111
Động Huyễn Kính chìm trong vẻ im lặng kỳ lạ, như thể toàn bộ thế gian bên ngoài đã bị tách biệt khỏi nơi này. Những tia sáng yếu ớt từ viên ngọc trên vách đá lấp lánh, ánh sáng xanh nhạt lan tỏa từng đường nét lạnh lẽo lên không gian u tịch. Bóng dáng Anh Lỗi lặng lẽ phản chiếu trên mặt đá, đơn độc và nhỏ bé, tựa như một phần của sự im lặng kéo dài vô tận.
Y vừa mở mắt, ánh sáng xanh mờ chiếu lên gương mặt tái nhợt, đôi mắt còn vương chút bàng hoàng sau giấc ngủ không trọn vẹn. Cảm giác mơ hồ trong tâm trí vẫn chưa tan, từng dòng suy nghĩ đan xen, khiến y như lạc trong sương mù. Y kHẽ đưa tay chạm lên ngực mình, nơi còn lưu lại cơn đau âm ỉ như lời nhắc nhở rằng những gì vừa trải qua không phải là mộng.
Những hình ảnh chớp nhoáng vụt qua trong đầu y: Hoán Ảnh với gương mặt đau thương, ngôi mộ cổ nhuốm màu máu đỏ thẫm, những ký hiệu kỳ lạ chằng chịt trên vách đá, lời nguyền ác nghiệt như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả không gian. Rồi cơn thịnh nộ bộc phát, tiếng gào thét, ánh sáng trắng lóe lên... tất cả hiện về rõ ràng như chỉ vừa xảy ra cách đây một khắc.
Y khẽ nhắm mắt lại, hơi thở dài nặng nề. "Không được..." Anh Lỗi lẩm bẩm, giọng nói thấp nhưng lại chứa đựng quyết tâm mạnh mẽ. Đôi mắt y mở bừng, ánh sáng từ viên ngọc phản chiếu trong ánh nhìn kiên định ấy. "Mình phải tìm họ. Họ đang chờ mình."
Bàn tay y siết chặt thành nắm đấm, cảm giác lạnh giá từ không khí xung quanh không đủ để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng. Từng bước chân của y vang lên trên nền đá, đều đặn mà dứt khoát. Y không cho phép bản thân do dự hay lùi bước. Phía sau bóng tối u ám đang rình rập, phía trước là ngàn trùng nguy hiểm chưa biết rõ, nhưng y không có lựa chọn nào khác.
Động Huyễn Kính vẫn im lặng như thể theo dõi từng hành động của y, ánh sáng xanh mờ nhạt từ viên ngọc trên vách đá tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị, soi rọi con đường trước mặt y. Trong lòng y, ký ức về những người y từng sát cánh, về những lời hứa chưa thực hiện, như ngọn hải đăng dẫn lối trong đêm đen.
"Tiểu Cửu... Đợi ta," y thì thầm. Ánh mắt y nhìn thẳng về phía trước, nơi bóng tối như đang mời gọi. Y cất bước, từng bước một, để lại sau lưng không gian tĩnh mịch và những suy tư rối ren, bước vào con đường không lối về.
Anh Lỗi bắt đầu dò dẫm qua những con đường ngoằn ngoèo của Động Huyễn Kính, nơi bóng tối và sự lạnh lẽo quấn lấy từng bước chân y. Không gian xung quanh dường như bị bóp méo bởi lớp sương mù ma mị, lơ lửng như một tấm màn che phủ mọi thứ. Những vách đá gồ ghề ẩn hiện trong ánh sáng yếu ớt từ viên ngọc, lúc gần lúc xa, khiến việc định hướng trở nên mơ hồ và khó khăn hơn bao giờ hết. Nhưng y không dừng lại.
Mỗi bước đi, Anh Lỗi đều cất giọng gọi tên những người đồng đội của mình, hy vọng rằng tiếng vọng lại từ sâu trong hang động có thể dẫn lối cho y. "Bạch Cửu! Trác Đại Nhân! Triệu Viễn Chu! Các người ở đâu?!" Giọng y vang lên, dội lại thành những âm thanh xa xăm rồi tắt lịm trong không gian u tịch. Trái tim y nặng trĩu, nhưng đôi chân vẫn bước về phía trước, quyết tâm không để bất cứ ai bị bỏ lại.
Sau một hồi lâu tìm kiếm trong sự im lặng đáng sợ, Anh Lỗi chợt dừng bước. Trong làn sương mù mờ ảo, ánh mắt y thoáng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang nằm bất động trên tảng đá phía trước. Y sững người, hơi thở nghẹn lại. Là Bạch Cửu!
Không nghĩ ngợi thêm giây nào, y lao đến, từng bước chân vang lên gấp gáp. Trái tim Anh Lỗi đập loạn nhịp, nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm trí. Bạch Cửu nằm đó, cơ thể bất động, sắc mặt tái nhợt như một đóa hoa đã héo úa, hơi thở yếu ớt như sắp vụt tắt. Từng vệt máu khô đọng lại trên y phục của cậu, càng khiến khung cảnh trở nên thê lương.
"Tiểu Cửu! Đệ tỉnh lại đi!" Anh Lỗi quỳ sụp xuống bên cạnh, đôi tay run rẩy vội vàng nâng cậu dậy. Giọng y gấp gáp, như muốn xé tan không gian tĩnh lặng. "Đệ nghe ta nói không? Là ta đây, Anh Lỗi đây!"
Nhưng Bạch Cửu không đáp lại. Đôi mắt nhắm nghiền của cậu vẫn không mở ra, cơ thể mềm nhũn như không còn chút sức sống nào. Anh Lỗi cúi đầu, áp tai vào ngực cậu để lắng nghe nhịp tim, rồi lại nhanh chóng kiểm tra từng nơi trên người cậu...không bị thương,vậy máu trên người cậu là từ đâu ra?
Một cơn gió lạnh buốt từ đâu ùa tới, khiến sương mù trong động cuộn xoáy như muốn nuốt trọn cả hai. Anh Lỗi không màng đến sự lạnh giá đang bủa vây, y chỉ tập trung vào việc làm thế nào để đánh thức người trước mặt. Ánh sáng từ viên ngọc trên vách đá rọi xuống, soi rõ vẻ mặt đầy lo lắng của y.
"Ta sẽ không để đệ rời xa ta... Đệ nghe chưa, Bạch Cửu?!" Lời nói của Anh Lỗi vừa như mệnh lệnh, vừa như lời cầu nguyện, vang vọng trong không gian u tịch.
Một lúc sau, Bạch Cửu khẽ nhíu mày, hàng mi run rẩy như đang cố gắng chống lại cơn mệt mỏi. Đôi mắt đen láy từ từ hé mở, ánh sáng yếu ớt từ khe đá chiếu vào, soi rõ vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt cậu. Trong đôi mắt ấy, sự mệt mỏi và đau đớn đan xen, như thể cậu vừa thoát khỏi một giấc mơ đầy ám ảnh.
“Anh… Lỗi?” Giọng cậu thoát ra yếu ớt, gần như chỉ là một làn hơi, nhưng vẫn khiến người nghe cảm nhận được sự khẩn thiết trong đó.
“Ta đây, đệ cảm thấy trong người thế nào rồi?” Anh Lỗi vội cúi sát xuống, đôi mắt sáng ngời của y tràn ngập lo âu. Đôi tay y khẽ siết lấy vai cậu, như muốn truyền thêm sức mạnh.
Bạch Cửu cố gắng tập trung, nhưng cơn choáng váng khiến tầm nhìn của cậu như bị phủ một lớp sương mờ. Cậu chớp mắt vài lần, cố gắng nhấc tay lên, nhưng sức lực cạn kiệt khiến cậu không thể làm nổi. Bàn tay cậu chỉ rơi xuống cạnh người, mềm nhũn, bất lực. Cậu khẽ thở ra, giọng nói đứt quãng: “Ta… không sao… nhưng… giống như vừa trải qua… một cơn ác mộng vậy.”
Anh Lỗi thoáng nhíu mày, nét mặt càng thêm căng thẳng. “Đệ có nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”
Bạch Cửu im lặng một lúc, rồi nhẹ lắc đầu, sau đó lại gật nhẹ, như đang tự đấu tranh với ký ức của chính mình. Cậu cắn môi, ánh mắt mông lung xen lẫn bối rối. “Ta chỉ nhớ… ánh sáng đỏ… và một cơn đau rất lớn. Sau đó, mọi thứ trở nên hỗn loạn… như thể có thứ gì đó muốn nuốt chửng ta.”
“Ánh sáng đỏ?” Anh Lỗi lặp lại, đôi mắt y tối lại. Trí óc y lập tức hiện lên hình ảnh của trận pháp nguyền rủa trong hầm mộ mà cả hai từng đối mặt. Sự lo ngại dần hiện Rõ trên khuôn mặt y, nhưng y nhanh chóng che giấu nó, không muốn khiến Bạch Cửu thêm lo sợ.
Cậu khẽ nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt nhưng có phần nặng nề. Dường như cậu đang cố gắng trốn tránh những ký ức mơ hồ nhưng đầy ám ảnh kia. Anh Lỗi nhận ra điều đó, y không ép buộc, chỉ lặng lẽ vươn tay đặt lên vai cậu, giọng nói trầm thấp mang theo sự an ủi: “Không sao rồi. Đệ đã an toàn.”
Bạch Cửu mở mắt nhìn y, ánh mắt như có điều muốn nói nhưng đôi môi lại không thốt ra được. Sự mệt mỏi vẫn bao trùm lấy cơ thể cậu, nhưng trong ánh mắt ấy bắt đầu le lói một tia tin tưởng.
“Đừng cố nhớ nữa.” Anh Lỗi tiếp lời, giọng y bất ngờ dịu dàng đến lạ. “Giờ chúng ta cần tìm mọi người. Ta sẽ không để đệ ở lại đây một mình, chúng ta cùng đi.”
Bạch Cửu nhìn y hồi lâu, đôi mắt dần trở nên mềm mại hơn, như thể sự trấn an ấy đã thật sự chạm đến cậu. Sau cùng, cậu khẽ gật đầu. Dù cơ thể vẫn còn rất yếu, nhưng ánh mắt cậu đã dần lấy lại chút sinh khí, như một ngọn đèn dầu vừa được bảo vệ khỏi cơn gió lùa.
Anh Lỗi cúi người, nhẹ nhàng luồn tay đỡ lấy cánh tay của Bạch Cửu, từng động tác đều đầy cẩn trọng. "Đệ chậm thôi, đừng cố gắng quá sức," y nói, giọng nói mang theo sự quan tâm chân thành. Bạch Cửu khẽ gật đầu, đôi chân cậu run rẩy, mỗi bước đi như đang đặt trên băng mỏng.
Cả hai tiếp tục di chuyển trong sự tĩnh lặng của Động Huyễn Kính. Không gian xung quanh âm u, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ viên ngọc phát sáng trên tay Anh Lỗi hắt lên vách đá, tạo thành những hình thù kỳ dị. Không khí trong động nặng nề và lạnh lẽo, mỗi hơi thở như ngưng tụ lại trong sương mờ.
Bạch Cửu cố gắng giữ thăng bằng, đôi chân mềm nhũn gần như muốn khuỵu xuống sau mỗi bước. Thấy vậy, Anh Lỗi không nói thêm lời nào, chỉ siết chặt tay cậu hơn, âm thầm truyền cho cậu chút linh khí. “Nếu mệt quá, để ta cõng đệ nhé” y nói khẽ, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Không cần…” Bạch Cửu khẽ lắc đầu, giọng yếu ớt nhưng mang theo sự kiên định. “Ta… có thể tự đi được.”
Anh Lỗi không tranh luận, chỉ bước chậm lại, để cậu có thêm thời gian điều chỉnh nhịp thở. Dường như chỉ cần cậu không từ bỏ, y cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi, bất kể bao lâu.
Càng tiến sâu hơn, không gian trong động càng trở nên quỷ dị. Những vách đá bên trong phản chiếu hình ảnh mờ ảo, tựa như hàng nghìn chiếc gương méo mó bao quanh, khiến cảnh vật trước mắt trở nên lung linh nhưng cũng đầy ám ảnh. Tiếng nước nhỏ giọt từ trần động vang vọng, tạo nên âm thanh lẻ loi trong khoảng không vô tận.
“Động Huyễn Kính…” Bạch Cửu khẽ thì thầm, ánh mắt hiện lên vẻ bất an. “Nơi này… không giống như những gì ta nhớ.”
“Đệ đã nghe nói về nơi này sao?” Anh Lỗi hỏi, tay vẫn giữ chặt lấy cậu.
“Chỉ là vài ghi chép rời rạc,” Bạch Cửu đáp, hơi ngập ngừng. “Nó được gọi là Động Huyễn Kính vì khả năng phản chiếu không chỉ hình ảnh mà còn cả tâm trí con người. Những ai có tâm trí không vững vàng, hoặc mang nặng tội lỗi… sẽ dễ dàng bị ảo giác trong động này nuốt chửng.”
Anh Lỗi nhíu mày, ánh mắt thoáng qua sự cảnh giác. Y dừng lại, nhìn quanh không gian vặn vẹo xung quanh, tựa như có thứ gì đó đang âm thầm quan sát họ. Nhưng y không nói ra, chỉ khẽ trấn an: “Đừng lo, ta sẽ bảo vệ đệ.”
Bạch Cửu định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì cảm giác lạnh lẽo bất thường từ phía sau lưng khiến cậu rùng mình. Cậu quay đầu lại, đôi mắt lướt qua những vách đá phản chiếu ánh sáng lờ mờ. Trong một khoảnh khắc, cậu thoáng nhìn thấy một bóng đen lướt qua, nhanh đến mức tưởng như chỉ là ảo giác.
“Có chuyện gì sao?” Anh Lỗi lập tức nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cậu, vội hỏi.
“Ta…” Bạch Cửu ngập ngừng. “Ta cảm giác như… có thứ gì đó đang dõi theo chúng ta.”
Ánh mắt Anh Lỗi lập tức trở nên sắc bén. Y nheo mắt, chăm chú quan sát bóng tối trước mặt. “Không cần lo lắng. Nếu có thứ gì, ta sẽ không để nó làm tổn thương đệ.”
Tuy y nói vậy, nhưng trong lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác bất an. Không gian xung quanh quá yên lặng, đến mức mỗi bước chân của hai người vang lên rõ mồn một. Và trong sự tĩnh lặng ấy, một đôi mắt sắc lạnh đang ẩn mình trong bóng tối, quan sát từng bước chân của họ. Đôi mắt ấy sáng rực như lưỡi dao, mang theo một luồng sát ý lạnh lẽo, tựa như kẻ săn mồi đang nhắm vào con mồi yếu ớt.
Phía trước, con đường hẹp dẫn vào sâu hơn trong động, bóng tối dường như ngày càng đặc quánh, như nuốt chửng mọi ánh sáng. Phía sau, bóng đen ẩn nấp vẫn lặng lẽ bám theo, chờ đợi cơ hội thích hợp để ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro