PART 4

Say sưa tán gẫu vậy mà đã 11h tối. Hai đứa chúc bà Sun ngủ ngon rồi cũng về phòng đi ngủ.

- Anh Arthit, mẹ của anh tuyệt vời thật. Nấu ăn ngon, hiền hậu lại rất là tốt bụng. Em mới gặp lần đầu mà dì làm cho em cảm nhận được em như là con cái trong nhà vậy.

- Hầy, mới gặp lần đầu tiên mà mẹ tôi đã thiên vị cậu như vậy rồi. Chứ bình thường, tôi toàn bị bà ấy la không à.

Arthit vừa nói vừa nhìn Kongpob rồi cười. Còn Kong, nghe vậy thì vui lắm, cũng cười tít hết cả mắt. Hai người nằm trên giường nhưng vẫn chưa ngủ. Arthit kể cho Kong nghe những kỉ niệm ngày còn bé của cậu, rồi nhiều lúc không nghe lời bị bà Sun la mắng. Cậu chăm chú nhìn anh, chăm chú lắng nghe.

- Đấy cậu thấy đấy. Mẹ tôi không hiền như cậu nghĩ đâu á.

- Nhưng em chắc chắn một điều là dì ấy rất yêu anh.

- Ừm, tôi là con một. Nên từ nhỏ, cả ba và mẹ đều rất yêu thương tôi.

- À anh Arthit, lúc nãy đến giờ em có một điều cứ thắc mắc mãi.

- Cậu muốn hỏi chuyện gì à.

- Anh, liệu...liệu mẹ anh... mẹ có biết chúng ta yêu nhau không nhỉ?

- "Sao cậu lại hỏi vậy?" Arthit quay người hẳn sang phía Kongpob.

- Thì... Thì suốt bữa ăn, hay lúc mà em phụ việc giúp dì, cả lúc chúng ta ăn bánh nữa. Em cứ thấy đôi lúc dì lại lén nhìn, lén quan sát em rồi lại lén cười một mình. Em cứ thấy là lạ, hay là dì nghi ngờ gì rồi.

- Bà ấy biết thì tốt chứ sao. Không phải từ lâu cậu đã muốn về gặp mẹ tôi rồi hay sao?

- Em rất muốn, muốn từ lâu lắm rồi. Nhưng.. nhưng em sợ anh chưa sẵn sàng...

Arthit mỉm cười lấy tay xoa đầu Kongpob.

- Ừm, tôi biết. Nhưng tôi nghĩ do cậu lần đầu tiên đến gặp mẹ tôi. Rồi cậu hồi hộp quá nên nghĩ vậy. Bình thường tôi dẫn đứa bạn nào về bà ấy cũng rất quý ấy. Với lại mẹ tôi là một người không mấy nhạy cảm trong mấy vấn đề tình yêu tình báo này đâu. Nên cậu yên tâm. Ngày xưa bố tôi còn phải mất 10 năm làm bạn thân thì mẹ tôi mới nhận ra tình cảm của mình đó.

-

Hừm...vậy chắc do em suy nghĩ nhiều.

- Thôi ngủ đi, sáng mai dậy sớm tôi còn đi thăm ba tôi nữa.

- Dạ vâng.

Kongpob nắm lấy tay Arthit đang đặt ở trên đầu mình rồi đặt vào ngực mình, kéo anh lại gần.

- Anh Arthit ngủ ngon ạ.

( Ồiiiiii, quắn quéo)

Arthit nhẹ nhõm cả người rồi cũng nhắm mắt đi ngủ.

....

Gần 12h đêm...

- Anh Arthit, anh không ngủ được hả.

Kongpob lên tiếng khi thấy người trong vòng tay mình cứ cựa quậy cũng được một lúc.

- Anh...anh Arthit.

Arthit mở mắt ra.

- Kong, tôi không ngủ được. Nhà tôi có sân thượng. Lúc nhỏ, cả gia đình tôi hay lên đó ngắm sao và trò chuyện cùng nhau. Tôi muốn lên đó hóng gió một xíu. Cậu đi cùng tôi chứ.

- Nhưng giờ khuya rồi á. Em sợ anh bị cảm.

- Không sao, tôi mặc áo ấm vào là được mà. Cậu đi cùng tôi nhé.

- Dạ vậy để em bật đèn lên, lấy áo khoác cho anh rồi chúng ta đi.

- Ừm.

.....

Kongpob vừa mở cửa sân thượng ra, cậu rất bất ngờ với cảnh tượng trước mặt. Mẹ Arthit cũng đang ở đây và trên tay cầm một cái bánh kem.

- Chúc mừng sinh nhật con, Kongpob.

Kongpob ngạc nhiên, cậu không tin vào mắt mình.

- Mọi người....

Arthit đi đến lấy chiếc mũ sinh nhật và đội lên đầu Kong

- Chúc mừng sinh nhật cậu, Kongpob.

Kong vẫn đứng nguyên một chỗ, đôi mắt của cậu đã bắt đầu đỏ lên, sắp khóc luôn vì cảm động, còn cái miệng thì cười kéo đến cả mang tai luôn rồi. Hôm qua được về nhà cùng anh đã làm cho cậu rất vui. Bây giờ hai người còn bí mật dành bất ngờ cho cậu.

- Chúc con thêm tuổi mới luôn luôn hạnh phúc và khoẻ mạnh.

Bà Sun đặt bánh xuống bàn và ra hiệu cho con mình kéo Kong đến.

- "Cậu ước đi rồi hẵng thổi nến" Arthit kéo Kong lại rồi nói.

Sau khi ước xong, Kongpob chắp tay cảm ơn bà Sun

- "Con cám ơn dì, cám ơn anh Arthit vì đã cho con một bất ngờ lớn như thế này" Kong vừa nói vừa khịt khịt mũi.

- "Ôi....khun Kongpob đang khóc đấy hả?" Arthit cười tươi vừa nói vừa đưa tay lên đầu ghẹo Kong.

- Anh Arthit......

- "Nè, hai đứa ăn bánh đi, bánh tự tay ta làm đấy. Xem có ngon không?" Bà Sun đưa phần bánh cho hai đứa (cắt đứt màn phát cơm chó.😀😀)

- Con cám ơn ạ. Mà...mà sao dì biết là sinh nhật con.

- Hây, cái này thì ta phải giao lại cho Arthit xử lý "hậu quả". Ta già rồi, thức khuya không tốt cho sức khỏe nên phải đi ngủ đây. Hai đứa cứ ở đây từ từ giải thích nhé.

Bà Sun vừa nói vừa vỗ vỗ vào vai Kong rồi đứng đây chuẩn bị về phòng ngủ.

- Oon, mọi chuyện ta giao lại cho con xử lý. Còn Kongpob, một lần nữa, ta chúc con sinh nhật vui vẻ nhé. Ta về phòng ngủ đây.

Bà Sun nói xong thì lập tức đi về phía cửa. Hai con người đang ngồi ở lại thì mắt chữ a mồm chữ o.

- Dì...dì

- "Mẹ...mẹ phải trả lời chứ, Kong hỏi mẹ mà." Arthit nói với theo bà.

- "Hai đứa vui vẻ nhé" Ta đi đây.

- Mẹ...mẹ...mẹ nỡ giao con cho...

Arthit vẻ mặt như không cam chịu, tay đưa theo hướng bà như muốn níu kéo. Nói chưa dứt lời, anh chuyển hướng sang nhìn Kong, thấy vẻ mặt cảm động rơi nước mắt lúc nãy của cậu bây giờ đã chuyển thành nét mặt "thường ngày". ( Cái nét mặt gian gian mê mị của Kong bình thường nhìn anh í. Lúc nào anh cũng không dám nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Haha) Vậy nên, Arthit chuyển về ngay tư thế ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác tránh Kongpob.

- "Anh Arthit...anh... là từ hôm qua anh đã lừa em rồi đúng không?" Kong kéo ghế anh lại sát mình rồi nói.

- Đâu có...đâu có, tại lúc gọi điện cho bà, tôi lỡ miệng nói hôm nay là sinh nhật cậu nên mẹ tôi mới làm bánh tặng cậu đó.

Arthit quay người sang hướng khác né tránh hơi thở của Kong đang phả vào mặt cậu.

Arthit là thế, luôn quan tâm, chú ý đến Kongpob, nhưng khi bị cậu ấy bắt gặp và trêu ghẹo thì lại phủ nhận, né tránh rồi lại ngượng ngùng đỏ hết cả mặt.

___end chap 4___

Ủa rồi nói part này end mà giờ lại muốn kéo thêm part nữa có được không? Haha. Vì là made by tưởng tượng của tui nên là lại nhây thêm part nữa vậy.

Mật ngọt đang ở phía sau.😘😘

Chứ giờ up nhanh còn ngủ mai đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro