81.

CHƯƠNG 81

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Mẹ, con đã trở về."

Ở trên xe ngủ một hồi, tinh thần của Lục Dĩ Quyến về đến nhà cuối cùng cũng đã khá hơn nhiều, mang theo bánh màn thầu sườn cừu còn có thuỷ sản cá hố được bác gái xử lý tốt sạch sẽ, hắn vui sướng mà đẩy cửa nhà tràn ngập hồi ức đã lâu không mở ra.

Cùng mẹ ở chỗ này gắn bó dựa vào nhau đã tám năm, mỗi một chi tiết trong nhà đều khắc cốt ghi tâm, Lục Dĩ Quyến vừa ở bên cạnh tủ giày thay dép, vừa lại nghĩ, từ giờ trở đi, cậu cũng có hai người nhà, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau ở cái nhà này, còn có từ nay về sau cùng Dung Đình cùng nhau phấn đấu vì cái nhà kia.

Cậu cúi đầu tự mình nở nụ cười xuống, nhịn không được bắt đầu khẽ hát ca, "Anh sẽ không để em phải cô đơn nữa ~ khó khăn anh gánh lấy, dễ dàng để cho em ~ Anh sẽ không để em phải cô đơn nữa ~ chúng ta cùng nhau đi hết con đường dài đằng đẵng ấy ~*"

*bài hát: Không để em cô đơn nữa – Trần Thăng, youtube:

Thay đổi giày, Lục Dĩ Quyến thả túi nilon trong tay xuống, đi cởi áo lông rất nặng ra.

Nhưng mà, giữa lúc cậu vừa muốn đi qua, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cậu, "A a a a mẹ của con nha!"

"Ừm, không sai, đúng là mẹ con."

Một hình tượng tương phản trước mặt người ngoài, lúc này, mẹ Lục ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc dài tùy ý khoác lên trên vai, đương nhiên, cái này rơi vào trong mắt Lục Dĩ Quyến đang không có phòng bị, quả thực chính là một nữ quỷ.

Lục Dĩ Quyến chưa tỉnh hồn, đè ngực xuống, "Ngài bước đi thế nào chưa từng phát ra một tiếng nào a!"

Mẹ Lục hoàn toàn không phản ứng lời nói của Lục Dĩ Quyến, chỉ là ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con trai mình hình như lại cao lớn lên không ít, lấy giọng điệu nghiêm nghị hỏi: "Con không muốn để cho người nào cô đơn? Muốn cùng người nào dài đằng đẵng vậy?"

Lục Dĩ Quyến sửng sốt một chút, lúng túng nắm tóc, "Mẹ, đây là ca từ, ca từ được không... Ngài hỏi cái này làm gì a."

"Vậy trên cổ con là cái gì? Muỗi cái cắn?"

Lục Dĩ Quyến cứng đờ, bản năng sờ soạng một cái... Cậu nhớ rõ ràng bản thân trước khi lên lầu đặc biệt soi gương cần phải hẳn là không có gì cả a?

Mẹ Lục nghi ngờ đánh giá Lục Dĩ Quyến, thấy cậu vừa mê man lại là vừa nghi hoặc, lúc này mới hừ cười một tiếng, "Chớ có sờ, ta gạt con."

"..." Lục Dĩ Quyến liếc mắt không nói, xốc lên đồ trên đất liền hướng phòng bếp đi, "Mẹ ngài thật đúng là... Cái này đều mấy giờ rồi, ngài thế nào cũng không ngủ một hồi a..."

Mẹ Lục nhanh chóng đi theo, "Con đừng ngắt lời ta, trước tiên ta hỏi con, thế nào không ở trong nhà? Ngay cả tủ quần áo của con đều trống không!"

"Con..." Lục Dĩ Quyến vừa đem cá ném tới trong chậu sắt trống không, vừa tự hỏi trả lời vấn đề khó giải quyết này như thế nào.

Cuối cùng, cậu mở khóa vòi nước, xoay người, dứt khoát thẳng thắn... một nửa, "Mẹ, con nói chuyện yêu đương, không ở trong nhà."

Mẹ Lục cẩn thận mà nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến, "Đã phát triển đến trình độ ở chung?"

"Đúng vậy! Ở chung nửa năm rồi." Đã mở miệng, tất cả trái lại buông lỏng, Lục Dĩ Quyến thậm chí nở nụ cười một cái, "Con đều hai mươi, ngài sẽ không phản đối cái này đi?"

Mẹ Lục hình như có chút rầu rĩ như mất sổ gạo, hướng về phía Lục Dĩ Quyến nhìn một lát, bà mới lắc đầu, trong ánh mắt cũng không có ý đồ vặn hỏi ngay từ đầu, chỉ là cảm khái, "Không phản đối, phản đối hữu dụng không? Con đều lớn như vậy... Yêu đương cũng là chuyện tốt, chẳng qua thế nào nhanh như vậy liền ở chung? Ta lần trước ở Pháp gặp được con, conthế nào chưa từng nói tới cái chuyện nhỏ này?"

"Ách." Lục Dĩ Quyến trốn tránh mà xoay người, giả vờ mượn việc rửa cá né tránh nhìn chăm chú của mẹ Lục, "Lúc ấy quan hệ còn không có định mà, cho nên mới không có cùng ngài nói."

Mẹ Lục tán thưởng gật đầu, "Ừm, thận trọng chút thì tốt... Chẳng qua vậy các con ở chung cũng quá sớm!"

Bỗng nhiên tựa như ý thức được cái gì, mẹ Lục một lần nữa nghiêm túc, "Lục Dĩ Quyến, con năm nay mới mấy tuổi a liền cùng cô gái người ta ở chung! Con đối với người ta gánh vác được trách nhiệm sao? Ngộ nhỡ nếu như làm cho người ta mang thai, con ngay cả cưới người ta lĩnh chứng đều không lãnh được!"

"... Khụ khụ!!" Lục Dĩ Quyến thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, mẹ ruột a, người nào làm người nào còn chưa nhất định chứ, mẹ bây giờ cần phải lo lắng con trai mẹ có được hay không!

Đầy bụng oán giận nhưng không có điểm xả, Lục Dĩ Quyến chỉ có thể hướng về phía cá chết liếc một cái, sau đó có lệ mà trả lời: "Ai nha ngài yên tâm đi, con trai của ngài con đây là cái loại người không để ý hậu quả này sao sao? Chúng con đều mang bao!"

Lục Dĩ Quyến nói, nhớ tới chuyện mới vừa rồi, lại nhịn không được đỏ mặt, cậu có chút không nhịn được đẩy mẹ xuống, "Được rồi, ngài đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, con làm cơm ăn, ngài ở chỗ này cản trở, ảnh hưởng phát huy tài nấu nướng của con!"

Mẹ Lục nghi ngờ liếc nhìn Lục Dĩ Quyến, thấy cảm giác kỳ quái thế nào... Nhưng rất nhanh, bà vừa buộc bản thân đè xuống cái cổ ý niệm trong đầu này.

Con trai lớn rồi, yêu đương cũng bình thường, có nhu cầu sinh lý càng bình thường, bà hỏi nhiều hơn quả thật làm cho con trai không được tự nhiên.

Làm một phụ huynh khai sáng, mẹ Lục luôn luôn là rất nguyện ý dành cho con trai tự do... Ngô, là tự do thỏa đáng.

==========================

Công tác cắt nối biên tập của đoàn phim <lòng son> ở ngày hai mươi lăm tháng chạp chính thức bắt đầu.

Mặc dù lập tức liền tới tết âm lịch, nhưng nhà đạo diễn Cao Tư Nguyên ngay Bắc Kinh, vô cùng Chu Bái Bì* mà yêu cầu mau chóng vùi đầu vào trong chế tác hậu kỳ điện ảnh —— ông ấy hy vọng bộ phim này có thể bắt kịp kỳ nghỉ hè năm sau, mà hậu kỳ công tác của một bộ điện ảnh 3D max** nhưng lại là phi thường phức tạp mà nặng nề.

Ở dưới sự giật dây của Ngô Vĩnh Hân, hai mươi lăm tháng chạp, Lục Dĩ Quyến cũng đi tới phòng làm việc của Cao Tư Nguyên, tham dự cắt nối biên tập giai đoạn đầu của <lòng son>.

"Ngô... thầy Lục, ngài thu cằm một chút, mỉm cười mỉm cười cười... Tới, Cao đạo cũng nhìn tôi nào, một, hai, ba!"

Hợp với vài cái tiếng rắc rắc của máy ảnh DSLR*, nhiếp ảnh gia hài lòng đứng lên, hắn đưa ipad qua một bên, wifi-sd** nhét vào đã đem chụp ảnh chung Lục Dĩ Quyến cùng Cao Tư Nguyên đứng ở cửa phòng làm việc truyền đến trên ipad, "Hai vị lão sư nhìn một chút, như vậy có thể không? Còn cần sửa ảnh lại sao?"

Cao Tư Nguyên liếc mắt một cái, không có phát biểu ý kiến, Lục Dĩ Quyến ngược lại nghiêm túc lật nhìn mấy tờ, cuối cùng chỉ vào thứ nhất, "Đưa cái này cho chị Dương Linh đi, tấm này tôi tương đối đẹp trai!"

Nhiếp ảnh gia không nhịn cười được xuống, tiếp tục gật đầu, "Không thành vấn đề."

Chụp hình xong, Lục Dĩ Quyến liền ngoan ngoãn đi theo phía sau Cao Tư Nguyên chậm tiến phòng cắt nối biên tập, ngay hai phút sau, Weibo phía chính phủ của đoàn phim <lòng son> phát ra ảnh chụp chung của Lục Dĩ Quyến cùng Cao Tư Nguyên.

"Điện ảnh lòng son v: Lục ảnh đế @Lục Dĩ Quyến V nam một của chúng ta "có thể văn có thể võ" ngày hôm nay cũng gia nhập vào hậu kỳ cắt nối biên tập của đoàn đội chúng ta rồi! Đạo diễn @Lão Cao V mọi người đều biết Dĩ Quyến là cao tài sinh hệ đạo diễn của @Học viện Điện ảnh Trung ương Bắc Kinh V chúng ta đi! Khả năng này sẽ là bộ tác phẩm tiếp theo đầu tiên của Lục đạo đấy, để cho chúng ta cùng chờ mong đi! [hình ảnh]"

Tuy rằng đoàn thể fan của Lục Dĩ Quyến còn chưa đủ lớn mạnh, nhưng lượng bình luận của cùng lượng chuyển tiếp của Weibo, đều so với bức ảnh ảnh sân khấu phát ra mấy ngày hôm trước hiện ra một ngọn núi cao rõ ràng.

Nguyên bản các "con nai*" đã yêu quý Lục Dĩ Quyến bên mình, cùng nhiều diễn viên khác trong vòng có chỗ khác biệt chính là khí chất học sinh, từ mệt nhọc trở về đến trên vốn chuyên nghiệp phía sau màn của bản thân mình, không ít fan đều đối với lần này có lời khen ngợi quá độ.

*Mi Lộc - tên clb fan của Lục Dĩ Quyến

Mà mặc dù là người qua đường, thấy tấm hình này cũng không nhịn được đối với Lục Dĩ Quyến bình luận bề ngoài một phen.

Tác phẩm của Lục Dĩ Quyến đến nay có thể nói hai bộ <cùng độ sinh> cùng <lòng son> này, một là người tuổi trẻ trong trấn nhỏ, quần áo không nói là rách nát tả tơi, nhưng tuyệt đối là tạo hình thích hợp trở lại nguyên trạng, mà trong <lòng son> hoá trang cổ trang, lại để cho cậu thoạt nhìn cùng bản thân có khoảng cách rất lớn.

Như vậy theo sinh hoạt thông thường, là cho hấp thụ ánh sáng ở trước mặt đại chúng cực nhỏ.

Ngày hôm nay, Lục Dĩ Quyến một thân quần vận động hưu nhàn màu xám tro nhạt, quần áo bóng chày màu trắng tay áo màu chanh vàng sáp, cả người đều lộ ra sức sống thanh xuân, nụ cười ung dung trên khóe miệng, mắt sáng ngời, tuy rằng vừa nhìn chính là không có trang điểm, cả người đều không có góc cạnh gì, nhưng vừa vặn là tự nhiên như vậy, để cho không ít người hô to giá trị nhan sắc bề ngoài bùng nổ.

"Điện ảnh Trung ương chính là Điện ảnh Trung ương orz*!! Ngay cả học sinh hệ đạo diễn đều đẹp trai như vậy."

*orz: trời ui, tại sao lại như dzậy

"Cảm giác Lục Dĩ Quyến đóng phim đều đem mình diễn già rồi a! Cảm giác bản thân so với nhân vật của cậu ấy đều non hơn nhiều!"

Bình luận như vậy, vừa vặn chính là đạt tới hiệu quả mong muốn của đoàn đội Lục Dĩ Quyến.

Thấy các cư dân mạng trên Weibo phản hồi, Dương Linh hài lòng khép lại laptop.

Cô nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho Ngô Vĩnh Hân, "Chị Ngô, em cảm thấy chúng ta có thể cùng cái thợ trang điểm này ký hợp đồng hợp tác lâu dài một chút, anh ta rất hiểu rõ phong cách của Dĩ Quyến, phản ứng của cư dân mạng cũng tốt vô cùng, tìm cơ hội hẳn là nhiều để như tự nhiên trong hình một chút đi, qua hết năm khẳng định còn có thể giúp Dĩ Quyến ký thêm mấy cái quảng cáo."

Nếu Lục Dĩ Quyến đã tỏ thái độ không muốn lại đóng phim, công ty quản lý nhất định phải từ góc độ khác đào móc giá trị thương mại trên người Lục Dĩ Quyến, nói cách khác, chính là khi cậu có thể đóng phim kiếm tiền trước đây, còn phải đổi những phương thức khác từ trên người của Lục Dĩ Quyến hút tiền. Lúc này, diễn thương mại, quảng cáo, những công tác mau tới tiền này, chỉ cần giá hợp lý, nhãn hiệu có phẩm vị không nên quá low, Ngô Vĩnh Hân cơ hồ là ai đến cũng không cự tuyệt, đều thay Lục Dĩ Quyến nhận xuống tới.

Cùng lúc đó, vì duy trì độ đề tài của Lục Dĩ Quyến, Ngô Vĩnh Hân cũng nỗ lực đem nguyên tố mới dẫn đến hướng trên người Lục Dĩ Quyến.

Chế tạo hình tượng cậu con trai kỳ thực không trắc trở, khí chất Lục Dĩ Quyến rõ ràng, học sinh tốt sạch sẽ nhiệt huyết, da trắng, chân dài, trên cơ bản nam diễn viên khác không dám nếm thử những nguyên tố mới mẻ này, đều có thể không hề cố kỵ mà hướng trên người Lục Dĩ Quyến bắt chuyện. Chỉ cần dành chút thời gian bỏ vốn nhất định, hấp dẫn quan tâm của công chúng là không thành vấn đề.

Như vậy kế tiếp, có thể đưa cậu đi lộ diện ở các tuần lễ thời trang đặc biệt lớn.

Như vậy, mặc dù mới có một hai năm Lục Dĩ Quyến mới diễn một bộ tác phẩm, cũng đủ để bảo đảm cậu ở trong vòng cùng độ phủ sóng mà không đi xuống.

==============================

So với người đại diện cùng quan tâm mấy vấn đề tuyên truyền này, Lục Dĩ Quyến cơ hồ là hoàn toàn không có đưa vào tầm mắt của cậu, thậm chí có thể nói, hoàn toàn không có quan tâm.

Tuy rằng Cao Tư Nguyên ngay từ đầu mang theo cậu tới cắt cuộn phim hoàn toàn là xuất phát từ cân nhắc tuyên truyền điện ảnh, nhưng rất nhanh, Lục Dĩ Quyến biểu hiện ra chăm chú cùng nhiệt tình, để cho Cao Tư Nguyên một lần nữa điều chỉnh định vị trong lòng mình đối với cậu, bắt đầu thực sự đem Lục Dĩ Quyến xem như một học sinh đến dạy dỗ.

Tất cả nhân viên hậu kỳ lúc này đều đang tự mình ở trước máy vi tính chăm chú nhìn chằm chằm máy vi tính làm việc, Cao Tư Nguyên cùng Lục Dĩ Quyến vùi ở trong một cái góc phòng, hai người cũng không có làm giá cái gì, vô cùng tùy ý ngồi, lại là vô cùng nghiêm túc đang nghiên cứu hình ảnh trong máy vi tính.

"Kỳ thực loại phim thuần vì kiếm tiền này của chúng ta sao, mấu chốt nhất của hậu kỳ không phải là cái gì mà dựng phim a, nghệ thuật ống kính a, cậu không nên lo lắng nhiều như vậy, những thứ đó sẽ cho cậu gánh nặng rất lớn, then chốt chỉ có hai cái, thứ nhất, đừng làm lộ sai lầm*, thứ hai, màn ảnh cắt phải nhanh, nhẫn tâm cắt, không nên luyến tiếc... Những thứ khác cũng không sao."

*sai lầm 穿帮 một sai lầm. Thuật ngữ này cũng được sử dụng theo một số nghĩa cụ thể: trong điện ảnh, đó là một lỗi hoặc sự giám sát trong quá trình sản xuất có thể nhìn thấy trong phiên bản đã phát hành của bộ phim.

Cao Tư Nguyên vừa nói, vừa đem một cảnh phim mà nhân viên công tác đã cắt thô ra kéo vào trên tuyến thời gian, "Mỗi một trận chỉ số thứ tự ở dưới đều là phi thường rõ ràng, cậu sàng lọc sơ qua một cái, sau đó sắp xếp lại... Ai, như vậy là được rồi, công tác cảnh tượng hoàn chỉnh ngay từ đầu là phi thường không thú vị, những chuyện cậu làm cùng công nhân của Foxconn* không có gì khác nhau, cơ bản đều là ngành nghề trùng lặp, nhưng độ khó khăn vẫn phải có, ví dụ như sáng cái màn ảnh này như thế nào, cậu xem hai cái này một chút, đều là cậu đang cau mày, cậu cảm thấy cần phải lựa chọn một cái thì chọn cái nào?"

*Foxconn: Hon Hai Precision Industry Co., Ltd., tên giao dịch Foxconn Technology Group hay phổ biến hơn là Foxconn, là một nhà sản xuất hợp đồng điện tử đa quốc gia của Đài Loan có trụ sở chính tại Thổ Thành, Thành phố Tân Bắc, Đài Loan.

Tuy rằng đầy miệng Cao Tư Nguyên đều là đối với cắt nối biên tập lúc đầu chán ghét cùng coi nhẹ, nhưng Lục Dĩ Quyến vẫn đang nghe đến vô cùng chăm chú, mắt cũng từ đầu đến cuối không có rời khỏi hình ảnh trên màn ảnh máy vi tính.

Lúc này, Cao Tư Nguyên nhiều lần lấy ra màn ảnh trong phim ảnh xem lướt qua lần nữa, một cái phản ứng khi Ngu Trường Ân cự tuyệt hướng về phía Ngu Trung tiết lộ càng nhiều chi tiết về thân thế của cậu, Ngu Trung nhìn thấu Ngu Trường Ân đối với cậu cố ý giấu diếm, vùng xung quanh lông mày không nhịn được nhíu lên, biểu hiện ra tâm tình không vui rõ ràng.

Đây là trong phim ảnh, Ngu Trung lần đầu tiên đem nghi hoặc về bí mật thân thể của mình đặt ở trước mặt khán giả, là vì một cái làm nền cho phần sau khi biểu hiện ra ngoài không vừa lòng cùng phản loạn đối với cha nuôi.

Điện ảnh ưu tú, vô luận là phim thương mại hay là phim văn nghệ tiểu chúng đầu tiên liền phải bảo đảm không có một màn ảnh nói lời vô ích nào. Tuy rằng thoạt nhìn, cái màn ảnh này chỉ là một cái đặc tả đối với biểu tình của Lục Dĩ Quyến, nhưng trên thực tế, nó vừa là báo trước của tình tiết phía sau, cũng là đắp nặn đối với cách của nhân vật.

Mà giờ khắc này biểu diễn của Cao Tư Nguyên đi ra, vì hậu kỳ cắt nối biên tập mà lựa chọn hai chính để quay chụp sau, chỉ từ biểu diễn của Lục Dĩ Quyến mà xem, kỳ thực cũng không có khác nhau quá lớn. Nhưng... Trong hai cái màn ảnh này, điều chỉnh tiêu điểm tựa hồ là có chỗ bất đồng?

Lục Dĩ Quyến xít lại gần một chút, lúc này mới phát hiện, ở trong màn ảnh thứ hai, ống kính zoom có một biên độ nhỏ vô cùng, cậu tựa hồ như là đang cường điệu cái nhíu mày này của Lục Dĩ Quyến vậy, để cho lực chú ý của người ta càng thêm đặt ở trên vẻ mặt của cậu.

Nếu như chỉ từ trên cùng bên trong hai cái màn ảnh này, Lục Dĩ Quyến tự nhiên sẽ không chút do dự lựa chọn cái thứ hai.

Thế nhưng, Lục Dĩ Quyến cũng không quên nhắc nhở mới vừa rồi của Cao Tư Nguyên —— không nên để cho tính nghệ thuật của ống kính trở thành gánh vác.

Lục Dĩ Quyến một lần nữa xem kỹ hai cái màn ảnh này.

Đối với một cái phim nhựa thương mại 120 phút, hơn nữa còn là có chứa màu sắc võ hiệp của điện ảnh mà nói, cái thời gian màn ảnh này kỳ thực sẽ chỉ ở trước mặt khán giả xuất hiện không đến hai giây, đặc tả trên màn hình khổng lồ đã đủ để nổi bật biểu tình lúc này của Ngu Trung... Ống kính Cố định zoom ra, cho dù sẽ làm sâu thêm một tầng hàm nghĩa, nhưng ngược lại sẽ lộ ra dư thừa, có hiềm nghi vẽ rắn thêm chân.

Càng là muốn đưa đến hiệu quả cường điệu, kỳ thực càng cần phải thô bạo giản đơn.

Chỉ chốc lát suy nghĩ sau đó, Lục Dĩ Quyến ung dung mở miệng: "Chọn nhánh thứ nhất đi."

Cao Tư Nguyên ngẩn ra, lập tức hỏi vặn lại: "Vì cái gì? Lẽ nào cậu không cảm thấy cái thứ hai nội hàm phong phú hơn sao?"

Lục Dĩ Quyến cười lắc đầu, "Cũng được đi, âm thanh lớn khó nghe tiếng, hình tượng quá lớn sẽ không trông thấy, màn ảnh là dùng tới kể chuyện xưa, mà không phải đem tới kỹ thuật lóa mắt của đạo diễn hoặc là cắt nối biên tập."

Ở nơi này chớp mắt một cái, đáy mắt Cao Tư Nguyên lướt qua vẻ kinh diễm trong nháy mắt, "Bạn học Tiểu Lục a, cậu cái... Năng lực tiếp nhận này rất nhanh nha!"

"A? Có sao?" Lục Dĩ Quyến nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không hiểu tán thưởng của Cao Tư Nguyên từ đâu mà đến.

Cao Tư Nguyên chậc chậc hai tiếng, cũng không có vội vã nói cái gì, mà là dựa theo lựa chọn của Lục Dĩ Quyến, nhanh chóng hoàn thành một đoạn cắt nối biên tập này làm phản ứng màn ảnh.

Sau đó, ông đem con chuột giao đến trong tay Lục Dĩ Quyến, "Tới, chính cậu cắt xuống một đoạn."

Cao Tư Nguyên chỉ huy Lục Dĩ Quyến mở một cái tuyến thời gian mới, ý bảo cậu đến hoàn thành mấy cái tổ hợp từ màn ảnh này.

Lục Dĩ Quyến hít sâu một hơi, đoán được đối phương đại khái là muốn khảo nghiệm mình, vì vậy vô cùng dụng tâm mà đi nghiên cứu một đoạn này.

Cao Tư Nguyên giao cho cậu, là một tổ màn ảnh hoạt động.

Ở đây, Ngu Trung có một đoạn hành động từ mái hiên nhảy đến trên cây cách đó không xa, sau đó ý thức được động tĩnh của mình kinh động người trong phòng, nhanh chóng ngăn lại đồng bạn của mình, sau đó nín thở dán tại trên cây khô.

Tổng cộng hơn bốn mươi tư liệu sống màn ảnh, Lục Dĩ Quyến đại khái ở trong lòng đánh giá một chút, cuối cùng cắt thành cần phải chỉ có năm giây... Thực sự là lãng phí phim nhựa.

Cảm khái, cậu nhanh chóng sàng lọc những màn ảnh này. Đem lúc Ngu Trung ẩn núp bất động, Lục Dĩ Quyến liền lựa chọn lấy phương thức quay chụp đẩy kéo màn ảnh, mà Ngu Trung nhanh chóng nhảy ra, lúc dưới nhảy lên, cậu lại lựa chọn của cố định ống kính quay chụp, mà ở một giây sau cùng, vì Ngu Trung nín thở bất động mà không khí khẩn trương, Lục Dĩ Quyến nhưng giữa cố định ống kính cùng lia ống kính lại có chút do dự.

Cái trước dĩ nhiên là sẽ đưa đến hiệu quả lặng im, nhưng lia ống kính mang tới cảm giác không xác định, nhưng lại càng làm cho người ta khẩn trương.

Hơi cân nhắc cách làm, Lục Dĩ Quyến cuối cùng vẫn là lựa chọn cố định ống kính.

Không có cậu, tuy rằng màn ảnh dao động sẽ mang đến khẩn trương, nhưng nơi này nhưng cũng không phải là chỗ cần tô đậm bầu không khí, phía dưới tất cả cao trào chân chính chính là trong tranh đấu của nam, nơi này trong nháy mắt, cắt nối biên tập màn ảnh phải làm là cành nhanh càng tốt. Cố định ống kính có thể đem thời gian lại lần nữa giảm bớt, mà lia ống kính nhưng ở trong vô hình lại làm thành gánh nặng.

Nửa giờ cắt nối biên tập cùng điều chỉnh, Lục Dĩ Quyến hoàn thành "bài thi" thứ nhất của mình.

"Đạo diễn Cao, ngài nhìn một chút."

Chơi điện thoại di động Cao Tư Nguyên ngẩng đầu, tự mình nhấn truyền phát video.

Hình ảnh nước chảy mây trôi lập tức hiện ra ở trước mặt Cao Tư Nguyên.

Vô luận là bên trong hình ảnh, Lục Dĩ Quyến dứt khoát lưu loát mà hành động cùng biểu tình đúng chỗ cẩn thận, hay là hình ảnh bên ngoài, cậu không có một chút cắt nối biên tập ướt át bẩn thỉu cùng chất lượng hình ảnh lưu loát nhẵn nhụi, Cao Tư Nguyên đều nhịn không được muốn vì Lục Dĩ Quyến vỗ tay hoan nghênh thán phục.

Ông chợt nhớ tới hai người lần đầu tiên ở trên lễ điện ảnh nghiệp dư kết bạn, đối phương tự mình cắt nối biên tập điện ảnh nghiệp dư cùng hiện trường có giới hạn khi thiết kế tuyên truyền phim cho trận đấu, đều thể hiện ra thiên phú vượt quá bạn cùng lứa tuổi. Đại khái là bởi vì thấy đối phương biểu diễn nhiều rồi, ông suýt nữa không để mắt đến đối phương đã sớm biểu lộ ở trên tài hoa lĩnh vực chuyên nghiệp chân chính của mình.

Ban nãy Cao Tư Nguyên hướng về phía Lục Dĩ Quyến giới thiệu đạo lý tuy rằng rõ ràng, nhưng rất nhiều đạo diễn người tuổi trẻ xuất thân chính quy nhưng không dễ dàng lý giải cùng tiếp thu như vậy, bây giờ các giáo dục của học viện điện ảnh lớn đối với học sinh, đều là đang không ngừng miệt mài theo đuổi tính nghệ thuật của điện ảnh, cái bình thường này để cho các học sinh giậm chân tại chỗ, đợi đến thực sự tiến vào trên cương vị công tác, không bỏ xuống được gánh nặng nghệ thuật, mỗi một màn ảnh đều hận không thể tạo hình đến mức tận cùng.

Nhưng, đại đa số đi vào tuyến sân điện ảnh thương mại, cũng không lấy thành tựu nghệ thuật là tiêu chuẩn so sánh thứ nhất khán giả mới là quần thể đích thực đang nắm giữ mạch máu phát triển điện ảnh.

Ngôn ngữ nghe nhìn vô cùng khó hiểu phức tạp khó có thể tìm được nhận thức của đại chúng, nghĩ trở thành một đạo diễn được thị trường công nhận, đầu tiên, cậu sẽ phải buông những cách điệu cùng cái giá của phái học viện kia, muốn cho ngôn ngữ điện ảnh phổ thông hóa đi.

Mà "thay phong phú làm đơn giản" như vậy, "cắt bỏ" như vậy, thường thường sẽ để cho rất nhiều người trẻ tuổi làm điện ảnh cảm thấy hoang mang cùng thống khổ.

Chí ít, Cao Tư Nguyên hành nghề tới nay đã gặp qua rất nhiều hậu bối, thậm chí bao quát chính ông, đều là theo trong một đoạn lữ trình như vậy mà giãy dụa rồi chậm rãi tìm được phương hướng phát triển của mình, sau đó hình thành phong cách chân chính của mình.

Nhưng mà, Lục Dĩ Quyến giống như là tháo mũ xuống vậy, thoải mái mà vứt bỏ ràng buộc "khuôn vàng thước ngọc" này, đẩy ra cái chắn ở hai bên đang che trước mắt, đi lên con đường thênh thang.

Không có một chút thủ pháp dư thừa, trực tiếp làm trắng tách ra rồi hợp lại mà tiếp nhận... Nếu không phải Cao Tư Nguyên thấy tận mắt quá trình này, ông nhất định không tin, cắt nối biên tập đoạn ngắn như vậy là xuất từ tay một cái sinh viên còn không có chân chính tiến vào đoàn phim điện ảnh thực tiễn.

Cao Tư Nguyên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến, vừa dùng hít sâu bình phục tâm tình của mình, ông vừa nhịn không được vỗ vỗ bả vai của đối phương, "Lục Dĩ Quyến a Lục Dĩ Quyến... Cậu thực sự không nên làm diễn viên, để cho cậu quay cuộn phim nhàm chán của tôi đây sao, thực sự là đối với cậu vũ nhục, chà đạp!"

Lục Dĩ Quyến: "..."

================================

Một người dốc túi lấy giảng dạy, một cái thiên tư thông minh, ngày kế Lục Dĩ Quyến Lục Dĩ Quyến đã hoàn toàn nắm giữ kỹ xảo trên thao tác thực tế, đồng thời bắt đầu chính thức chia sẻ toàn bộ công tác của đoàn đội cắt nối biên tập.

Đương nhiên, đối với xử lý chi tiết của Lục Dĩ Quyến vẫn cứ có thật nhiều chỗ thiếu thuần thục, nhưng nhân viên công tác của phòng cắt nối biên tập khác đều vui lòng với việc dành cho cái cậu bé tuổi còn trẻ đẹp trai này trợ giúp cùng chỉ đạo.

Giống như Lục Dĩ Quyến mỗi lần thuận lợi dung nhập vào một cái lớp học, một cái đoàn phim như nhau, tới làm trong ba ngày, cậu liền nhanh chóng cùng các đồng nghiệp tổ cắt nối biên tập lăn lộn thành một mảnh, rất nhanh ở trên Weibo theo dõi lẫn nhau.

Nguyên bản mẹ Lục đối với chuyện Lục Dĩ Quyến ký hợp đồng công ty quản lý còn rất có phê bình kín đáo, làm mẹ, ý muốn lúc đầu của bà cũng không hy vọng Lục Dĩ Quyến đi làm một cái diễn viên... Thế nhưng, thấy Lục Dĩ Quyến mỗi ngày đều thực tập ở tổ cắt nối biên tập, mẹ Lục cuối cùng cũng yên tâm, vùi đầu vào trên sự nghiệp sau khi mình về nước.

—— đúng vậy, mặc dù đối với con trai lời ngon tiếng ngọt, mỹ kỳ danh viết "về nước cùng con ăn tết", nhưng trên thực tế, mẹ Lục chuyến này vẫn có rất nhiều công chuyện phải làm.
Ngày thứ hai Trở lại Bắc Kinh, mẹ Lục liền mướn một chiếc SUV làm công cụ đi xe tạm thời ở Bắc Kinh, sau đó vùi đầu vào công tác xã giao vô hạn.

Đối với lần này, Lục Dĩ Quyến lại là vui mừng lại là buồn rầu.

Buồn rầu chính là, cậu nguyên bản còn dự định mang mẹ đi dạo phố chẳng hạn, dù sao dù sao mình kiếm tiền, còn vẫn luôn không có cơ hội hiếu thuận mẹ, nào nghĩ tới mẹ Lục trở lại một cái liền vội vàng sự nghiệp của mình đi, Lục Dĩ Quyến nói ra sự tình "đi dạo phố" hai lần, đều bị vẻ mặt mẹ ghét bỏ mà cự tuyệt, "Ta ở nước Mỹ cái gì không thể mua a, còn so với trong nước rẻ, muốn con xài tiền bậy bạ? Con kiếm chút tiền nhỏ kia, không đủ mẹ con là ta đây mua một túi, tự mình giữ lại ăn cơm đi."

Vui mừng là, Lục Dĩ Quyến vừa có thể không hề cố kỵ mà ở nhà hai chân chéo nguẩy gọi điện thoại cho Dung Đình hoặc là video, còn có thể thừa dịp mẹ buổi tối có xã giao, chạy đi trong nhà của Dung Đình hẹn gặp mặt (một chút), sau đó sẽ được Dung Đình lái xe đưa trở về.

Nguyên bản "yêu khác vòng" dự liệu (ba vòng cùng năm vòng ) không có phát sinh, hai người trái lại " Chút xa cách còn hơn cả tân hôn*, giấu mẹ, rất có hưng phấn của học sinh trung học yêu sớm.

*tiểu biệt thắng tân hôn 小别胜新婚=chút xa cách còn hơn cả tân hôn

"Ai ai ai... Chớ có sờ!" Mờ tối trong nhà để xe, Lục Dĩ Quyến vừa đè lại tay của Dung Đình, vừa thở gấp yếu ớt, "Đoàn phim các anh lúc nào nghỉ? Nếu như anh thật không trở về nhà, không bằng liền tới nhà của chúng ta ăn tết đi."

Dung Đình liếc mắt nhìn Lục Dĩ Quyến, chỉ mượn trong nhà để xe dưới hầm có chút ít tia sáng còn hơn không, hắn đều có thể thấy trên tai đối phương lan ra vệt đỏ ửng. Dung Đình nhịn không được cười lên một tiếng, nhưng cũng không có buông tay, "Có thể cân nhắc, chẳng qua em cùng mẹ nói như thế nào?"

"Liền nói anh ăn tết không về nhà được qua đây chơi đi chứ, cái này có cái gì... Ai nha Dung Đình! Em đã nói với anh anh không được lại vén!"

Dung Đình ha ha cười rộ lên, trên tay buông tha đối phương, nhưng nhịn không được nghiêng người hôn tới.

Mỗi một phút mỗi một giây ở chung cũng làm cho người cảm thấy hạnh phúc, đây mới là cảm giác yêu đương chân chính nên có đi.

Nhưng mà, giữa lúc hai người đang ở trong xe dây dưa, bỗng nhiên, sau xe vang lên một tiếng còi rõ ràng.

Dung Đình từ trong kính chiếu hậu nhìn ra ngoài, một chiếc SUV, đối diện bọn họ ấn còi.

================

*Chu Bái Bì: 周扒皮 là một nhân vật ác bá địa chủ dưới ngòi bút của tác gia trứ danh Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm "Nửa Đêm Gáy", là một nhân vật phản diện nổi danh, tên thật là Chu Xuân Phú, địa chủ vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh ở miền Đông Bắc vì muốn thằng nhóc làm thuê cho mình làm việc nhiều một chút nên đêm hôm khuya khoắt đã tự gáy sáng (trong khế bán thân ghi rõ: có tiếng gáy phải rời giường làm việc). Bởi vì thời trước không có đồng hồ nên thằng nhóc nghe tiếng gáy phải thức dậy làm việc một nắng hai sương. Đứa trẻ này hận chết Chu Bái Bì.

**3D Max (Autodesk 3D Max) là phần mềm thiết kế giúp tạo và diễn hoạt các vật thể 3 chiều một cách chân thực nhất. Cụ thể, 3D Max giúp người sử dụng có thể dựng nên những mô hình với không gian 3 chiều kết hợp với các hiệu ứng như bóng đổ, phản chiếu, hiệu ứng sương mù, mưa, khói, lửa... và xuất ra các định dạng như phim, ảnh hoặc các mô hình thực tế ảo.

*máy ảnh DSLR: (Digital Single Lens Reflex) là loại máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số. Đây là loại máy ảnh sử dụng hệ thống gương bằng lăng kính (trong máy ảnh DSLR cao cấp) hoặc một loạt gương bổ sung (thường là ở các mẫu máy cấp thấp hơn) để phản chiếu ánh sáng từ ống kính máy ảnh đến kính ngắm.

**wifi-sd: Thẻ nhớ wifi có kiểu dáng và kích thước tương tự như một chiếc thẻ nhớ thông thường nhưng ngoài khả năng lưu trữ dữ liệu, nó còn có thể phát sóng wifi cho máy ảnh như một hotspot. Loại thẻ nhớ này cho phép bạn xem ảnh vừa chụp bằng máy ảnh trực tiếp trên điện thoại, máy tính bảng. Không những vậy, bạn còn có thể thoải mái chỉnh sửa và chia sẻ những hình ảnh này với bạn bè, mạng xã hội một cách dễ dàng.

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro