chap 13:"bakugou cũng biết ngại"

[Cả hai bước đi bên nhau im lặng, nhưng không còn gượng gạo như trước. Giữa họ giờ đây không còn là sự đối đầu, mà là một khoảng trống vừa chớm lấp đầy bởi điều gì đó khó gọi tên.]

[Trên bãi tập huấn vỡ vụn bởi các bài kiểm tra cứu hộ, tiếng loa vang lên yêu cầu học sinh tiếp tục tìm các hình nhân giả định tượng trưng cho những nạn nhân cần được cứu.]

[Uraraka lặng lẽ nhìn quanh, rồi chỉ về phía một khu đổ nát]

Uraraka:
- …Hình như có một hình nhân bị mắc kẹt dưới mấy tấm thép kia.

[Bakugou không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Anh đi trước, gạt các mảnh vụn bằng quirk nổ đúng mức đủ dùng, không gây thêm đổ sập.]

[Uraraka nhanh chóng dùng năng lực cho các tấm thép trôi lên, giải phóng không gian, rồi cùng Bakugou kéo hình nhân ra ngoài.]

[Một lúc sau, cả hai cùng ngồi tạm nghỉ dưới bóng một bức tường đổ.]

[Uraraka liếc nhìn Bakugou]:
- Cậu… lúc nãy... cảm ơn vì đã cứu tớ.

[Bakugou nhìn cô, khoanh tay]:
- Đừng nói mấy câu đó. Tao không có rảnh đi làm mấy trò cảm động.

[Uraraka mỉm cười nhẹ]:
- Ừ, biết mà… Nhưng tớ vẫn muốn nói.

[Tiếng loa vang lên lần nữa, lần này là để thông báo]:

- Tất cả học sinh đã hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm và cứu hộ. Vui lòng tập trung về điểm ban đầu để tổng kết buổi huấn luyện.

[Uraraka và Bakugou đứng dậy, phủi bụi trên người. Dù cả hai vẫn im lặng, nhưng không khí giữa họ đã không còn như cũ, không còn căng thẳng, không còn xa cách.]

[Trên đường trở về điểm tập kết, họ gặp lại những gương mặt quen thuộc. Mina, Kirishima, Iida, midoriya… ai nấy đều mệt mỏi, quần áo lấm lem nhưng ánh mắt sáng rực vì đã hoàn thành buổi huấn luyện nghiêm túc.]

[Mina chạy đến, đập tay vào vai uraraka]:
- Uraraka~ Cậu làm tốt ghê luôn á! Lúc nãy tớ thấy cậu suýt rơi xuống may mà Bakugou lao tới nhanh như chớp luôn đó nha~

[Uraraka giật mình, đỏ mặ]t:
- G-gì chứ, chỉ là cậu ấy không muốn mất điểm thôi mà…

[Mina cười gian, liếc sang Bakugou người đang quay mặt đi, tay đút túi quần, lặng thinh nhưng vành tai đỏ lên rất rõ.]

[Mọi người tập hợp, được giáo viên đánh giá và tổng kết lại các điểm mạnh, điểm yếu trong từng phần.]

[Aizawa nhìn cả lớp, giọng nghiêm nhưng có phần hài lòng]:
- Buổi huấn luyện hôm nay tốt. Có tiến bộ. Nhưng đừng vì cứu được một hình nhân mà chủ quan. Ngoài kia là mạng người thật.

[Buổi huấn luyện kết thúc. Các học sinh được cho về nghỉ ngơi]

[Trên đường từ khu huấn luyện về ký túc xá, trời bắt đầu ngả chiều. Mặt trời lặn dần phía chân trời, nhuộm cả bầu trời một màu cam ấm áp.]

[Uraraka đi cạnh Bakugou, tay nắm chặt quai balo, ngập ngừng mãi rồi mới nói nhỏ]:
- Bakugou… hôm nay cậu làm tốt lắm.

[Bakugou nhíu mày, không quay sang nhìn, chỉ đáp]:
- Tao lúc nào chả làm tốt.

[Nhưng giọng cậu không có chút gay gắt nào như thường lệ.
Cũng không có tiếng “mày phiền phức” như trước.]

[Chỉ là… trầm lặng, đúng mực, và…
…có chút gì đó khiến tim uraraka khẽ loạn nhịp.]

[Họ bước tiếp trên con đường trải đá, không ai nói thêm gì. Nhưng khoảng cách giữa hai người… đã gần hơn bao giờ hết.]

[Về đến ký túc xá, Mina, kirishima đang chuẩn bị vài trò chơi nhỏ cho buổi tối. Nhìn thấy uraraka và Bakugou bước vào cùng nhau, Mina nheo mắt, huýt sáo]:
- Uraraka~ Bakugou~ hai người về cùng lúc nha~ Lạ ghê ha~

[Uraraka vội lắc đầu, đỏ bừng mặt]:
- không phải đâu! Chỉ là… cùng đường thôi mà!

[Bakugou thì gắt nhẹ]:
- Im đi, con nhỏ màu hồng, mày phiền quá đấy.

[Mina nhảy phắt lên ghế sofa, vẫy tay rối rít]:
- Êêê mấy đứa nghe nè~ Nay Yaoyorozu và Tsuyu sẽ nấu bữa tối nha~ Hồi nãy hai bả đi siêu thị mua nguyên đống đồ luôn á~

[Kaminari hí hửng]:
- Woo~ Momo nấu là chuẩn khỏi chỉnh luôn! Món nào ra món đó, như nhà hàng 5 sao!

[Sero chen vào]:
- Chỉ cần không phải Bakugou nấu là tao yên tâm rồi…

[Bakugou đứng dựa lưng vào tường, liếc mắt, gằn giọng]:
- Gì? Mày muốn tao nấu món bùng nổ vị giác cho ăn không hả?

[Cả phòng phá lên cười.]

[Uraraka ngồi kế bên Mina, khẽ cười.
Không khí hôm nay vui vẻ một cách lạ thường, khác với không khí căng thẳng hồi mới nhập học. Ai cũng dần trở thành một phần của gia đình UA.]

[Yaoyorozu bước vào, tay cầm tạp dề]:
- Bữa tối sẽ xong trong khoảng 30 phút nữa nhé. Mọi người nhớ rửa tay trước khi ăn!

[Sau khi tất cả mọi người đi tắm xong, không khí trong ký túc xá bỗng chốc trở nên ấm áp, dễ chịu. Mọi người đã thay đồ thoải mái, chuẩn bị cho một bữa tối thư giãn.]

>Ochako cùng các bạn nữ, Mina, Yaoyorozu, Jirou và Tsuyu đã chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn. Bàn bếp chật kín rau củ, gia vị và các món ăn mà họ sẽ chế biến. Mina ríu rít hướng dẫn, dù chưa bao giờ nấu ăn giỏi nhưng luôn muốn tham gia vào các hoạt động chung.]

Mina:
- Uraraka, cậu thái rau giúp tớ nhé! Mình cần cắt thêm mấy quả cà chua nữa!

[Ochako gật đầu, bắt đầu làm việc với những nguyên liệu. Cô cẩn thận thái rau, ánh mắt lướt qua mọi thứ trong phòng bếp một cách nhịp nhàng.]

[Tsuyu từ một góc bếp, vừa lột vỏ tỏi, vừa nói]:
- Cảm giác làm bữa tối cùng nhau thật vui nhỉ? Cảm ơn cậu nhiều, Uraraka.

[Yaoyorozu đứng gần bếp, tay chỉnh lại các gia vị]:
- Cảm ơn các cậu vì giúp mình. Lần này mình sẽ làm món chính, còn các bạn phụ giúp nấu các món phụ nhé.

[Lúc này, Bakugou vừa bước vào phòng sinh hoạt chung sau khi tắm, thấy cảnh tượng này thì không nói gì, chỉ có chút gật đầu rồi quay đi, lại một lần nữa ngồi xuống một góc yên tĩnh. Cái sự lạnh lùng của anh khiến không khí có chút tẻ nhạt.]

[Uraraka liếc nhìn Bakugou một cách thoáng qua, trong lòng có chút xốn xang. Cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.]

[Mina nhanh chóng nhận ra và đẩy uraraka một chút, thì thầm]:
- Uraraka~ Cậu nhìn kìa! Bakugou có vẻ đang không thoải mái. Cậu… có muốn tới trò chuyện không?

[Uraraka hơi đỏ mặt, bối rối. Cô muốn lại gần nhưng lại e ngại.]:
- Có lẽ chỉ là cậu ấy mệt thôi, Mina. Để tớ nấu xong rồi sẽ hỏi cậu ấy sau.

[Mina cười khúc khích, rồi quay về với công việc nấu ăn, để lại uraraka tiếp tục công việc thái rau]

[Khi uraraka đang tập trung thái rau, tay cô bất ngờ trượt và cắt phải một đoạn ngón tay. Cảm giác đau nhói khiến cô hơi giật mình, và một giọt máu nhỏ bắt đầu rỉ ra từ vết thương].

[Uraraka vội vàng đưa tay lên miệng, cố gắng làm dịu vết cắt nhưng không khỏi cảm thấy đau.]:
- Ai da… đau quá!

[cô lầm bầm, nhanh chóng nhấc tay lên và cố gắng cầm máu.]

[Mina nhìn thấy ngay lập tức và hoảng hốt]:
- Uraraka! Cậu sao rồi? Để tớ giúp cậu!

[Yaoyorozu lập tức đưa tay ra lấy khăn giấy, trong khi Tsuyu nhíu mày nhìn vết cắt và bước đến gần.]:
- Cậu có sao không, Uraraka? Để mình xử lý vết thương cho cậu.

[Uraraka cười gượng, tay vẫn đang giữ chặt vết thương.]:
- Không sao đâu… chỉ là chút xíu thôi mà… Để tớ tự xử lý được.

[Ngay lúc đó, Bakugou cũng nhìn thấy từ xa, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Anh đứng dậy, bước nhanh đến chỗ cô, không nói một lời, nhưng một tay của anh đã nắm lấy tay cô một cách thô bạo, kéo cô lại gần.]

Bakugou:
- Cái gì mà tự xử lý? Từ khi nào mày lại khờ như vậy?

[Anh thô bạo, giọng nói tuy gắt gỏng nhưng đầy lo lắng.]

[Uraraka bất ngờ trước hành động của Bakugou, mặt cô đỏ bừng lên khi anh nắm tay mình.]:

- B-Bakugou… Cậu không cần ph-…

[Bakugou không để cô kịp nói thêm, đưa tay lấy bông gòn và băng cá nhân từ Yaoyorozu, rồi dùng chúng băng bó nhanh chóng cho cô. Anh làm một cách rất thành thạo, như thể đã từng làm việc này nhiều lần.]

[Mina và Tsuyu nhìn nhau, và cả hai đều nhận ra rằng Bakugou thực sự lo lắng cho uraraka, dù anh không bao giờ thể hiện điều đó ra ngoài.]

[Sau khi băng bó xong, Bakugou buông tay cô ra và nhìn vào mắt uraraka, ánh mắt không còn gay gắt như mọi khi]:
- Đừng có liều lĩnh như vậy nữa.

[ Giọng anh nhẹ đi, nhưng vẫn có chút gì đó lo lắng trong đó.]

[Uraraka không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Cô cảm thấy tim mình đập mạnh khi nhìn vào đôi mắt của Bakugou, và trong khoảnh khắc đó, họ đều cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong mối quan hệ của mình].

____

Bạn đọc đến đây rồi mà chưa vote à? Một vote của bạn là cả bầu trời với mình đó! Nếu bạn thích câu chuyện này, hãy thả tim và thêm truyện vào thư viện để mình có thêm động lực viết tiếp nha! Cảm ơn bạn vì đã đọc đến tận đây. Mình yêu các bạn nhiều!


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro