75.

Chương 75

Editor: LĂNG THIÊN

Beta: SHI


"Xin lỗi, xin lỗi." Sau khi đụng phải người ta, Lục Dĩ Quyến vội vã lùi lại một bước, nào ngờ lại đạp lên chân Hà Hiển: "A a a xin lỗi..."

Trong đống hỗn loạn, Lục Dĩ Quyến buồn bực ngẩng đầu.

Nhưng mà, trong chớp mắt ngay sau khi cậu ngẩng đầu lên.

Một đường nhìn dịu dàng như gió mát hình như đã làm tan hết mọi phiền não của Lục Dĩ Quyến: "Bạch Thần sư huynh??? Sao anh lại ở đây! Trời ơi! Anh gầy đi nhiều quá!"

Bạch Thần đứng tại chỗ, có chút đấu tranh nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến.

Hắn cố gắng trốn, nhưng mà trốn không thoát.

Không muốn để cho Lục Dĩ Quyến và mình gặp nhau trong trường hợp như thế này, cũng không muốn gặp lại Lục Dĩ Quyến đương lúc tinh thần phấn khởi ở cùng một chỗ với người khác.

Nhưng mà duyên phận có đôi lúc lại trùng hợp như vậy.

"Dĩ Quyến, chúc mừng năm mới."

----

Nhờ phúc của Bạch Thần, Lục Dĩ Quyến lập tức có lý do để đuổi Hà Hiển đi: "Tôi và sư huynh của tôi đã lâu không gặp, muốn nói chuyện riêng với nhau, anh tránh đi một chút đi."

Tuy rằng không rành cách trở mặt, nhưng đối với người đáng ghét Lục Dĩ Quyến cũng không định cho sắc mặt tốt.

Hà Hiển dù có da mặt dày cũng đánh không lại lời nói lạnh nhạt của Lục Dĩ Quyến, cuối cùng chỉ có thể ảo não rời đi.

Lục Dĩ Quyến thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu hưng phấn ôm Bạch Thần một chút: "Sư huynh, sao anh cũng đến cuộc họp hằng năm của Tân Nghệ vậy? Anh ký hợp đồng?

Tay của Bạch Thần lưu luyến cầm lấy tay Lục Dĩ Quyến: "Ừm, ký hợp đồng rồi."

"Không thích kịch sao? Sao còn đi ra ký hợp đồng với công ty kinh tế?"

Lục Dĩ Quyến lôi kéo Bạch Thần tùy ý ngồi xuống bậc thang, hai tay của Bạch Thần đan lại để trên đầu gối, có vẻ hơi suy sụp: "Không được cho diễn, luôn luôn là nhân vật phụ, không có cơ hội lên sân khấu, không có tiền... Cho nên đi ra."

Lục Dĩ Quyến kinh ngạc: "Tại sao có thể như vậy, tại sao anh không gọi điện thoại nói cho em biết sớm! Vậy anh bây giờ... đang làm gì? Diễn phim truyền hình sao?

Bạch Thần nghiêng đầu nhìn Lục Dĩ Quyến: "Sắp không còn tiền nữa, Dĩ Quyến, cậu thông minh như vậy, kỳ thật sớm nên chú ý tới... vì sao tôi lại phải mua nhiều mì ăn liền như vậy để ở nhà? Bởi vì tôi không có tiền. Sản xuất một bộ kịch A, hiệp hội thẩm tra không thông qua, không cho phép trình diễn, mất nửa năm vô ích, lương căn bản 1000 một tháng, có thể sống bao lâu ở Bắc Kinh đây?"

Đó là chuyện rất lâu trước đây.

Bạch Thần nhịn không được nhớ lại.

Lục Dĩ Quyến cầm giải Ảnh đế Cannes trở về, bị trường học đuổi, sau đó chuyển đến nhà của hắn.

Khi đó, trên internet, trên báo chí, chỉ cần là tin tức liên quan đến bộ phim đều sẽ nói tới người mỗi tối nằm ở bên cạnh hắn, mà hắn thì sao? Còn đang vật lộn để được ăn no mặc ấm.

Cái gì cũng không thể làm.

Nhìn cậu rời đi, sau đó cùng một người khác ở cùng một chỗ.

Không có biện pháp giữ lại, bởi vì ngay cả tiền để lo bữa cơm cho hai người cũng không có; cho dù ở bất kỳ lĩnh vực nào, hắn cũng đều không tên không tuổi, cho dù thích, cũng không có tư cách theo đuổi... Cuối cùng nhìn giấc mộng của mình như một cây nến đốt tới đáy, ngọn lửa nhỏ nhoi, yếu ớt, dần dần lụi tàn.

Trơ mắt nhìn cậu nói yêu thương với người đàn ông khác trước mặt mình.

Im lặng một thời gian dài.

Lục Dĩ Quyến nhất thời cũng không biết phải nói gì.

Đúng vậy nha, cậu hẳn là đoán được, tròn hai thùng mì ăn liền, Bạch Thần là người biết chăm sóc người khác như vậy, không lý nào lại đối xử tệ với chính mình. Nhưng khi đó cậu đang bận cuối kỳ, bận thi, sau đó bận cùng Dung Đình ở cùng một chỗ, bận giải quyết tâm tình hỗn loạn của bản thân.

Mà cho tới nay, sư huynh đã cho cậu sự hỗ trợ và ủng hộ lớn nhất, từ đại học tới nay, là người bạn tốt nhất, cứ thế bị cậu xem nhẹ.

Lục Dĩ Quyến quay đầu, áy náy nhìn Bạch Thần: "Sư huynh..."

Không đợi cậu nói lời xin lỗi ra khỏi miệng, Bạch Thần đã cười nhẹ, cắt lời Lục Dĩ Quyến: "Nhưng mà chuyện đã qua rồi, ký hợp đồng Tân Nghệ là chuyện xảy ra vào tháng chín, khi đó cậu hẳn là đang sắp xếp lại tình cảm của bản thân? Tôi cũng không có gọi điện tới quấy rầy cậu. Đến hiện tại, đã quay xong một bộ phim truyền hình... Tuy rằng cũng là vai phụ, nhưng ít ra kiếm được tiền."

Lục Dĩ Quyến nhìn chằm chằm Bạch Thần, cậu không quan tâm tình hình sản xuất phim, cũng không dò hỏi Bạch Thần có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cậu chỉ cẩn thận hỏi: " Vậy anh thích đóng phim truyền hình không?"

Chỉ cần Lục Dĩ Quyến muốn, cậu luôn có thể tìm được chỗ yếu đuối nhất trong nội tâm của người ta.

Bạch Thần cười nhún nhún vai: "Không sao cả, để kiếm tiền, tất nhiên sở thích cá nhân cần phải tạm thời gác lại, nhưng mà đóng phim truyền hình so với diễn kịch thì nhẹ nhàng hơn, cho nên tôi cũng không quá kháng cự, nếu như đóng phim truyền hình có thể tạo được chút thành tựu, lại trở về diễn kịch trái lại sẽ có cơ hội tốt hơn, tôi cũng có thể được xem là đi đường vòng cứu nước."

Lục Dĩ Quyến xác nhận Bạch Thần không có nói dối, rốt cục nhẹ nhàng thở ra: "Anh gặp phải những chuyện này, hẳn nên gọi điện nói cho em biết, sư huynh, anh luôn luôn giúp em, em cũng không có cơ hội nào để giúp anh... Thật áy náy."

"Ha ha." Bạch Thần cười sang sảng: "Đừng nói vậy, Dĩ Quyến, chỉ là chuyện đổi việc làm thôi, bị cậu nói thành nghiêm trọng giống như đổi thận vậy, thực sự không sao."

Hắn vỗ vỗ bả vai Lục Dĩ Quyến, nhưng rất nhanh đã thu tay về, không có hành động nào nữa.

Chỉ xem weibo của Lục Dĩ Quyến, Bạch Thần cũng có thể đoán được, cậu và Dung Đình nhất định là ở cùng một chỗ.

Có lẽ tình cảm cũng không tệ lắm.

Vậy cần gì phải cho cậu thêm một gánh nặng tình cảm chứ?

Bạch Thần đang định nói gì đó, tiếng động nhốn nha nhốn nháo của một đám người bỗng nhiên vang lên.

"Lão Bạch! Lão Bạch à!"

Bạch Thần sửng sốt một chút, nhìn về phía Lục Dĩ Quyến: "Là vài người bạn thân của tôi tới tìm, cậu... muốn gặp bọn họ không?"

Lục Dĩ Quyến có chút mơ màng: "Không sao chứ? Anh không muốn bọn họ biết chuyện chúng ta có quen biết? Không sao, em có thể tránh đi."

Nói xong Lục Dĩ Quyến lập tức muốn tìm chỗ để trốn.

Bạch thần bất đắc dĩ, lấy tay níu Lục Dĩ Quyến lại: "Cậu có bị ngốc không, tôi lo là gây phiền phức cho cậu... Dù sao thì bây giờ địa vị của cậu cũng khác rồi, người muốn tạo quan hệ với cậu chắc chắn rất nhiều nhỉ, cái người vừa bị cậu đuổi đi lúc nãy..."

Lục Dĩ Quyến mở miệng cười lớn: "Trời ơi, làm gì có! Vừa rồi là ngoài ý muốn, anh nghĩ em là ai, đi đi đi, bạn của anh cũng là bạn của em mà, trốn gì chứ!"

Nói xong, Lục Dĩ Quyến ôm bả vai Bạch Thần, hai người cùng nhau đi ra từ trong góc cầu thang.

"Yên Tử, tôi ở đây nè." Bạch Thần búng tay với đám người tụ tập ở nhà vệ sinh nam.

Mọi người quay đầu lại, thấy Bạch Thần và Lục Dĩ Quyến đứng chung một chỗ, đều lắp bắp kinh ngạc.

Cầm đầu là một chàng trai cà lơ phất phơ cười, nhanh chóng đi tới, vỗ vai Bạch Thần: "Ai yo, đậu phộng, bọn tôi nghĩ là cậu rớt xuống hố rồi, vội vàng đến để cứu cậu... không ngờ là đang ở đây ôm đùi nha!"

Tiếp theo, đối phương đưa tay tới về hướng Lục Dĩ Quyến, không kiêu ngạo không siểm nịnh cười: "Xin chào Ảnh đế! Tôi là Vương Yên, Yên trong yên ngựa, cứ gọi tôi là Yên Tử!"

Nghe khẩu âm thì Vương Yên chính là người Bắc Kinh chính gốc, Lục Dĩ Quyến nhanh chóng lộ ra hảo cảm, cười híp mắt bắt tay đối phương: "Gọi Dĩ Quyến đi."

Bạch Thần vội vàng giải thích quan hệ của mình và Lục Dĩ Quyến: "Đây là học đệ ở trường điện ảnh của tôi, năm đó dạy tôi diễn kịch, tình cờ gặp nhau, đang cùng nhau ôn chuyện."

Vương Yên lập tức cười nhạo Bạch Thần: "Học đệ của cậu cũng đã làm ảnh đế rồi, cậu không biết xấu hổ kêu người ta là học đệ, có còn biết xấu hổ không hả!"

Bạch Thần nghe xong cũng không tức giận, chỉ cười: "Cút xa chút đi!"

Lục Dĩ Quyến nghe cách nói chuyện của hai người, chỉ biết là tình cảm của bọn họ không tệ, lại trò chuyện thêm vài câu mới biết được, Vương Yên và Bạch Thần đã từng diễn chung hai vở kịch, diễn xuất không tệ, nhưng mà mặt mũi bình thường, không thể nào đi con đường thần tượng, chỉ có thể từ từ tích kinh nghiệm, chờ được người ta khai thác hoặc tích lũy danh tiếng, từ từ trở thành "Lão Hí Cốt" trong nghề.

"Nè, cuộc họp hằng năm bên kia cũng sắp xong rồi, lát nữa chúng tôi có party, cậu có đi cùng không Dĩ Quyến?" Không giống với những người luôn cẩn thận nịnh hót Lục Dĩ Quyến, thái độ Vương Yên tự nhiên giống như là quen biết lâu rồi.

Lục Dĩ Quyến lâu rồi không gặp Bạch Thần, cũng không ghét Vương Yên, hơn nữa Lục Dĩ Quyến thực sự cho rằng mình cần mở rộng vòng bạn bè nhiều hơn chút, mở rộng thêm vòng quan hệ mà không phải là luôn chờ Dung Đình đến dẫn dắt cậu... Cậu không muốn bởi vì tình yêu mà lệ thuộc vào bất cứ ai, thậm chí khát vọng sẽ có một ngày có thể trở thành người có khả năng giúp đỡ cho sự nghiệp của Dung Đình. Kiểu người diễn xuất bằng thực lực như Vương Yên, vừa hay chính là điều Lục Dĩ Quyến tán thưởng, đồng thời bằng lòng trở thành đối tượng để kết bạn.

Nghiêm túc suy nghĩ một lúc, Lục Dĩ Quyến đồng ý: "Đi thôi, cùng nhau, mọi người đi đâu? Nhưng mà tôi phải báo lại cho chị Vĩnh Hân một tiếng, nhà của tôi xa, lúc đó phải nhờ trợ lý đến đón tôi."

"Bên Bắc Tam Hoàn có một bar, tôi và bạn học cấp 3 cùng mở, Mạn Diêu bar, rất thoải mái." Có thể do vào nghề sớm, Vương Yên rất quen thuộc quy tắc, có vẻ rất có mắt nhìn, hắn giơ tay lên vẽ gì đó trong không khí: "Mấy anh em bọn tôi bình thường chơi cùng cũng không tệ, đều là quan hệ bạn bè không tồi, không có mấy người loạn thất bát tao."

Lục Dĩ Quyến cười rộ lên: "Được, tôi đi báo một tiếng, mọi người ra cửa chờ tôi đi!"

Mấy người đồng ý đi rồi, Lục Dĩ Quyến mới chỉnh lại quần áo, đi thông báo với Ngô Vĩnh Hân: "Em gặp được học trưởng hồi đại học, tạm biệt trước."

Ngô Vĩnh Hân uống nhiều rượu, cũng không cách nào bận tâm Lục Dĩ Quyến, bởi vậy chỉ nói: "Để Trần Thản lái xe cho cậu, đừng xảy ra ngoài ý muốn."

"Được, tôi biết rồi." Lục Dĩ Quyến suy nghĩ một chút, nhịn không được nói thêm một câu: "Chị Vĩnh Hân, học trưởng của em tên là Bạch Thần, diễn xuất vô vùng tốt, nếu như có vai thích hợp, chị hãy chiếu cố anh ấy nhiều một chút."

Ngô Vĩnh Hân chỉ cười nhẹ: "Bây giờ cậu nói với tôi, e rằng ngày mai tôi sẽ quên mất, như vậy đi, cậu hỏi thử xem người đại diện của anh ta là ai, ngày mai lại liên lạc với tôi."

Lục Dĩ Quyến vui mừng khôn xiết: "Ừm, vậy cảm ơn chị Vĩnh Hân!"

Nói xong, cậu ôm lấy áo khoác của mình, rời khỏi phòng tiệc, tập hợp với mấy người Bạch Thần ở ngoài cửa.

"Tưởng lão sư." Một lát sau, Hà Hiển và Tưởng Châu một trước một sau đi ra sau Lục Dĩ Quyến: "Ở trong đó tôi có người quen, ngài yên tâm đi, tôi nhất định có thể xử lý tốt."

Tưởng Châu liếc mắt nhìn Hà Hiển, cúi đầu nói "Ừ", cũng không nói gì thêm.

-

Mười giờ tối.

Người theo Vương Yên cùng đi party cộng lại đại khái cũng bảy tám người. Mọi người chia ra, quyết định phân làm hai nhóm để gọi xe, Bạch Thần và Vương Yên dẫn một nhóm, phụ trách chỉ đường cho tài xế, Lục Dĩ Quyến đương nhiên theo sát phía sau Bạch Thần.

Gió tuyết tung bay.

Đèn đường mờ nhạt kéo dài cái bóng của bọn họ.

Bởi vì nghệ sĩ đông đảo, Tân Nghệ Entertainment chọn khách sạn này ở đoạn đường có hơi lệch, tuy rằng xe tới xe đi, nhưng đều là xe riêng, xe taxi rất ít. Không dễ gì mới gọi được một chiếc, Vương Yên dẫn người xuất phát trước. Còn lại Bạch Thần, Lục Dĩ Quyến bọn họ vẫn còn tiếp tục chờ.

"Sau này có kế hoạch gì không?" Bạch Thần nghiêng đầu nhìn Lục Dĩ Quyến, nụ cười ấm áp trước sau như một: "Sẽ tiếp tục biểu diễn?"

Lục Dĩ Quyến chần chờ một chút, lắc đầu: "Cũng sẽ không chủ động nhận, bây giờ chị Vĩnh Hân đang giúp em bàn bạc với hai đoàn phim xem có thể cho em đi làm phó đạo diễn không, một mặt có thể làm chiêu trò tuyên truyền cho phim, một mặt là dành cho em cơ hội rèn luyện... Chờ em tốt nghiệp, hẳn là sẽ quay một bộ phim điện ảnh của bản thân đi.

Bạch Thần cười rộ lên: "Cả nước này, đếm trên đầu ngón tay cũng không có người đạo diễn nào may mắn như em vậy, có người đại diện giúp đỡ liên hệ cơ hội thực tập, còn có người đại diện giúp em tìm đoàn phim, thực sự là tiết kiệm được một khoản lớn."

Lục Dĩ Quyến bĩu môi một cái: "Chậc, vậy là anh chưa thấy điều càng may mắn hơn, đạo diễn phim hiện tại của Dung Đình đó là bị đoàn phim đích thân tìm tới cửa, tài nguyên tốt giống như bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, đập cái bịch vô mặt, người so với người, tức chết người."

Mới vừa nói Dung Đình, điện thoại trong túi Lục Dĩ Quyến liền kêu lên.

Cậu lấy nó ra, trên màn hình lóe lên quả nhiên là hai chữ Dung Đình.

Bạch Thần có chút khó chịu mà dời mắt, rơi vào im lặng.

Lục Dĩ Quyến không nhận ra, chỉ là thật có lỗi, rồi xoay người đi tới chỗ cách đó vài mét, lúc này mới nhận điện thoại: "A lô? Dung ca?"

"Họp mặt hằng năm kết thúc chưa? Anh sắp đến khách sạn, đón em về nhà."

"A. . ." Lục Dĩ Quyến sợ run lên, cậu đang muốn nói gì liền thấy ở ngã tư đường cách đó không xa, dưới đèn xanh đèn đỏ đậu một chiếc BMWs x6 quen thuộc. Tuy rằng không thấy rõ biển số xe, nhưng Lục Dĩ Quyến vẫn có thể nhận ra, đó chính là xe của Dung Đình.

Cậu hậm hực giải thích: "Kết thúc là kết thúc, nhưng em tạm thời không trở về nhà á."

Quả nhiên, đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên.

BMWs đến gần, người ngồi chỗ tài xế đối với Lục Dĩ Quyến mà nói đã là không thể quen thuộc hơn nữa.

Có lẽ là do tâm ý tương thông, Dung Đình nhanh chóng chú ý tới Lục Dĩ Quyến đứng trong bóng tối, anh chạy xe sát lại lề đường, từ từ dừng lại, lạ không vội vã xuống xe: "Sao vậy, còn có chuyện gì sao?"

"Em gặp được học trưởng Bạch Thần, anh ấy và mấy người bạn mời em đi party, em đồng ý rồi, muốn chơi cùng bọn họ một chút." Lục Dĩ Quyến dừng lại, cùng Dung Đình về nhà hay là đi mở rộng vòng quan hệ của bản thân, đấu tranh một lúc, vẫn là chọn cái sau.

Tuy rằng Lục Dĩ Quyến biết mình có danh tiếng, có địa vị, chỉ cần có Ngô Vĩnh Hân, mai sau còn có thể có tài nguyên.

Nhưng mà, giống như Tưởng Châu hôm nay, mất đi Ngô Vĩnh Hân to lớn chống đỡ, những mối quan hệ vây xung quanh cậu trước đây sẽ dần dần phân tán, nguyên nhân Tằng Mục Hoa khinh thường Tưởng Châu, đầu tiên là bởi vì cho dù Tưởng Châu có nổi tiếng hơn, quan hệ giữa họ vẫn là mấu chốt thành lập vẫn là ở Ngô Vĩnh Hân, quyền quyết định nằm trong tay Ngô Vĩnh Hân.

Ngược lại với Tưởng Châu, Dung Đình khác biệt rất nhiều. Anh quay phim điện ảnh, quen biết với đạo diễn, đều là xuất phát từ tán thưởng đối với bản thân Dung Đình mà kết thân, tác dụng của Thiệu Hiểu Cương ở đây rất ít. Bởi vậy, Dung Đình có thể dễ dàng thoát khỏi Thiệu Hiểu Cương mà Tưởng Châu mất đi Ngô Vĩnh Hân liền nửa bước cũng khó đi.

Lục Dĩ Quyến không muốn lấy tình yêu là lý do trở thành sự lệ thuộc vào Dung Đình, cũng càng không muốn làm một đạo diễn khi mất đi người đại diện liền mất đi mối quan hệ.

Đương nhiên, có thể hôm nay đám người Vương Yên vẫn không thể gọi là một loại tài nguyên. Nhưng ít ra, đây là cơ hội để Lục Dĩ Quyến mở ra vòng quan hệ của riêng mình trong giới.

Họp mặt hằng năm của Tân Nghệ tuy rằng một năm một lần, nhưng đợi đến một năm nữa, không ai biết sẽ gặp phải chuyện gì.

Lục Dĩ Quyến hít sâu một hơi, nắm chặt di động, nhẹ giọng nói: "Dung ca, e rằng anh phải đi một chuyến vô ích rồi, em muốn cùng bọn Bạch Thần tụ họp một chút, anh về nhà trước đi."

Cách đó không xa, cặp đèn pha của BMWs chớp một cái.

"Bạch Thần?" Trong điện thoại, âm giọng của Dung Đình trầm thấp, mơ hồ lộ ra không hài lòng: "Bây giờ đã mười giờ, em còn muốn cùng bọn họ đi đâu?"

Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên sinh ra cảm giác như đối mặt với phụ huynh, ấn đường cậu nhăn lại, có chút cứng rắn trả lời: "Mười giờ khuya lắm sao? Đến quán rượu chơi, em nói với Trần Thản rồi, đến lúc đó anh ta sẽ lái xe đến đón em."

Dung Đình trầm mặc chốc lát, tiếp theo mới nói: "Em lên xe trước, lên xe rồi chúng ta nói tiếp."

"Không muốn, muốn nói thì anh xuống xe nói."

"Lục Dĩ Quyến, em đừng tỏ ra tính cáu kỉnh như con nít nữa, một đám diễn viên hạng ba, anh tìm phiền toái cho mình sao?" Giọng Dung Đình càng ngày càng nghiêm túc: "Em lên xe."

←Chương trước: Chương 74←

→Chương sau: Chương 76→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro