2
Một buổi chiều nọ, có một chú rắn tên là Sáu đang bò qua một cánh đồng. Sáu là một chú rắn rất lịch thiệp, nhưng lại có một vấn đề lớn: chú cực kỳ ghét cái đầu trần của mình. Chú nghĩ rằng mình trông chẳng khác gì một sợi dây thừng di động.
Bỗng, Sáu nhìn thấy một thứ lấp lánh bên bụi cỏ. Đó là một chiếc mũ phớt màu xanh lá cây, hơi bẩn một chút, nhưng rất kiểu cách. "Tuyệt vời!" Sáu kêu lên. Chú cố gắng đội nó lên.
Đây là lúc rắc rối xảy ra. Sáu không có tai để giữ mũ, cũng chẳng có cổ để mũ tựa vào. Cứ mỗi lần chú ngóc đầu lên và đội mũ, chiếc mũ lại trượt tuột xuống thân hình dài ngoẵng của chú, đi xuống, đi xuống... và cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của Sáu!
Sáu lắc đầu chán nản. "Đây là lý do tại sao các loài bò sát không bao giờ được mời đến các bữa tiệc trà thanh lịch," chú lẩm bẩm.Đúng lúc đó, một chú ếch đang ngồi gần đó nhảy tót lên. "Này anh bạn," chú ếch nói, "có vẻ như anh vừa nuốt chửng một chiếc mũ phớt rồi đấy!"
Sáu nhìn xuống bụng mình, nơi một vết sưng hình tròn hoàn hảo vừa mới xuất hiện. "Ối giời ơi," Sáu than thở. "Giờ thì tôi không có mũ để đội, mà tôi lại trông như vừa mới ăn một cái bánh rán dở!"
Sáu đang ủ rũ thì chú ếch, tên là Ộp, nhảy đến gần hơn, vẻ mặt lo lắng. "Anh bạn, anh cần giúp đỡ không? Tôi có thể gọi cứu hộ. Nuốt chửng đồ vật không tiêu hóa được như thế này là rất nguy hiểm đấy!"
Sáu thở dài, cái hơi thở dài làm chiếc mũ bên trong bụng chú dịch chuyển một chút. "Không sao đâu, Ộp. Tôi không nuốt nó. Tôi chỉ mắc kẹt với nó thôi. Nó là chiếc mũ mà tôi đang cố gắng đội."
Ộp nghiêng đầu, đôi mắt lồi to tròn nhìn Sáu một cách khó hiểu. "Đội? Anh bạn, anh không có tai! Anh không có cằm! Anh chỉ là một cái ống dài và đẹp trai thôi. Mũ chỉ dành cho những sinh vật có góc cạnh!"
Sáu bĩu môi. "Chính xác! Nhưng tôi muốn trông lịch lãm! Tôi đã định đi đến Hội Nghị Thượng Đỉnh Bò Sát vào thứ Bảy, và tôi không thể xuất hiện mà không có một phụ kiện tạo điểm nhấn nào."
Ộp suy nghĩ một lát, rồi nở một nụ cười ranh mãnh. "Tôi có một ý này. Nếu anh không thể đội nó lên đầu, thì sao anh không để nó nằm trong bụng?"
Sáu ngơ ngác. "Ý anh là sao?"
Ộp chỉ vào cái bướu hoàn hảo hình chiếc mũ phớt trên thân Sáu. "Nhìn này! Anh không có mũ để đội trên đầu, nhưng anh có một chiếc thắt lưng nịt bụng cực kỳ độc đáo! Chiếc mũ phớt xanh lá cây giờ đây là phụ kiện nổi bật nhất trên toàn thân anh! Nó hoàn toàn là của riêng anh, và không ai khác có thể sao chép được!"
Sáu nhìn xuống. Đúng là chiếc bướu trông có vẻ... cố ý. Nó nằm ngay chính giữa thân hình, giống như một chiếc khóa thắt lưng siêu lớn.
Sáu nở nụ cười. "Ộp! Cậu là một thiên tài! Tôi không phải là chú rắn đội mũ nữa. Tôi là chú rắn Đeo Phụ Kiện Rắn Độc Đáo! Cảm ơn cậu, Ộp!"
Và thế là, Sáu tự tin tiếp tục con đường của mình, chiếc mũ phớt màu xanh lá cây nay đã trở thành một chi tiết thời trang không thể nhầm lẫn của riêng chú, sẵn sàng để tham dự Hội Nghị Thượng Đỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro