Things i hate about Jung Jaehyun 3

Cặp đôi đang xem một bộ phim tại nhà của Doyoung và Ten. Hai anh em may mắn có được một người cha đủ khả năng mua nhà cho họ ở thành phố đắt đỏ này. Nơi này rộng rãi, ngăn nắp và trang trí trang nhã. Jaehyun đang ngồi ở một đầu của chiếc ghế dài với Doyoung, một vài cái ghế ở bên phải của anh ấy. Ở đầu bên kia, Taeyong và Ten đang hôn nhau, phớt lờ chiếc tivi trước mặt. Họ thực sự không thể rời tay nhau, đặc biệt là trong một khung cảnh thân mật như thế này, hai người duy nhất có mặt là Jaehyun và Doyoung.

Khi bộ phim kết thúc, đôi uyên ương lẻn vào phòng của Ten.

"Chúng ta gọi thức ăn cho bữa tối thì sao?" Jaehyun gợi ý cho Doyoung.

"Chắc chắn rồi. Em muốn ăn gì?"

"Pizza? Món Trung? Bánh mì kẹp thịt? Em ăn cái gì cũng được."

"Em không phải xem thể chất của bạn hay gì đó sao?" Doyoung nhìn từ trên xuống dưới.

"Anh lo em sẽ béo lên sao? Anh có muốn trông thấy em ốm o không, Doie? " Jaehyun nhếch mép. Khi lần đầu tiên nghe Ten gọi Doyoung là Doie, anh đã ngay lập tức bám rịt lấy nó. Thực tế là nó giống như một trò trêu chọc hơn là một phần tán thưởng.

"Sao cũng được. Anh đang đặt bánh pizza. "

"Tuyệt."

Hai có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phòng của Ten.

"Hai cái người này..." Doyoung thở dài.

"Họ đang yêu."

"Còn quá sớm cho việc đó."

"Làm thế nào anh có thể nói?" Jaehyun hỏi. "Khi nào là không sớm."

"Tình yêu là thứ được vun đắp theo thời gian," Doyoung giải thích như thể Jaehyun thật sự rất ngu ngốc.

"Họ đang dành thời gian cho nhau," Jaehyun nhẹ nhàng đáp lời.

Doyoung chỉ thích điện thoại của mình.

Vì vậy, Jaehyun quyết định nói điều gì đó.

"Em nhìn thấy ở anh những gì em thấy ở em, em đã chạm vào tâm hồn anh, vào những gì tận sâu trong em. Và tâm hồn em bay bổng khi anh bay bổng, thẩm thấu qua tâm hồn anh và em."

Doyoung nhìn Jaehyun như thể anh ấy đang mất trí.

"Em vừa trích dẫn một bài thơ?"

"Đúng vậy." Jaehyun gật đầu. "Không có gì lạ đâu. Em thích đọc vậy thôi." Anh ấy là một chuyên gia Văn thơ mà.

Doyoung liếc nhìn anh đầy nghi ngờ và đẩy cặp kính lên sống mũi.

"Có lẽ hai người họ đã nhìn thấy điều gì đó ở nhau," Jaehyun giải thích.

"Hừm." Doyoung nói. "Anh cũng thích đọc sách."

"Cool."

"Cool."

---/---

Một ngày trôi qua rồi lại trôi. Trong khi Doyoung và Jaehyun đang ở trên chiếc ghế dài trong phòng khách, Ten và Taeyong đang ở trong phòng của Ten.

"Anh có thể hỏi em cái này không?" Doyoung đột ngột quay sang Jaehyun.

"Anh hỏi đê."

"Em không có việc gì tốt hơn để làm sao?" Doyoung hỏi. Điều đó đã xuất hiện trong đầu anh trước đây và anh ấy cần biết câu trả lời.

"Ý anh là gì?" Jaehyun cau mày.

"Giống như... là đi đâu đó. Hoặc đi chơi với ai đó. Một người nào đó không phải là anh," Doyoung giải thích.

"Em gặp bạn bè của mình vào những thời điểm khác trong tuần."

"Ý anh không phải là bạn bè," Doyoung nói. "Ý anh là hẹn hò."

"Ồ. Em đã không nghĩ đến điều đó gần đây. "

"Tại sao không? Em rõ ràng là... "

"Rõ ràng là gì?"

"Rõ ràng là em." Doyoung vẫy tay về phía Jaehyun.

"Anh đang cố gắng khen em hả, Doie?" Anh ấy cười.

Doyoung chế giễu. "Anh chỉ đang cố gắng nói chuyện."

"Đúng, em có thể đi hẹn hò nếu em muốn," Jaehyun cuối cùng cũng trả lời. "Đó có phải là những gì anh muốn nghe không?" Jaehyun tiến sát về phía Doyoung trên chiếc ghế dài cho đến khi họ đứng cạnh nhau. "Em có thể có bất kỳ ai mà em muốn. Em có rất nhiều lựa chọn. Mọi người chỉ đang ném mình vào em, tay trái và tay phải— "

"Được rồi! Em im lặng được rồi đó "

Doyoung đẩy anh ra, nhưng Jaehyun - đang cười – nghiêng mình về phía sau cho đến khi chạm vào ghế sofa, và Doyoung đã vượt qua anh. Jaehyun không tranh cãi, chỉ cười rạng rỡ với anh, rõ ràng là rất vui. Doyoung không muốn, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc bị đắm chìm trong đôi mắt khép hờ và đôi môi hồng đào hé mở trong một vài giây. Jaehyun nắm lấy cổ tay Doyoung và vuốt nhẹ lên làn da anh. Doyoung đứng và bỏ đi, cảm thấy má mình dần nóng lên.

---/---

Ten nói: "Hai người đó có vẻ hợp nhau á"

"Ừ," Taeyong đồng ý.

"Thật đáng ngạc nhiên, xem xem anh Doyoung là người như thế nào chứ."

Ten nghịch tóc mái của Taeyong khi họ nằm xuống giường của cậu ấy.

"Ý em là gì?" Taeyong hỏi.

"Anh ấy là một con chuột chù không tình yêu."

"Đừng có ác ý với anh trai của em," Taeyong phản đối một cách yếu ớt. "Ít nhất anh ấy đang giúp chúng ta ở bên nhau."

"Ừ. Anh nói đứng." Ten cười. "Chúng ta đi uống nước thôi. Em khát nước rồi."

Ten và Taeyong đi ra khỏi phòng ngủ và xuống nhà bếp. Họ có thể nghe thấy tiếng cười từ phòng khách. Quay lưng lại, Jaehyun và Doyoung đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài. 'RuPaul's Drag Race' đang chiếu trên truyền hình.

"Drag queens always say, 'Paint for the back row,' but I paint for the check-cashing place down the street," Trixie nói khi được phỏng vấn sau hậu trường.

Ten kinh ngạc. Cậu biết Doyoung là người đồng tính, nhưng anh chưa bao giờ tham gia vào bất cứ điều gì kỳ lạ cho đến nay. Bằng cách nào đó Jaehyun đã có thể giúp anh ấy ngồi xuống xem cả bảy mùa Drag Race? Điều này đã xảy ra từ khi nào vậy?

Trong khi Taeyong lấy hai lon nước ngọt cho họ, Ten dừng lại để nhìn cảnh đó, cách Jaehyun và Doyoung gần gũi và cánh tay của Jaehyun nằm trên tựa lưng ghế.

"Huh."

Đó là một tối thứ sáu như mọi thứ sau khác, bốn người họ đi chơi cùng nhau. Ở đâu đó trên đường đi, các bài hát của Taylor Swift bắt đầu được bật lên. Và ở đâu đó trên đường đi, Jaehyun đã đứng dậy trên chiếc ghế dài, cầm chai bia của mình làm micrô và đang thở phì phò.

"Nếu anh có thể biết được em là người duy nhất hiểu anh

Luôn ở bên cạnh anh mà sao anh lại không nhìn thấy

You belong with me"

(You belong with me - Taylor Swift)

Và bằng cách nào đó, Ten cùng Taeyong cũng cười và hát theo. Người duy nhất không biết ân ý trong lời bài hát, rõ ràng là Doyoung. Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên nhất là Jaehyun thật sự là một giọng ca xuất sắc. Doyoung cũng là một mọt sách sân khấu âm nhạc, vì vậy anh hiểu một chút về kỹ thuật thanh nhạc.

"Đứng chờ trước cửa sau nhà anh,

Suốt thời gian qua sao anh lại không biết

Baby? You belong with me"

Và cách Jaehyun hát thật... say mê. Rõ ràng là em ấy đang rất vui. Doyoung không thể ngừng dõi theo em ấy. Jaehyun trông hơi lố, hơi ố dề, nhưng theo một cách rất đáng mến.

Khi bài hát kết thúc, Doyoung quyết định hỏi.

"Taylor Swift có phải là một gay icon hay gì đó không?"

"Cô ấy là một biểu tượng thế giới, Doie," Ten trả lời.

Jaehyun cười và bước xuống ghế, bước lại gần Doyoung đang ngồi trên ghế bành. Anh cười toe toét, má lúm đồng tiền lộ ra, mắt anh ấy nheo lại. Jaehyun vỗ vai Doyoung.

"Anh thật hài hước," Jaehyun nói.

---/---

"Anh đi chơi với em nhé."

Doyoung quay đầu sang nhìn Jaehyun. "Hở?"

"Em muốn đưa anh đến một buổi biểu diễn hóa trang (a drag show*)."

* a drag show: Drag là viết tắt của cụm từ "Dress resemblinga girl" - "Ăn diện giống con gái". Thuật ngữ này ra đời từ cuối thế kỷ 19, khi đó nhiều diễn viên nam buộc phải đóng giả nữ do thiếu hụt diễn viên nữ. Hiện nay, drag được xem là một nét văn hóa độc đáo, một nghệ thuật biểu diễn dành cho mọi người, đặc biệt là trong cộng đồng LGBT. Drag Queen là một thuật ngữ được sử dụng cho những người ăn mặc hoán giới thành nữ, và trang điểm đậm. Không phải Drag là gay, les, chuyển giới, họ có thể là song tính hoặc cũng có thể là trai hay gái nhưng có cá tính, phóng khoáng và phong cách thời trang táo bạo.

"Em sẽ hóa trang?" Doyoung bối rối. "Em hãy nói với Ten và Taeyong và chúng ta quyết định nó sau đi."

"Không. Chỉ chúng ta thôi. "

Doyoung chớp mắt, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt - đôi mắt thoải mái và đôi môi hồng đào nở một nụ cười nhếch mép dễ thương.

"Được rồi," Doyoung đồng ý. "Nhưng anh không muốn thức quá khuya. Và anh sẽ không uống. "

"Anh không cần phải uống nếu anh không muốn, Doie." Jaehyun cười khúc khích và bóp vai anh.

Tối thứ Sáu, họ đến quán bar cùng nhau sau khi đi tàu điện ngầm. Doyoung hơi lo lắng. Anh chưa bao giờ đến một không gian lạ như thế này trước đây. Nhưng Jaehyun đã rất tốt khi rủ anh đi chơi và mua vé, Doyoung thực sự rất vui khi xem Drag Race với em ấy. Hóa ra, Jaehyun không phải là một trai hư như hình tượng của ẻm. Ban đầu Doyoung đã đánh giá sai anh là một gã nông cạn, nhưng anh đọc thơ, hát hay và nói rất nhiều về văn hóa đồng tính, điều mà Doyoung phát hiện ra rằng bản thân rất thích nghe về nó. Và Jaehyun có vẻ nghiêm túc khi họ trò chuyện, không hề tự phụ.

Cả hai đến quầy bar và lấy chỗ ngồi của mình. Jaehyun gọi bia trong khi Doyoung uống coca. Họ không ở gần sân khấu nhưng có thể nhìn thấy rõ. Doyoung tự hỏi liệu mọi người có thể biết đây là lần đầu tiên mình đến đây hay không.

"Hew. Anh có ổn không?" Jaehyun di chuyển ghế để họ gần nhau hơn.

"Anh ổn. Chỉ..."

"Chỉ?"

Doyoung nuốt nước bọt. "Anh thậm chí có thuộc về chỗ này không khi mà anh chưa bao giờ thực sự... em biết đó."

Jaehyun trân trọng anh ấy. "Tất nhiên là anh có."

Anh đặt một tay lên đầu gối của Doyoung và nhẹ nhàng xoa bóp nó. Doyoung nhìn chằm chằm vào nó.

"Anh có thể trải qua cuộc sống mà không bao giờ ngủ với một người đàn ông nào khác, và điều đó cũng sẽ không khiến anh bớt gay hơn," Jaehyun tiếp tục.

Doyoung cười khúc khích. "Anh hoàn toàn thấy điều đó đang xảy ra."

"Hãy dừng lại với sự  tự ti hài hước này, Doie" Jaehyun phản đối bằng một nụ cười. "Chỉ tối nay."

"Được chứ. Chỉ trong một đêm ". Doyoung đưa ngón trỏ lên, điều này khiến Jaehyun bật cười và nắm lấy nó.

Sau đó, cả hai cười trong một cuộc vật lộn vui vẻ khi Doyoung cố gắng rút tay lại, nhưng Jaehyun không để cho anh ấy thành công.

Điều ngăn họ lại là Drag Queen lên sân khấu để bắt đầu chương trình hôm nay.

---/---

Jaehyun dành cả đêm để liếc trộm nhìn Doyoung, nhìn anh ấy vui vẻ, cười sảng khoái trong các chương trình hài kịch và biểu diễn hát nhép. Anh thích mí mắt của Doyoung và nụ cười tươi tắn của anh ấy. Một người đàn ông dễ thương, với mái tóc đen chải ngược hoàn hảo, cặp kính tròn và bộ trang phục sành điệu mà anh ấy đang mặc.

Ặc.

DOYOUNG THẬT LÀ DỄ THƯƠNG.

Và Jaehyun rất vui vì dường như mình đang có rất nhiều niềm vui. Jaehyun rất vui khi cho Doyoung xem những điều mới meû. Jaehyun rất vui khi họ có thể nói về nhiều thứ hơn nữa.

Khi đồng hồ điểm giờ giới nghiêm do Doyoung tự đặt ra, họ bước ra con đường lạnh, gió quét qua tóc của họ. Tàu điện ngầm vẫn mở, nhưng cả hai quyết định đi bộ về nhà. Jaehyun sẽ qua đêm trong phòng trống vì Taeyong và Ten dù sao cũng đang ở đó.

Doyoung nói: "Anh chưa bao giờ thích nhạc pop, nhưng bây giờ anh đang bắt đầu thấy hấp dẫn.

"Em sẽ gửi cho anh Playlist Spotify của em," Jaehyun nhanh chóng đề nghị. "Anh thường nghe gì?"

"Những bản ballad. Nhạc phim. Dân gian," Doyoung nói, hào hứng. "Em biết gì không? Anh có thể cho chúng ta một vé Wicked nếu em muốn. Một cách để trả ơn cho đêm nay".

"Anh không cần phải trả lại—"

"Anh muốn."

Jaehyun nhìn Doyoung, người đang nhìn chằm chằm vào mình với một biểu cảm trung thực, mắt anh ấy tròn xoe.

"Được rồi. Em rất thích đi cùng anh".

Doyoung mỉm cười. "Tuyệt vời. Tuy nhiên, anh ước mình có thể đưa em đến gặp Anastasia. Anh yêu nó. "

"Chờ đã. Anastasia? " Jaehyun nghi ngờ. "Bộ phim hoạt hình Anastasia?"

"Ừ, nó đó. Em biết hả?"

"Biết nó? Còn hơn vậy nữa. Em thích nó, "Jaehyun nói.

"Thật hả?"

"Thật. Em thích nó khi còn nhỏ, và bây giờ em vẫn yêu nó. Hay hơn hầu hết các bộ phim của Disney ".

"Ôi Chúa ơi, đúng thế phải không? Tốt hơn rất nhiều!" Doyoung nhiệt tình đồng ý.

"Chúng ta cùng xem nó!" Jaehyun gợi ý.

"Được. Ngày mai thì sao?"

"Được. Em sẽ mua bỏng ngô và sôcôla cho chúng ta."

"Tuyệt quá!"

Họ im lặng sau đó và không cảm thấy khó xử chút nào. Thật bình yên khi ở bên cạnh Doyoung.

Jaehyun cảm thấy... vui sướng.

"Chết tiệt, anh mệt quá. Tại sao chúng ta lại quyết định đi bộ về nhà chứ? " Doyoung thở hộc hơi.

"Em sẽ cõng anh." Jaehyun nhếch mép.

"À, chắc chắn rồi. Hãy cõng anh đi, người đàn ông to lớn. " Doyoung cười và đảo mắt.

Jaehyun dừng lại và nắm lấy Doyoung, dễ dàng kéo anh qua vai trong vòng tay của một người lính cứu hỏa.

"Jaehyun!" Doyoung phản đối, nhưng anh vẫn cười khúc khích.

Jaehyun vừa đi vừa cõng anh. Doyoung không nặng như vậy, và Jaehyun đủ mạnh mẽ. Và sẽ là nói dối nếu anh nói rằng không muốn ở gần Doyoung như thế này, ngay cả trong tư thế không mong đợi này.

"Mọi người đang nhìn," Doyoung nhỏ giọng.

Có một vài người đi lang thang trên đường thực sự đang nhìn họ, nhưng hầu hết họ đều có vẻ thích thú với cảnh tượng này.

"Vậy thì, em có nên bế kiểu công chúa không?" Jaehyun nói đùa.

"Làm sao mà em khỏe như vậy chứ?" Doyoung nghi ngờ hỏi.

"Anh chả có nặng gì đâu, Doie."

"Anh cảm thấy em đang "đùa"."

"Tại sao? Nó có nghĩa là anh có thể bị nhấc bổng và quăng vào tường. Điều đó khá tuyệt. "

"Jaehyun," Doyoung rên rỉ.

Jaehyun cười khúc khích. Cuối cùng cũng đặt anh xuống. "Đến rồi đây."

Jaehyun nhìn anh, có thể nhìn thấy đôi má ửng hồng của Doyoung và thấy chúng thật đáng yêu.

Họ kết thúc chuyến đi bộ trở về ngôi nhà bằng đá nâu của Doyoung và đi vào.

"Anh không buồn ngủ đến thế," Doyoung nói. "Em có muốn... đi tham quan không?"

"Rất muốn luôn."

Jaehyun lấy một cốc bia trong tủ lạnh, bây giờ họ có bia trong tủ vì Jaehyun và Taeyong ở đó rất thường xuyên — Doyoung không uống và Ten thì không được phép. Họ đến phòng của Doyoung. Jaehyun ngồi trên thảm, tựa lưng vào giường, trong khi Doyoung bật nhạc với âm lượng nhỏ, vì trời đã khuya.

"Đó là dàn diễn viên Les Mis gốc London năm 1985," Doyoung giải thích khi ngồi cạnh Jaehyun.

Cơ thể cả hai chạm vào nhau.

"Có lẽ anh nên đưa em đến Les Mis cũng như Wicked," Jaehyun gợi ý.

"Anh sẽ."

Jaehyun nhấp một ngụm bia.

"Anh chưa bao giờ hỏi em điều này, và em cũng không cần phải trả lời," Doyoung bắt đầu. "Nhưng làm thế nào mà em nhận ra mình là người đồng tính?"

"Đó là một câu chuyện dài." Jaehyun cười.

"Ồ,".

"Các dấu hiệu luôn ở đó," Jaehyun nói. "Em đã từ chối chấp nhận điều này trong nhiều năm. Lần đầu tiên nó lướt qua tâm trí em, em mới chín tuổi. Em có người bạn từ thời đi học, người mà em thực sự gắn bó. Bọn em đã làm mọi thứ cùng nhau. Ẻm đã từng ghen tị khi phải chia sẻ người bạn này với những người bạn khác. Tại thời điểm này, anh có thể nghĩ, đó chỉ là một tình bạn bình thường, đúng không? "

Jaehyun dừng lại để uống một hớp bia.

"Nhưng một ngày trong lớp PA, em đến gặp người bạn đó và ngôn ngữ cơ thể của anh ấy khác hẳn. Anh ta nhìn em một cách sợ hãi, và nó ngay lập tức gây ra nỗi sợ trong em. Anh ấy đã ngăn em lại gần bằng một cử chỉ của tay anh ấy," Jaehyun đưa tay ra, bắt chước. "Anh ấy thực sự nói," đừng đến quá gần " và không nói lý do tại sao, vì lớp học sắp bắt đầu. Và phản ứng tức thì của em là "bạn tốt của mình tin rằng mình là người đồng tính và yêu anh ấy và đó là lý do tại sao anh ấy không muốn mình lại gần". "

Đôi mắt của Doyoung mở to, miệng anh ấy hé mở. Jaehyun cười khúc khích trước phản ứng của anh.

"Em biết, đứa trẻ nào mà không nghĩ vậy? Khi em vừa đủ hiểu đồng tính có nghĩa là gì. Thực lòng em nghĩ vào thời điểm đó, em thậm chí không biết chính xác mình đang nghĩ gì nữa, nhưng em đã mắc chứng sợ đồng tính, em không biết mình đến từ đâu. Ý em là, có lẽ từ xã hội nói chung. Nhưng em còn quá trẻ, đã sợ hãi bị đồng tính và từ chối cháp nhận điều đó khi chưa biết tình yêu là gì."

Jaehyun thở dài.

"Nhưng sau buổi học, gười bạn ấy giải thích rằng anh ấy chỉ đơn giản là bị rận."

Doyoung cười, và Jaehyun cũng tham gia cùng anh.

"Jaehyun..." anh vỗ nhẹ vào đầu gối. Tay anh vẫn ở đó. An ủi Jaehyun.

"Em đã chôn chặt sự kiện đó và cảm xúc trong tâm trí mình quá lâu," Jaehyun tiếp tục. "Bọn em cùng lớn lên, và năm mười ba tuổi, anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Anh có thể tưởng tượng được sự ghen tuông của em không? " Anh lắc đầu. "Một lần nữa, Em bác bỏ nó như là tình anh em ghen tị. Em chỉ muốn anh trai của mình trở lại. Em không muốn chia sẻ với bạn bè của mình. Đừng nói là anh ấy hôn người khác trước mặt em. Vì vậy, em cũng đã hôn một cô gái."

Jaehyun liếc nhìn bàn tay của Doyoung vẫn đang đặt trên chân mình.

"Và khi cả hai trưởng thành, anh ấy đã có những trải nghiệm tình dục với các cô gái, em cũng đã bắt chước anh ấy," Jaehyun kể. "Anh ta chộp lấy bộ ngực? Em cũng đã làm điều đó. Anh ấy chạm vào âm hộ? Em cũng vậy. Anh ta chơi một cô gái? Em cũng vậy. Em muốn hòa nhập, em không thể nhìn thấy rõ ràng ngay trước mặt mình. Em thậm chí không nhận được nhiều khoái cảm khi kết nối với các cô gái, nhưng dù sao thì em cũng đã làm những điều đó vì em đã không biết rằng điều đó đáng lẽ phải tốt hơn thế. Em không có hệ quy chiếu nào. "

"Và cuối cùng em đã nhận ra nó như thế nào?" Doyoung hỏi.

"Em đã được nhận vào Columbia và đến thành phố New York tuyệt vời này," Jaehyun mở rộng vòng tay của mình. "Ra khỏi một thị trấn nhỏ bảo thủ, đến với thế giới rộng lớn. Em gặp Taeyong vào một ngày nọ, và anh ấy công khai là bản thân người đồng tính. Em nghĩ điều đó thật tuyệt, em không có vấn đề gì với nó. Anh ấy đã mời em đến một câu lạc bộ đồng tính một lần, và em rất cởi mở về điều đó. Một gã đến chỗ em. Tụi em đã trò chuyện, đã hôn. Là khi tất cả các mảnh ghép ghép lại với nhau, mọi thứ đã đúng vị trí. Em nhận ra mình bị thu hút bởi người lạ đó như thế nào, nhiều hơn bất kỳ cô gái nào em từng hẹn hò hoặc quen biết. Muốn làm những điều dục vọng với một người đàn ông hấp dẫn đến mức, em đã thực sự quỳ gối vì anh ta ngay trong đêm đó".

Jaehyun cười khúc khích và nhìn Doyoung, người đang cười và đỏ mặt.

"Em đã... cặp kè với rất nhiều người đàn ông sao?" Doyoung cẩn thận thắc mắc.

Jaehyun nói: "Em đã trải qua thời kỳ đầy dục vọng của mình trong năm đầu. "Có lẽ vì em quá háo hức khi bắt kịp và khám phá những gì em chưa từng trải qua trước đây. Em đã sử dụng Grindr rất nhiều. Nếu anh hỏi bất kỳ ai trong nhóm bạn của em, họ sẽ xác nhận rằng em đích thực là một kẻ đ* điếm".

"Một con điếm." Doyoung nhướng mày.

"Một người trượt ván."

"Một chiếc xe jezebel."

"Một kẻ lang thang."

Cả hai cười khúc khích.

Doyoung nói: "Còn hơn là một trinh nam".

"Có bao giờ anh thử?" Jaehyun hỏi, thực sự tò mò. "Anh không phải là kém hấp dẫn, Doie."

"Anh — anh không biết." Doyoung ngoảnh mặt đi và thu tay lại.

Jaehyun quyết định không hỏi thêm.

"Bây giờ là đến anh. Làm thế nào anh nhận ra?"

"Em có biết Hoa Mộc Lan không?" Doyoung nói.

"Ừ. Ai mà không biết Hoa Mộc Lan? "

"Chà... Kiểu rất là ngốc ấy. Không có gì vui cả, giống như câu chuyện của em," Doyoung giải thích. "Anh chỉ nhận ra rằng, cô ấy sẽ trông nóng bỏng hơn khi là một cậu chàng. Hai, Li Shang là một thằng khốn. Và thứ ba, ý ​​tưởng rằng Shang đã yêu Mộc Lan khi cô ấy trong hình hài một chàng trai đã hấp dẫn anh rất nhiều vì một lý do nào đó. " (kiểu hủ nam ó hả =))))) )

"Thật dễ thương. Và hay hơn nhiều so với câu chuyện của em, "Jaehyun nói và véo nhẹ vào má anh. "Hoa Mộc Lan rất kỳ lạ."

Cả hai cùng cười. Và rồi im lặng. Đôi mắt của Doyoung đảo qua khuôn mặt của Jaehyun.

"Anh biết gì hong? Cũng muộn rồi. Em sẽ không làm phiền anh với những câu chuyện thổn thức của em nữa". Jaehyun đứng dậy.

Anh vỗ về mái tóc đen của Doyoung.

"Ngủ ngon, Doie."

---/---

Ngày hôm sau, Doyoung và Jaehyun ngồi xem Anastasia cùng nhau. Jaehyun chịu trách nhiệm gọi bỏng ngô, đồ ăn nhẹ và đồ ngọt cho cả hai. Ten và Taeyong quyết định tham gia cùng, và khi họ làm vậy, Jaehyun kéo Doyoung lại gần mình hơn trên ghế. Về Doyoung, trên hông của anh, bàn tay của Jaehyun đang trải dài trên người anh. Thật ấm áp. Và... Doyoung mất tập trung, anh tự mắng bản thân, lại nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhưng anh có thể cảm nhận được cơ thể của Jaehyun bên cạnh mình, cánh tay của Jaehyun trên tựa lưng phía sau Doyoung.

"Ồ, em thích bài hát này!" Ten ríu rít hào hứng khi 'Journey To The Past' bắt đầu.

Ten bắt đầu hát theo, sau đó Jaehyun tham gia. Sau đó là Taeyong. Doyoung cười khúc khích và lắc đầu, nhưng vẫn hát theo.

"Giọng của anh," Jaehyun thì thầm sau khi kết thúc.

Doyoung nhìn anh.

"Sao?"

"Nó nghe rất hay." Jaehyun cười nhẹ.

Má của Doyoung nóng lên. Họ tiếp tục xem phim.

---/---

"Hai người đi đâu vậy?" Ten hỏi.

Bốn người họ đang ở trong nhà bếp bằng đá nâu.

"Jaehyun mặc quần áo đẹp rồi này," Taeyong trêu chọc và điều đó khiến Jaehyun đỏ mặt.

"Im đi," Jaehyun nói với anh mình.

"Anh có vé cho Wicked," Doyoung giải thích.

"Anh không mời em?" Ten khoanh tay.

"Làm ơn đi. Anh đã xem nó cả nghìn lần rồi. " Ten chế giễu. "Em hi vọng anh sẽ vui" "Hy vọng em cũng hạnh phúc."

Một khoảnh lặng trôi qua khi hai anh em nhìn chằm chằm vào nhau.

Doyoung nói tiếp. "Anh hy vọng em sẽ tự hào về việc sẽ nỗ lực phục tùng như thế nào, để nuôi tham vọng của chính mình." Anh không nói nữa, anh ấy đang hát.

Mặt Jaehyun sáng lên khi nghe thấy nó, âm sắc ngọt ngào trong giọng nói của anh ấy.

"Vì vậy, mặc dù anh không thể tưởng tượng được như thế nào," Doyoung và Ten vừa hát vừa tranh luận một cách đáng kinh ngạc. "Anh hy vọng em đang hạnh phúc ngay bây giờ."

"Ugh, em ghét giọng nói của anh," Ten đùa, vỗ vai Doyoung. Anh ấy cười.

Jaehyun chỉ đứng xem, một cách đầy thích thú.

Sau đó Jaehyun mới biết đó là phần mở đầu của một trong những bài hát trong vở nhạc kịch.

"Em rất thích nó," anh ấy nói với Doyoung khi họ ra khỏi rạp.

Doyoung cho Jaehyun thấy nụ cười dẻo dai của mình. "Anh rất mừng vì em thích."

---/---

"Em cho anh cái này," Jaehyun nói, đưa ra một cuốn sách.

Đó là một đêm Chủ nhật, ngay trước khi Jaehyun và Taeyong trở về ký túc xá của họ. Doyoung nhìn nó, rồi nhìn Jaehyun.

"Tại sao?" Anh bối rối.

"Tại vì." Jaehyun xoay quanh cuốn sách.

Doyoung nhặt nó lên và nhìn chằm chằm vào tấm bìa. Nó ghi, 'Neo Love'.

"Đây là một tập thơ," Jaehyun giải thích. "Em nghĩ anh sẽ thích nó."

Doyoung nuốt nước bọt. "Cảm ơn em."

"Không có gì."

"Nhưng không phải là sinh nhật của anh hay dịp gì đặc biệt." Doyoung cảm thấy cần phải nói.

"Ồ, em biết."

Doyoung im lặng, xem xét vật trên tay mình. "Anh không biết tác giả này."

"Anh ấy không nổi tiếng như vậy," Jaehyun giải thích. "Anh ấy là một tác giả người Mỹ gốc Hàn, thế hệ thứ hai đồng tính."

"Điều đó nghe có vẻ quen quen."

"Em biết. Điều đó làm cho nó dễ hiểu hơn," Jaehyun nói. "Đó là lý do tại sao em nghĩ có thể anh sẽ thích nó."

Doyoung cảm thấy má mình nóng lên và xấu hổ. Anh cảm động khi Jaehyun nghĩ về anh đủ để tặng mình một thứ gì đó. Doyoung bị thôi thúc muốn ôm Jaehyun và làm như vậy, vòng tay qua eo Jaehyun. Đối mặt với anh, Doyoung có thể cảm nhận được phần cơ thể của Jaehyun cơ bắp đến mức nào. Jaehyun giữ anh lại, Doyoung dựa má vào vai anh. Jaehyun có mùi thơm, giống như myrrh và Tonka. Đây là lần đầu tiên họ ôm nhau. Cái ôm của Jaehyun tạo cảm giác được che chở, an toàn. Thật thoải mái như đang phơi mình dưới ánh mặt trời. Bàn tay của Jaehyun ôm lấy đầu anh và vuốt ve nó, khiến đôi mắt của Doyoung nhắm nghiền lại vì xúc cảm.

"Hai người đang làm gì vậy?" Ten đột nhiên nói.

Họ đẩy nhau ra. Jaehyun hắng giọng. Taeyong và Ten đang nhìn chằm chằm với nụ cười thích thú trên khuôn mặt.

"Không có gì," Doyoung nói. "Dù sao cũng chúc ngủ ngon." Anh quay về phòng của mình.

---/---

Jaehyun đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh "cái dương v**".

"Xin chúc mừng người đàn ông này," anh thì thầm vào điện thoại.

Anh ấy đang nằm trong bóng tối của căn phòng của mình, Taeyong đnag ngủ.

Nhưng Jaehyun đóng ảnh và khung trò chuyện Grindr mà không trả lời. Vì một số lý do, anh cảm thấy không muốn kết nối với bất kỳ ai. Jaehyun đã không làm tình trong nhiều tháng qua.

Khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, anh lại nhớ đến mùi hương của Doyoung - Chanel 1957.

---/---

"Tôi để lại dấu tay của mình trên môi anh ấy

Tôi đã chạm vào lưỡi của anh ấy"

Doyoung ngừng đọc cuốn sách mà Jaehyun tặng anh và thở ra thật mạnh. Đây không phải là bài thơ khiêu dâm đầu tiên mà anh ấy gặp trong bộ sưu tập — bài thơ chứa đầy hình ảnh kiểu này, nhưng bài thơ này khiến anh khó chịu. Anh đang nằm trên giường trong bộ đồ ngủ, lẽ ra anh phải đi ngủ.

Anh đọc lại hai câu thơ. Ký ức về những ngón tay thon dài của Jaehyun hiện lên trong tâm trí và anh tự hỏi sức nặng của chúng có thể tác động lên miệng Doyoung như thế nào. Anh thở dài, cảm thấy thằng nhỏ của mình đang co giật. Doyoung cắn chặt môi. Tại sao anh lại hình dung mình đang mút ngón tay của Jaehyun?

Tại sao nó lại làm khó anh như vậy?

Doyoung đặt cuốn sách xuống và tay anh di chuyển xuống chỗ đang phồng lên của mình. Anh nhắm mắt và dụi mình trên lớp vải. Với tay còn lại, anh vạch nhẹ đường may cái miệng hé mở của mình. Doyoung cố gắng loại bỏ Jaehyun khỏi quá trình, nhưng bàn tay lớn vẫn còn. Cảm giác như thế nào nếu được người khác chạm vào như vậy? Doyoung hất tung cái chăn ra, vén áo anh lên, lấy thằng nhỏ ra khỏi quần và vuốt ve nó một cách chậm rãi. Sẽ như thế nào nếu ai đó quấn lấy đôi môi của họ theo chiều dài của anh? Doyoung không ngừng xuýt xoa, mặc cho trí tưởng tượng của mình chạy lung tung. Nó sẽ như thế nào nếu ai đó đ* anh? Doyoung rên rỉ. Anh nhìn thấy hình ảnh mình dưới thân một người đàn ông không có khuôn mặt với hai tay Jaehyun dang rộng hai chân bằng phía sau đầu gối của anh. Đúng vậy, Doyoung rất muốn được như vậy, phục tùng, phục tùng,...

Doyoung khẽ rên rỉ khi anh nắc, dùng tay vỗ mạnh vào thằng nhỏ của mình. Anh dừng lại và buông tay. Thở hổn hển, anh với lấy khăn giấy và dọn dẹp đống hỗn độn trên bụng. Khi nhắm mắt lại, anh nghĩ về Jaehyun.

---/---

"Ai nói em thích anh ấy trước?" Jaehyun phản đối, cảm thấy bất ngờ bị tấn công.

"Anh chỉ đang nói thôi mà." Taeyong cười. "Không sao đâu."

Jaehyun đảo mắt và lắc đầu.

"Jaehyun thích ai?" Yuta hỏi.

"Không ai cả," Jaehyun nhanh chóng nói.

Nhưng điều này lại thu hút sự chú ý của cả nhóm.

"Ồ, đừng nói với tôi rằng em thích Kim mọt sách." Johnny cười.

"Đừng nói về anh ấy như vậy," Jaehyun trả lời.

Johnny và Yuta liếc nhìn nhau.

"Trong số tất cả mọi người, chính Kim Doyoung là người đã đánh cắp trái tim của anh?" Jungwoo cười toe toét.

"Câm miệng. Không ai đánh cắp trái tim của anh hết "Jaehyun lập luận. "Trái tim của anh là không thể nắm bắt."

Vậy tại sao nó nghe giống như một lời nói dối? Jaehyun trấn tĩnh bản thân và bỏ qua cảm giác chìm sâu trong lòng.

"Ồ, vậy à? Hãy chứng minh điều đó đi"Donghyuck thách thức.

"Sao?" Jaehyun hỏi.

Taeyong đang trố mắt nhìn từ người này sang người kia.

Johnny nói: "Bọn anh sẽ tìm một người để em qua lại"

"Điều đó thật ngu ngốc," Jaehyun nói. "Em không muốn qua lại với bất kỳ ai."

"Jaehyun đang yêu!" Taeil hát và nó khiến tất cả mọi người, trừ Jaehyun và Taeyong, cười rộ.

"Jaehyun, anh đỏ cả tai kìa" Mark chỉ ra.

"Được rồi!" Jaehyun cáu kỉnh. "Đăng ký cho em đi. Tôi sẽ chơi bất cứ ai. "

Cả nhóm cười và vỗ tay. Taeyong nhìn chằm chằm với biểu hiện nghi ngờ, điều mà Jaehyun đnag cố gắng phớt lờ.

---/---

Doyoung tự giác vén tóc ra sau tai khi họ bước vào bữa tiệc, áo khoác mùa đông lớn bảo vệ anh khỏi cái lạnh.

"Trông anh thật tuyệt," Ten cảm thán.

"Cảm ơn," anh nói nhẹ nhàng.

Doyoung thực sự đã nỗ lực cho vẻ ngoài của mình tối nay. Anh đang đeo kính áp tròng, điều mà anh chưa bao giờ làm. Anh tự hỏi liệu nó có giống như những bộ phim mà cô gái bỏ kính ra và trở nên nóng bỏng hay không. Anh ấy tự hỏi liệu... liệu Jaehyun có nhận ra không.

Anh nhận ra rằng có. Có lẽ anh thích Jaehyun một chút... hoặc đại loại như vậy. Anh không phải là một chuyên gia về tình yêu, vì vậy anh vẫn luôn không chắc chắn. Nhưng sự phấn khích ở đó, từng tế bào ruột gan như lửa đốt.

Hai anh em bước vào. Tim Doyoung đập nhanh trước viễn cảnh được gặp Jaehyun tối nay. Nơi này vẫn đông đúc như mọi khi, rượu bia xung quanh. Họ đi ngang qua mọi người, Doyoung nhìn quanh tìm Jaehyun và Taeyong.

Đó là khi anh tìm thấy Jaehyun.

Nụ cười của Doyoung ấp úng.

Jaehyun đang ở trên chiếc ghế dài, với một chàng trai trên đùi, quấn lấy anh. Họ đang trò chuyện thân mật. (AAAAA, Jaehyun đáng ghét, đồ tra nam =(((( )

Doyoung đóng băng hoàn toàn, mắt anh dán chặt vào họ.

"Doie..." Ten bắt đầu nói.

Jaehyun quay đầu lại và bắt gặp Doyoung đang đứng đó. Mặt anh sa sầm. Doyoung chỉ đưa lưng cho anh rồi bỏ đi, lao ra khỏi nhà. Anh đang đi trên những con đường phủ đầy tuyết trắng và cảm thấy mắt mình bỏng rát cho đến khi ai đó giật lấy cánh tay và ngăn anh lại, khiến anh quay lại. Đó là Jaehyun.

Doyoung cố nén tiếng khóc của mình xuống, quyết không gục ngã trước mặt con người kia. Jaehyun ngốc nghếch nhìn anh và không nỡ buông bắp tay.

"Kính của anh đâu? " là những gì Jaehyun hỏi. Trong tất cả những gì anh có thể nói.

Doyoung chế giễu. "Kinh của tôi đâu? Kinh của tôi đâu? Đó là những gì cậu muốn biết?"

"Anh — trông anh thật tuyệt," Jaehyun biện minh một cách yếu ớt.

"Làm ơn đi. Hãy để tôi một mình." Doyoung gạt anh ra và bỏ đi.

Jaehyun chạy theo. "Doie, dừng lại—"

"Được chứ." Doyoung dừng lại. "Cậu muốn gì?"

"Em -" Jaehyun ngập ngừng, rõ ràng là đang lựa lời lươn lẹo. "Em không biết anh sẽ đến bữa tiệc."

"Ừ. Và?" Doyoung khoanh tay trước ngực.

"Em không muốn làm tổn thương anh—"

"Tôi không bị thương," Doyoung cắt ngang. "Tôi hoàn toàn ổn." Doyoung đeo chiếc mặt nạ thờ ơ tốt nhất của mình vào. "Cậu nghĩ gì? Rằng tôi quan tâm đến cậu? Làm ơn đi. Đừng thảm hại như vậy. "

Jaehyun nhíu mày, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Cậu nghĩ rằng tôi muốn cậu? Tôi ghét tất cả mọi thứ về cậu, Jeong Jaehyun. Tôi ghét mái tóc, tôi ghét khuôn mặt, tôi ghét cách bạn ăn mặc. Đối với một chàng trai đồng tính, cậu không phải là thời trang. Tôi ghét đôi bốt Chelsea ngu ngốc của cậu" Doyoung nhìn xuống đôi giày bệt mà Jaehyun luôn mang. "Tôi ghét đôi bàn tay thô ráp của cậu và làm thế nào cậu nghĩ rằng có thể nâng tôi lên. Tôi ghét việc cậu uống bia, và tôi ghét khi cậu hát. Tôi ghét việc cậu chính là một kẻ ngu ngốc giả vờ có chiều sâu. Và tôi ghét cuốn sách mà cậu đã đưa cho tôi. Vì vậy, chỉ cần - hãy để tôi yên đi."

Sau đó, Doyoung rời đi. Khi anh đi đã đủ xa và biết Jaehyun không theo sau, anh cuối cùng cũng gục ngã.

---/---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro