127.
CHƯƠNG 127
EDITOR: LAN
BETA: SORA
Nửa cuối tháng Tư, Ninh Tụng hoàn toàn kết thúc phần quay phim của mình.
Ngoài việc cùng đoàn phim ăn một bữa tiệc chia tay, Ninh Tụng còn mời riêng Dung Đình và Lục Dĩ Quyến đi uống vài ly. Không biết là do men say hay không, cả đêm đó, Ninh Tụng không còn níu kéo Lục Dĩ Quyến nữa, thay vào đó lại kéo Dung Đình, ồn ào tỏ lòng tôn kính hắn đến nỗi ngay cả Lục Dĩ Quyến cũng nổi gai ốc.
Không biết có phải đã quen với sự sùng bái của những người đàn em hay không, dù Ninh Tụng có moi móc ra sao, Dung Đình vẫn bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí không hề có biểu hiện xúc động, chỉ sau ba vòng rượu, vỗ vai Ninh Tụng, "Cố lên, đối với cậu, vượt qua tôi chỉ là vấn đề thời gian, làng giải trí sẽ luôn có cây xanh tươi tốt, nhưng không có thần thoại nào không thể vượt qua được."
Sau đó, Ninh Tụng đã bị Dung Đình chuốc rượu.
Mặc dù hoàn toàn không hiểu Ninh Tụng thích điều gì ở mình, nhưng Lục Dĩ Quyến lại hiểu rất rõ cảm giác của cậu ta dành cho Dung Đình. Không chỉ khán giả, ngay cả với tư cách là đạo diễn, đôi khi cũng rất khó để đối diện với diễn xuất thực sự và sức mạnh mà một diễn viên phát ra khi đóng. Chỉ có những diễn viên đối diễn trực tiếp mới có thể cảm nhận được tác động ấy một cách trực tiếp nhất.
Ban đầu khi ở đoàn phim "Cùng Độ Sinh", dù Lục Dĩ Quyến có năng lực thế nào đi nữa, nếu không có sự hướng dẫn của Dung Đình, cậu cũng không thể chìm đắm sâu sắc trong cảm giác tình yêu đến mức gần như đau xé lòng như vậy, đến nỗi không lâu sau khi đóng xong, mỗi khi gặp Dung Đình vẫn còn chạnh lòng.
Trong "Cùng Độ Sinh", người đầu tư nhiều cảm xúc nhưng cuối cùng trắng tay là Lục Dĩ Quyến, trong "Mộ Sinh" lại là lượt Ninh Tụng đảm nhận vai diễn này. Cậu ta vốn xuất thân từ trường đào tạo chuyên nghiệp, tất nhiên sẽ không mất kiểm soát như Lục Dĩ Quyến, nhưng sức hấp dẫn mà nhân vật do Dung Đình thể hiện khiến Ninh Tụng không thể chống cự.
Dung Đình có thể tự do điều khiển cảm xúc cho nhân vật, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại đầy chất diễn. Đặc biệt là khi gia đình Mộ Sinh ngăn cản hắn không được đến gần nghệ thuật sân khấu nữa, sự chẳng cam, tuyệt vọng thậm chí cả cơn giận của Mộ Sinh đều trực tiếp lây nhiễm sang Ninh Tụng, người đóng vai Bạch Tuệ Quân. Bạch Tuệ Quân bị cảm xúc của Mộ Sinh làm mê hoặc, người đóng thực tế cũng gần như bị mê muội theo.
Phải chăng dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Dung Đình cũng ẩn chứa một trái tim kịch liệt đằng sau?
...Tất nhiên, dù có hay không, Ninh Tụng cũng không có cơ hội biết rồi.
Cùng xu hướng tình dục, cùng là những người nằm ở vùng xám của làng giải trí này, Ninh Tụng quá rõ cơ hội họ có được hạnh phúc là nhỏ nhoi đến thế nào, và một khi thực sự có được cũng tuyệt đối không để vẩn đục.
Bởi lòng kính trọng dành cho Dung Đình, Ninh Tụng sẽ không bao giờ nghĩ đến khả năng còn lại với Lục Dĩ Quyến nữa.
Cậu chân thành cầu chúc cho vị tiền bối đáng kính này sẽ có được danh tiếng và vinh quang xứng với địa vị hiện tại, cũng như hạnh phúc.
-
Sau khi Ninh Tụng - người duy nhất trong đoàn phim xuất thân từ lĩnh vực thương mại - ra đi, không khí toàn đoàn bắt đầu lắng đọng dần.
Các thành viên còn lại đa phần là như Bạch Thân, vốn từng đóng kịch nói rồi sau đó chuyển sang điện ảnh, hoặc là những người vốn đã đóng các phim nghệ thuật không mấy nổi tiếng, nhưng tài năng thực sự thì vẫn nằm đó.
Cộng thêm tiến độ quay phim đang tiến vào giai đoạn khó khăn và vật lộn nhất của Mộ Sinh, khi hắn bị quấy rối bởi cô phi tần trẻ tuổi của ba, lúc nào cũng lo sợ bị người khác phát hiện, còn anh em họ thì lúc nào cũng đưa hắn đi những nơi bẩn thỉu, muốn làm gì thì làm, khiến Mộ Sinh luôn căng thẳng tột độ. Đúng lúc này, triều đại nhà Thanh sụp đổ, cả gia tộc lại rơi vào nguy cơ và căng thẳng chưa từng có...
Theo cảm xúc của dàn diễn viên chính thay đổi, cả cảm hứng của đoàn phim cũng chuyển biến. Ít cười hơn, nhiều suy tư hơn, ít tụ tập ăn uống, nhiều hơn là các cuộc họp.
Ngay cả Lục Dĩ Quyến cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong phim của Dung Đình, mỗi ngày trở nên dễ cáu gắt vì những việc nhỏ nhặt, tiến độ quay, ngân sách kinh phí, hiệu ứng hậu kỳ... đến mức Dung Đình phải chủ động tìm Lục Dĩ Quyến để xoa dịu cậu sau giờ làm, e rằng áp lực quá lớn sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Nhưng thực ra, sự lo lắng của Dung Đình là hoàn toàn dư thừa.
Dưới áp lực nặng nề, trí tưởng tượng của Lục Dĩ Quyến lại bùng nổ như suối phun.
Cậu thức đêm sửa đổi thiết kế một số phân đoạn, kịch bản cũng có những thay đổi nhỏ theo đó, thậm chí đến cuối buổi họp, Lục Dĩ Quyến đã quyết định xây dựng lại toàn bộ bối cảnh, màu sắc từ đầu, mặc dù tốn kém không ít chi phí nhưng hiệu quả cuối cùng đạt được là điều kinh ngạc.
Khi thấy mẹ mình thầm kín với đạo sĩ, Mộ Sinh gần như tan nát cõi lòng khi bước ra khỏi khu vườn của mẹ.
Trong con ngõ hẹp và ngột ngạt, Mộ Sinh bỗng chạy thục mạng, như đang thổ lộ điều gì đó... Máy quay nhanh chóng di chuyển theo, như một người đuổi theo, muốn bắt kịp và giữ lại Dung Đình.
Trong đêm tối, tất cả ánh đèn, camera, máy quay treo và ray đỡ máy quay đều vận hành nhanh chóng.
Lục Dĩ Quyến nhìn chăm chú vào màn hình giám sát với bố cục tăm tối, chật hẹp khiến cả khán giả cũng như muốn nghẹt thở.
Tuy nhiên, ngay khi ống kính đuổi kịp Dung Đình, mọi thứ đột ngột dừng lại.
Dung Đình dừng bước, đột ngột quay đầu lại.
Phía sau hắn là một khoảng tối mịt mùng, nhưng ở đầu ngõ hẹp lại le lói một chút ánh sáng mờ ảo.
Ống kính thận trọng tiến lại gần, thay thế khán giả, cẩn thận tiến lại gần Mộ Sinh, khám phá cảm xúc của hắn, thậm chí còn muốn an ủi hắn.
Tuy nhiên, trong sự yên lặng, Dung Đình vốn nhìn về một điểm xa xăm nào đó, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn thẳng vào máy quay - không, không phải là máy quay, mà chính xác là Mộ Sinh đang nhìn thẳng vào khán giả, vào thế giới ngoài khung hình.
Cái nhìn lạnh lùng, thất vọng của hắn xuyên thẳng vào tâm hồn người xem, sức mạnh trong một chốc lát ấy đủ khiến trái tim bạn ngừng đập, hoàn toàn bị Dung Đình khủng bố.
Thậm chí cả người cầm máy quay phía sau cũng nhận được những cơn gai ốc, anh ta thậm chí còn cảm thấy bất an, như thể chính anh ta cũng bị Mộ Sinh liệt vào nhóm những người giam cầm, lừa dối và lợi dụng hắn... Chỉ còn lại chút lý trí cuối cùng nhắc nhở người quay phim rằng đây là công việc của anh ta, anh ta phải thể hiện sự chuyên nghiệp của mình.
Pha thiết kế cảnh này đối với Lục Dĩ Quyến quả là táo bạo, cậu đã vay mượn một chút lý thuyết kịch, phá vỡ "bức tường thứ tư" giữa phim và khán giả, mang lại một sự tương tác ngắn ngủi nhưng khiến người xem rùng mình.
Một lần nữa, Lục Dĩ Quyến giao số phận của ống kính vào tay Dung Đình... Cái nhìn này, nếu hắn không đủ sức, sẽ khiến mọi thứ thất bại.
May thay, Dung Đình không bao giờ khiến cậu thất vọng.
Trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, Lục Dĩ Quyến không nhịn được mà thở ra nhẹ nhõm, khi mọi người đều chìm đắm trong cú sốc do Dung Đình mang lại, chỉ có cậu nhẹ nhàng mỉm cười.
Cái nhìn ấy không kéo dài lâu, từ sắc bén ban đầu, Dung Đình cũng từ từ làm cho nó trở nên dịu dàng hơn.
Tất cả khán giả dường như đều cảm nhận được, Mộ Sinh nghiến chặt răng, đưa ra quyết định cuối cùng.
Hắn lại bắt đầu bước đi.
Đây là một cảnh quay dài liền mạch, cho đến tận đây vẫn chưa kết thúc.
Ống kính từ từ theo dõi bóng lưng của Mô Sinh, nhìn hắn từ bước đi chuyển sang chạy, chạy thẳng ra khỏi dinh thự, chạy trong đêm khuya của Tứ Cửu Thành.
Lần này, ống kính không cố gắng hết sức để đuổi theo hắn.
Mộ Sinh nhanh chóng vứt lại những người xem phía sau, hình bóng của hắn chỉ còn là một vệt đen mờ nhạt trên con phố dài.
Mặc dù thể xác vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi, nhưng linh hồn của hắn đã được giải thoát.
Mộ Sinh đã tự giải thoát mình khỏi xiềng xích, sự lừa dối của mẹ trở thành then chốt để hắn đưa ra quyết định cuối cùng.
Không ai còn có thể giữ hắn lại nữa.
"Cắt."
Lục Dĩ Quyến nhẹ giọng gọi dừng lại, không vội vã đưa ra nhận xét về pha quay này, thay vào đó cậu lại bấm phát lại, thưởng thức lại trên màn hình.
Lúc này, thay vì sự kinh ngạc, sự khen ngợi chưa kịp thốt ra trong mắt trợ lý đạo diễn, Lục Dĩ Quyến chỉ muốn nói với Dung Đình một câu...Em yêu anh.
Hơn là nói đây là một cây cầu Lục Dĩ Quyến dựng lên cho Dung Đình, thì đúng hơn là Dung Đình đang hiện thực hóa một giấc mơ của Lục Dĩ Quyến.
Dù cậu có thiết kế điên rồ đến đâu, dù trợ lý đạo diễn có phản đối quyết liệt đến mức nào, Dung Đình vẫn luôn có thể hiện thực hóa những ý tưởng trong đầu cậu, biến chúng thành hiện thực.
Có thể Dung Đình sẽ vẫn làm nên những bộ phim tuyệt vời ngay cả khi không có Lục Dĩ Quyến, rồi sớm muộn cũng sẽ lên ngôi nam chính xuất sắc. Đối với Dung Đình, một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng đối với Lục Dĩ Quyến, chỉ có duy nhất Dung Đình.
Trong cả thế giới này, chỉ có nguời đàn ông này mới có thể hiện thực hóa những giấc mơ của cậu.
-
Hầu hết những đoạn cao trào về cảm xúc trong bộ phim đều đã được quay xong vào tháng Năm.
Lượng cảm xúc và sức lực đầu tư khiến Dung Đình khó che giấu sự mệt mỏi, Lục Dĩ Quyến thấy hắn cả quầng thâm mắt và gầy đi không ít, nên đã tùy hứng ra lệnh toàn bộ ekip nghỉ 3 ngày, lập tức khiến mọi người reo hò vui mừng, muốn hành lễ tạ ơn Lục Dĩ Quyến.
Mặc dù việc nghỉ lớn như vậy sẽ là thử thách khắc nghiệt về tài chính đối với ekip phim. Nhưng với cả ba tháng liên tục quay không nghỉ, ekip đã bắt đầu mệt mỏi và suy sụp, hiệu suất làm việc cũng sụt giảm nghiêm trọng, kể cả Lục Dĩ Quyến cũng gần như không thể thưởng thức được tác phẩm của mình nữa.
Thà công việc chất lượng không cao, Lục Dĩ Quyến quyết định cho mọi người nghỉ ngơi.
Tháng Sáu, Mỗ Sơn xanh um tươi tốt, nghe nói ở một bên núi có cả một khu vườn anh đào.
Dung Đình lái xe, lén đưa Lục Dĩ Quyến đến đó, chủ vườn là một cặp vợ chồng già, không nhận ra Dung Đình và Lục Dĩ Quyến, hai người vui mừng, lén ném cho họ vài đồng, rồi tự chạy vào vườn hái anh đào ăn.
Anh Đào miền Sơn Đông thật là ngon ngọt, trong vườn có cả máy bơm, Dung Đình vừa hái xong, Lục Dĩ Quyến liền ngồi bên máy bơm rửa sạch ăn liền.
Cuối cùng Lục Dĩ Quyến ăn no tròn bụng, còn Dung Đình chẳng được ăn bao nhiêu.
Bất đắc dĩ đưa người về, Dung Đình không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc em có định cho anh nghỉ không vậy? Anh cảm giác như chỉ có em mới được nghỉ thôi?"
Lục Dĩ Quyến biết rõ Dung Đình đang nghĩ gì, vung tay phẩy phẩy, "Về khách sạn em sẽ không nghĩ nữa, muốn làm gì thì làm."
Dung Đình mỉm cười hài lòng, nhưng rồi lại có chút hối hận, "Biết vậy nên để Tiểu Hách lái xe."
Lục Dĩ Quyến đờ người một giây mới hiểu Dung Đình đang nói gì, cậu bị nước sặc vào cổ, ho mãi mới nghẹn ra được câu "Anh không biết xấu hổ à!!!"
Sau vài ngày nghỉ ngơi, tinh thần của ekip quay phim quả thực đã hồi phục.
Những cảnh còn lại cũng không quá phức tạp, chỉ hơi rời rạc và nhỏ lẻ, nhưng lại càng tạo ra khối lượng công việc lớn.
Cuối cùng cũng vượt qua thêm một tháng nữa, trong đó Lục Dĩ Quyến đón sinh nhật lần thứ 23 của mình trong ekip, và trước khi cái nóng gay gắt đến, "Mộ Sinh" cuối cùng cũng đóng máy hoàn toàn.
Đêm đó, Lục Dĩ Quyến say bí tỉ, phấn khích hét toáng lên chạy thẳng vào phòng của Dung Đình.
Những diễn viên ở cùng tầng đã về phần lớn, chỉ còn lại vài người từ bộ phận sản xuất và một số giảng viên vẫn đang ở đây.
Mọi người nghĩ Lục Dĩ Quyến say rồi không tìm được phòng, cũng chẳng nghĩ nhiều, mỉm cười bỏ qua rồi mỗi người về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ có Dung Đình, hắn ôm lấy Lục Dĩ Quyến, hai người dựa vào tường, ôm nhau lâu tình không rời.
Rượu làm gì người ta cũng dám.
Nhìn vào mắt Dung Đình, Lục Dĩ Quyến cuối cùng cũng thổ lộ lớp kế hoạch cuối cùng của mình.
"Anh Dung, anh biết không? Em quay bộ phim này... không chỉ muốn cho anh giành được giải Diễn viên chính xuất sắc."
Cậu tách ra khỏi vòng tay Dung Đình, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như những vì sao, "Anh Dung, em muốn đưa anh đến Oscar... Bố dượng em là người Do Thái, ông ấy rất giàu có ở Mỹ và cũng có nhiều bạn bè, ông sẽ giúp chúng ta mở cánh cửa Hollywood... Anh có đồng ý đi thảm đỏ Oscar với em không? Chúng ta sẽ... sẽ nắm tay nhau."
Lục Dĩ Quyến và Dung Đình chắp tay vào nhau, giơ lên giữa hai người, trong ánh mắt không thể tin của Dung Đình, cậu tự hào cười, "Phim nổi tiếng nước ngoài xuất sắc, diễn viên chính duy nhất... Anh Dung, em sẽ khiến tất cả những người từng làm tổn thương anh, nhạo báng anh, lợi dụng anh, bỏ rơi anh, phải thấy hối hận."
"Anh tin em chứ?"
Dung Đình cúi đầu, lần đầu tiên trong đời hắn cũng bị xúc động đến muốn rơi nước mắt.
Oscar, đó gần như là ngôi đền mơ ước của mọi diễn viên trên thế giới.
Ngay cả một người tự tôn như hắn, cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến việc mình sẽ có cơ hội tiếp cận với Oscar.
Chỉ nửa năm trước, hắn từng nghĩ rằng mình sẽ hoàn toàn nói lời chia tay với màn bạc, đỉnh cao sự nghiệp đã dừng lại, cuộc sống tiếp theo chỉ có thể dựa vào những thành tựu và danh tiếng trước đây để cố gắng duy trì, thậm chí có thể sẽ mất đi người yêu của mình.
Nhưng Lục Dĩ Quyến không bao giờ từ bỏ.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố nén toàn bộ những cảm xúc sôi sục trong lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi Lục Dĩ Quyến.
Giống như bốn năm về trước.
Khi đối phương trong căn phòng bệnh tối tăm bối rối, hắn đến bên cạnh, rồi hứa hẹn.
"Anh tin em."
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro