chưa gi)

yunbray110 đã xoá tin nhắn va nhập.

yunbray110:

nhà có sẵn bông băng và thuốc đấy
tí cầm về đi

andreerighthand:

không cần đâu
bên nhà anh cũng có

yunbray110 đã xem.

andreerighthand:

quần áo trên sofa bẩn hay sạch?
vứt vào máy nhé

yunbray110:

...
kệ tui
để đó đi

andreerighthand:

để đó rồi ngồi lên à?
bát mấy ngày chưa rửa rồi?

yunbray110:

bực ghê
mấy nay bận
tí về rửa
được chưa?

andreerighthand:

ở thế này mà còn đòi trồng cây cối
chỉ giỏi tàn phá thiên nhiên

yunbray110:

ơ đm
ngứa mồm à?

andreerighthand:

thôi anh dọn cho
coi như trả phí ở nhờ

yunbray110:

không cần
để yên đó đi
tui không thích ai tuỳ tiện động vô đồ

andreerighthand đã xem.

yunbray110:

mà andree
chị ly có thường xuyên như thế không?

andreerighthand:

sao em hỏi thế?

yunbray110:

tại bình thường thấy luôn vui vẻ

andreerighthand:

em không biết à?
những người hạnh phúc nhất luôn là những người dễ sụp đổ nhất

yunbray110 đã xem.

andreerighthand:

ly nó hiếm khi thế lắm
nhưng đã stress là tách mình hẳn
nó luôn tìm cách đuổi anh và mọi người đi
bực thật
lúc yếu đuối nhất lại không cho phép người khác giúp đỡ

yunbray110:

biết tại sao không?

andreerighthand đã xem.

yunbray110:

vì bản chất con người là ích kỷ

andreerighthand đã xem.

yunbray110:

anh có thể ở bên những khi người ấy cần một lần, hai lần, hay mười lần
nhưng liệu có ở đó mãi được không?
anh tạo cho người ta thói quen
rồi đến một ngày, vì đủ lí do trên đời
anh lại bắt người ta xoá bỏ đi thói quen đấy
người ấy vốn xây dựng được lá chắn bảo vệ vững chắc cho mình
tự nhiên anh xuất hiện rồi bảo không cần đâu
từ giờ có chuyện gì xảy ra anh cũng chở che và gánh vác
anh khiến người ta trở nên yếu đuối và phụ thuộc
xong sau đó anh bỏ đi
không những vậy
sự chờ đợi và dựa dẫm của đối phương với anh, giờ đây lại trở thành gánh nặng
cảm giác ấy thật sự tệ lắm
mong sao anh sẽ không bao giờ phải hiểu

andreerighthand:

vậy còn em
em đã trải qua những điều tương tự rồi, đúng không?

yunbray110 đã xem.

andreerighthand:

là người hôm trước à?

yunbray110:

đói quá

andreerighthand đã xem.

yunbray110:

em mua đồ ăn đêm về đây
ăn gì không?

andreerighthand:

ăn quả bơ

yunbray110:

:))
ơ kìa
giọng hờn dỗi đấy là sao?

andreerighthand đã xem.

yunbray110:

lần khác nhé?

andreerighthand:

?

yunbray110:

nay 7082 tiêu cực đủ rồi
đừng lan sang cả 7078 nữa
em lại không ngủ được mất
lần khác đi
xin cho em buồn vào một ngày khác nhé :))

andreerighthand:

thằng hâm :))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #andray