125.
CHƯƠNG 125
EDITOR: LAN
BETA: JANIE
Sau khi dạo hết Thành phố Phim Mặc San, Lục Dĩ Quyến và Dung Đình lại ở lại Thành phố Phim Hồ Xuyên hai ngày, cẩn thận quan sát khắp nơi. Nhưng ngay cả trong dịp Tết, Hồ Xuyên vẫn vô cùng đông nghịt người, thậm chí còn có không ít đoàn phim chưa ngừng quay, khiến cho Thành phố Phim Mặc San càng trở nên vắng lặng và tĩnh mịch. Vì vậy, cuối cùng Lục Dĩ Quyến chọn Thành phố Phim Mặc San. Ngay trong ngày hôm sau, khi trở về Bắc Kinh, cậu liên hệ ngay với đội ngũ thiết kế bối cảnh, làm thêm giờ để vẽ ra bản phác thảo, rồi bắt đầu triển khai công việc xây dựng.
Lại thêm một khoản tiền khác phải bỏ ra, Lục Dĩ Quyến âm thầm sửa lại mức thù lao đạo diễn của mình thành 300 vạn.
Dung Đình ngồi bên cạnh, không nhịn được cười, "Cần gì phải như vậy... Phim này tiếp phim kia mà thù lao được trả vẫn càng ngày càng ít."
Nói xong, hắn ôm Lục Dĩ Quyến từ phía sau, duỗi thẳng tay gõ gõ lên laptop của Lục Dĩ Quyến, "Vượt quá ngân sách cũng không sao, miễn là lợi nhuận sau khi sản xuất có thể thu lại được, tiền đầu tư thêm chút cũng không vấn đề, dù sao thì đây là tiền của riêng của em, không cần phải quan tâm quá đến sổ sách đẹp đẽ... Vì vậy, chúng ta có thể nợ chút."
"Nợ ư?" Lục Dĩ Quyến nghiêng đầu, đôi môi vừa chạm qua bên tai Dung Đình, hai người không khỏi cười với nhau, Lục Dĩ Quyến thẳng thắn hôn lên môi Dung Đình, "Tập trung vào công việc đi."
Lúc này họ đang ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, chân dài của Dung Đình vắt qua hai bên người Lục Dĩ Quyến, hắn không nhịn được siết chặt hơn, như thể đang gợi ý điều gì đó với Lục Dĩ Quyến, "Anh đây đang thực sự chăm chỉ làm việc đấy..."
Lục Dĩ Quyến cười lớn, "Đừng nghịch nữa, nhanh lên nói đi, ý anh bảo nợ là sao?"
Dung Đình có vẻ hơi chán nản nhìn Lục Dĩ Quyến, "Em còn không hiểu à... Thù lao đạo diễn của em một triệu, cùng với cát-xê của anh cũng một triệu, chúng ta có thể tạm thời trì hoãn không thanh toán."
"A!! Đúng rồi, chà, anh Dung, anh quá thông minh... Không trả cát-xê cho anh, chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền đấy!!!"
Dường như có chút chịu hết nổi với sự ngốc nghếch của người yêu, Dung Đình cũng không còn tâm trạng tiếp tục làm Liễu Hạ Huệ nữa, hắn không báo trước mà bế ngang Lục Dĩ Quyến lên, tiện tay đặt lên chiếc ghế sofa phía sau hai người, "Ừm, không trả tiền, vậy thì trả bằng thân thể đi... Một đêm một nghìn tệ, giá thị trường, cũng không thiệt cho em đâu."
"Phụt!" Lục Dĩ Quyến nhấc chân nhẹ nhàng đá vào bụng dưới của Dung Đình, "Cút đi, hiểu biết thị trường như vậy, chắc chắn có vấn đề."
Dung Đình không né tránh, ôm lấy hai chân của Lục Dĩ Quyến kẹp vào bên mình, sau đó thuận lý thành chương cởi bỏ thắt lưng của cậu, "Không sao, nếu trong lòng em không cân bằng, anh cũng có thể bán cho em với giá tương tự..."
"Không được, anh không đáng giá cao như vậy, dù sao em cũng là ảnh đế quốc tế, anh nhiều nhất là 500 một đêm."
Dung Đình nghiêm mặt lột sạch quần của Lục Dĩ Quyến, "Vịt quay Bắc Kinh một con còn 499, anh đẹp trai như vậy mà em chỉ cho 500?"
Lục Dĩ Quyến suýt chút nữa đã cười mềm ra, cậu chỉ có thể tự ngồi dậy, ôm chặt Dung Đình và hôn sâu, "Đừng chỉ nói suông được không..."
Khóe môi Dung Đình cũng từ từ nhếch lên, không nói thêm gì, lặng lẽ đáp lại hành động của Lục Dĩ Quyến.
Lần hiếm hoi, Dung Đình cảm thấy, ngay cả khi không có công việc, chỉ ở nhà nghỉ ngơi, cũng là một điều vô cùng vui vẻ.
-
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Quyến nắm toàn bộ tiến độ của cả ekip quay phim, nhưng với sự trợ giúp của "tay chơi lâu năm" Dung Đình, cuối cùng cậu vẫn đã thành công khi bắt đầu quay vào tháng Ba.
Do có nhiều diễn viên phụ, để tiết kiệm thời gian và ngân sách, dù sao lần này Lục Dĩ Quyến cũng không thể quay theo cách kể chuyện tuyến tính, điều này vô hình trung lại càng thử thách kỹ năng diễn xuất của Dung Đình. Hắn không chỉ phải nắm bắt được cảm xúc và tâm trạng của nhân vật ở từng giai đoạn, mà quan trọng hơn là hắn còn phải luôn "đọc được" cảm xúc mà mình mô phỏng ra.
Nguyên cả một tuần trước khi bắt đầu quay thì họ vẫn còn "ôm ấp ngọt ngào" như keo sơn. Nhưng khi đến Mặc San, Lục Dĩ Quyến và Dung Đình đều nhanh chóng chìm đắm vào công việc.
Do ekip quay phim đông đảo, Dung Đình và Lục Dĩ Quyến tất nhiên ở hai phòng riêng. Nhưng hai phòng cạnh nhau nên việc lui tới cũng khá thuận tiện.
Ban đầu Tiểu Hách vẫn tưởng rằng họ sẽ "bày trò bên ngoài, giấu kín bên trong", đặt hành lý ở hai phòng nhưng đến tối vẫn sẽ cùng ở một phòng. Nhưng không ngờ, mỗi sáng lúc 5 giờ, Dung Đình lại thản nhiên bước ra từ phòng mình, đội mũ kính mát đi chạy bộ.
Còn Lục Dĩ Quyến thì tự mình ngủ đến 10 giờ sáng, dậy kiểm tra phim trường, sau đó họp và liên lạc với các bộ phận trong ekip.
Hai người như hoàn toàn không quen biết nhau, mỗi người bận rộn với việc của mình, chỉ có buổi tối họ mới cùng ăn tối ở khách sạn - Lục Dĩ Quyến ăn bít tết, sốt gà, vịt quay, còn Dung Đình ăn rau luộc với một ít muối tiêu.
Nếu không phải trong ngày khởi hành họ còn trò chuyện vui vẻ trên máy bay, Tiểu Hách đã cho rằng họ lại bắt đầu cãi nhau.
Cho đến ngày thực sự bắt đầu quay, trước khi ra phim trường, Lục Dĩ Quyến cuối cùng cũng nhận ra biểu cảm lạ lùng trên mặt Tiểu Hách, cậu ta như muốn nói nhưng lại do dự, lởn vởn trước xe riêng của Lục Dĩ Quyến suốt nửa ngày mà không đi.
Lục Dĩ Quyến nhướn mày, nhận ra Dung Đình không có ở xung quanh, liền tinh tường hỏi: "...Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Tiểu Hách do dự, "Đạo diễn Lục, anh và anh Dung không có gì chứ?"
"Không sao cả?" Lục Dĩ Quyến tỏ vẻ bình thản, "Anh ấy nói gì với cậu?"
"Không, không phải... Tôi thấy mấy ngày nay hai người ít nói chuyện với nhau, không phải lại cãi nhau chứ?"
Lục Dĩ Quyến nhịn không được cười, "Không, không cãi nhau đâu. Bây giờ sắp quay phim rồi, anh Dung phải tìm cảm xúc cho nhân vật, nếu tôi ở bên cạnh thì nhiều khi sẽ ảnh hưởng, hơn nữa đây là lần đầu tôi làm đạo diễn cho anh ấy, tính cách của tôi trên phim trường cũng không được tốt lắm, nên muốn giữ một khoảng cách nhất định trong công việc, để không ảnh hưởng tới quan hệ riêng tư của chúng tôi... Cậu yên tâm, tôi đã nói chuyện này với anh Dung rồi, anh ấy hiểu."
Giống như một mối tình văn phòng, công việc bận rộn và mệt mỏi sẽ khiến mỗi chuyện vụn vặt trở nên phóng đại vô hạn, trở thành mâu thuẫn gây lo lắng. Tuy nhiên, dù có thân mật đến đâu, thì mâu thuẫn ngày qua ngày cũng sẽ dần phai nhạt.
Đây không phải lần duy nhất Lục Dĩ Quyến và Dung Đình hợp tác, khi họ đã muốn xây dựng mối quan hệ tương tự như hôn nhân, thì phải biết xử lý tốt các vấn đề trong công việc.
Mối quan hệ tình yêu lâu dài và ổn định không thể tránh khỏi sự thẳng thắn và giao tiếp.
Dung Đình và Lục Dĩ Quyến vẫn đang học hỏi trong tình yêu, lần thử nghiệm này có vẻ rất thành công.
Nhận được câu trả lời từ Lục Dĩ Quyến, Tiểu Hách cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy về phía xe của Dung Đình để phục vụ ông chủ học thoại.
Lục Dĩ Quyến nhìn theo hướng Tiểu Hách chạy đi, Dung Đình vừa lúc đó từ sảnh khách sạn bước ra, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm hình vuông, vẻ điềm đạm của hắn luôn là tâm điểm của mọi người. Lục Dĩ Quyến không nhịn được mà cười, cậu biết, người cậu yêu chính là người tốt nhất trên thế giới.
-
Ninh Tụng, ngôi sao đang lên như diều gặp gió trong giới điện ảnh, hiện đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng nhất về danh tiếng, cậu ta có lịch làm việc dày đặc nhất và là ngôi sao được trả cát-xê cao nhất trong số các diễn viên phụ. Vì vậy, ngay sau khi bắt đầu quay, cảnh đầu tiên là cảnh đối đầu của Dung Đình và Ninh Tụng.
Lục Dĩ Quyến tổ chức một buổi lễ khai máy rất ngắn gọn và lặng lẽ, rồi nhanh chóng dẫn hai tên tuổi lớn này đến khu vực cảnh quay của nhà Mộ Sinh.
Có hai người này, dù bộ phim có thất bại tại Giải Oscar, Lục Dĩ Quyến vẫn tự tin về doanh thu phòng vé. Những gương mặt trẻ trung và... trung niên (không nỡ gọi Dung Đình là già) thật sự là những vũ khí hút mắt, nếu không phải sợ bản thân ghen tuông, Lục Dĩ Quyến suýt nữa đã muốn tạo CP để tuyên truyền.
Tiếc là cả hai người đều là gay, mà một trong số họ lại là chồng của mình... Ồ, quá nguy hiểm. Lục Dĩ Quyến chắc chắn sẽ không bao giờ làm như vậy!
Trong lúc đang di chuyển về phim trường, Lục Dĩ Quyến với chứng bệnh nghề nghiệp của một đạo diễn, không nhịn được lại bắt đầu giải thích vắn tắt về cảnh phim họ sẽ quay hôm nay cho hai người, "Anh Dung, em nghĩ đối với anh thì cảnh khó nhất chính là... phải có sự khởi động về cảm xúc. Khi ấy rất ẩn dụ, bản năng, anh nên được kích thích bởi cậu ta, đây là điều cần chú ý... Còn Ninh Tụng, mọi thứ đối với cậu đều hơi khó, đây là lần đầu tiên thử sức với vai diễn này, cứ thử nghiệm, đừng lo lắng, dù có phải re-shot nhiều lần cũng không sao, quan trọng là cậu tìm được cảm giác của riêng mình, hôm nay chỉ là ngày quay đầu tiên, đừng vội."
Dù ở ngoài đời Lục Dĩ Quyến có thể dễ chịu và dễ gần đến mức nào, nhưng một khi bước vào phim trường, cậu lại trở nên nghiêm túc và có quan điểm rõ ràng.
Đối với Dung Đình, Lục Dĩ Quyến như vậy không phải là điều mới lạ. Hắn đã từng chứng kiến sự lúng túng và e dè của Lục Dĩ Quyến khi lần đầu diễn xuất, cũng đã từng chứng kiến cậu hòa nhập tự nhiên với bạn bè, thậm chí đã từng thấy cậu phì phò, gằn giọng khi áp lực quá lớn. Nhưng hắn chưa từng thấy cậu có vẻ lạnh lùng, tận tụy đến thế trong công việc.
Trong khi đó, Ninh Tụng lại rất thích ứng với Lục Dĩ Quyến theo kiểu này, cậu ta nhanh chóng tiếp lời, "Ồ, tôi hiểu, nếu có chỗ nào chưa ổn, mong đạo diễn Lục chỉ bảo thêm, tôi chưa từng tiếp xúc với nhân vật mang tính ẩn dụ như thế này..."
"Ừm, không sao, tôi nghĩ mấu chốt là về mặt hình thái sẽ khó nắm bắt hơn, nhưng về mặt tình cảm thì sẽ không có gì khó khăn, dám yêu dám hận, tính cách có phần cực đoan, về bản chất cũng không khác gì ánh mặt trời, vai diễn này sẽ rất được yêu thích, cậu hãy nắm bắt tốt."
Hai người vừa nói vừa tiến vào phim trường.
Ngày hôm nay, là trong hậu trường của vở kịch đầu tiên, phía sau sân khấu, Mộ Sinh ngự trị, đích thân đến tìm Bạch Tuệ Quân.
Đối với Mộ Sinh, đây không phải là lần đầu tiên gặp Bạch Tuệ Quân, nhưng Bạch Tuệ Quân lại là lần đầu tiên tiếp xúc với Mộ Sinh. Không giống như các công tử quý tộc khác đến để trêu chọc Bạch Tuệ Quân, Mộ Sinh không có thái độ khinh miệt, điều này khiến Bạch Tuệ Quân tự nhiên có cảm tình với anh, và cũng đặt nền tảng cho câu chuyện của hai người sau này.
Bởi vừa mới diễn vai thanh niên trong bộ phim trước, nên da mặt của Dung Đình đã được dưỡng rất kỹ, nên khi trang điểm thành gương mặt thiếu niên thì không tốn nhiều công sức. Còn Ninh Tụng phải trang điểm kỹ lưỡng hơn, Dung Đình không đợi cậu ta mà tự mình rời phòng trang điểm, vào cảnh quay.
Lúc này Lục Dĩ Quyến đang hướng dẫn các cameraman bố trí vị trí, tiếp đến là ánh sáng, đạo cụ, sau đó còn phải sắp xếp các diễn viên phụ... Dung Đình không làm phiền cậu, chỉ cùng Tiểu Hách đứng trong góc tối quan sát Lục Dĩ Quyến làm việc.
Lục Dĩ Quyến như ngồi trên ngai vàng của mình, mỗi lần mở miệng, mỗi lần vung tay, đều như thể đang dựng xây một vương quốc riêng, không ai dám phản bác mệnh lệnh của cậu, mỗi lời nói thoát ra từ miệng cậu như lại càng khiến vương quốc này thêm rực rỡ.
Đây là một khía cạnh của Lục Dĩ Quyến mà Dung Đình chưa từng thấy. Dù không có vẻ tinh tế như khi đóng phim, không có vẻ hài hước khi trả lời phỏng vấn, thậm chí không có vẻ thư thái như khi ở nhà, nhưng Lục Dĩ Quyến như thế này lại khiến Dung Đình cảm thấy cậu thật quyến rũ, đến mức Dung Đình gần như không thể kiềm chế bản thân.
"Thầy Dung Đình." Một giọng nói mang vẻ khiêu khích vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Dung Đình. Ninh Tụng lúc này đã thay xong trang phục diễn, với gương mặt trang điểm rực rỡ, cười toe toét như thằng quỷ nhỏ tinh nghịch đang khoái trá lắm.
Ninh Tụng không hề có vẻ e ngại, cậu ta thành thạo giũ nhẹ tay áo của mình, khoe ra cổ tay, mặt thì mang vẻ thách thức, "Rất xin lỗi đã để thầy Dung phải chờ lâu, nhưng chúng ta nên mau đi báo cáo với đạo diễn Tiểu Lục... Tôi thề rằng anh nhất định sẽ không muốn thấy anh ấy tức giận đâu."
Giọng điệu của Ninh Tụng như thể đang khoe khoang "Tôi hiểu Lục Dĩ Quyến hơn cả anh", khiến Dung Đình không hài lòng. Hắn không đáp lại, lặng lẽ bước về phía bối cảnh quay phim.
Lúc này, hầu hết các bộ phận đã vào vị trí.
Vì Ninh Tụng ra muộn hơn kế hoạch, trên mặt Lục Dĩ Quyến thực sự hiện lên vẻ hấp tấp, nhưng ngay khi nhìn thấy Dung Đình, vẻ tức giận trong mắt cậu lập tức dịu đi...
Quá giống.
Dung Đình quá giống.
Hình ảnh này gần như hoàn toàn trùng khớp với những giấc mơ mỗi đêm của Lục Dĩ Quyến trong vài tháng gần đây, cũng như mọi ý tưởng về phim ảnh của cậu
Nếu không phải đang có những người khác ở đây, Lục Dĩ Quyến gần như muốn chạy lên và hôn hắn.
Cậu phải cố gắng kiềm chế cơn xúc động của mình, khẽ giật khóe miệng, cuối cùng nói: "Mấy người đã đến rồi, nhanh lên vào vị trí đi, mọi người đang chờ đấy."
Dung Đình nhanh chóng quan sát quanh khu vực quay, cơ bản đã biết mình nên đứng ở đâu.
Ngay khoảnh khắc này.
Trước ống kính và bên ngoài ống kính.
Nam chính cùng với đạo diễn đều không ngừng tỏa ra hormone hấp dẫn.
Có lẽ chỉ có Thượng đế mới biết, cảnh quay này sẽ bức phá và tuyệt vời như thế nào.
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro