Người lớn premium và người lớn pro max
Seoul, buổi chiều mưa lất phất. Trời đang sang thu, mùi lá vàng ẩm ướt tràn vào cửa sổ, em ngồi bệt dưới sàn nhà, trước mặt là một cái khăn bông đang thấm ướt nước từ chiếc iPhone 17 màu tím oải hương mà Choi Seungcheol mới tặng em tuần trước.
Câu chuyện là thế này: sáng nay em vội đi làm, AirPods Pro 3 (cũng Choi Seungcheol mua cho) để quên ở công ty, lúc về mới nhận ra.
"Không sao, mai lấy cũng được..." em tự trấn an mình, dù trong bụng bắt đầu thấy khó chịu. Bỏ quên đồ thì cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, nhưng cái cảm giác “thiếu thiếu” khiến em cứ bồn chồn.
Chưa dừng lại ở đó, vừa về đến nhà, đang cắm sạc điện thoại thì không biết lơ ngơ kiểu gì mà đánh rơi điện thoại xuống chậu nước. Cái điện thoại mới tinh cũng là quà bạn trai tặng, hắn vừa mua cho em cách đây hai tuần, còn đang cài hình nền là ảnh hai đứa đi biển Hawaii. Giờ ướt nhẹp như vừa tắm xong.
Em ngồi nhìn nó, tức muốn khóc. Choi Seungcheol thì đang bận ở công ty, chưa về. Bình thường hắn chỉ cần ngồi cạnh, em sẽ thấy mình như có thêm 200% công suất não. Em năm nào cũng là nhân viên ưu tú của công ty. Thế mà chỉ cần không có Choi Seungcheol bên cạnh, em bỗng biến thành một phiên bản khác: bồn chồn, loay hoay, như bị lấy mất trụ chống.
Em biết rõ mình đã là người lớn rồi, đi làm kiếm tiền, tự trả được hóa đơn, tự lo được mọi việc nhưng bạn trai em cơ, hắn là “người lớn premium”. Hắn là kiểu người luôn biết phải làm gì, ngay cả trong tình huống khẩn cấp.
“Người lớn premium” nghĩa là sao? Là cái kiểu người mà em chỉ cần mở miệng nói “Cheollie ơi…” thì hắn sẽ tự động giải quyết mọi vấn đề, từ chuyện hóc búa như bảo trì xe cho đến chuyện nhỏ xíu như cái cốc bị sứt. Còn em, mỗi lần xa hắn một chút là như mất tín hiệu, đầu óc trống rỗng, không có hắn thì không quyết định được gì, không làm được gì hết.
Em cầm điện thoại lên, lau lau, rồi đặt xuống, rồi lại nhấc lên. Đầu óc như bị treo.
“Aishhh, ssibal…” - em lẩm bẩm, muốn gọi cho hắn quá nhưng điện thoại ướt, sợ nó chết hẳn. Cuối cùng em đành mở laptop, mở chat app trên máy tính, gửi tin nhắn:
[Yêu 🍑]: anh ơi… em làm rơi iphone xuống nước rồi 😭😭😭
[Yêu 🍑]: với cả AirPods em để quên ở công ty rồi…
[Yêu 🍑]: em chết mất 😭
Tin nhắn vừa gửi, chưa đầy 5 giây sau hắn trả lời.
[Cheollie🍒]: em vẫn an toàn chứ? không bị điện giật gì chứ?
[Yêu 🍑]: em an toàn, chỉ có điện thoại là không.
[Cheollie🍒]: đừng động vào nó nữa. Anh đang về, 20 phút có mặt tại nhà em.
Tim em nhẹ bẫng. Chỉ cần hắn nói “20 phút nữa về”, tự nhiên mọi hoảng loạn tan biến một nửa.
Nhưng 20 phút dài quá. Em đi loanh quanh trong nhà, vừa trách mình vừa thấy tủi thân. Em biết mình là người lớn rồi, có thể tự xử lý chuyện nhỏ này, nhưng Choi Seungcheol là “người lớn premium”, làm gì cũng cẩn thận, chín chắn. Em tự hỏi nếu hắn về, hắn sẽ mắng không? Hay chỉ thở dài, rồi nhẹ nhàng xử lý giúp em?
Cửa mở cái cạch, hắn bước vào. Vẫn còn mặc áo hoodie xộc xệch vì chạy vội đến đây, gương mặt có chút lo lắng.
“Em đâu rồi, yêu?” - hắn gọi.
Em ló đầu ra từ phòng khách: “Ở đây ạ…”
Hắn vừa thấy em liền thở phào, bước đến ôm em một cái trước tiên. “May quá, anh sợ em bị gì.”
Em mím môi, chỉ tay về phía bàn: “Điện thoại… ở kia ạ.”
Choi Seungcheol tiến lại, cẩn thận nhặt nó lên, xem xét kỹ. “Ừ, chưa chết đâu. Anh xử lý được.”
Hắn bật tính năng Water Eject, rồi đợi mai mang nó đến cửa hàng apple store ở Garosugil để sửa. Xong xuôi hắn quay sang nhìn em, thấy em vẫn ngồi im re. “Em sợ anh mắng à?”
Em gật gật, lí nhí: “Tại em bất cẩn…”
Hắn khẽ bật cười, ngồi xuống bên cạnh, kéo em vào lòng. “Em làm rơi điện thoại thôi mà, có gì đâu. Anh đâu mua điện thoại để em cất vào tủ kính. Nó là để dùng, mà dùng thì có lúc rơi.”
Em dụi trán vào vai hắn, thở ra một hơi dài. “Em cảm giác như mình không làm được gì khi anh không ở đây. Vô dụng ghê.”
Hắn xoa tóc em, dịu giọng: “Không phải vô dụng. Em đã làm đúng một nửa việc - báo cho anh. Nửa còn lại để anh lo. Em là bạn gái anh, đâu cần tự gánh hết.”
Nghe hắn nói, em thấy mắt mình hơi ươn ướt. Không phải vì điện thoại, mà vì cảm giác được che chở.
Hắn hôn nhẹ lên thái dương em: “Lần sau em có làm rơi gì nữa cũng không sao. Anh còn có lý do mua cho em cái mới. Anh thích tiêu tiền cho em mà.”
Em bật cười thành tiếng, bám chặt lấy hắn: “Anh đúng là người lớn bản premium.”
Hắn cười khẽ, nhấc bổng em lên đặt xuống sofa: “'Người lớn premium' bây giờ sẽ đi nấu đồ ăn cho em, vì nhìn mặt em là biết em chưa ăn tối rồi ~"
Buổi tối Seoul, trời lất phất mưa thu. Đèn neon phản chiếu trên mặt đường ướt loáng, xe buýt và taxi vẫn chạy đều, nhưng trong căn hộ 70m² của em thì yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường tích tắc.
Em ngồi co trước bàn uống nước, tóc buộc cao nhưng vài sợi con rơi xuống má, gương mặt nhăn nhó, trông chẳng giống nhân viên R&D ưu tú vừa được khen thưởng trong buổi họp tuần sáng nay.
Từ sáng sớm, Choi Seungcheol đã phải đi đến công ty sớm để họp. Hắn hôn em mấy lần trước khi ra khỏi cửa, còn dặn:
"Aegiya, hôm nay anh bận cả ngày. Trưa anh cũng không về được đâu. Em nhớ ăn uống đầy đủ nhé."
Em vừa gật đầu vừa xua tay: "Vâng ạ, anh cứ lo cho công việc đi, em tự lo được mà." Em nói là nói thế thôi, nhưng sự thật chứng minh: vừa rời hắn một cái là em không tự lo được gì hết.
Cả ngày hôm nay đúng là một chuỗi sự kiện “khó ở”. Sáng đi làm vội quá quên mang AirPods, cả ngày ngồi văn phòng phải nghe đồng nghiệp bàn tán ồn ào. Buổi trưa định đi ăn cơm canh sườn xào chua ngọt vì thèm mấy hôm nay mà tự nấu thì em lười, đúng lúc nhà hàng lại hết món. Chiều về đến nhà thì vừa mở cửa đã thấy một bên đèn phòng bếp chập chờn, bật tắt liên tục như đang chớp nháy disco. Vừa mệt vừa đói, em mở tủ lạnh định lấy đồ ăn thì phát hiện sữa tươi hết hạn từ hôm qua, rau thì úa, cà chua nát một quả.
Đỉnh điểm là khi em ngồi xuống định mở laptop làm nốt báo cáo, cái laptop đột nhiên lăn đùng ra treo máy. Em ngồi gõ gõ bàn phím, rồi restart, rồi rút sạc cắm lại - nhưng màn hình vẫn đen thui.
Ngồi nhìn màn hình tối thui, em thấy nước mắt bắt đầu lưng tròng. Không phải vì laptop hỏng, mà là vì cảm giác bất lực trào dâng. Bình thường khi có Choi Seungcheol bên cạnh, hắn sẽ cười xòa, bảo: “Đưa đây anh xem nào.”
Rồi lạch cạch ấn vài nút là laptop lại hoạt động được ngay, hoặc ít nhất cũng sẽ ôm em một cái (hoặc cách xử lý của người giàu Choi Seungcheol nhanh hơn là mua luôn laptop mới cho em :D) làm em thấy mọi thứ chẳng còn to tát.
Nhưng tối nay hắn đang kẹt ở công ty, họp gấp với nhóm về kế hoạch concert cuối năm, chưa biết mấy giờ mới về.
Em hít một hơi dài, tự nhủ mình là người lớn, là kỹ sư R&D từng xử lý cả đống vấn đề phức tạp, thì mấy chuyện này có gì ghê gớm đâu. Nhưng lý trí thì lý trí, còn cảm xúc thì vẫn cứ dâng lên nghẹn ứ.
Cuối cùng em cầm điện thoại, bấm video call cho Choi Seungcheol. Màn hình đổ chuông mấy nhịp hắn đã bắt máy.
Mặt hắn hiện ra trên màn hình, tóc có hơi rối, áo phông hơi nhăn nhúm, trông có vẻ mệt nhưng vừa thấy em mắt liền sáng lên:
“Aegiya, em ăn tối chưa?”
Vừa nghe hắn hỏi, nước mắt em lập tức rơi một giọt. Em phụng phịu, giọng run run:
“Anh ơi… em mệt quá…”
Hắn ngay lập tức nghiêm túc, ngồi thẳng dậy như sẵn sàng nghe báo cáo tình hình chiến tranh: “Sao, kể anh nghe.”
Thế là em kể một mạch, từ sáng quên AirPods, trưa không được ăn món mình thích, đến tối về nhà thì đèn hỏng, rau hỏng, sữa hết hạn, laptop chết. Giọng em vừa kể vừa nấc nghẹn, mắt đỏ hoe.
Hắn không ngắt lời, chỉ gật gật, thỉnh thoảng “Ừ”, “Rồi aegi làm sao nữa”.
Khi em kể xong, sụt sịt giương đoii kắt đẫm nước mắt nhìn hắn, Seungcheol thở ra một hơi dài:
"Yêu à… Em đúng là chỉ cần anh đi một cái là rối tung hết mọi thứ.”
Em hít mũi, giọng nhỏ như mèo con:
“Em biết. Em ghét cảm giác này lắm. Cứ như không có anh là em chẳng làm được gì cả.”
Hắn bật cười nhẹ: “Không sao. Anh sắp xong việc rồi, tối nay về anh sẽ kiểm tra đèn bếp, mang rác đi vứt, rồi chở em ra siêu thị mua đồ ăn mới. Còn laptop, anh mang qua apple store ở Garosugil để sửa cho em.”
Nghe hắn nói vậy, cảm giác tủi thân trong em dịu xuống.
“Anh thật là…” - em bặm môi - "Người lớn premium.”
Hắn bật cười, dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn em:
“Ừ, anh chính là người lớn premium của em. Nên em đừng khóc. Em khóc xong là mắt sưng đấy. Đợi anh một lát, anh về ôm em.”
Em gật đầu, cúp máy mà trong lòng nhẹ hẳn. Căn hộ vẫn yên tĩnh, nhưng chỉ cần biết hắn đang trên đường về, đèn nhấp nháy cũng không còn đáng sợ, laptop hỏng cũng không còn là vấn đề sống còn.
Đêm Seoul, mưa đã tạnh, đường phố vẫn còn ướt nước, phản chiếu ánh đèn neon lấp lánh. Căn hộ nhỏ 70m², tiếng thẻ từ quẹt cửa vang lên, rồi tiếng bước chân nặng nề nhưng quen thuộc. Em lập tức chạy ra, tóc buộc cao, đôi mắt vẫn còn sưng vì khóc, miệng mím lại như đang cố tỏ ra bình tĩnh.
Choi Seungcheol bước vào, cởi áo khoác vắt lên giá, tháo giày xong liền đưa tay ôm eo em, cúi xuống hôn một cái thật kêu lên trán. “Anh về rồi đây. Hôm nay mệt chưa, hm?”
Em dụi đầu vào ngực hắn, mùi nước xả vải và mùi gỗ nhè nhẹ trên áo khoác của hắn khiến em thấy tim mềm nhũn.
“Mệt ạ… Đèn còn nhấp nháy, rác chưa đổ, laptop chết đen thui…”
Hắn xoa nhẹ tóc em, giọng dỗ dành: “Ừ, để anh lo. Em ngồi ngoan nhé.”
Nhưng em không ngồi. Em lon ton đi theo hắn vào bếp, đứng nhìn hắn lấy ghế, leo lên, tháo bóng đèn cũ đang nhấp nháy. Ánh đèn bếp chỉ còn le lói một nửa, bóng tối làm nổi rõ bờ vai rộng và cánh tay rắn chắc của hắn khi với tay lên trần nhà.
“Anh có biết thay không đấy?” em hỏi, ánh mắt lấp lánh tò mò.
Hắn liếc xuống, nhếch môi: “Em quên anh là ai rồi à? Leader SEVENTEEN, biết làm hết.”
Chỉ vài phút sau, bóng đèn mới được vặn vào, sáng lên ấm áp. Cả căn bếp sáng rực trở lại, hai mắt em sáng rỡ, "oa ~" lên một tiếng, thấy như cả ngày dài u ám vừa trôi qua cũng sáng bừng theo.
Xong việc, hắn kéo ghế xuống, xắn tay áo: “Để anh mang rác đi vứt đã. Em đứng đây chờ.”
Em ngoan ngoãn đứng dựa vào khung cửa, nhìn hắn thu dọn túi rác, buộc gọn rồi xách ra hành lang. Tiếng cửa đóng lại rồi mở ra chưa đầy hai phút sau, hắn trở lại, phủi tay:
“Giờ chúng ta mang laptop đi sửa nhé!”
Em xách túi, lon ton đi theo hắn xuống bãi đỗ xe. Seoul về đêm tấp nập nhưng có hắn bên cạnh, em thấy bình yên. Chiếc xe SUV của hắn lướt êm trên đường, đưa em đến Apple Store ở Garosugil. Con phố sáng đèn, các cửa hàng boutique và quán cà phê vẫn mở, người trẻ Seoul vẫn tản bộ dưới hàng cây ngân hạnh đang vàng lá.
Vào cửa hàng, nhân viên cúi chào. Hắn đặt laptop của em lên quầy, nói chuyện với nhân viên. Em đứng bên cạnh, tay nắm vạt áo hắn, mắt dõi theo từng cử chỉ của hắn như một đứa trẻ đang xem “siêu nhân" giải cứu "thế giới".
“Máy cần giữ lại kiểm tra qua đêm. Mai mới có kết quả.” nhân viên nói.
“Được, mai tôi ghé lấy.” - hắn gật đầu, rồi quay sang xoa đầu em - “Đừng lo. Mai là có máy dùng.”
Ra khỏi cửa hàng, hắn lái xe chở em đến siêu thị lớn ở Apgujeong. Hai người cùng đẩy xe đi dọc các gian hàng. Em đi sát bên, đưa tay lấy rau, sữa, trái cây, nhưng món nào cũng phải giơ cho hắn xem trước khi bỏ vào giỏ:
“Cái này được không anh?”
“Được. Lấy thêm một hộp nữa.”
Cảm giác cứ như hai vợ chồng trẻ mới cưới đi sắm đồ ăn cho tuần mới. Đến quầy thanh toán, hắn trả tiền xong xách hết túi. Em ngoan ngoãn đi cạnh hắn, hai tay đút túi áo hoodie của hắn.
Về đến nhà, hắn cất đồ vào tủ lạnh, dặn em: “Giờ nấu cơm. Em đứng cạnh thôi, đừng động vào gì.”
Em ngoan ngoãn đứng đúng chỗ, nhưng vẫn giúp hắn vo gạo, cắm nồi cơm, nhìn hắn nêm nếm canh kimchi, rán trứng. Mùi thức ăn lan tỏa khắp căn hộ, bụng em réo lên.
“Đói chưa?” - hắn hỏi, không ngẩng đầu.
“Rồi ạ…” - em lí nhí đáp.
“Vậy ngồi vào bàn chờ anh một lát.”
Khi tất cả món ăn bày lên, hắn kéo ghế cho em, gắp miếng trứng để vào bát: “Ăn đi. Hôm nay em ngoan lắm rồi, thưởng em miếng to nhất.”
Em cầm đũa, ăn một miếng cơm nóng mà thấy mắt cay cay. Không phải vì cay kimchi, mà là vì cả một ngày mệt mỏi tan biến sạch.
Hắn ngồi đối diện, chống cằm nhìn em ăn, khóe miệng nhếch lên:
“Lần sau anh đi vắng một ngày mà em đã thành thế này, chắc anh phải thuê thêm người lớn khác chăm em mất.”
Em lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không cần đâu ạ. Chỉ cần anh về là được.”
Hắn với tay xoa đầu em, ánh mắt dịu dàng: “Anh luôn về mà.”
Cao cấp hơn cả premium là pro, mà lại còn là pro max! Có chuyện gì khó mà premium không giải quyết được thì có pro max lo!
Căn hộ nhỏ 70m² của em sáng đèn ấm cúng. Em đang cố gắng nấu món jjigae theo công thức mạng, nhưng lỡ tay đổ nhiều gochujang quá, nồi sôi trào đỏ rực như núi lửa phun trào.
“Ôi chết, hỏng rồi!” - em cuống cuồng tắt bếp, mồ hôi lấm tấm.
Bình thường những lúc này Choi Seungcheol sẽ xuất hiện, cười nham nhở một cái, rồi bảo: “Để anh nêm cho.” Nhưng hôm nay hắn đang kẹt lịch trình ở công ty, chưa biết mấy giờ về.
Em nhìn nồi jjigae đang đỏ lòm, bất lực muốn khóc. Thế là em cầm điện thoại, bấm FaceTime gọi cho mẹ Choi.
Màn hình sáng lên, gương mặt bà hiện ra hiền hậu, tóc búi gọn gàng, phía sau là căn bếp ở Daegu.
“Ôi con gái của mẹ! Lại làm sao đấy con?” - bà hỏi, giọng dịu dàng.
Em lập tức xoay camera, chĩa vào nồi canh:
“Mẹ ơi, con nêm quá tay rồi! Giờ phải làm sao cho bớt mặn bớt cay ạ?”
Bà cười khúc khích, gật gù:
“Được rồi, lấy thêm nước xương đổ vào, bỏ vài lát khoai tây, nó sẽ hút bớt vị mặn. Đừng hoảng.”
Em răm rắp làm theo như học sinh được cô giáo chỉ bài. Vừa đổ nước vào, em vừa phụng phịu:
“Hôm nay Cheollie không có nhà, con làm gì cũng hỏng hết.”
Bà nhìn em qua màn hình, ánh mắt đầy trìu mến:
“Thì có mẹ đây. Chuyện gì khó cứ gọi mẹ. Con gái đừng buồn.”
Mẹ Choi chính là “phiên bản pro max” của mọi người lớn. Nếu Choi Seungcheol là người lớn premium giải quyết được mọi vấn đề của em ngay trong tầm tay - thì mẹ Choi lại ở đẳng cấp cao hơn.
Không chỉ chuyện bếp núc. Có lần em chăm cây Monstera, phát hiện một chiếc lá vàng úa, em hốt hoảng video call cho mẹ Choi:
“Mẹ ơi cứu con với! Nó chết rồi hay sao ấy!”
Bà nghiêng đầu quan sát thật kỹ, rồi nhẹ nhàng hướng dẫn:
“Cắt bỏ lá vàng, kiểm tra rễ xem có thối không. Nếu thối thì cắt chỗ rễ đó, thay đất. Đừng tưới nhiều quá.”
Em vừa làm vừa rơm rớm nước mắt. Khi xong, em đưa chậu cây lên khoe. Bà cười hiền:
“Giỏi quá. Con sẽ là một người mẹ tốt trong tương lai đấy.”
Em chợt nghĩ đến một ngày nào đó, em và Choi Seungcheol kết hôn, có một căn nhà chung, có con, có cả một vườn cây xanh mướt - và tất cả bắt đầu từ việc em học cách chăm sóc một chiếc lá bé xíu, với sự giúp đỡ từ mẹ Choi.
Thậm chí những chuyện nhỏ xíu như Choi Seungcheol trêu em đến phát khóc, em cũng gọi mách bà.
“Mẹ ơi, Cheollie cứ trêu con mãi, con khóc mất!”
Mẹ Choi nghe xong liền nghiêm mặt:
“Được rồi, mẹ sẽ gọi nó. Không ai được làm con gái mẹ khóc.”
Mười phút sau, điện thoại em rung. Là Choi Seungcheol nhắn Kakao:
“Em mách mẹ anh hả???”
Em chỉ gửi một icon 🥺. Hắn liền đầu hàng:
“Anh xin lỗi mà. Anh mua hotteok cho em trên đường về nhé.”
Có hôm, Choi Seungcheol vừa mới trêu em phát khóc hồi chiều - chuyện chẳng có gì to tát, chỉ là hắn cố tình giấu cái hairclip mà em yêu thích rồi trêu:
“Anh không biết nó đâu nhé~ Tìm đi tìm đi, aegi ơi.”
Em tìm khắp căn hộ vẫn không thấy, cuối cùng bực quá vừa khóc vừa mắng hắn là đồ “con nít to xác”. Hắn ôm em dỗ mãi nhưng em vẫn vùng vằng đẩy ra. Lúc hắn đi làm buổi tối, em vẫn còn ấm ức.
Vậy là em bấm số gọi mẹ Choi.
Em kể hết một mạch, từ chuyện chiếc kẹp tóc biến mất đến việc Choi Seungcheol cười khoái chí khi thấy em phát khóc.
"Rồi rồi, mẹ biết rồi. Cái thằng này, lớn đầu rồi còn trêu bạn gái phát khóc. Con nín đi, tí mẹ gọi điện mắng cho nó một trận."
Em thấy buồn cười vì cách bà bảo vệ mình, như thể em không phải bạn gái của con trai bà mà là con gái ruột bà vậy.
Mỗi lần em gặp chuyện gì khó, thậm chí là chuyện vặt vãnh, em đều nghĩ ngay đến việc gọi mẹ Choi. Bà luôn kiên nhẫn nghe em kể từ đầu đến cuối, không cắt ngang, không bảo em “có gì to tát đâu”, mà luôn nói những câu thật dịu dàng:
“Không sao đâu con.”
“Lần sau mẹ chỉ cho con cách làm nhé.”
“Để mẹ gọi Cheollie, bảo nó về sớm với con.”
Có hôm em tan làm muộn, về đến nhà mệt rũ, chỉ muốn nằm ườn xuống sàn. Mẹ Choi gọi đến hỏi xem tình hình của em và Choi Seungcheol dạo này sống sao rồi, em vu vơ than rằng:
“Mẹ ơi, hôm nay con OT đến 9 giờ tối.”
Bà cười, giọng ấm áp:
“Vậy ăn gì ngon rồi ngủ sớm. Để mẹ nấu canh kimchi, mai gửi lên Seoul cho con.”
Cuộc gọi kết thúc, em đứng trong bếp, hít một hơi thật sâu. Nồi jjigae đã bớt đỏ, sôi liu riu, mùi thơm dần dậy lên. Em nếm thử một thìa, vị mặn đã dịu đi.
Tối muộn, Choi Seungcheol về nhà em, thấy em ngồi đợi cơm hắn thì ngạc nhiên lắm:
“Ơ, ai dạy em nấu jjigae thế? Ngon thế này cơ mà?”
Em hất cằm, đáp đầy tự hào: "Mộng chè tương lai chứ ai ~ Người lớn pro max đấy.”
Chuyện gì khó, có mẹ Choi lo!
"Suy cho cùng thì pro max vẫn vip hơn premium ~"
"Yahh! Pro max có chế độ độc quyền 'yêu' em một tối ba hiệp như anh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro