chap 4: "thay đổi suy nghĩ về cậu"

[Cô nhìn theo Bakugou đang rời đi, cô khẽ lắc đầu một chút, rồi tự nhủ trong lòng]

Uraraka:
- Thật ra… cậu ấy cũng không tệ như mình nghĩ.

[Cô đã từng thấy Bakugou như một người chỉ biết đến sức mạnh và sự bùng nổ, luôn tỏ ra lạnh lùng và không muốn gần gũi ai. Nhưng qua những khoảnh khắc gần đây, đặc biệt là lúc cậu ấy để cô băng bó vết thương, Uraraka bắt đầu nhận ra rằng có một mặt khác của Bakugou mà cô chưa từng chú ý.]

[Uraraka Cô ngồi xuống ghế một lúc, trầm ngâm]

Uraraka:
-Cậu ấy mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc dễ tổn thương. Cũng giống như tất cả mọi người thôi… cậu ấy chỉ không muốn ai nhìn thấy yếu đuối của mình.

[Cảm giác thay đổi này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể những bức tường mà cậu ấy dựng lên để bảo vệ bản thân đã bắt đầu nhòe đi.]

[Uraraka Khẽ mỉm cười, tự động viên bản thân]

Uraraka:
- Dù sao thì, ít nhất tớ có thể là người đầu tiên hiểu được cậu ấy… phải không?

[Sáng hôm sau, ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ, một ngày mới lại bắt đầu tại ký túc xá UA.]

[Uraraka thức dậy, vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra tối qua. Cảm giác ấy vẫn còn đọng lại trong lòng cô sự thay đổi trong cách nhìn về Bakugou. Cô thay đồ và chuẩn bị đi xuống phòng ăn. Mọi thứ dường như vẫn bình thường, nhưng Uraraka cảm thấy như có một thứ gì đó lạ lẫm đang chờ đợi mình.]

[Trong khi đó, Bakugou đã tỉnh dậy từ sớm, mặc áo sơ mi, và vẫn giữ nét cứng rắn như mọi khi. Cậu đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn vào vết thương đã được băng bó từ tối qua. Lòng cậu không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ khi nghĩ về cái tên "Uraraka."]

[Ở phòng ăn, mọi người đã tụ tập. Mina vẫn không quên thả những câu đùa với các bạn nữ, trong khi Kaminari và Sero đang bàn tán về những chuyện vụn vặt. Uraraka bước vào, nhìn quanh một lượt, rồi tự nhiên cảm thấy đôi mắt mình hướng về phía Bakugou. Cậu ấy đang ăn sáng, hoàn toàn không chú ý đến cô.]

[Uraraka Ngập ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng bước tới]
Uraraka:
- Bakugou, sáng nay cậu thấy sao rồi?

[Bakugou Nhìn lên, hơi bất ngờ khi thấy cô nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng]
Bakugou:
- Tao ổn. Không cần mày lo đâu.

[Uraraka Cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự quan tâm]
Uraraka:
- Vậy là tốt rồi… dù sao cũng đừng quá gắng sức nhé.

[Bakugou Hừ một cái, không nói gì thêm]
Bakugou:
- Thôi đi, mày cứ lo chuyện của mày.

[Mina Nhìn thấy Uraraka đang đứng gần Bakugou, không thể bỏ qua cơ hội này, lập tức chạy lại và ôm chầm lấy cô, rồi cười tươi như hoa]
Mina:
- Ôi, Uraraka ơi! Cậu thật sự là ngôi sao sáng nhất trong mắt tớ đó! Không chỉ xinh đẹp, mà còn dịu dàng và tuyệt vời nữa! Sao lại có thể có người như cậu trong đời được chứ?

[Uraraka Bối rối, vội vã đẩy Mina ra]
Uraraka:
- Mina! Cậu làm gì vậy?! Mọi người đang nhìn kìa!

[Mina vẫn không chịu buông tay, cười tươi như không có gì xảy ra]
- Không sao đâu! Tớ chỉ muốn cho cậu một chút tình yêu thôi mà! Cậu xứng đáng được đối xử như công chúa, Uraraka!

[Bakugou Ngồi im lặng nghe những tiếng lảm nhảm sến súa của mina, nhưng rõ ràng là bàn tay nắm chặt lại, những ngón tay gần như siết chặt cái thìa trong tay. Lửa giận từ trong người cậu bùng lên, nhưng Bakugou vẫn cố gắng giữ bình tĩnh]
Bakugou:
- Chết tiệt, con nhỏ màu hồng! Mày có thôi lảm nhảm những câu rác rưởi của mày không!

[Mina Không hề để ý đến Bakugou, vẫn nói với Uraraka trong tư thế ôm cô]
Mina:
- Cậu thật là đáng yêu, uraraka ơi! Chắc chắn cậu sẽ có một ngày trở thành nữ thần trong lòng mọi người, nhất là của tớ!

[Uraraka Đỏ mặt, cuối cùng cũng đẩy Mina ra hẳn, vội vã nhìn về phía Bakugou]
Uraraka:
- Cậu... đừng có để ý đến Mina! Tớ... tớ không biết làm sao nữa!

[Bakugou Với vẻ mặt căng thẳng, đang cố nén lại cơn giận trước khi nó phát nổ]
Bakugou:
- con nhỏ màu hồng chết tiệt! mày muốn tao đập mày ngay tại đây hả?!

[Mina Cuối cùng, không còn cách nào khác, đành cười lớn và buông Uraraka ra]
Mina:
- Được rồi, được rồi! Tớ chỉ muốn tạo không khí vui vẻ thôi mà. Nhưng mà, Ochako à, đừng quên rằng cậu lúc nào cũng là nữ thần trong lòng tớ nhé!

[Uraraka Cúi đầu xuống, hoàn toàn đỏ mặt, cảm giác hơi bối rối]
Uraraka:
- Cảm ơn, Mina… nhưng cậu đừng làm vậy nữa…

[Bakugou nhìn mina sự tức giận trong lòng cậu lại dâng lên. Cậu hừ một tiếng rồi đứng dậy, không nói thêm lời nào]
“Đừng có mà làm trò như thế nữa. Mày tự lo mà giữ bản thân đi, con nhỏ màu hồng!.”

[Mina Vẫn cười tinh quái]
Mina:
- Ồ, làm sao mà không được chứ? Nhưng mà nhìn nét mặt Bakugou lúc này thú vị thật!

[Uraraka Vẫn còn cảm thấy xấu hổ, vội vàng thay đổi chủ đề]
Uraraka:
- Thôi, không nói chuyện này nữa! Mọi người ăn sáng đi nhé!

[Tan học, mọi người dần tản ra về ký túc xá, nhưng Uraraka và Bakugou lại cùng bước ra từ trường.]

[Uraraka Đi bên cạnh Bakugou, cô vẫn cảm thấy chút xao động trong lòng, đôi lúc không biết phải làm gì khi ở gần cậu. Cô thử mở lời, muốn làm không khí bớt ngượng ngùng một chút.]
Uraraka:
-Bakugou, cậu... cậu làm sao mà luôn giữ được sự tự tin như vậy nhỉ? Tớ thấy cậu lúc nào cũng mạnh mẽ…

[Bakugou Câu hỏi bất ngờ khiến cậu hơi ngẩn người, nhưng rồi lại tiếp tục đi với vẻ mặt lạnh như băng]
Bakugou:
-Cái đó thì liên quan gì đến mày? Tao có cách sống của tao. Mày không cần lo.

[Uraraka Cười nhẹ, một chút buồn cười với câu trả lời ấy, nhưng cũng hiểu cậu thật sự không muốn chia sẻ cảm xúc.]
Uraraka:
- Không phải lo đâu, chỉ là… tớ muốn biết thêm thôi. Chắc chắn không ai hiểu cậu như cậu hiểu chính mình, đúng không?

[Bakugou Bộ dạng vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt của cậu lướt qua cô một cái, rồi lại quay đi]
Bakugou:
- Đừng có mà nói mấy thứ vớ vẩn đó. Tao không có tâm trạng để nói chuyện linh tinh.

[Cả hai cứ thế bước đi bên nhau. Đến gần ký túc xá, một bầu không khí lạ lùng và im lặng bao trùm lấy họ.]

[Uraraka Bước thêm vài bước, rồi quay lại nhìn Bakugou, cuối cùng không chịu nổi nữa]
Uraraka:
- Bakugou, cậu có khi nào… cảm thấy cô đơn không?

[Bakugou Bị hỏi bất ngờ, cậu dừng lại một lúc rồi nhíu mày]
Bakugou:
- Cô đơn? Mày nghĩ tao là ai mà lại cô đơn?

[Uraraka cười nhẹ, ánh mắt có phần nhạt đi, nhưng lại có chút lo lắng trong đôi mắt]
Uraraka:
-Không phải thế… tớ chỉ nghĩ rằng, ai cũng có lúc cảm thấy cô đơn thôi. Dù là người mạnh mẽ nhất, ai cũng có những lúc yếu đuối mà.

[Bakugou Ánh mắt của cậu lướt qua cô một cái, rồi lại quay đi, một chút ngập ngừng trong giọng nói]
Bakugou:
- Tao không cần ai hiểu đâu. Mày đừng có lo.

[Uraraka chỉ đứng đó một lúc, không biết nói gì thêm, vì cô đã hiểu rằng cậu vẫn chưa sẵn sàng để mở lòng. Nhưng, điều này không làm cô thất vọng, ngược lại, cô cảm thấy mình càng hiểu hơn về Bakugou, dù cậu ta có che giấu cảm xúc thế nào đi nữa.]

----
Bạn đọc đến đây rồi mà chưa vote à? Một vote của bạn là cả bầu trời với mình đó! Nếu bạn thích câu chuyện này, hãy thả tim và thêm truyện vào thư viện để mình có thêm động lực viết tiếp nha! Cảm ơn bạn vì đã đọc đến tận đây. Mình yêu các bạn nhiều!





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro