126.
CHƯƠNG 126
EDITOR: LAN
BETA: GUMIHO
"Cắt! Tốt!"
Vào ngày thứ bảy sau khi bấm máy, đoàn làm phim không có một diễn viên nào chen chân vào nhờ quan hệ, sự chuyên nghiệp của họ đã giúp mọi người nhanh chóng hòa nhập và tìm được trạng thái nhập vai tương đối.
Sắp đến buổi trưa, Lục Dĩ Quyến hào hứng tuyên bố kết thúc một cảnh quay trong nhà.
"Nhanh lên nhanh lên! Nhân lúc trời sắp có hoàng hôn, chúng ta đi quay vài cảnh đường phố làm tư liệu dự phòng... Hóa trang đâu? Nhanh chóng tẩy trang cho Ninh Tụng, thay quần áo, anh Dung cũng đi thay quần áo, tôi ước tính thêm nửa tiếng nữa mặt trời sẽ bắt đầu lặn, chúng ta có thể quay được một tiếng đồng hồ... Nhanh lên nhanh lên!"
Một đạo diễn, không chỉ quyết định phong cách của một bộ phim, mà ngay cả bầu không khí làm việc của đoàn làm phim cũng liên quan mật thiết đến tính cách và thái độ làm việc của đạo diễn. Lục Dĩ Quyến cẩn thận, toàn bộ nhóm sáng tạo hiếm khi xảy ra sai sót, và tuổi trẻ của cậu cũng khiến cho không khí của cả đoàn làm phim sôi nổi, hiệu quả cao, dù công việc có bận rộn đến mấy, đoàn làm phim vẫn luôn có tiếng cười.
Giục giã các nhân viên ánh sáng, quay phim, đạo cụ mang đồ đạc chạy ra địa điểm ngoại cảnh không xa, Lục Dĩ Quyến cũng tự mình xắn tay áo, ôm ghế gấp của mình, giúp cô gái ghi chép cầm túi xách, thậm chí cả đồ ăn nhẹ của diễn viên quần chúng cũng cùng đeo lên vai, sải bước chạy ra địa điểm ngoại cảnh.
Trợ lý đạo diễn cầm kịch bản cho Lục Dĩ Quyến, vừa chạy theo sau cậu vừa không nhịn được cười hì hục, "Đạo diễn, để tôi cầm giúp anh đi... Anh thật sự không cần phải tận lực như vậy!"
"Haha! Không sao, cũng không tốn sức." Lục Dĩ Quyến chạy ba bước nhảy hai, như con thỏ chạy theo đoàn quân lớn lao đến khu vực ngoại cảnh, bảo vệ nhanh chóng giúp kéo dây cảnh giới, đuổi những du khách vốn đã không nhiều.
Ước chừng du khách cũng chưa từng thấy đoàn làm phim hoành tráng như vậy, ban đầu giật mình, chờ có sinh viên quan tâm đến giới giải trí, phát hiện ra người đứng trên bậc thang, cầm loa chỉ huy mọi người là Lục Dĩ Quyến, mới nhịn không được hét lên đầy phấn khích, "Lục Dĩ Quyến! Lục Dĩ Quyến!"
Bị buộc phải phân tâm, Lục Dĩ Quyến không khỏi quay đầu nhìn theo tiếng, liếc mắt một cái liền đoán ra là fan.
Tính cách trời sinh khiến cậu không muốn đuổi người ta đi, nhưng bản năng của đạo diễn lại khiến cậu không thể không ra lệnh, gọi vài bảo vệ đi khuyên cô gái tạm thời đừng đứng xem ở đây.
Quay phim điện ảnh cơ bản đều thu âm trực tiếp, điều này đòi hỏi môi trường cực cao.
Để không thu hút thêm nhiều người, Lục Dĩ Quyến từ trên cao trèo xuống, bảo tổ chức truyền đạt ý của cậu, bản thân cuối cùng cũng ngồi yên ổn.
Mà lúc này, Dung Đình không cần trang điểm lại, đã thay xong quần áo, từ xa đi về phía Lục Dĩ Quyến.
Không biết có phải vì cảm xúc của cảnh quay trước còn sót lại trên người Dung Đình hay không, hắn vốn dĩ biểu cảm nhạt nhẽo, khóe miệng lại ẩn ẩn nở nụ cười, đây vẫn là Mộ Sinh vừa tiếp xúc với hí kịch, như phát hiện ra tân thế giới, mỗi ngày đều đắm chìm trong những khúc thức hoặc uyển chuyển, hoặc sôi nổi, đến đi lại cũng sẽ ngâm nga một số đoạn hát đơn giản.
Cảnh quay trước là hắn học múa thủy tụ với Bạch Tuệ Quân, hai người trong không gian chật hẹp, thân thể dán cực gần, mà trong đầu Mộ Sinh vẫn mơ hồ về tình yêu không có chút tà niệm nào, còn cảm xúc của Bạch Tuệ Quân lại cuồn cuộn, trong ánh mắt gần như đều là dục vọng tràn đầy.
Đó là một cảnh quay có sự đối lập vô cùng rõ ràng.
Thông qua hiệu ứng ánh sáng và bố cục, bên mà Ninh Tụng đứng, trong hình ảnh nội dung phong phú, màu sắc rõ ràng, có trang phục hí kịch treo ở một bên, có hộp phấn son ngũ sắc phản chiếu trong gương đồng, trong đường nét khuôn mặt được trang điểm tạo hình, hơi mềm mại, nữ tính, nụ cười của Ninh Tụng tràn đầy, đắm chìm trong khoảng thời gian chung sống với Mộ Sinh. Một cây trường thương màu đỏ dựa vào tường, vô hình trung chia hình ảnh thành hai đoạn. Ở bên mà Dung Đình đứng, tường màu xám nâu khiến hình ảnh hơi tối, nhưng không có thêm trang trí và bày biện, lại khiến hình ảnh sạch sẽ và gọn gàng. Lúc này, tất cả ánh mắt của Dung Đình đều tập trung vào tay mình, mới tiếp xúc với hí kịch, Mộ Sinh giống như một đứa trẻ chập chững biết đi, vạn sự vạn vật đều mới mẻ và mơ hồ, khó khăn, nhưng cũng đầy thích thú. Khóe miệng anh cũng có nụ cười, nhưng nụ cười này nhạt nhẽo, đơn giản, ngược lại khiến ánh mắt của anh càng thêm tập trung.
Mà hiện tại.
Mang theo nụ cười không có tạp chất như vậy, Dung Đình càng đi càng gần.
Cử chỉ của hắn tao nhã, đây là hình tượng mà Dung Đình chưa từng thử qua, có sự tôn quý, kiêu ngạo của quý tộc, có sự nho nhã, khiêm tốn của học giả, có sự sôi nổi, hừng hực sức sống của thanh niên, cũng có sự áp lực, nhẫn nhịn dưới sự ràng buộc của lễ giáo... Hắn hoàn mỹ thống nhất vô số khí chất mâu thuẫn trên người mình.
Lục Dĩ Quyến như đang nhìn một món đồ thủ công tinh xảo do chính tay cậu tạo ra, nhìn Dung Đình đi tới.
"Anh Dung." Có vẻ như bản thân có tiền án, mặc dù biết rõ Dung Đình có thể duy trì trạng thái như vậy rất không dễ dàng, nhưng Lục Dĩ Quyến vẫn nhịn không được muốn phá vỡ hắn, để nhìn thấy sự cân bằng giữa hư ảo và hiện thực trên người Dung Đình.
Nhưng bản thân Dung Đình lại hoàn toàn không có lo lắng như vậy, nhận ra ánh mắt Lục Dĩ Quyến mang theo vài phần lưu luyến của người yêu, hắn rất nhanh đã biến thành chính mình, xua tan sự non nớt trong lông mày, khôi phục thành dáng vẻ thường ngày, "Anh đến xem cảnh quay vừa rồi như thế nào, luôn cảm giác như che mất ánh sáng bên của Ninh Tụng."
Lục Dĩ Quyến thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở phát lại từ màn hình camera cho Dung Đình.
Lúc này, vài phó đạo diễn cũng nhịn không được thò đầu tới xem cùng.
Mặc dù Lục Dĩ Quyến thực sự quá trẻ, cho dù có một bộ "Tình yêu cam tươi" trước đó, cũng rất khó để những người làm phó đạo diễn hơn mười năm tâm phục khẩu phục, nhưng kỳ lạ là, trong lần chỉ đạo này, những hình ảnh do Lục Dĩ Quyến thiết kế lại mang một vẻ đẹp chưa từng có.
Đó là nghệ thuật ánh sáng và bóng tối mà trong "Tình yêu cam tươi" không thể nhìn thấy.
Một đường nét, một nét màu, dường như đều có thể tìm ra ý nghĩa sâu sắc từ ống kính của Lục Dĩ Quyến. Đặc biệt là ống kính nhân vật, cận cảnh, ánh sáng rực rỡ vừa phải, hoặc bóng đổ bay đến, thậm chí còn có ống kính ngược sáng táo bạo và đột phá, đều thể hiện ra hiệu quả kinh thiên động địa.
Họ gần như không biết điều này rốt cuộc là do Lục Dĩ Quyến bỏ ra nhiều tâm huyết hơn các đạo diễn bình thường, hay hoàn toàn là do thiên phú hơn người của cậu.
Mà trong đầu Lục Dĩ Quyến dường như cất giấu một bản mẫu quá chi tiết, điều này khiến cậu hiếm khi giống như những đạo diễn phim nghệ thuật khác, sẽ liên tục phát lại, suy nghĩ kỹ lưỡng, thậm chí lật đổ làm lại một cảnh quay tại chỗ, cậu luôn biết mình muốn hiệu quả gì, kém một chút cũng sẽ không hô qua, nhưng đôi khi chỉ cần điều chỉnh một chút là có thể lập tức nhận được sự đồng ý của cậu.
Lúc này, hiếm khi theo yêu cầu của Dung Đình, Lục Dĩ Quyến mở phát lại để mọi người cùng xem.
Phó đạo diễn đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội học hỏi thêm.
Cảnh quay khiến Lục Dĩ Quyến hài lòng nhất được cậu chọn, toàn màn hình, sau đó nhấn phát, ngay cả bản thân Dung Đình cũng nhịn không được nín thở, để "tự ngắm mình".
Đây là lần thứ tư các phó đạo diễn xem cùng Lục Dĩ Quyến, quỹ đạo di chuyển của máy quay, hiệu ứng rung lắc ánh sáng của người thợ chiếu sáng mô phỏng hiệu ứng ánh sáng của nến, biểu cảm, ánh mắt của Dung Đình, hơi thở thay đổi của Ninh Tụng, lời thoại đầy cảm xúc... Họ gần như sắp nhớ kỹ cảnh quay này rồi!
Tuy nhiên, ngay khi máy quay thay đổi tiêu cự, từ một cảnh cận trung chuyển sang cận cảnh mặt bên của nhân vật, cuối cùng cũng có một phó đạo diễn đột nhiên phát hiện, cảnh quay này là chính diện mặt phải của Dung Đình! Vết sẹo lồi lõm mà kem che khuyết điểm cũng không thể che giấu được chiếm gần một phần lớn tỷ lệ trong hình ảnh... Đây vẫn chỉ là trong khung hình nhỏ của màn hình giám sát, nếu phóng to lên màn bạc của rạp chiếu phim... Thì quá rõ ràng rồi!!
Mặc dù Dung Đình vẫn còn ở hiện trường, xuất phát từ sự cân nhắc chuyên nghiệp, phó đạo diễn này lập tức đưa ra ý kiến của mình, "Đạo diễn Lục, cảnh quay này có phải cần thiết kế lại không ạ?? Tôi cảm thấy vị trí máy quay không tốt lắm."
"Hả? Thật sao?" Ít khi nghe thấy ý kiến phản đối, Lục Dĩ Quyến lập tức tỉnh táo lại, thái độ nghiêm túc nhìn về phía phó đạo diễn: "Anh thấy vấn đề nằm ở đâu?"
Phó đạo diễn do dự một chút, cuối cùng vẫn không che giấu mà chỉ ra: "Cậu xem, góc máy này quay sẽ quay trúng vết sẹo trên mặt Dung Đình."
Câu nói của anh ta khiến bầu không khí trường quay bỗng chốc đông cứng lại.
Dung Đình đang cúi người cũng từ từ đứng thẳng dậy, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Nhưng, Lục Dĩ Quyến lại vô thức cười nhẹ: "Ồ, tôi biết điều này mà, tôi thấy không sao... Lần đầu tiên anh xem, có nhận ra anh ấy có sẹo không?"
"... Không, không có."
"Lần thứ hai?"
"Ừm... Cũng không."
"Anh nghĩ khán giả sẽ đi xem phim bao nhiêu lần? Việc Dung Đình có sẹo trên mặt có ảnh hưởng đến doanh thu và uy tín của bộ phim không? Hay là, thực ra trước đây mỗi cảnh cận của tôi đều không cố tình né tránh góc nghiêng của Dung Đình, anh có nhận ra không?"
Rất hiếm khi thể hiện mặt hung hăng của mình, Lục Dĩ Quyến liên tiếp đặt câu hỏi khiến phó đạo diễn lập tức câm nín.
Cậu hài lòng cười cười, không cho phép từ chối: "Đạo diễn thất bại mới sợ diễn viên có khuyết điểm, diễn viên vô năng mới không dám để lộ sẹo của mình, tôi thấy cảnh quay này rất hoàn hảo, mọi người còn ý kiến gì không?"
Quét mắt nhìn xung quanh, Lục Dĩ Quyến gật đầu: "Tốt lắm, vậy chúng ta bắt đầu quay cảnh tiếp theo."
-
Vào giai đoạn Ninh Tụng còn hai ngày nữa đóng máy, Bạch Thần vào đoàn.
Chỉ trong khoảng thời gian quay ngắn ngủi hai mươi mấy ngày này, Ninh Tụng tự nhận, diễn chung với Dung Đình thực sự là một trải nghiệm diễn xuất rất bổ ích, thậm chí còn đùa với Lục Dĩ Quyến, thua một tình địch như Dung Đình, cậu ta cũng tâm phục khẩu phục.
Đối với lời đùa này, Lục Dĩ Quyến đương nhiên là cười cho qua, ngược lại Dung Đình trong lòng rất khó chịu, cùng diễn chung một bộ phim, hắn đương nhiên cũng hiểu được thực lực của Ninh Tụng ở đâu, Bạch Tuệ Quân dưới sự thể hiện của cậu ta, bên ngoài nhu mì bên trong kiên cường, cái chết bi tráng, quả thực cũng mang đến cho Dung Đình sự chấn động không nhỏ.
Mà trong khi cốt truyện của Ninh Tụng bắt đầu kết thúc, Bạch Thần lại nhận phòng khách sạn, tâm trạng đề phòng của Dung Đình càng lên đến đỉnh điểm.
Lần đầu tiên, hắn không tuân theo giao ước với Lục Dĩ Quyến.
Mười hai giờ đêm, khi Lục Dĩ Quyến kết thúc cuộc họp với bộ phận quay phim, trở về phòng của mình, Dung Đình đã chờ đợi từ lâu.
Tất cả những ngọn lửa ghen tuông ẩn hiện, sự chiếm hữu đối với người yêu đều sôi sục trong lòng hắn.
Không kịp dành nhiều lời ngọt ngào, Dung Đình gần như đi thẳng vào chủ đề... Tình cảm tích tụ nhiều ngày, trong phim ngoài phim cuối cùng cũng được giải tỏa.
Dung Đình thỏa mãn.
Lục Dĩ Quyến mệt đến phát khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro