77

Hắn dừng lại, tay vẫn cầm cây kim, ngắm nhìn những vết thương mà mình đã khắc lên cơ thể Bạch Cửu, không chỉ với sự hài lòng, mà còn với một niềm kiêu hãnh không thể che giấu. Cái đẹp của những vết xăm không phải là ở chỗ chúng gây đau đớn, mà là ở sự hoàn hảo của chúng. Hắn thấy mỗi một đường kim là một công trình nghệ thuật, một phần không thể thiếu trong bức tranh vĩ đại mà hắn đang tạo ra. Mỗi nhát kim mang theo một thông điệp, một bài học mà chỉ Bạch Cửu mới có thể hiểu, dù cậu có muốn hay không.

"Ngươi có thể không nhận ra ngay bây giờ," hắn nói, giọng không nhanh không chậm, như thể hắn đang giảng giải cho một học trò. "Nhưng một khi tất cả kết thúc, khi ngươi nhìn lại, ngươi sẽ thấy sự hoàn hảo trong từng đường kim. Sự kiên nhẫn, sự tôn trọng, tất cả đều được thể hiện trong từng vết thương mà ta đã tạo ra." Hắn cúi người xuống, ánh mắt không hề rời khỏi cơ thể Bạch Cửu, nơi những vết xăm và máu đang lan rộng, làm sáng lên trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng.

Với hắn, không có gì quý giá hơn sự thống trị, và không có cách nào tốt hơn để thể hiện quyền lực của mình ngoài việc khắc những dấu ấn không thể xóa nhòa lên cơ thể kẻ mà hắn coi là đối tượng. Mỗi vết thương không chỉ là sự hành hạ, mà là một biểu hiện của quyền lực, của sự thống trị hoàn toàn. Hoán Ảnh không chỉ muốn nhìn thấy sự đau đớn của Bạch Cửu, mà hắn muốn cậu cảm nhận được rằng trong sự đau đớn ấy, cậu không thể trốn tránh, không thể thoát ra. Hắn chính là người duy nhất có thể tạo ra những dấu ấn này, và cũng chính là người duy nhất có quyền quyết định khi nào sự đau đớn này sẽ kết thúc.

"Ngươi hiểu chứ, Bạch Cửu?" Hoán Ảnh tiếp tục, giọng hắn lúc này như một lời thì thầm của một vị thầy đang dạy trò của mình. "Ngươi là người xứng đáng nhận được sự tôn trọng này. Mỗi nhát kim, mỗi vết thương này, không chỉ là sự thể hiện của quyền lực, mà còn là một sự hy sinh mà ta dành cho ngươi. Bởi vì chỉ khi ngươi hoàn toàn rơi vào tay ta, ngươi mới có thể thấy được vẻ đẹp trong sự đau đớn, mới hiểu được giá trị của sự hoàn hảo."

Hắn không chờ đợi câu trả lời, vì hắn biết rằng Bạch Cửu sẽ không thể đáp lại. Hắn không cần sự thừa nhận từ cậu, bởi vì trong thế giới của Hoán Ảnh, sự thống trị là thứ duy nhất quan trọng, và chính hắn là kẻ duy nhất có quyền định đoạt.

Bạch Cửu không còn đủ sức để tiếp tục đấu tranh. Cảm giác đau đớn và kiệt quệ đã xâm chiếm hoàn toàn thân thể cậu, làm tê liệt từng sợi dây thần kinh, từng tế bào trong cơ thể. Cậu cảm thấy mình như một bóng ma, dần dần trôi xa khỏi thực tại, lặng lẽ chìm vào bóng tối, không còn bất kỳ hy vọng nào. Mỗi nhát kim, mỗi vết thương, mỗi giọt máu rơi xuống như một lời khẳng định rằng cậu không thể thoát ra được.

Cảm giác đau đớn không còn đủ sức làm cậu khuỵu gối. Thay vào đó, nó chỉ khiến Bạch Cửu cảm thấy mình đã hoàn toàn mất đi sức sống. Cậu không còn sức để nghĩ về tương lai, về những hi vọng xa vời. Mọi thứ đã chấm dứt. Cậu đã gục ngã hoàn toàn dưới sự tàn nhẫn của Hoán Ảnh, và giờ đây, cậu không còn muốn kiên cường nữa. Không phải vì cậu thiếu sức mạnh, mà vì cậu đã từ bỏ tất cả.

Tâm trí của Bạch Cửu giờ đây đã hoàn toàn trống rỗng, không còn dấu vết của sự phản kháng hay bất kỳ một tia hy vọng nào. Cậu không còn cảm giác tức giận, cũng không còn niềm tin vào một tương lai, dù chỉ là một chút. Mọi suy nghĩ trong cậu đã dần mờ nhạt, như thể tất cả đã bị tẩy sạch bởi sự đau đớn và sự tê liệt bao phủ toàn thân. Trong một thời gian dài, cậu đã cố gắng chống lại, chiến đấu với những đau đớn không ngừng, với những nỗi sợ hãi không thể xua tan, nhưng giờ đây, tất cả những cảm xúc ấy đã bị vùi dập, nhường chỗ cho một sự chấp nhận mệt mỏi và tuyệt vọng.

Cậu đã chấp nhận số phận của mình, không còn cố tìm cách chạy trốn, không còn mong đợi sự cứu rỗi hay một cơ hội để thoát ra. Mọi thứ đều quá muộn. Cậu không còn sức lực, không còn kháng cự, chỉ còn lại sự tê liệt và im lặng. Sự giam cầm, những vết thương, những đòn đau đã trở thành một phần của thân thể, của tâm hồn cậu, và cậu biết rằng mình sẽ phải sống trong bóng tối này mãi mãi. Mỗi ngày, mỗi giờ, cậu cảm nhận rõ ràng hơn rằng mình không còn là chính mình nữa. Cậu đã trở thành một cái bóng, một công cụ, một phần của sự thống trị mà Hoán Ảnh không ngừng xây dựng.

Những cơn đau đã không còn là nỗi sợ hãi, không còn là thứ gì đó có thể khiến cậu run rẩy hay tìm cách trốn tránh. Chúng giờ đây như một điều hiển nhiên, một sự tồn tại mà cậu không thể thoát ra. Những vết thương, những đòn tấn công, những nỗi đau không ngừng hành hạ đã trở thành một phần của cuộc sống này, không còn là điều gì đó khác biệt hay đáng sợ nữa. Mỗi cơn đau chỉ là một nhắc nhở rằng cậu đã hoàn toàn mất đi tự do, mất đi khả năng chống cự, mất đi khả năng làm chủ chính mình. Nó là một phần của sự tồn tại mà cậu không thể thay đổi, không thể tránh khỏi.

Cậu đã hiểu rằng trong thế giới này, trong căn phòng tối tăm này, Hoán Ảnh là người duy nhất có quyền quyết định mọi thứ về cậu. Hắn là người duy nhất có thể làm cậu đau đớn, làm cậu yếu đuối, làm cậu mất đi mọi hy vọng. Cậu không còn sức để kháng cự, không còn sức để chiến đấu với chính hắn, với chính số phận của mình. Cậu không còn đủ kiên nhẫn, không còn sức mạnh để chờ đợi một điều gì đó khác biệt. Thế giới của cậu giờ đây là của hắn, và cậu chỉ còn lại sự phục tùng.

Với sự chấp nhận này, cậu không còn cảm thấy gì cả, chỉ là sự trống rỗng, một cái bóng vĩnh viễn bị giam cầm trong bóng tối. Tất cả đã kết thúc, và cậu không còn bất kỳ điều gì để đấu tranh nữa.

Bạch Cửu không còn muốn thoát ra. Cậu đã chấp nhận sẽ sống trong sự phục tùng, trong sự hoàn toàn mất đi bản thân mình. Cậu không còn kiên cường, không còn mong muốn gì nữa, chỉ còn sự phục tùng im lặng, như một con rối không thể thoát khỏi bàn tay của người điều khiển. Cậu đã từ bỏ hy vọng, từ bỏ sức mạnh, và giờ đây, cậu chỉ còn lại cái bóng của chính mình, chìm đắm trong sự tĩnh lặng của nỗi đau.

Hoán Ảnh có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt mệt mỏi của cậu, ánh nhìn không còn sự phản kháng, không còn ý chí chiến đấu. Và dù hắn có nhìn vào cậu với ánh mắt lạnh lẽo đầy quyền lực, cậu cũng không còn cảm thấy đau đớn. Vì Bạch Cửu đã chấp nhận điều đó, đã chấp nhận sẽ ở lại đây, trong bóng tối này, để phục vụ hắn, để làm một phần trong sự thống trị mà hắn muốn.

Cậu buông bỏ tất cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro