Chương 61 -> Chương 80

  Chương 61: Anh ấy thế nào?  

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người không hiểu, vừa rồi Thẩm ảnh đế còn rất tốt mà, sao lại đột nhiên nổi bão.

Một lát sau, Tiểu Diệp khẽ hỏi: "Đây là... Thế nào? Vừa mới bắt đầu, không phải rất tốt sao? Chúng ta là không nói sai cái gì, để Thẩm ảnh đế tức giận chứ?"

Nhưng tiếp đó lại lắc đầu: "Chúng ta cũng không nói gì mà!"

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai mặt nhìn nhau.

Điện thoại di động Kiều Luyến vang lên, xô nghe, đối diện truyền đến tiếng Tống Thành: "Kiều tiểu thư, có thể làm phiền cô mang điện thoại của Thẩm tiên sinh xuống Gara tầng ngầm hay không."

Kiều Luyến quay đầu, liền thấy điện thoại di động của Thẩm Lương Xuyên đặt ở trên bàn.

Cúp điện thoại, cô lặng lẽ cầm điện thoại di động lên, lấy lý do qua phòng vệ sinh để đi ra ngoài.

Đến Gara tầng ngầm, thấy có một chiếc xe đang nháy đèn, cô chạy đến, cửa sổ ghế lái xe hạ xuống, lộ ra mặt của Tống Thành.

Cô vội vàng đưa điện thoại di động đưa cho anh ta, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía người ngồi ở chỗ ngồi phía sau.

Tay của anh còn đang rỉ máu, thế nhưng anh vẫn mặt không biểu tình như cũ, ánh mắt xuyên qua cửa kính, nhìn ra phía ngoài, mang theo chút hờn dỗi.

Cô hỏi thăm: "Thẩm tiên sinh, tay của anh..."

"Lái xe."

Giọng lạnh lẽo, cắt ngang lời cô hỏi thăm.

Tống Thành làm thủ thế vẫy tay với Kiều Luyến, khởi động xe.

Kiều Luyến đứng ở đó, trơ mắt nhìn xe chậm rãi chạy đi, cô và Thẩm Lương Xuyên, cách một cửa kính, chậm rãi vụt qua.

——

Cả một buổi chiều, Kiều Luyến đều không yên lòng.

Rõ ràng đang viết bản thảo, thế nhưng trước mặt luôn luôn xuất hiện tay anh chảy máu.

Cũng không biết, Tống Thành có dẫn anh đi bệnh viện hay không?

Kiều Luyến không nhịn được, cầm điện thoại di động lên, gửi cho anh một tin nhắn, 【 Tay của anh có sao không?)

  Nhưng cái tin nhắn này, lại như đá ném vào biển rộng, không có được bất kỳ đáp lại nào.

Cô lại gửi tin nhắn cho Tống Thành, Tống Thành trả lời rất nhanh: 【 Đã xử lý, không sao.)

Lúc này Kiều Luyến mới yên lòng lại, cô cầm điện thoại di động, nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được gửi nhắn tin hỏi thăm lần nữa: 【 hôm nay, có phải anh ấy gặp chuyện gì không vui không?)

Tống Thành: 【 không có, hôm nay mọi chuyện đều tốt.)

Mọi chuyện đều tốt, như vậy vì sao, đột nhiên tâm tình anh kém như vậy?

Nghĩ mãi mà không rõ, Kiều Luyến dứt khoát không nghĩ.

Chủ biên đã họp trở về, tổng biên chuẩn bị qua tổng bộ, cho nên trong tòa soạn báo, trong lúc nhất thời coi như yên bình.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, sau khi tan việc, Kiều Luyến ngồi xe buýt về nhà.

Lúc đi qua công viên, bị Hạ Diệp Hoa gọi lại: "Tiểu Kiều!"

Lúc này Kiều Luyến mới ý thức được, sáng hôm nay đã đáp ứng ăn cơm với Hạ Diệp Hoa.

Thế nhưng...

Tống Thành nói anh đã về nhà, hiện tại cô rất muốn về nhà xem một chút.

Xoắn xuýt một chút, vẫn là mở miệng: "Dì, thực sự là có lỗi, tối nay con có chút việc, muốn về nhà trước, ngày mai ăn cơm với dì được không?"

Hạ Diệp Hoa có hơi thất vọng, nhưng vẫn mở miệng: "Vậy được, tối ngày mai đừng quên!"

Kiều Luyến gật đầu, đi xuyên qua công viên, trở về biệt thự.

Sau khi rời đi cô, Hạ Diệp Hoa gọi điện thoại về nhà: "Haizz, người bạn của tôi không cùng tôi ăn cơm, cái thằng nghiệt tử kia trở về chưa?"

Lý quản gia mở miệng: "Phu nhân, tôi vừa gọi điện thoại cho bên khu 8, bọn họ nói tiên sinh đã về biệt thự, tay của cậu ấy bị thương rồi!"

"Cái gì?" Hạ Diệp Hoa lập tức gấp gáp: "Tôi sẽ qua nhìn xem!"

Cúp điện thoại, bà liền dồn dập đi đến biệt thự số 8.  

  Chương 62: Cô gái tám năm trước  

Kiều Luyến đi trên đường, tất cả trong đầu đều là chuyện hôm nay anh bóp vỡ ly thủy tinh.

Nhiều miếng thủy tinh như vậy, cũng không biết vết thương xử lý sạch sẽ không?

Nghĩ tới đây, cô rẽ một cái, đi tới cửa hàng thuốc bên cạnh, mua băng gạc và cồn i-ốt bỏ vào trong túi xách của mình, lúc này mới về biệt thự.

Lúc đi qua biệt thự số 5, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên.

Kiều Luyến nghe, đối diện truyền đến tiếng của quản gia: "Kiều tiểu thư, cô về nhà chưa?"

Cô ngẩng đầu nhìn thấy nhà đã xuất hiện trước mặt, mở miệng nói: "Lý quản gia, thế nào?"

Lý quản gia thở dài: "Tí nữa phu nhân trở về, bà ấy... Hình như bà ấy có chút..."

Kiều Luyến dừng chân lại, bỗng nhiên trong đầu dần hiện ra hôm qua giúp việc có nói.

Phu nhân, là chỉ mẹ Thẩm Lương Xuyên.

Mẹ của anh, không thích cô.

Điện thoại này của Lý quản gia, cô nhoáng cái đã hiểu rõ ý gì.

Vì để cho mình không khó coi như vậy, cô cắt ngang Lý quản gia, trực tiếp mở miệng nói: "À, đột nhiên tôi nhớ tới, tôi quên thứ quan trọng ở công ty, tôi pahir quay lại lấy!"

Lý quản gia nhẹ nhàng thở ra: "Vâng, phu nhân về nhà, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."

Cúp điện thoại, Kiều Luyến không có việc gì đứng ở đầu đường.

Nhìn điện thoại di động một chút, mới vừa sáu giờ rưỡi.

Dứt khoát đi tới vườn hoa bên cạnh biệt thự, cầm điện thoại di động lên, lướt Weibo giết thời gian.

Sắc trời dần dần tối xuống.

Kiều Luyến ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện trời mờ mịt, chờ đến khi giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, lúc này cô mới nhớ tới, tối nay có mưa rào sấm chớp!

Cô cầm túi nhìn bốn phía, cách đó không xa nhìn thấy một cái đình.

Lúc chạy thật nhanh tới, toàn thân cô đã bị ướt.  

Hiện ở gặp tình huống này, tốt nhất là đội mưa chạy về nhà, thay quần áo tắm nước nóng, mà người có thể lực của gián như cô, chắc chắn sẽ không sinh bệnh.

Thế nhưng... Nếu như cô trở về, đụng tới mẹ của Thẩm Lương Xuyên, ầm ĩ lên, khó chịu nhất sẽ làThẩm Lương Xuyên.

Kiều Luyến cắn môi, đứng trong đình rướn cổ lên nhìn ra ngoài.

Gió gào thét đến, khiến cô đông lạnh thấu tim.

Cô đứng đó, đánh mấy cái hắt xì.

Sau hai giờ, cuối cùng mưa cũng tạnh.

Trong biệt thự.

Hạ Diệp Hoa nhìn người co trên ghết sofa, thở dài: "Rốt cuộc con sao vậy? Từ nhỏ đã luôn buồn bực như thế, có chuyện gì không thể nói cho mẹ sao?"

Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên lãnh đạm, nhìn bàn trà: "Không có gì."

Hạ Diệp Hoa nhíu mày: "Là bởi vì cô gái tám năm trước sao?"

Một câu rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu lên.

"Con nhiều năm như vậy, lần nào không bình thường không phải là bởi vì cô ta sao? Chuyện tám năm trước, đều đã qua thời gian dài như vậy, không chừng cô gái kia đã sớm quên con, con còn ở chỗ này xoắn xuýt cái rắm gì!"

Một câu, đâm chọt vào ngực Thẩm Lương Xuyên.

Bỗng dưng anh đứng lên: "Con lên lầu trước, mẹ trở về đi."

Nhìn theo lưng anh, Hạ Diệp Hoa thở dài, đứng lên đi ra ngoài.

Xe rời biệt thự, đi về phía nhà số 18, Hạ Diệp Hoa nghiêng đầu nhìn bên ngoài, trong lòng xẹt qua một chút thở dài.

Đến cùng lúc nào, trong lòng con trai mới mở ra?

Vốn đang thương cảm, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, bà trực tiếp mở miệng: "Dừng xe!"

Tài xế dừng xe, bà mở cửa xe đi tới, liền chống lại thần sắc kinh ngạc của Kiều Luyến, Hạ Diệp Hoa kinh ngạc mở miệng: "Tiểu Kiều? Sao con lại ướt thành bộ dạng này!"  

  Chương 63: Cô không có mối tình đầu sao?  

Kiều Luyến kinh ngạc nhìn Hạ Diệp Hoa: " Dì Hạ?"

Cô nhìn xung quanh một lần: "Dì cũng ở nơi này sao?"

Hạ Diệp Hoa sốt ruột: "Không phải, là con trai tôi! Tại sao cô không trở về nhà?"

Kiều Luyến cười: "À, con quên mang chìa khóa! Cho nên..."

"Cái đứa ngốc này! Như vậy dễ dàng sinh bệnh, nhanh lên xe, qua nhà ta tắm nước nóng!"

Kiều Luyến day nhẹ cái mũi, phất tay không sao cả: "Không có chuyện, hắt xì!"

Hạ Diệp Hoa không nhịn được lắc đầu: "Nhanh lên, theo ta lên xe đi!"

Lời này bà vừa rơi xuống, điện thoại di động Kiều Luyến kêu lên.

Cô nghe, đối diện truyền đến tiếng quản gia Lý: "Kiều tiểu thư, bên khu nhà cũ điện thoại tới, nói phu nhân đã rời đi."

Nhất thời mặt mũi Kiều Luyến tràn đầy mừng rỡ: "Dì, người nhà của con về rồi! Con về nhà trước đây!"

Hạ Diệp Hoa thấy dáng vẻ đó của cô, khẽ gật đầu: "Lần sau có chuyện gì, nhất định phải nhớ gọi điện thoại cho ta! Cô nhìn mình xem, sao lại không biết yêu quý chính mình như thế!"

Kiều Luyến cười không ngừng: "Con biết rồi! Con đi trước, ngày mai chơi với di~ "

Nói xong, liền nhanh chóng chạy về phía biệt thự.

Trở lại biệt thự, ánh mắt cô quét bốn phía mấy lần, phát hiện Thẩm Lương Xuyên không ở dưới lầu, chắc là ở phòng ngủ chính.

Kiều Luyến nhanh chóng lên lầu, đi tắm nước nóng trước, thay đổi quần áo sạch sẽ, lúc này mới cảm giác toàn thân thư sướng.

Đánh mấy cái hắt xì liên tiếp, cô không thèm để ý day mũi, lau khô tóc của mình, lúc này mới lặng lẽ đi về phiá phòng ngủ chính.

Cửa không khóa, đầu tiên là cô thò vào một cái đầu, ánh mắt quét một vòng trong phòng, mới nhìn thấy anh trên ban công.  

Anh đứng trên ban công, tay bị thương rủ xuống bên người, một cái tay khác cầm điếu thuốc, tàn thuốc lúc sáng lúc tối trong bóng đêm, hình dáng anh, nương theo bóng đêm kèm theo mùi khói, lộ ra tịch mịch như vậy.

Anh làm sao vậy?

Kiều Luyến lặng lẽ đi qua, mùi thuốc xông vào mũi, cô nhìn qua gạt tàn thuốc, liền phát hiện đầy tàn thuốc lá.

Người đàn ông này... Hút bao nhiêu thuốc vậy.

Cô cắn bờ môi, biết rõ lúc này né tránh là tốt, thế nhưng dưới chân giống như mọc rễ, làm sao cũng bước không bước đi được.

Cô nghĩ đến hôm nay ở trong phòng ăn, anh thấy được ảnh chụp cô dâu của cô, còn nói không tồi, khi đó, trên mặt của anh mang theo một loại dung túng cưng chiều, để cô trong khoảnh khắc đó cảm thấy, kỳ thật, anh không có chán ghét mình như vậy?

Cô nghĩ đến, từ khi sau khi kết hôn, tuy anh khán dữ dằn, nhưng rất nhiều lần, đều giúp cô.

Cho nên, anh khó chịu như vậy, cô hẳn là qua dỗ dành anh?

Cô tiến lên một bước, muốn nói điều gì, miệng ngập ngừng, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này lại không phát huy được bất cứ tác dụng gì.

Anh giống như một tảng băng, trên thân mang theo ngàn dặm xa cách, giống như không ai, có thể đi vào trong lòng của anh.

Kiều Luyến đứng ở nơi đó, phát ngốc, tự hỏi đánh vỡ trầm mặc như nào, một trận gió lạnh thổi tới.

"Hắt xì!"

Tiếng rất nhỏ, cuối cùng để Thẩm Lương Xuyên phát giác được cô đến, nghiêng đầu lại.

Kiều Luyến vội vàng nụ cười đầy mặt, chớp mắt mở miệng nói: "Thẩm tiên sinh, tay của anh có sao không?"

Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên càng thêm khó coi.

Anh ở chỗ này khổ sở vì cô, thế nhưng trên mặt cô là nụ cười sáng chói, sáng để cho người ta cảm thấy chướng mắt.

Trong bóng tối, bỗng nhiên anh mở miệng: "Cô không có mối tình đầu sao?"  

  Chương 64: Tôi kể chuyện cười cho anh nhé  

Tiếng của anh thấp như vậy, mang theo suy yếu bình thường không thấy nhiều, để Kiều Luyến sững sờ.

Mối tình đầu của cô...

Cô gục đầu xuống, nở nụ cười đắng chát: " Thẩm tiên sinh, anh có mối tình đầu sao?"

Đột nhiên hỏi mối tình đầu, chẳng lẽ là bởi vì mối tình đầu để cho anh không thoải mái?

Cô tránh không đáp vấn đề của anh, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, liền lập tức trầm xuống, tâm phiền ý loạn mở miệng: "Không có."

Giọng điệu này... Quá giả.

Kiều Luyến mở miệng: "Có phải... Tâm tình anh không tốt? Hoặc là, tôi kể chuyện cười cho anh nhé!"

Thẩm Lương Xuyên không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Kiều Luyến coi như anh chấp nhận, hoa chân múa tay bắt đầu nói chuyện: "Lúc trước, có hai người, đều đặc biệt thích ăn phao câu gà..."

Tinh thần Thẩm Lương Xuyên hoảng hốt, bên tai vang lên giọng nói non nớt của thiếu nhiều năm trước.

"Ô, hôm nay giống như cảm xúc không tốt? Có phải không vui hay không? Em kể chuyện cho anh cười nhé."

Hiện thực và ký ức trộn lẫn một chỗ, hiện tại giọng cô thanh thúy, cùng mang theo dịu dàng như trong trí nhớ:

"Lúc trước, có hai người, đều đặc biệt thích ăn phao câu gà, có một lần, bọn họ tới nhà người khác làm khách, khi Gà được bưng lên, hai người nhanh chóng gắp phao câu gà, một người bên trong chậm một nhịp, gấp gáp hỏi thăm "Cái mông đâu! Cái mông đâu!" một người khác dương dương đắc ý chỉ miệng của mình nói, "Cái mông ở chỗ này, cái mông ở chỗ này!" ha ha ha ha ha!"

Người nghe cười lại không có cười, thế nhưng người kể chuyện cười, lại cười đến ngửa ra sau, tiếng cười thanh thúy vang vọng bên tai, để ánh mắt của anh càng ngày càng mờ.

Đã từng, bọn họ tốt như vậy.

Thế nhưng tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ chỉ dừng lại ở trong ký ức của anh?

Cô nói cô không có mối tình đầu...

Trong mắt Thẩm Lương Xuyên dâng lên ngon lửa nguy hiểm.

Đúng vậy, anh năm đó đối với cô mà nói, chỉ là một khách qua đường, một nhân vật nhỏ không quan trọng gì! Thậm chí, có thể tùy tiện bị cô trêu đùa!  

Tiếng cười Kiều Luyến chậm rãi yếu xuống, bời vì cô phát hiện, Thẩm Lương Xuyên giống như càng tức giận hơn vừa rồi?

Đây là cô gặp phải, lần thứ có người nghe chuyện cười này, không có cười.

Người thứ nhất, là người kia...

Thần sắc Kiều Luyến, cô đơn xuống.

Cô còn nhớ rõ một lần, cô có ý tốt kể chuyện cười cho anh, kể xong chính mình cười đau bụng, nhưng anh lại bình tĩnh ác miệng mở miệng: "Em cười sao ghê như vậy?"

Cô lúc ấy quả thực là bị tức chết: "Về sau em sẽ không tiếp tục kể cho anh chê cười!"

"Sao em lại không giảng đạo lý như thế?"

"Hừ, bạn gái có ý kể chuyện cười cho anh, anh lại không chút bày tỏ, làm sao không giảng đạo lý?"

"Em muốn biểu thị gì?"

"Cười một cái."

"Ha."

"Quá giả!"

"Ha ha..."

"..."

Nhớ lại lúc đó, để cho cô nắm chặt nắm đấm, lấy lại tinh thần từ thương cảm.

Rõ ràng cô đã sớm quên anh đi, sao lại còn nghĩ tới anh chứ?

Cô hít thở sâu một hơi, ngẩng đầu, thấy thần sắc Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng.

Anh đưa lưng về phía ánh trăng, vẻ mặt u tối, để cho cô không thấy rõ tâm tình của anh.

Thế nhưng có lẽ là bóng đêm quá an tĩnh, có lẽ là bọn họ giờ phút này, có thể ôn hòa nói chuyện như thế, từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên cô thổ lộ hết dục vọng, cô cắn bờ môi, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, xúc động mở miệng: "Kỳ thật, tôi từng có mối tình đầu..."  

  Chương 65: Nhớ chưa?  

Một câu nói, để cho con ngươi Thẩm Lương Xuyên co rụt lại, chăm chú nhìn cô.

Cô nhìn phía xa, giống như đắm chìm ở trong ký ức.

Anh lẳng lặng chờ, tâm tình không khỏi có chút khẩn trương.

Nhưng mà, cô lại không nói gì thêm.

Xung động đi qua, cô mới ý thức tới, mình ở trước mặt Thẩm Lương Xuyên, nói những thứ này làm gì?

Cô nghiêng đầu, chợt thấy cái gì, con ngươi co rụt lại.

Thẩm Lương Xuyên có chút phiền não, cuối cùng nghe cô mở miệng: " Thẩm tiên sinh, vết thương của anh rách miệng rồi."

Anh cúi đầu, thấy băng trên tay mình bị máu nhuộm đỏ.

Anh nhíu mày, đang định nói chuyện, cô chợt kéo cánh tay của anh lại: "Tôi băng bó vết thương lại cho anh nhé."

Tay của cô, mềm mại không xương, xúc cảm lạnh như băng, để cho anh giống như bị chạm điện, quỷ thần xui khiến theo cô tiến vào phòng ngủ, ngồi ở trên ghế sofa.

Anh nhìn cô nghiêng đầu đi lấy hòm thuốc, chợt kéo cổ tay của cô lại, ra lệnh: "Tiếp tục."

Anh không muốn để ý tới tay của mình, chỉ muốn nghe cô muốn nói gì.

Kiều Luyến bối rối.

Tiếp tục?

Cô suy nghĩ hồi lâu, mới hiểu được Thẩm Lương Xuyên để cô nói tiếp chuyện tình đầu.

Đại ảnh đế, cũng bát quái như vậy sao?

Chẳng qua... Sớm quyết định muốn quên quá khứ đi, cô không muốn vào thời khắc này xé vết thương ra, cho nên mở miệng: "Tôi quên rồi."

Quên rồi...

Ba chứ đó, lại giống như một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trong lòng Thẩm Lương Xuyên.

Tay anh nắm cổ tay cô, chợt dùng sức, trong nháy mắt trong ánh mắt phát ra một loại giận dử và thương cảm.

Quên rồi sao?  

Năm đó cô trêu anh.

Thế nhưng anh lại nhớ cô tám năm, anh còn nhớ mãi không quên, đổi lấy là cô hời hợt quên mất?

Trong lúc nhất thời, tức giận, cuồng bạo, xen lẫn không cam lòng, chật vật, để cho anh lên cơn tức giận!

Kiều Luyến bị dọa sợ, ánh mắt của anh quá dọa người, dù rằng cổ tay truyền đến đau nhức, cô cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Sau đó cô liền thấy anh chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn, đem cả người cô bao phủ dưới bóng tối của anh, trong phòng, cũng tràn đầy một loại cảm giác khẩn trương.

Cô nuốt ngụm nước miếng, không biết tại sao anh lại chợt tức giận như vậy, muốn nói chuyện, nhưng miệng vừa mở, liền nghe thấy lời lạnh lẽo của anh: "Quên rồi sao?"

Một tiếng này, xen lẫn tâm tình phức tạp, nhưng Kiều Luyến lại từ trong đó nghe được mấy phần buồn bả.

Nhưng loại cảm giác này cũng chỉ chợt lóe qua, bởi vì kế tiếp, anh liền dùng sức kéo cô lại, không có có bất kỳ thương tiếc gì mà ném mạnh cô lên ghế sofa!

Cô sợ hết hồn, muốn phản kháng, nhưng anh lại lấn thân lên!

Động tác anh cuồng bạo, để cho Kiều Luyến sợ hết hồn, dùng sức giãy giụa: " Thẩm tiên sinh! Hôm nay không phải thời kỳ rụng trứng!"

Động tác Thẩm Lương Xuyên dừng lại, cô liền ôm kỳ vọng nhìn anh, nhưng anh chỉ cười lạnh, "Thế nào, muốn bao nhiêu tiền? Cô ra giá."

Kiều Luyến ngây ngẩn cả người.

Anh cho là... Cô muốn tiền của anh sao?

Còn chưa nói lưoif phản bác ra miệng, anh liền dùng sức xé quần áo cô ra!

Tiếp đó, anh cúi đầu ngăn môi của cô lại!

Nụ hôn của anh, mang theo nguyên thủy, gặm nuốt, mút mát, thô bạo để cho cô cảm thấy đau đớn.

Sau đó, cũng cảm giác thân thể bị anh xỏ xuyên qua!

Từng trận ra vào, để cho cô vô lực phản kháng, cô chỉ có thể siết chặt nắm đấm, thừa nhận anh giận dử trừng phạt.

Thần chí của cô dần dần mơ hồ, đau đớn trên thân thể, cũng dần dần trở nên chết lặng.

Chẳng qua trong lúc mơ hồ, giống như nghe được anh nói chuyện bên tai: "Nhớ chưa?"  

  Chương 66: Không coi cô là phu nhân!  

Trong mơ hồ, không biết qua bao lâu, cuối cùng loại trừng phạt này kết thúc, trong ánh trăng mờ, cô nghe được tiếng đóng cửa mạnh, chắc là Thẩm Lương Xuyên rời đi.

Cả người buông lỏng, cô lập tức ngủ mất.

Trong giấc mộng, cô giống như trở lại quá khứ.

Trở lại căn nhà hạnh phúc đó, trở lại khi ba mẹ vẫn còn, bốn miệng nhà bọn họ.

Cô nhếch đôi môi, đang cười, một chận hỏa hoạn: hỏa hoạn, chợt bốc lên!

Cảm giác nóng rực, để cho cả người cô giống như nướng trên lửa.

Nhà của cô, ba mẹ của cô đều ở trong lửa.

Cô muốn xông vào cứu bọn họ, tuy nhiên đứa em trai gần 15 kéo ra, sau đó nó liền vọt vào hỏa hoạn: Giữa hỏa hoạn!

"Không, không!"

Cô lớn tiếng kêu, giọng khàn khàn, để cho cô chợt thức tỉnh từ trong cơn ác mộng.

Kiều Luyến mở mắt, trong thoáng chốc không biết mình ở chỗ nào.

Đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực.

Cô khẽ động cánh tay khí lực cũng không có.

Nhiệt độ trên người, để cho cô hiểu, cô nóng rần lên.

Muốn ngồi dậy khỏi giường, nhưng thật sự là không có chút khí lực, đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Trương Hồng đi vào.

Giọng Kiều Luyến khàn khàn: "Lấy giúp tôi ly nước."

Nhưng dứt lời, Trương Hồng lại cười một tiếng: "Kiều tiểu thư, cô không có tay à, hay là không có chân? Không tự mình rót được sao?"

Cô ta tiến lên từng bước, nhìn quần áo bừa bãi trên đất, còn có nắm khăn giấy, nhất thời cau mày, nhìn về phía Kiều Luyến, hung tợn mắng một tiếng: "Không biết xấu hổ! Hồ ly tinh!"

Cô ta quét sàn sạch sẻ, rồi trực tiếp xoay người đi ra ngoài!  

Kiều Luyến mở miệng: "Tôi ngã bệnh, nấu cho tôi một bát mì."

"Muốn ăn thì tự mình làm! Chúng tôi cũng không phải là người hầu của cô! Loại người dựa vào thân thể hấp dẫn tiên sinh như cô, thật đúng là ghê tởm! Còn nữa, cô cho rằng ngủ với tiên sinh, mà có thể chỉ huy chúng tôi sao?"

Trương Hồng mắng một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Kiều Luyến nghe, nhíu mày.

Lúc này thân thể vô lực, cô thật sự không nhấc nổi người.

Không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhắm mắt lại.

Ngủ một giấc nữa, cũng sẽ tối thôi?

Cả ngày không có đi làm, điện thoại di động vang lên nhiều lần, đều là tòa soạn gọi điện thoại tới, nhưng cô cũng không biết.

Vừa nhắm mắt, trực tiếp ngủ thẳng tới chạng vạng.

Cả một ngày, cô ngay một giọt nước cũng không uống, một hột cơm cũng chưa ăn, cô ho khan hai tiếng kịch liệt, trong dạ dày chợt dâng lên nước chua, không nhịn được, trực tiếp ói trên thảm sàn.

Cửa phòng bị Trương Hồng mở ra lần nữa, Trương Hồng đi vào.

Ngửi thấy mùi chua, cô ta lập tức nhíu mày, vòng qua giường đi tới, thấy vết bẩn trên thảm sàn, gương mặt lập tức vặn vẹo: "Cô thật buồn nôn! Đúng là dơ bẩn! Thảm này. cô giặt đi!"

Kiều Luyến ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, cô nhắm hai mắt lại.

Nhưng nghe được Trương Hồng ném thảm vào phòng vệ sinh.

Sau đó cô ta khí thế hung hăng đi tới.

Kiều Luyến mở mắt, chỉ thấy cô ta dùng sức níu lấy cánh tay của mình, trực tiếp kéo cô từ trên giường ném vào sàn nhà lạnh như băng của phòng vệ sinh: "Giặt, cô gặt đi! Giặt thảm sạch sẽ! Nếu không không cho cô cơm ăn!"

Kiều Luyến thấy cô ta như thế không có sợ hãi, cố gắng nặn ra một câu nói: "Thẩm Lương Xuyên đâu?"

"Hừ, cô cho rằng tiên sinh sẽ đến cứu mình sao? Nói cho cô biết, mấy ngày nay tiên sinh đi ra ngoài! Hơn nữa tiên sinh đã nói, không nên coi cô là phu nhân!"

Giờ phút này, bên ngoài biệt thự, một chiếc xe màu đen dừng ở xa, Thẩm Lương Xuyên ngồi ở ghế lái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào biệt thự.  

  Chương 67: Cầu xin tôi à!  

Xe lẳng lặng dừng đó, bên đường phố, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên xe, lộ ra tịch mịch hoang vu như thế.

Thẩm Lương Xuyên không biết tại sao mình lại lái xe về đây.

Cửa sổ xe mở ra, ánh mắt của anh nhìn qua cửa sổ, nhìn về phía phòng ngủ chính lầu hai.

Ánh đèn ở đó mở lên, điều này nói rõ, Kiều Luyến đã tan việc.

Bây giờ cô đang làm gì?

Chính mình muộn như vậy còn chưa có về nhà, thậm chí không có bàn giao gì, sao cô không gọi điện thoại hỏi ý kiến một chút?

Chẳng qua cũng đúng.

Cho tới bây giờ cô đều là người lạnh tính, làm sao lại quan tâm tới anh chứ?

Giống như tám năm trước... Anh cho là, hai người bọn họ đã yêu sâu sắc, thế nhưng nói đến mối tình đầu, cô lại có thể nói một câu "Quên rồi".

Nghĩ đến đây, nơi ngực lại bắt đầu đau nhức, giống như bị ăn mòn, nhỏ xíu nhưng lại đau âm ỉ. Ánh mắt anh u tối, gương mặt tuấn dật, dưới ánh đèn ảm đạm không rõ.

Mím môi, mở cửa xe, anh muốn đi vào trong nhà, điện thoại di động chợt vang lên.

Anh cầm điện thoại di động lên nghe, đối diện truyền đến tiếng Tống Thành: "Anh Thẩm, anh ở đâu? Còn hai giờ là máy bay sẽ bay, anh đừng quên xuất phát."

"Biết rồi."

Cúp điện thoại, Thẩm Lương Xuyên nhìn trên lầu lần nữa, bỗng nhiên rủ tầm mắt xuống, lên xe, khởi động xe rời đi.

Trong biệt thự, Kiều Luyến và Trương Hồng, căn bản cũng không biết chuyện ở dưới.

Giờ phút này, bọn họ còn giằng co trong phòng vệ sinh.

Kiều Luyến đứng cũng không vững, ngồi dưới đất, dùng sức chống đỡ chính mình, cô cảm giác đầu óc choáng váng, đồ vật trước mắt đều là bóng chồng, mí mắt nặng nề căn bản là mở không ra được.  

Ngay lúc cô đang sững sờ, Trương Hồng chợt mở vòi nước, dòng nước tưới trên thảm, nhưng cũng vẩy lên người cô.

Vốn là thân thể Kiều Luyến rét run từng đợt, giờ phút này lạnh hơn, mắt tối sầm lại, cả người trực tiếp té xỉu.

Lúc tỉnh lại, trời đã sáng rồi.

Cô nằm trên thảm phòng ngủ, trên thân không có bất kỳ cái gì che đậy, cóng đến thân thể phát run.

Tứ chi vẫn mềm yếu bất lực như cũ, trong dạ dày đói không còn có tri giác.

Mí mắt của cô rất nặng nề, nỗ lực ngẩng đầu lên, muốn đo nhiệt độ của mình một chút, thế nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay và trên trán đều như thế, căn bản không thử ra.

Cô cảm giác cuống họng sắp bốc cháy, nỗ lực chống đỡ thân thể đứng lên, đi đến bên tủ đầu giường, lúc này mới cầm lên một ly nước, cuối cùng uống hai ngụm nước lạnh, trong dạ dày đau đớn từng cơn, cuống họng và thần chí, cuối cùng cũng tốt một chút.

Cô bò lên trên giường, miệng thở hổn hển, sau đó bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động của mình, nhưng chỗ bình thường đặt điện thoại di động, đã trống không.

Cô ngẩn người.

Cửa phòng bị mở ra lần nữa, Trương Hồng đi tới.

Cô ta vênh mặt hất hàm sai khiến: " Ui, tỉnh rồi sao?"

Kiều Luyến hữu khí vô lực mở miệng: "Điện thoại di động của tôi đâu?"

"Điện thoại di động sao?" Trương Hồng nghiêng đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Ở chỗ này!"

Kiều Luyến nhíu mày: "Đưa tôi."

"Tôi không cho cô, cô có thể làm gì tôi sao?" Trương Hồng cười lạnh: "Có đói bụng không? Có lạnh hay không? Có phải rất không thoải mái hay không? Như vậy đi, chỉ cần cô nhận sai với tôi, cầu tôi buông tha cô, về sau ở trong nhà này đều ngoan ngoãn nghe lời, tôi không chỉ đưa di động cho cô, hơn nữa còn nấu cơm cho cô ăn, thế nào?"

Sắc mặt Kiều Luyến tái nhợt, lại kinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn cô ta.  

  Chương 68: Đau bụng...  

Thái độ của cô, chọc giận Trương Hồng, cô ta nổi trận lôi đình: "Kiều tiểu thư! Cô thật đúng là không thấy rõ lắm địa vị của mình!"

Nói đến đây, Trương Hồng xoay người: "Đã mạnh miệng như thế, thì tiếp tục bị đói đi!"

"Ầm!"

Cửa phòng đóng lại.

Kiều Luyến nằm trên giường, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mấy người giúp việc khác

"Chị Trương, cái này... Có phải không tốt lắm hay không?"

Trương Hồng trả lời: "Có gì không tốt? Chẳng lẽ cô quên ngày đó cô ta phách lối đồ sưuar lên thảm sao? Hiện tại chúng ta không cầm chắc cô ta, về sau còn thế sống trong nhà sao?"

"... Thế nhưng, thế nhưng cô ấy là vợ của tiên sinh trên pháp luật."

Trương Hồng cười lạnh: "Cô ta mà xem như vợ sao? Cô thấy tiên sinh thừa nhận cô ta sao? Hay là phu nhân thừa nhận cô ta? Tôi nói cho cô biết, căn bản cô ta chẳng phải cái gì!"

"Chị Trương, bộ dạng này sẽ không gậy chết mạng người chứ, cô ấy đã một ngày hai đêm không ăn gì cả."

Trương Hồng: "Không phải trên sách đã nói rồi sao? Người ba ngày không uống nước mới có thể chết! Gấp làm gì? Cho cô ta đói ngày nữa, khẳng định không có vấn đề!"

Tiếng mấy người nói chuyện, càng ngày càng xa, rất rõ ràng là bọn họ xuống lầu.

Kiều Luyến nằm ở trên giường, nắm chặt nắm đấm.

Cô biết, hiện tại biện pháp tốt nhất là tạm nhân nhượng vì lợi ích.

Nhưng thực chất bên trong kiêu ngạo, để cho cô không có cách nào cúi đầu với Trương Hồng.

Cô nhìn trần nhà quen thuôck, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh phía trên, không nhịn được nhếch nên nụ cười giễu.

Đám Trương Hồng không để cô ở trong mắt, là Thẩm Lương Xuyên giao phó sao?

Cô cắn bờ môi, trong đầu lại hiện lên lời Thẩm Lương Xuyên nói đêm hôm đó: "Làm sao? Muốn bao nhiêu tiền? Cô ra giá."

Kỳ thật, trong lòng của anh, cô cũng chỉ là một người vì tiền có thể bán bất kỳ vật gì?  

Cái tên khốn này!

Uổng phí trước kia cô thích anh như vậy, ai có thể nghĩ tới, người này trong hiện thực còn quá ngạo mạn tự đại!

Cô mắng trong lòng, thẳng đến dạ dày truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn lần nữa, đại não Kiều Luyến mơ màng, mới dần dần tỉnh táo.

Thương tâm, khổ sở lúc này đều dư thừa, hiện tại cô cần phải đi bệnh viện.

Cô cắn răng nỗ lực đứng lên, dù là toàn thân bất lực, đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn đi từng bước một tới cửa, mở cửa phòng.

Đám Trương Hồng bên rộn ở trong phòng bếp, vừa làm việc vừa cười.

Cô từng bước một, quật cường xuống lầu.

Mấy người trong phòng bếp đều không có phát hiện, cô từ từ đi ra khỏi cửa biệt thự.

Phía ngoài ánh nắng gay gắt, để cho cô hoàn toàn không mở mắt ra, chỉ cảm thấy đỉnh đầu chấm nhỏ lấp lóe, cô lảo đảo đi về phía trước, đi được mấy bước, cuối cùng nhìn thấy trước mặt có bóng người thoảng qua, mắt tối sầm lại, té xỉu.

——

Kiều Luyến tỉnh lại lần nữa, đã là xế chiều hôm đó.

Cô bị đau tỉnh.

Trong bụng lại đau quặn, đau đến cô nằm không được, nghiêng thân thể, khom người.

Chóp mũi ngửi được mùi nướctrùng vị, để cho cô biết, chính mình đang ở bệnh viện.

Cô gọi y tá tới, liền bị y tá hoảng sợ, đẩy vào phòng kiểm tra.

Cô ôm bụng, nằm trên giường bệnh đau đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng lại lạnh buốt.

Đau lợi hại như vậy... Chẳng lẽ cô mang thai sao? Mà bây giờ, đứa bé này, muốn giữ không được sao?

Nghĩ đến đây, cô nắm lấy nắm đấm, sắc mặt tái nhợt.

Nếu như cô mất con của Thẩm Lương Xuyên, anh có thể bội ước hay không?  

  Chương 69: Tại sao em có thể quên tôi?  

Kết quả kiểm tra rất nhanh, Kiều Luyến đau không có khí lực, y tá cầm tờ xét nghiệm mở miệng: "Không có mang thai."

Cô thở phào nhẹ nhỏm.

Sau đó liền nghe thấy y tá mở miệng: "Cô bị viêm ruột thừa, hiện tại rất nghiêm trọng, cần lập tức làm giải phẩu."

Cô hơi sững sờ.

Y tá trực tiếp mở miệng: "Xin hỏi người thân của cô ở đâu? Chúng tôi cần phải có người ký tên mới có thể phẫu thuật."

Kiều Luyến nhíu mày.

Người thân...

Cô còn người thân ở đây sao!

Cô cắn môi: "Tự tôi ký tên được không?"

Y tá lắc đầu: "không thể."

Kiều Luyến đứng thẳng người, đè đau đớn xuống: " vậy tôi có thể không phẫu thuật không?"

"Bây giờ tình huống của cô, tốt nhất lập tức phẫu thuật."

Bây giờ Kiều Luyến không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Vậy tôi mượn dùng điện thoại cô một chút."

Cô cầm điện thoại của đối phương, nhấn một dãy số.

Trên thế giới này, người duy nhất có quyền, ký tên phẫu thuật cho cô là số người kia.

——

Thẩm Lương Xuyên ở SH tham gia một bữa tiệc rất quan trọng, hiện trường có rất nhiều đạo diễn và biên kịch nổi danh, nhà đầu tư, thường ngày anh khinh thường xã giao, giờ phút này cũng bưng một ly rượu đỏ, đi trong đám người.

Điện thoại di động vang lên, anh cầm lên nhìn một chút, phát hiện là một số lạ, không nhận nghe.

Nhưng cái số này lại gọi riết không tha.

Lúc này anh mới cau mày, đi vào trong góc, nhận nghe, liền nghe thấy đối diện truyền đến tiếng của giọng nữ xa lạ: "Xin hỏi, là người nhà Kiều Luyến sao?"

Thẩm Lương Xuyên sửng sốt: "Cô là?"

"Chào anh, nơi này là bệnh viện Đệ Nhị ở BJ, là như vậy..."  

Nghe xong lời của y tá, chân mày Thẩm Lương Xuyên nhíu thành một chữ xuyên.

Cúp điện thoại, anh trực tiếp tìm Tống Thành: "Đặt chuyến bay gần nhất cho tôi, tôi phải trở về BJ, Tống Thành sửng sốt: " Anh Thẩm, anh..."

Tiếng của Thẩm Lương Xuyên, lập tức gia tăng: "Hiện tại, lập tức, lập tức!"

Anh lo âu nóng nảy như vậy, Tống Thành chưa từng thấy qua.

Nhất định là ở BJ có chuyện xảy ra, nếu không lấy tính tình anh Thẩm, sẽ không liều mạng ở trường hợp như vậy.

Cho nên Tống Thành không nói hai lời, trực tiếp mở miệng: "Vâng."

Máy bay bay qua bầu trời.

Thẩm Lương Xuyên đi tới bệnh viện thì đã là sáu giờ sau.

Phẫu thuật đã xong, anh tìm người dàn xếp, trước tiên có thể phẫu thuật trước ký tên sau.

Anh mang theo kính và khẩu trang, đứng ở cửa phòng bệnh, Kiều Luyến vẫn còn ở trong trạng thái ngủ mê man.

Lúc này anh mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lặng lẽ đi vào, đứng ở bên giường của cô.

Người phụ nữ trên giường bệnh, thân thể nhỏ nhắn nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong suốt giống như muốn cùng kết hợp cùng không khí...

Cho dù là trong giấc mộng, cũng cau mày, ôm lấy bả vai của mình theo bản năng, làm ra tư thế phòng ngự.

Cô đang phòng ngự người nào?

Thẩm Lương Xuyên siết chặc nắm đấm, nghĩ tới đêm hôm đó mình thất thố.

Trong ánh mắt của anh, chợt toát ra sự hối tiếc và đau xót.

Anh nghĩ tới tám năm trước cô đã từng nói.

"Em sợ nhất là đau, trên ngón tay có chút máu, em cũng có thể khóc thật lâu! Cho nên nếu như chúng ta gây gổ, anh chỉ có thể giảng đạo lý với em, không được động thủ!"

Giọng đại tiểu thư nũng nịu này, cậy mạnh bá đạo.

Mà bây giờ, cô hẳn là rất đau?

Anh chợt sờ mặt của cô, nhỏ giọng, vang lên trong phòng bệnh, lộ ra một loại thê lương u oán: "Tiểu Kiều, tại sao em có thể quên anh?"  

  Chương 70: Cô hai ngày chưa ăn cơm rồi!  

Thẩm Lương Xuyên chờ đợi trong phòng bệnh gần hơn hai giờ, lúc này mới đi ra khỏi.

Tống Thành đã đợi ở bên ngoài: "Chuyện ký tên đều đã xử lý tốt, anh đừng lo lắng."

Anh ta nhìn qua cửa sổ phòng bệnh vào trong một chút: "Anh nóng nảy trở về, tôi còn tưởng sảy ra chuyện lớn gì, sớm biết có chuyện như vậy, gọi điện thoại trở về là xong, có nhiều trợ lý như vậy! Anh..."

Thẩm Lương Xuyên trực tiếp mở miệng cắt ngang anh ta: "Bác sĩ chủ trị ở văn phòng sao?"

Tống Thành muốn nói lại thôi, sau cùng thở dài một cái: "Tôi mang anh đi."

Tiến vào phòng làm việc của bác sĩ, Tống Thành hỏi thăm một chút tình huống Kiều Luyến.

Bác sĩ chủ trị nghi hoặc nhìn người đàn ông đeo kính đen và khẩu trang trước mặt, mở miệng nói liên miên: "Anh là người yêu của cô ấy sao? Anh chăm sóc bệnh nhân sao vậy? Cô ấy bị cảm nóng sốt đến 40 độ, cũng không có người quản? Mà bị bệnh nhưng liên tục hai ngày không ăn gì, mấy người định để cô ấy chết dói sao? Nếu như không phải bệnh nhân tự mình chạy đén, được người qua được gọi 120, mấy người dự định cứ để cho cô ấy sinh bệnh chết sao?"

Từng tiếng chất vấn, để Thẩm Lương Xuyên mở to hai mắt.

Anh đứng vụt dậy, không thể tin nhìn chằm chằm vào bác sĩ chủ trị: "Ông nói cái gì?"

Một tiếng vừa ra, nhất thời bác sĩ chỉ trị ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thẩm Lương Xuyên: "Tiếng của cậu, sao tôi nghe quen như thế?"

Đương nhiên quen tai rồi!

Năm ngoái Thẩm Lương Xuyên quay phim, hiện tại đang chiếu, anh chính là nhân vật đang nóng trong hai tháng này!

Tống Thành yên lặng oán thầm bên cạnh, sau đó ho khan một tiếng mở miệng nói: "Bác sĩ, nói như vậy, Kiều tiểu thư đã sinh bệnh hai ngày rồi sao?"

Bác sĩ bị dời đi lực chú ý: "Đúng, tính ra, rất có thể là bị vào trận mưa rào vào hai ngày trước, chắc cô ấy bị ướt rồi."

Tống Thành có chút nghi ngờ hỏi thăm: "Thế nhưng Kiều tiểu thư ngã bệnh nếu như, tại sao trong nhà không gọi điện thoại? Vả lại cô ấy chạy ra được người phát hiện... Giúp việc trong nhà đâu?"  

Giúp việc trong nhà đâu?

Thẩm Lương Xuyên cũng muốn hỏi!

Trong lòng này lửa, cảm thấy không chỗ phát tiết.

Hai ngày trước...

Nói cách khác, sau khi anh ép buộc cô, cô đã bắt đầu sốt cao, đến bây giờ ròng rã hai ngày, cô đã biến mình thành dáng vẻ như vậy?

Thẩm Lương Xuyên đứng lên, trở lại phòng bệnh, cứ ngồi trước giường của cô như vậy, lẳng lặng nhìn cô.

Kiều Luyến giảm nhiệt rất nhanh, mắt thấy cô sắp tỉnh lại, lúc này, đột nhiên anh có chút hoảng, không biết nên đối mặt với cô làm sao.

Thẩm Lương Xuyên để Tống Thành ở lại trông chừng, tự mình lái xe trở về nhà.

Xe tắt máy ở bên ngoài, anh mở cửa biệt thự ra, đi vào.

Mấy người đang tán gẫu trong phòng khách, anh đi rất nhẹ, không có người chú ý tới anh. Anh vốn định lên lầu, nhưng đối thoại của họ tiến vào trong tai của anh, để anh dừng chân lại.

"Chị Trương, không thấy Kiều tiểu thư, chuyện này, chúng ta có nên nói cho tiên sinh hay không?"

Trương Hồng hừ lạnh: "Nói cái gì? Hiện tại khẳng định ở bệnh viện thôi! Mấy người cứ chờ xem, chờ cô ta hạ sốt, khỏi bệnh rồi, sẽ tự mình trở về!"

"Thế nhưng chị Trương, cô ấy có thể tính sổ sách với chúng ta hay không!"

Trương Hồng đáp trả: "Tính sổ gì? Tính sổ sao? Cô ta là cái gì, dựa vào cái gì để tôi rót nước cho cô ta? Dựa vào cái gì để tôi nấu cơm cho cô ta! Nước trong phòng, cô ta thích uống không uống! Đồ ăn chúng ta đều làm, làm sao, còn muốn bưng đến miệng cô ta sao?"  

  Chương 71: Cô nói người nào không có quy củ?  

Thẩm Lương Xuyên đứng ở đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bốn người phụ nữ trong phòng, một ngọn lửa không tên bỗng chui lên.

Anh không có ở đây, cô bị đối đãi như thế sao?

Đột nhiên nghĩ đến có một buổi tối, cô lật qua lật lại trên giường, rõ ràng đói bụng đến không chịu được, lại không dám nói ra, còn nói cái gì mà giảm béo...

Cô gầy như vậy, muốn giảm cái gì gì?

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là đám người này lãnh đạm với cô, căn bản là không có cho cô ăn cơm!

Bọn họ đều làmThẩm gia nhiều năm như vậy, đến cùng lấy lá gan đó ở đâu?!

Mấy người phụ nữ trong phòng khách vẫn còn nói chuyện phiếm:

"Chị Trương, chúng ta làm vậy với cô ấy, có được không? Em luôn cảm thấy tiên sinh sẽ không vui."

Trương Hồng khinh miệt mở miệng: "Tiên sinh không thích cô ta, đều biểu hiện rõ ràng như vậy, cô quên rồi hả? Ngày đó tiên sinh còn không cho chúng ta gọi cô ta là phu nhân, cô nói xem, trong nhà này, cô ta là gì? Còn có phu nhân, bời vì cô ta ở nhà mà không trở lại, tiên sinh và phu nhân chán ghét vứt bỏ cô ta như thế, cho nên yên tâm đi, xem như tiên sinh phát hiện, cũng sẽ không trách tội chúng ta!"

Một câu, để Thẩm Lương Xuyên khiếp sợ đứng đó.

Mới vừa rồi anh còn buồn bực, tính cách của cô vốn cũng không thể bị khinh bỉ, quật cường lại linh trí, cho nên bọn họ làm vậy với cô, sao cô không nói cho anh...

Thế nhưng một câu của Trương Hồng, lại làm cho anh hiểu ra, đám người này không tôn kính với cô, lại là bởi vì anh!

Anh nắm lấy nắm đấm, lần đầu tiên sinh ra cảm giác hối hận, nếu như không có lời nói nhục nhã cô, sao đám người này lãnh đạm với cô được? Làm sao dám đối với cô như thế...

Hai ngày không ăn cơm, sốt cao hai ngày không ai chú ý tới cô... Mấy người này, đến cùng đã làm gì?

Tức giận dâng lên, lan tràn trên người anh, để cả phòng cũng lan tràn!

"Sao đột nhiên cảm thấy lạnh như vậy?" Có người mở miệng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, khi nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, nhất thời hoảng sợ, lắp ba lắp bắp hỏi mở miệng nói, "Tiên, tiên sinh?"  

Một câu, để đám người giúp việc còn lại cũng đều nhìn qua.

Trương Hồng giật nảy mình, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.

Tại sao Tiên sinh trở lại? Không phải nói ngày kia mới có thể trở về sao?

Cô ta mở to hai mắt nhìn.

Ở Thẩm gia năm năm, tự nhận có thể hiểu rõ tính Thẩm Lương Xuyên.

Trong năm năm này, bất kể tiên sinh gặp được chuyện gì, cho tới bây giờ đều không lộ vui buồn, thế nhưng giờ này phút này, rõ ràng trong con ngươi tiên sinh phóng ra lửa giận!

Thậm chí, đều bời vì phẫn nộ, mà giờ phút này anh giống như tu la đi ra khỏi địa ngục!

Rõ ràng ngũ quan anh tuấn như vậy, lại vẫn tản ra hàn ý thấu xương.

Trương Hồng nuốt ngụm nước miếng, nỗ lực mở miệng cười: "Tiên sinh, ngài trở về rồi sao?"

Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, đi từng bước một tới gần, chậm rãi mở miệng: "Phu nhân đâu?"

Phu nhân sao?

Nói như vậy, Thẩm tiên sinh tức giận như vậy, là bởi vì Kiều Luyến sao?

Nghĩ đến tiên sinh nhục nhã Kiều Luyến, Trương Hồng nhẹ nhàng thở ra: "Chúng tôi không biết."

Ánh mắt của cô ta đảo lòng vòng, nhếch miệng mở miệng nói: "Tiên sinh ngài không biết đâu, Kiều tiểu thư thật khó sống chung, một lúc muốn uống nước, một lúc lại bắt chúng tôi giặt thảm, uy phong trong nhà thật to, hiện tại thì tốt, rõ ràng ngã bệnh cũng không ở nhà nghỉ ngơi, chúng tôi lại không nhìn thấy, cũng không biết chạy đi đâu, quả thực là không có quy củ! Phụ nữ như vậy, trách không được vì tiền..."

Lời phía sau còn chưa nói hết, đã thấy một chân Thẩm Lương Xuyên đá tới: "Cô nói người nào không có quy củ?!"  

  Chương 72: Lửa giận của anh  

"Bịch!" Trương Hồng bị một chân đá trúng bụng, ngã lăn ra sàn nhà! Cô ta đau tới cảm giác ruột đều quấy lộn một chỗ, thân thể cong lại nằm trên mặt đất, cả người giống như là con tôm, đau đến cô ta không dậy nổi.

Thẩm Lương Xuyên tức giận động thủ, dọa đến mấy người giúp việc khác run lên một chút, đồng loạt lui lại một bước, hoảng sợ nhìn anh.

Tay nhìn Thẩm tiên sinh lạnh lùng, nhưng vẫn thừa khách khí với bọn họ, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Thẩm tiên sinh nổi giận như thế.

Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm Trương Hồng trên mặt đất, biết mình không nên động thủ, nhưng vừa nghe cô ta dùng ngữ khí miệt thị đó nói cô, trong nháy mắt anh giống như đã mất đi lý trí! Hắn đè lửa giận xuống, cầm điện thoại di động lên gọi cho cho Lý quản gia: "Thím Lý, thím lập tức quay lại một chuyến." Sau đó, anh lên lâu, tiến vào thư phòng.

Bốn người làm đợi trong phòng khách, bị dọa sợ, một cử động cũng không dám.

Sau hai mươi phút, thím Lý tới, vào cửa nhìn thấy tình huống trong phòng khách, có chút bị dọa, tìm người nâng Trương Hồng lên, lúc này mới mang theo mấy người lên lầu.

Trong thư phòng, Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, sắc mặt âm trầm gần như có thể đông lạnh thành băng! Trương Hồng khóc tới mắt đã đỏ lên, hai cánh tay đặt trên bụng mình, mở miệng nói: "Thẩm tiên sinh, mặc dù tôi là người giúp việc, thế nhưng tôi cũng không phải là nô lệ của người khác! Tôi đã lớn như vậy, còn chưa có bị người đánh qua! Hu hu hu..." Thím Lý lập tức trấn an cô ta: "Được rồi, vợ chồng sinh hoạt còn có va va chạm chạm, hôm nay là do tiên sinh bị chọc tức, như vậy đi, tôi thay tiên sinh bồi thường cho cô, cầm lương nghỉ ngơi, thuận tiện mua cho chút đồ dinh dưỡng cho cô, lúc nữa cho người đưa cô tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân." Thẩm Lương Xuyên là nhân vật công chúng, loại chuyện đánh giúp việc này nếu như truyền ra, sẽ trở thành scandal.  

Hiện tại thím Lý muốn dàn xếp ổn thỏa, trước ổn định Trương Hồng.

Nhưng dứt lời, Thẩm Lương Xuyên ngang ngược ngẩng đầu: "Thím Lý, báo cảnh sát!" Anh vừa mới tra xét camera giám sát, không nghĩ tới lúc anh không ở nhà, đám người này đối với Kiều Luyến như vậy! Anh nhất định phải cho những người này, thê thảm đau đớn! Thím Lý sững sờ, "Hả?" Bà có nghe lầm hay không? Theo lý thuyết, Trương Hồng bị đánh, nếu như báo cảnh sát, sẽ làm lớn chuyện hay sao? Nhưng ánh mắt Thẩm Lương Xuyên quét tới, nhất thời thím Lý giật nảy mình: "Được, nguyên nhân báo cảnh sát là?" Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Trương Hồng: "Trộm cắp." Trương Hồng nhất thời kêu to: "Tiên sinh, tôi trộm cái gì hả?" Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, quay màn hình vi tính.

Thím Lý liếc nhìn màn hình một chút, liền hiểu ý nghĩ của Thẩm Lương Xuyên, nhất thời cảm thán trong lòng một tiếng, thì ra tiên sinh đã sớm nghĩ xử lý như thế nào rồi! Sắc mặt của bà trầm xuống, quay đầu khiển trách Trương Hồng: "Các người làm người giúp việc, lạ giám ăn vụng tổ yến bào ngư chủ nhà, thậm chí còn có Nấm cục*! Mấy người biết những vật này giá trị bao nhiêu tiền không? Mười năm tiền lương các người, đều không đủ!" 

(*)Nấm cục: Không giống như những loại nấm khác, nấm không mọc trên mặt đất mà mọc sâu trong lòng đất, thường ký sinh trong lớp rễ cây sồi.


...

Nhà ẩm thực Pháp thế kỷ 18 Brillat-Savarin gọi nấm cục là "kim cương của nhà bếp".

Những vật này, đều là Thẩm Lương Xuyên không đụng tới, nhưng theo lý thuyết giúp việc trong nhà không có tư cách ăn, nhưng cho Kiều Luyến một phần, lại bị mấy người này chia nhau! Một câu thím Lý rơi xuống, sắc mặt bốn người hoàn toàn trắng bệch.

Cảnh sát đến, Thím Lý chắc chắn Trương Hồng trộm cắp, Trương Hồng bị bắt, dù có ồn ào Thẩm Lương Xuyên đánh người, nhưng lại không bỏ có nổi chứng cứ.  

  Chương 73: Giúp việc nhà Thẩm ảnh đế bị bắt!  

Lúc Kiều Luyến tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Hộ lý đứng trước giường của cô cười: "Cô đã tỉnh? Tỉnh thì ngồi dậy ăn chút thức ăn lỏng đi, cô làm phẫu thuật, một tuần này đều phải chú ý thức ăn." Kiều Luyến mờ mịt nhìn cô ta, hộ lý giải thích: "À, tôi là bạn trai cô tìm đến, trước mắt phụ trách chăm sóc cô.

Ha ha, bạn trai cô thật tốt với cô, tối hôm qua trông một buổi tối ở đây." Một câu, để Kiều Luyến kinh ngạc mở to hai mắt.

Bạn trai cô...

Nói Thẩm Lương Xuyên sao? Nói như vậy, y tá gọi điện thoại cho anh, anh vẫn chạy về sao? Cô lập tức nắm lấy nắm đám, nhưng chợt thở dài một chút.

Xem như trở về, thì thế nào? Cô mở miệng hỏi thăm: "Anh ấy ở đâu?" "Mua cháo cho cô rồi." Kiều Luyến gật đầu, lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô quay đầu nhìn sang, lúc nhìn thấy Tống Thành mang theo hộp cơm đi tới, ánh mắt cô sáng lên, nhìn ra sau lưng anh ta.

Tống Thành cười híp mắt mở miệng nói: "Tỉnh rồi sao? Vậy thì ăn chút cháo đi, bác sĩ nói hai ngày cô chưa ăn cơm, sao cô lại chà đạp thân thể của mình như vậy..." Phía sau của anh ta, lại trống không, không có ai.

Nhất thời Kiều Luyến cảm giác được một chút mất mát, cô gục đầu xuống, kỳ thật, cô đang chờ đợi cái gì? Xem như y tá gọi điện thoại cho anh, theo thân phận của anh, cũng không có khả năng xuất hiện ở nơi công cộng này.

Nhìn qua Tống Thành muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

"Cô sốt cao hai ngày, lại làm phẫu thuật, bác sĩ nói nhất tốt cố gắng tĩnh dưỡng mấy ngày, Thẩm tiên sinh nói vậy thì ở lại bệnh viện bảy ngày, chờ thân thể hoàn toàn khỏi rồi, thì xuất viện." Tống Thành nói liên miên lải nhải.

Kiều Luyến để cái muỗng xuống: "Không cần, cắt bỏ viêm ruột thừa chỉ là phẫu thuật nhỏ, tôi cũng hạ sốt, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày kia có thể đi làm." Cô đã lâu không có đi làm, đoán chừng tòa soạn muốn điên rồi.  

Nghĩ tới đây, Kiều Luyến bối rối, dự định nói cái gì, Tống Thành mở miệng cười: "Tôi đã gọi điện thoại cho tòa soạn cô rồi, cin nghỉ một tuần, cho nên cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi." Chuyện đã vậy, Kiều Luyến đành phải nghỉ ngơi.

Huống hồ nghỉ ngơi tốt, tài năng làm việc tốt hơn không phải sao? Tự an ủi mình, cô uống cháo, rồi nằm xuống ngủ.

Tống Thành đi ra khỏi phòng, gọi điện cho Thẩm Lương Xuyên: "Anh Thẩm, Kiều tiểu thư đã không có chuyện gì rồi.

Anh xem, lúc nào chúng ta về lại bên phía SH, Lý tổng vẫn còn, bây giờ không phải là lúc bốc đồng..." Thẩm Lương Xuyên trầm mặc một chút: "Cậu ở lại BJ tôi qua SH.

Tống Thành:...

Anh ta ở lại BJ làm gì? Chính là để mua cháo cho Kiều tiểu thư sao?! Thời gian Kiều Luyến nằm viện, có chút nhàm chán, liền nhờ Tống Thành mang điện thoại di động của cô tới.

Tống Thành lấy từ trong biệt thự ra, còn không khỏi ghét bỏ: "Cô dùng cái điện thoại rách nát này, sao anh Thẩm không tặng cô một cái mới!" Kiều Luyến không có trả lời.

Có điện thoại di động, thời gian nằm viện không khó nhịn, bắt đầu lướt weibo, nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.

Tổng biên đã qua tổng bộ báo cáo, tổng biên mới tới cũng đã đến tòa soạn báo.

"Tổng biên mới tới, bộ dạng cũng rất đẹp trai, nhưng chính là...

Không biết hình dung như thế nào." Tiểu Diệp ở trong điện thoại nói vậy: "Dù sao, cứ đến là biết thôi!" Kiều Luyến cười: "Chủ biên trở về rồi hả?" "Trở về rồi! Ai, không nói tới họ, không có ý nghĩa! Nói với chị tin tức lớn! Giúp việc nhà Thẩm ảnh đế bời vì trộm cắp bị bắt lại!"  

  Chương 74: Thông qua nhà mẹ chồng  

Giúp việc nhà Thẩm ảnh đế... Trộm cắp sao?

Kiều Luyến hơi sững sờ: "Thật hay giả?"

"Ha ha, đương nhiên là thật! Tin tức này em vừa mới theo! Em nghe nói Thẩm gia không có ý định từ bỏ, nhất định phải khiến cho họ ngồi tù, mấy ngày nữa tòa án phán quyết rồi."

Lòng Kiều Luyến, bỗng nhiên nhấc lên, không biết vì sao, bỗng nhiên hơi khẩn trương: " Người giúp việc tên là gì?"

"Tên Trương Hồng. Chẳng qua lúc em đi phỏng vấn, cái Trương Hồng này luôn mồm hô hào, nói là Thẩm ảnh đế đá cô ta một cái, cắt, saoThẩm ảnh đế có thể đánh cô ta, lời này ai mà tin!"

Cô tin!

Kiều Luyến vốn nắm ở trên giường bệnh gọi điện thoại với Tiểu Diệp, giờ phút này lại ngồi ngay ngắn, miệng vết thương bời vì cô động mạnh, có đau một chút.

Một tay cô đè chặt vết thương, lại mở to hai mắt nhìn.

Mất mắt mấy ngày nay trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Anh trừng phạt Trương Hồng!

Là bởi vì cô sao?

Hắn không chỉ có đá Trương Hồng một cái, còn đưa cô ta ra toà án.

Kiều Luyến chỉ cảm thấy, tâm mình đã chết thành bụi, không ngờ có dấu vết phục hồi.

Cô vội vàng ngăn chặn nội tâm xao động, không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, hỏi thăm Tiểu Diệp: "Cô có tin tức Thẩm ảnh đế không?"

"Có ạ, hiện tại Thẩm ảnh đế ở SH, mười giờ tối nay sẽ bay về BJ?

Hôm nay vừa vặn là lúc cô xuất viện.

Vốn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng bây giờ, lại lập tức mong đợi.

Mười hai giờ trưa, Kiều Luyến làm thủ tục xuất viện, Tống Thành đến đón cô về nhà.

Trở lại biệt thự, phát hiện mấy người giúp việc Trương Hồng, quả nhiên không thấy đâu.

Lý quản gia cười vui vẻ đi tới: "Phu nhân, cô trở về rồi."

Phu nhân sao?  

Kiều Luyến trợn tròn mắt nhìn, muốn thay lời bà, Lý quản gia lại xin lỗi cô: "... Tôi cũng không nghĩ tới Trương Hồng là loại người này, trong thời gian qua phu nhân đã chịu ủy khuất."

Kiều Luyến xua tay: "Tôi không sao, thật đó."

Nếu như không phải bị bệnh chìm vào hôn mê, hoàn toàn đứng không dậy nổi, sao cô có thể bị Trương Hồng khi dễ thảm như vậy?

Phải biết lúc tỉnh táo, cô chiếm thượng phong như thế!

Coi như Thẩm Lương Xuyên không thu thập cô ta, sau khi chính mình xuất viện, cũng muốn trừng trị cô ta.

Nói với Lý quản gia mấy câu, Kiều Luyến lên lầu nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nằm xuống, điện thoại di động chợt vang lên.

Nghe, liền truyền đến tiếng Hạ Diệp Hoa: "Tiểu Kiều!"

Kiều Luyến nghi hoặc: "Dì Hạ sao?"

"Đúng vậy, là ta! Sao mấy ngày này con biến mất không thấy? Ngày ngày ta đều ra công viên chờ con, đã đợi một tuần! Còn tưởng rằng con dọn nhà, cho nên mới gọi điện thoại cho con, không có quấy rầy đến con chứ?"

Kiều Luyến vội vàng mở miệng: "Không có. Dì Hạ, dì ở chỗ nào? Có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, liền là nhớ con rồi! Ta ở nhà! Chừng nào thì con rảnh? Tới nhà của ta chơi đi."

Kiều Luyến nhìn đồng hồ: "HIện tại con có rảnh."

Nằm viện mấy ngày nay, trừ ăn ra cũng là ngủ, cô cảm giác mình thật sự sắp mốc meo, dù sao ngày mai mới đi làm, xế chiều hôm nay còn có thể phóng túng.

"Thật tốt? Vậy con tới nhà ta đi! Ta ở nhà số 18!"

"Được."

Khu nhà này kiến trúc rất lớn, cho nên số 8 và số 18 cách rất xa.

Cô đi chừng 20 phút, lúc này mới đi đến nhà số 18.

Ấn chuông cửa, liền thấy Hạ Diệp Hoa tự mình đến mở cửa cho cô.

Đi theo Hạ Diệp Hoa vào trong căn hộ, cô liếc mắt liền thấy được trên bàn trà có bày tấm ảnh, phía trên lại là...

"Dì, vì sao phòng dì lại có ảnh của Thẩm Lương Xuyên?!"  

  Chương 75: Anh năm đó  

Kiều Luyến cầm tấm ảnh ra, thuận miệng hỏi Hạ Diệp Hoa một câu, tiếp đó nhìn tới sửng sốt.

Thẩm Lương Xuyên bên trong, còn có chút non nớt, ước chừng là dáng vẻ sáu, bảy năm trước.

Anh nhếch môi, nhìn qua liền biết không thích nói chuyện, mặc một chiếc áo lông màu trắng, vẻ mặt nghiêm mặt càng đẹp mắt. Chừng hai mươi tuổi, đang ở thời kỳ phản nghịch, tóc có chút dài, ôm một chiếc đàn ghi-ta, ánh mắt có chút lạnh, nhưng lại kiên nghị.

Bộ dáng này, để Kiều Luyến nghĩ đến thời điểm tám năm trước lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Khi đó, tình cảm lưu luyến sụp đổ, nguy cơ gia tộc, cha mẹ đều mất, đến em trai, vì trận hỏa hoạn kia mà bị xà nhà đập gãy chân.

Cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ, ngơ ngơ ngác ngác, không biết đi con đường nào.

Một ngày nào đó, cô ở trong phòng khách ngẩn người, tiện tay mở ti vi, ánh mắt nhìn TV, suy nghĩ đã sớm không biết chạy tới nơi nào.

Sau đó, cô nghe thấy trên TV truyền tới giọng nói: "Tôi không biết hát."

Giọng nói này, rất giống người nào đó trong trí nhớ, để cho cô lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm TV, liền thấy Thẩm Lương Xuyên.

Đó là một tiết mục tuyển chọn, anh mặc áo sơmi màu trắng, sạch sẽ tùy tiện đứng đó, gương mặt kia, lại thêm khí chất xuất chúng của anh, trở thành tiêu điểm toàn bộ sân khấu.

Những người khác dùng sức thủ đoạn, muốn chiếm được chú ý của người hướng dẫn, thế nhưng anh lại yên lặng.

Lời kia nói ra, người chủ trì liền nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao cậu lại tới tham gia tuyển chọn?"

Thẩm Lương Xuyên hỏi lại: "Đây là tuyển diễn viên, hay là tuyển ca sĩ?"

Người chủ trì nghẹn lời.

Người hướng dẫn hỏi lại: "Vậy cậu có năng khiếu gì? Biết diễn kịch không?"

Thẩm Lương Xuyên mấp máy môi, chợt ngước mắt: "Tôi sẽ không diễn."

Hiện trường sửng sốt.  

Anh lại bình tĩnh nhìn màn ảnh, ánh mắt kiên nghị giống như thông qua màn hình, trực tiếp đối mặt với Kiều Luyến.

Môi mỏng anh khẽ động, chậm chậm mở miệng: "Cái gì tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể học, không có người nào là sinh ra là cái gì cũng hiểu."

Ngữ khí anh kiên định, rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì, chính mình muốn làm gì.

Bộ dáng Thẩm Lương Xuyên như vậy, để Kiều Luyến giống như hiểu ra.

Đúng vậy.

Cái gì cô cũng không biết, không biết quét vệ sinh, không biết làm cơm, không chiếu cố em trai, thế nhưng cô có thể học.

Từ ngày đó, cuộc sống của cô phát sinh nhiều thay đổi.

Cô cũng bắt đầu lưu ý cái tiết mục tuyển chọn này.

Thẩm Lương Xuyên cùng với người được chọn còn lại, cùng nhau học tập, sau đó kỹ năng của anh, trong mỗi một trận đấu, đều bị người ta nhìn thấy tiến bộ cực lớn.

Thẳng đến sau cùng, lúc anh nhận được chức quán quân, người hướng dẫn còn nói: "Cậu ấy không phải người có kỹ thuật diễn tốt nhất, nhưng cậu ấy là người tiến bộ nhanh nhất. Tôi tin tưởng, về sau nhất định sẽ trở thành ngôi sao chói mắt nhất."

Sau đó, mỗi một bộ phim truyền hình hoặc là điện ảnh của anh, cô đều sẽ đi tìm, cô có thể nhìn thấy rõ ràng kỹ thuật diễn của anh càng cao, cho tới bây giờ, trở thành diễn viên diễn tuyệt nhất.

Kiều Luyến nhìn ảnh chụp này, giống như trở lại những năm xanh miết kia.

Cô trước kia hay xưa nay không có truy đuổi, về sau đối với Thẩm Lương Xuyên, cũng rất lý trí.

Thế nhưng cho tới bây giờ, cô mới phát hiện, mỗi một vai anh diễn, cô đều nhớ kỹ.

Thế nhưng cái ảnh chụp này... Thấy thế nào cũng không giống như là có được từ nghệ thuật?

Cô quay đầu, nghi hoặc nhìn Hạ Diệp Hoa: " Dì Hạ, sao dì lại có thể có ảnh sinh hoạt của Thẩm Lương Xuyên!"


  Chương 76: Nếu như chúng ta là mẹ chồng nàng dâu thì tốt!  

Hạ Diệp Hoa nghe nói như thế, nhìn về phía khung hình trong tay Kiều Luyến, không nhịn được nhíu mày: "Nhận ra à!"

Kiều Luyến gật đầu: "Đây là thời điểm anh ấy mới xuất đạo sao?"

"Đúng, chính là khi đó! Ái chà chà, không nghĩ tới tiểu Kiều hiểu rõ nó như vậy!"

Kiều Luyến trả lời: "Cái áo lông này, năm đó anh ấy đã mặc."

"Ha ha ha! Xem ra con thật đúng là quan tâm Thẩm Lương Xuyên!" Hạ Diệp Hoa đi tới, dắt Kiều Luyến ngồi xuống, lấy hình lại, trong ánh mắt hiện lên một vòng giảo hoạt.

Nếu như ngày nào đó, mời tiểu Kiều tới nhà làm khách, đến lúc đó thấy được Thẩm Lương Xuyên, khẳng định tiểu Kiều chấn kinh!

Suy nghĩ dáng vẻ đó của tiểu Kiều, bà lập tức cười híp mắt mở miệng: "Ta cũng là fan của nó! Nhìn nó trưởng thành!"

Lời này rơi xuống, liền đặt hình của anh sang bên cạnh, sau đó cầm máy tính bảng lên: " Tiểu Kiều, con mau giúp ta nhìn xem, cửa này qua làm sao?"

Cố gắng dời đề tài đi, sau đó chưa kể tới chuyện của Thẩm Lương Xuyên.

Đến lúc ăn cơm, Hạ Diệp Hoa bỏ đồ ăn đã nguội vào lò vi sóng cho nóng lên, không nhịn được tức giận mở miệng: "Đều nói cưới nàng dâu quên mẹ! Con không biết, bên nhà kia thiếu người, liền mang người giúp việc chỗ ta đi. Đây nhất định là con dâu chống đối với ta, muốn cho ta hiểu, địa vị cô ta trong lòng con ta!"

Kiều Luyến tức giận: "Sao có thể như vậy? Vẫn luôn thấy mẹ chồng bắt bẻ con dâu, cho tới bây giờ chưa thấy qua con dâu bắt bẻ mẹ chồng!"

Hạ Diệp Hoa kéo tay Kiều Luyến lại, "Đúng đấy, nếu như nàng dâu con ta, có một nửa hiểu chuyện của con thì tốt!"

Kiều Luyến cũng không nhịn được cảm thán: "Nếu như mẹ chồng con có một nửa như dì thì tốt!"

Hạ Diệp Hoa giật nảy mình: "Con có mẹ chồng rồi hả?"

Kiều Luyến gật đầu: "Mẹ chồng con không thích con, qua nhà chúng con, con đều phải ở bên ngoài đợi bà ấy đi mới được trở về."

Hạ Diệp Hoa bừng tỉnh hiểu ra: "À, lần trước con ở bên ngoài tránh mưa, chính là vì tránh bà ấy sao?"

Kiều Luyến gật đầu.

Hạ Diệp Hoa giận dữ mở miệng: "Quá phận quá rồi! Ta đã lớn như vậy còn chưa thấy qua mẹ chồng như thế!"  

Kiều Luyến gật mạnh đầu, biểu thị đồng ý: "Nếu như bà ấy không là trưởng bối của con, nhất định con phải..."

"Muốn làm gì?"

Suy nghĩ một chút, Kiều Luyến căm hận mở miệng: "Vẽ vòng tròn nguyền rủa bà ấy!"

"Tiểu Kiều, nếu như chúng ta là mẹ chồng nàng dâu thì tốt, làm gì có nhiều mâu thuẫn như vậy!"

Một buổi tối, vây quanh quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chủ và khách đều vui vẻ.

——

Mười giờ tối, Kiều Luyến về đến nhà.

Trong biệt thự đều trở nên ngay ngắn rõ ràng, thế nhưng cuối cùng không có nam chủ, trống rỗng, lộ ra không có sức sống.

Lý quản gia đi tới: "Phu nhân về nhà thì tốt, vậy tôi đi trước, quá ngủ với phu nhân, bên phía bà ấy không có ai. Tôi để lại đây hai người được chứ?"

Thái độ cung kính.

Kiều Luyến gật đầu.

Sau khi Lý quản gia rời đi, cô lên lầu tiến vào phòng ngủ chính, sau khi rửa mặt sạch sẽ, nằm ở trên giường, thỉnh thoảng luôn luôn nhìn xem điện thoại di động.

Thẩm Lương Xuyên bay chuyến mười giờ tối, mười hai giờ mới có thể từ sân bay BJ về nhà, ít nhất cũng phải một giờ.

Hai người từ ngày đó, còn chưa từng gặp mặt, chờ đến khi anh về nhà, cô phải đối mặt với anh thế nào?

Xoắn xuýt do dự, mí mắt của cô chậm rãi khép lại.

Trời vừa rạng sáng, bên ngoài biệt thự, một chiếc xe màu đen lái qua.

Cửa sổ xe hạ xuống, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, nhìn về phía lầu hai biệt thự.  

  Chương 77: Anh trở về rồi sao?  

Thẩm Lương Xuyên lẳng lặng ngồi ở trong xe, nhìn lầu hai.

Đèn đã tắt, điều này nói rõ, cô đã ngủ rồi sao?

Nửa ngày, anh mở miệng: "Qua số 18."

Tống Thành nghi hoặc: "Anh Thẩm, hôm nay Kiều tiểu thư xuất viện, anh không đi xem một chút sao?"

Thẩm Lương Xuyên nhìn anh ta một cái, anh ta nhất thời ngậm miệng lại, khởi động xe, đi về nhà 18.

Chỉ là vừa đi vừa nói liên miên lải nhải: "Đã qua số 18, vì sao không tiến vào, bây giờ đi qua thật là phiền phức, không phải anh định đén xem Kiều tiểu thư một chút sao?"...

Lúc Kiều Luyến thấy bên ngoài vang lên tiếng xe, đã tỉnh lại.

Cô lặng lẽ tiến đến ban công.

Đáng tiếc, đèn đường quá tối, cô không thấy rõ biển số xe, chỉ thấy một chiếc xe đi qua biệt thự, sau đó biến mất ở phía trước góc rẽ, cô thất vọng thở dài.

Trở lại tiếp tục nằm xuống, thế như sao cũng không thể ngủ được.

Thẩm Lương Xuyên trở về rồi sao?

Cô vỗ vỗ đầu mình, cảm thấy bộ dáng bây như là một thâm khuê oán phụ.

Rõ ràng ngày đó anh khiến cô phát cáu, nhưng bây giờ, sao giống như cô làm sai chuyện gì?

Kiều Luyến che kín chăn mền, quyết định ngủ ngon.

Ngày thứ hai tỉnh lại, toàn bộ biệt thự vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Trong phòng vẫn như cũ, không có chút dấu hiệu Thẩm Lương Xuyên trở lại.

Cô rửa mặt thay quần áo, xuống lầu, lúc ăn sáng, thuận miệng hỏi người giúp việc: "Tiên sinh không nói bao giờ trở về sao?"  

Người giúp việc lập tức cười đáp lại: "Hôm qua đã trở lại, đi qua chỗ phu nhân."

Động tác Kiều Luyến ăn cơm có chút dừng lại, thần sắc cô đơn, đột nhiên cảm giác được, đồ ăn trong miệng cũng mất đi mùi vị.

Ăn xong bữa sáng, cô đứng lên, xách túi của mình đi ra ngoài.

Tiến vào tòa soạn, Tiểu Diệp hưng phấn xông tới chào hỏi cô: "Kiều Luyến, cuối cùng chị về rồi! Thế nào? Dạ dày khỏi chưa?"

Kiều Luyến ngửa đầu, vỗ bụng của mình một cái: "Đương nhiên là rồi, hiện tại là thân thể rất khỏe!"

Tiểu Diệp còn muốn nói điều gì, Tô Mỹ Mỹ đã đi tới, trong ánh mắt lóe ra hận ý: "Kiều Luyến, chủ biên gọi cô qua!"

Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại.

Tiểu Diệp nhỏ giọng mở miệng: "Chủ biên trở về, liền gọi điện thoại cho cô ta trở về rồi."

Sau đó, nhìn bóng lưng Tô Mỹ Mỹ, nhỏ giọng mở miệng: "Còn có, nói với chị, hôm qua có người nhìn thấy, Tô Mỹ Mỹ cùng nhau ăn cơm với tổng biên, hai người tay kéo tay, nhìn rất thân mật."

Thần kinh Kiều Luyến lập tức căng thẳng.

Nếu như tổng biên có ý với Tô Mỹ Mỹ, như vậy cô ở tòa soạn rất nguy hiểm rồi!

Cô đi tới phòng chủ biên, không nghĩ tới đẩy cửa phòng ra, liền thấy còn một người đàn ông xa lạ trong văn phòng.

Anh ta ước chừng ba mươi mấy tuổi, trên cằm có nốt ruồi lớn, ánh mắt nhìn người mang theo kỹ càng, để cho người ta cảm thấy mình như thịt lớn bị bán, mặc người chọn lựa.

Nhìn thấy Kiều Luyến, anh ta cười rộ lên: "Đây chính là tướng tài đắc lực của tòa soạn ta sao?"

Chủ biên cười: "Đúng, Kiều Luyến, tôi giới thiệu cho cô, đây là tổng biên mới của chúng ta, Lưu Chí Hưng."

Kiều Luyến tươi cười tiến lên, liền nghe thấy anh ta mở miệng: " Kiều Luyến đúng không? Tôi nghe nói cô đang điều tra Thẩm phu nhân là ai? Nói với cô, trước đem mọi việc trong tay xuống, đi thăm dò, nhất định phải tra được Thẩm phu nhân là ai! Đây chính là tin tức lớn trước mắt trong làng giải trí! Hiện tại đi ngay! Lập tức, lập tức!"

Kiều Luyến:...!!  

  Chương 78: Theo dõi Thẩm Lương Xuyên!  

Thời gian ăn trưa, trên đường phố BJ, xe tới xe đi.

Một chiếc Minivan màu đen chạy trên đường, Thẩm Lương Xuyên ngồi ở phía sau nhìn kịch bản, chợt nghe Tống Thành nghi ngờ lên tiếng: "Ê, mấy người phát hiện không? Chiếc xe Volkswagen màu xám bạc đằng sau, có phải luôn luôn đi theo chúng ta hay không? Đây là gặp được phải chó sắn sao?"

Thẩm Lương Xuyên không nói chuyện.

Trợ lý lập tức hỏi thăm: "Vậy bây giờ chúng ta làm sao? Vứt bỏ bọn họ, hay là cứ như vậy?"

Tống Thành cười: "Hôm nay chúng ta đi thử quần áo đặt sẵn, không phải đi làm gì việc không thể lộ ra ngoài, được rồi, để tài xế thử một chút, có thể vứt bỏ thì vứt bỏ, không thể thì tùy bọn họ."

"Được!" Tài xế mở miệng, giẫm chân ga.

Bên trong chiếc xe Volkswagen màu xám bạc.

Tiểu Diệp ngồi ở cạnh ghế tài xế, nhìn chằm chằm phía trước: " Chị Kiều, nhanh! Bọn họ tăng tốc! Chúng ta theo sát mau!"

Kiều Luyến đánh tay lái, khuôn mặt đau khổ.

Vốn nói để cô đi đào tin tức còn chưa tính, cô định vụng trộm lười biếng bên ngoài, nghĩ biện pháp là được rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác, bỗng nhiên tổng biên nói cái tin tức này rất khó đào, tìm Tiểu Diệp hợp tác với cô.

Lần này tốt rồi!

Nhất định phải đao thật thương thật.

Thế nhưng mẹ nó, cô đào đâu ra Thẩm phu nhân?

Giờ phút này, thấy đối phương đột nhiên tăng nhanh tốc độ, con ngươi đen láy của cô xoay chuyển, cố ý lái xe lệch sang một bên, nhanh chóng, chiếc Minivan phía trước đã không thấy tăm hơi.

Tiểu Diệp gấp đến độ kêu to: "A a a! Làm sao lại mất dấu rồi?"

Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục lái xe đi lên phía trước, tùy tiện rẽ vào một giao lộ, "Được rồi, bảo vệ và tài xế của Thẩm ảnh đế đều là người cảnh giác, chúng ta theo hai giờ, khẳng định bọn họ phát hiện chúng ta! Người ta muốn vứt bỏ chúng ta, còn không phải chuyện nhỏ sao?"

Cô đang định nói ai về nhà nấy, mệ nó, bỗng nhiên nghe được tiếng của Tiểu Diệp: "Chị Kiều! Ha ha, chị cũng thật là lợi hại! Mau nhìn, chúng ta đuổi kịp!"

Kiều Luyến nhìn về phía trước, liền phát hiện xe Minivan của Thẩm Lương Xuyên ở ngay phía trước.  

Tiểu Diệp hưng phấn: "Làm sao chị biết bọn họ rẽ vào đây? Thật là quá thần kỳ!"

Kiều Luyến:...!! Có trời mới biết cô tùy tiện rẽ một cái, lại vừa vặn đi theo bọn họ?

Bên trong xe Minivan phía trước, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy chiếc xe phía sau, mở miệng nói: "Mẹ nó, đường nhỏ vắng vẻ như thế cũng biết, tài xế lái xe đằng sau này rất lợi hại."

Lòng háo thắng nổi lên, anh ta cười nói với Tống Thành: "Anh Thẩm, tôi có thể đùa với bọn họ một chút không?"

Thẩm Lương Xuyên khẽ mở miệng: "Tùy."

Tài xế hạ tốc độ chậm lại.

Tiểu Diệp trong xe đằng sau lập tức khẩn trương: "Bọn họ chậm lại, là muốn làm gì? Phát hiện chúng ta sao? Chị Kiều, làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ?

Kiều Luyến cố gắng trấn định: "Chúng ta giả vờ không biết, đi qua là được rồi. Không phải trước kia toàn xử lý như thế sao?"

"Đúng đúng, lái qua!"

Kiều Luyến nghiêm túc lái xe, lái qua bên cạnh chiếc Minivan.

Lần này, cũng không thể tiếp tục theo dõi?

Cũng có lý do thuyết phục Tiểu Diệp.

Kiều Luyến vừa nghĩ tới đây, cũng cảm giác thân xe chấn động mạnh!

Cô nhất thời giật nảy mình, nhìn qua kính chiếu hậu, liền thấy chiếc xe Minivan đuổi theo xe cô, đâm vào xe cô!

Hai chiếc xe dừng lại ven đường, Tống Thành xuống xe, cười hì hì đi tới.

Anh ta tỏ ra tuấn tú đứng bên cạnh xe, gõ gõ cửa sổ xe: "Ngại quá, đâm vào đuôi, tất cả trách nhiệm của chúng tôi ~ "

Kiều Luyến:...!  

  Chương 79: Theo đuổi không bỏ  

Tiểu Diệp khẩn trương không thôi: "Kiều, chị Kiều, lần này chúng ta xong đời!"

Xong đời?

Kiều Luyến cũng muốn nói tục rồi.

Kiên quyết không thể bị phát hiện là mình theo dõi bọn họ!

Hạ quyết tâm, Kiều Luyến cũng không dám mở cửa sổ xe, giảm thấp tiếng nói: "Không có chuyện gì!"

Tống Thành ngây ngẩn cả người, chính mình đã tự mình đến gõ cửa sổ xe, rốt cuộc người này đến có hiểu quy củ hay không?

Cô ta cho là mình thật dự đến đòi luận vấn đề tông vào đuôi xe sao?

Tống Thành nhíu mày, đang định nói chuyện, liền phát hiện xe lập tức xông ra ngoài, nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

Tống Thành:...

Trở lại trên xe, Tống Thành sờ lên mũi: "Hiện tại chó săn nhát gan như vậy, làm sao bắt tin tức lớn!"

Lời này rơi xuống, liền nịnh nọt cười với Thẩm Lương Xuyên: "Anh Thẩm, sao mà giống Kiều tiểu thư."

Nghe nói như thế, Thẩm Lương Xuyên khẽ ngước mắt.

Ba chữ Kiều tiểu thư này, thành công để anh chuyển lực chú ý từ kịch bản sang.

Tống Thành nói liên miên lải nhải ở bên tai: "Nếu như Kiều tiểu thư ở chỗ này, khẳng định sẽ mắng to, để cho tôi bồi thường xe cho cô ấy. Tôi lại chưa thấy qua cô gái nào, hung hãn như cô ấy vậy, sinh bệnh làm phẫu thuật, ngày thứ hai đã sinh long hoạt hổ muốn đi làm..."

Nếu như là bình thường khẳng định Thẩm Lương Xuyên sẽ cảm thấy anh ta có chút ồn ào, nhưng hôm nay, anh lại giữ vững trầm mặc.

Mấy người vốn đang nói chuyện, tài xế đột nhiên phát ra tiếng a: "Chiếc xe màu xám kia lại ở ngay phía trước chúng ta, Ôi cha! Sao cô ta biết chúng ta muốn rẽ hướng này?"

Tống Thành nghe xong lời này, vội vàng nhìn sang, tiếp đó mắng to: "Trứng thối! Khẳng định tin tức hôm nay qua cửa hàng bị tiết lộ! Cái này là chó săn nhà ai, mạnh như vậy?"

Phía trước, bên trong Volkswagen.  

Tiểu Diệp trợn to mắt nhìn hậu phương: "Chị Kiều, sao bọn họ đuổi theo tới? Còn không buông tha chúng ta sao? Rõ ràng chúng ta còn chưa đào được tin mới! Chị nhìn xem, bọn họ cách chúng ta chỉ chỉ còn vài mét!"

Kiều Luyến cũng điên rồi, chẳng lẽ Thẩm Lương Xuyên nhỏ mọn như vậy?

Không được, không thể bị đuổi tới.

Đi đến đèn xanh đèn đỏ phía trước, cô rẽ phải, xe phía sau cũng rẽ phải.

Càng đi về phía trước, cô rẽ trái, xe phía sau lại rẽ trái.

Tiểu Diệp càng sợ hơn: "Kiều, chị Kiều... Chẳng lẽ bọn họ muốn giết người diệt khẩu?"

Kiều Luyến thật hận không thể che miệng Tiểu Diệp, trên một con đường thông thoáng khác, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, liên tục vượt qua bốn năm chiếc xe, lúc này mới hết bỏ chiếc Minivan!

Tiểu Diệp hưng phấn kéo cánh tay cô: "Chị Kiều, chị thật mạnh mẽ!"

Kiều Luyến cũng nhẹ nhàng thở ra, đắc ý hết cằm: "Tất nhiên!"

Tiểu Diệp tiếc hận: "Chẳng qua hôm nay không thể theo dõi Thẩm ảnh đế rồi!"

"Không sao, khẳng định về sau còn có cơ hội." Kiều Luyến thuận miệng an ủi một câu.

Tiểu Diệp liền lập tức hưng phấn lên: "Chị Kiều, nhìn thấy cửa hàng phía trước không? Nói cho chị biết, tất cả bên trong đều là hàng hiệu, các minh tinh đều mua quần áo ở trong. Em biết bên cạnh cửa hàng này có cửa hàng nhỏ, có đồ cay, chúng ta quá ăn đi!"

Kiều Luyến cũng đói bụng: "Cô mời khách?"

"Được."

Kiều Luyến tìm ven đường, dừng xe lại, sau đó xuống xe với Tiểu Diệp, đang định đi, lại phát hiện thân thể Tiểu Diệp lập tức cứng đờ.

Kiều Luyến hỏi thăm: "Sao vậy?"

Tiểu Diệp sắp khóc: "Kiều, kiều tỷ... Sao bọn họ đuổi tới rồi vậy?"

Theo tầm mắt của cô, quay đầu nhìn lại, liền thấy chiếc Minivan của Thẩm Lương Xuyên dừng lại cách đó không xa!  

  Chương 80: Ngõ hẹp gặp nhau  

Kiều Luyến níu cánh tay Tiểu Diệp lại, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, xông vào cửa hàng cấp cao bên cạnh!

Trái tim của cô nhảy loạn thình thịch, lấy tay ấn lên, sau đó không nhịn được cầu nguyện, vừa rồi tốc độ phản ứng của cô nhanh như vậy, đám người kia... Hẳn là không thấy được cô đâu?

Bên trong chiếc Minivan cách đó không xa, Tống Thành mở miệng thành chữ o, làm sao cũng không cách nào tin tưởng mình nhìn thấy gì.

Hóa ra bên trong chiếc Volkswagen màu xám bạc kiaa, lại là Kiều tiểu thư sao?

"Trách không được bọn họ lợi hại như vậy!" Tống Thành cảm thán mở miệng: "Kiều tiểu thư đúng là chó săn kiệt xuất trong giới!"

Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên vẫn luôn đạm mạc, khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia, cuối cùng cũng dao động.

Anh nhìn bộ dạng cô linh hoạt, nhanh chóng lách vào trong cửa hàng, đột nhiên cảm giác được, chuyến đi thử đồ bị cưỡng ép này, không có nhàm chán như vậy.

----

Kiều Luyến dắt tay Tiểu Diệp xông vào cửa hàng, Tiểu Diệp vỗ lồng ngực của mình cảm thán: "Trách không được nhiều người như vậy, đều rất sợ hãi đào tin tức của Thẩm ảnh đế. Em cảm giác chiếc Minivan của anh ấy, càng có khí thế hơn người khác."

Kiều Luyến:..."Chút nữa chúng ta chạy ra cửa sau, mở xe rời đi."

Tiểu Diệp lại kéo cô lại: "Chị Kiều, hôm nay thật vất vả mới có được thời gian, chúng ta đi dạo một vòng cửa hàng đi?"

Kiều Luyến trầm tư.

Ở chỗ này hao mòn một chút thời gian, khẳng định đám Thẩm Lương Xuyên đã đi xa.

Cô gật đầu đồng ý.

Hai người tùy tiện đi dạo trong khu mua sắm lớn.

Ở các cửa hàng bình thường đều luôn náo nhiệt, nhưng chỗ này đều không thấy.

Chỉ có thể nhìn thấy mấy khách hàng ăn mặc như quý phu nhân,tùy ý đi lại ở bên trong.

Người bán hàng nho nhã lễ độ, để cho người ta vui vẻ.  

Chỗ cửa hàng, còn có bảo vệ.

Kiều Luyến có chút hoảng hốt.

Loại cửa hàng này, lúc cha mẹ còn sống, cô đã đi dạo hoàn toàn không chút nương tay.

Mà bây giờ, một năm tiền lương của cô, cũng không biết có thể mua được một bộ đồ hay không.

Kiều Luyến hít sâu một hơi, cảm thấy đi dạo đã lâu, đang định đề nghị rời đi, lại chợt nghe được phía trước truyền đến tiếng của Tống Thành: "Anh Thẩm, ngay ở phía trước rồi!"

Thân thể cô cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đeo kính đen khẩu trang, được một đám người bao vây, đi về phía cô!

Kiều Luyến lập tức gấp gáp, quay đầu nhìn quanh bốn phía, rồi dắt Tiểu Diệp lập tức chạy vào cửa hàng bên cạnh!

Tiểu Diệp kinh ngạc: "Chị Kiều, khẳng định bọn họ không nhận ra chúng ta~ hai chúng ta không cần khẩn trương như vậy ~ "

Nhưng vừa nói, Kiều Luyến liền thấy đám người phía trước, lại đi thẳng về phía cửa hàng chỗ cô.

Bộ dạng này, khẳng định bọn họ sẽ đối đầu.

Kiều Luyến nhìn bốn phía, đều không có tìm được chỗ né tránh, cấp nhãn, tiện tay chỉ một bộ quần áo: "Tôi có thể thử bộ đồ này không?"

Người bán hàng hơi sững sờ: "Tiểu thư, cô khẳng định muốn thử bộ đồ này sao?"

Một tay Kiều Luyến chỉ vào quần áo, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Lương Xuyên trong đám người, anh giống như đã nhận ra cái gì, khẽ nầng kính đen lên, nhìn về bên này.

Kiều Luyến gấp gáp: "Đúng! Chính là cái này! Tôi muốn thử!"

Người bán hàng nghi ngờ, vẫn cung kính mở miệng: "Có thể, tiểu thư, Cô đi theo tôi qua phòng thử đồ."

Kiều Luyến cầm quần áo tiến vào phòng thử đồ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng là khi thấy bộ đồ trong tay, cả người đều muốn nhảy dựng lên rồi!

Bời vì, đó là một bộ đồ tình - thú!  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro