84.

CHƯƠNG 84

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Theo một câu Lục Dĩ Quyến hỏi ra khỏi miệng, trên mặt Dung Đình hiện ra vẻ mặt tương đối phức tạp.

Hắn nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến nhìn một lát, thẳng đến phát hiện trầm mặc của mình mang đến tâm tình càng ngày càng khẩn trương cho đối phương, Dung Đình mới bất đắc dĩ mà nhíu chân mày lại, cười đến rất là gượng ép, "Anh là nên vì em không dự định cùng anh chia tay vui vẻ đây, hay là nên làm em đối với anh hoàn toàn không có tin tưởng phiền não được đây..."

Nghe hắn nói như vậy, Lục Dĩ Quyến lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Dung Đình nhưng là nhẹ nhàng cười rộ lên, hắn chìa tay kéo Lục Dĩ Quyến đến bên cạnh mình (thuận tiện đem Kim Mao cách ở giữa hai người đuổi xuống sô pha), "Đừng lo lắng cái này, Dĩ Quyến, toàn bộ những khó khăn che ở trước mặt chúng ta này kỳ thực đều không là vấn đề, anh nguyện ý vì em đi gánh chịu, nguyện ý cùng em cùng nhau nghĩ biện pháp... Chỉ cần chúng ta còn cùng một chỗ."

Hắn dùng lực nắm chặt tay Lục Dĩ Quyến, nụ cười trên mặt cũng lộ ra ôn hoà, phảng phất trên đời này quả thực không có chuyện gì có thể ngăn trở bọn họ.

Lục Dĩ Quyến hơi cảm giác an tâm, buông thả mình dựa vào hướng về phía Dung Đình khoát cánh tay lên trên sô pha, "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không chia tay, em cũng không muốn đi nước Mỹ..."

"Đáp ứng trước mẹ điều kiện thứ nhất đi." Dung Đình thở dài, "Tân Nghệ bên kia huỷ bỏ hiệp ước, kỳ thực không biết có ảnh hưởng gì, em không phải đi ăn máng khác, chỉ là nguyên nhân gia đình, Tân Nghệ nhất định sẽ đem chuyện xử lý rất đẹp, sau khi huỷ bỏ hiệp ước, cũng có thể tạm thời thay mặt em theo phương thức nghiệp vụ tiếp tục hợp tác, như vậy phí tổn huỷ bỏ hiệp ước, Tân Nghệ sẽ không đối với em công phu sư tử ngoạm, cũng sẽ không ảnh hưởng quan hệ giữa các em."

Lục Dĩ Quyến sửng sốt một chút, cùng chuyện của Tân Nghệ kỳ thực cậu một chút đều không quan tâm, nhưng mấu chốt là..." Vậy điều thứ hai đâu? Dung ca, em là là thật không có ý nghĩ đi học nghiên cứu sinh, cũng không riêng gì bởi vì anh..."

"Anh biết, điều thứ hai, có thể liền yêu cầu muốn chúng ta cùng nhau cùng mẹ thương lượng." Ánh mắt Dung Đình sáng quắc mà nhìn Lục Dĩ Quyến, "Dĩ Quyến, em đi quay một bộ phim có được hay không?"

Lục Dĩ Quyến kinh ngạc cả lên.

"Quay một bộ phim, để cho mẹ biết em quyết tâm muốn trở thành đạo diễn không có bị anh dao động, em cũng không phải tham luyến nơi phồn hoa vòng giải trí, em vẫn như cũ là con trai ưu tú đáng giá mẹ đi kiêu ngạo... Có thành tích phòng bán vé, có tương lai phát triển tốt đẹp ở trong nước, mẹ thế nào còn có thể cưỡng cầu em đi nước ngoài chứ?"

Lục Dĩ Quyến nhịn không được mím môi một cái, như là có chút động tâm, "Thế nhưng, Dung ca, em cảm thấy mẹ em muốn cho em đi nước ngoài... Kỳ thực chính là vì tách hai chúng ta ra, cho nên, mẹ em chưa chắc sẽ tiếp thu điều kiện này a."

"Không đi thử một chút, làm sao em biết?" Dung Đình tựa như trong lòng đã có dự tính, "Dĩ nhiên, anh cảm thấy chúng ta ít nhất phải có một phương án tương đối cụ thể, mới có thể thuyết phục mẹ... Cho nên, em cảm thấy bây giờ gọi điện thoại cho Ngô Vĩnh Hân thế nào? Hỏi cô nàng một chút gần nhất Tân Nghệ có ký cái kịch bản nào không."

Hai người chỉ chốc lát mắt nhìn mắt, đại khái ở trong lòng đều cho rằng, cái này vẫn có thể xem một cái biện pháp giải quyết vấn đề.

Vì vậy, sau một cái hôn chỉ là lướt qua, Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình phân biệt đi gọi điện thoại.

Lục Dĩ Quyến bên này, là muốn hướng về phía Ngô Vĩnh Hân khai báo mình gặp phải phiền phức, đương nhiên, cậu đem chuyện mẹ phẫn nộ đổ tội không vừa lòng mình mệt nhọc, cũng không có chỉ ra quan hệ của mình và Dung Đình, cậu biểu thị hy vọng có thể lập tức quay một bộ phim hướng về phía mẹ chứng minh bản thân mình.

Xét thấy ngay từ lúc đầu ký hợp đồng, giấy trắng mực đen viết qua, làm người đại diện, Ngô Vĩnh Hân sẽ phụ trợ nghiệp vụ đạo diễn của Lục Dĩ Quyến.

Bởi vậy, rất nhanh, mặc dù là đêm 30 tết, Ngô Vĩnh Hân vẫn là lập tức điều tư liệu nội bộ, gửi một phần ghi chép tên kịch bản vào cho hòm thư của Lục Dĩ Quyến, bên trong có chứa nội dung vở kịch đại cương đơn giản cùng đại khái, với lại Lục Dĩ Quyến tiến hành một cái tuyển chọn thô sơ giản lược.

Mà Dung Đình bên này, hắn đi liên lạc người quản lý tài sản cho tới nay, đang vì hắn thay mặt đầu tư nghiệp vụ cổ phiếu cùng chứng khoán các loại.

Tất cả tiền mặt trong tay hắn đã đem tới đầu tư <đường cao tốc>, nếu như còn muốn phải trợ giúp Lục Dĩ Quyến đi hoàn thành một bộ phim, như vậy hắn ắt phải đổi những thứ đầu tư khác trong tay hắn. Tuy rằng chủ ý đóng phim là hắn ra cho Lục Dĩ Quyến, nhưng Dung Đình kỳ thực cũng không có nắm chặt quá lớn, Tân Nghệ giải trí nhất định sẽ đứng ra giúp đỡ Lục Dĩ Quyến hoàn thành tác phẩm đầu tay của cậu. Đề cử diễn viên, giới thiệu kịch bản, đối với sản phẩm điện ảnh từ chính giải trí Tân Nghệ, đây thật ra là chuyện nhỏ vô cùng, nhưng mà, giải trí Tân Nghệ dù sao không phải công ty giàu có hào sảng* như Hãng phim Tinh Vũ vậy, nhìn giải trí Tân Nghệ nhiều năm như vậy đều quay cuộn phim tình yêu đô thị, tình yêu vườn trường vậy là có thể nhìn ra, vốn Tân Nghệ đặt ở trên điện ảnh là ít vô cùng.

*tài đại khí thô

Bởi vậy, cho dù Lục Dĩ Quyến muốn quay cũng chỉ chính là một bộ điện ảnh chút thành tựu, nhưng đối với Tân Nghệ tới nói, chỉ sợ cũng là một khoản chi phí không nhỏ.

Trông cậy vào Tân Nghệ để hoàn thành toàn bộ đầu tư, căn bản là không thể nào.

Đương nhiên, những thứ này còn không có chuyện quyết định, Dung Đình tạm thời không có nói cho Lục Dĩ Quyến.

Đối mặt Lục Dĩ Quyến đối với hắn vẫn luôn đang gọi điện thoại nghi hoặc, hắn cũng chỉ là cười giải thích: "Anh là muốn xem bạn bè bên này một chút có thể giúp cho em một tay hay không."

Lục Dĩ Quyến không nghi ngờ hắn, lập tức thưởng cho Dung Đình một cái hôn ngọt ngào, sau đó cợt nhả mà cảm khái, "Có vợ như vậy, chồng còn cầu gì hơn nữa!"

-

Ba giờ chiều, đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng ngủ Dung Đình, Lục Dĩ Quyến cẩn thận mà thông qua số điện thoại mẹ.

"A lô? Mẹ, là con."

"Quyến Quyến a, làm sao vậy?" Tựa như không thoải mái tối hôm qua căn bản không có phát sinh, trong điện thoại thanh âm mẹ Lục lộ ra thần thái phấn khởi, "Mẹ ở quán trà dưới lầu cùng người khác uống trà đấy, con đã về nhà?"

Lục Dĩ Quyến quay đầu lại liếc nhìn Dung Đình đang ngồi ở trên giường, ôm ipad nhìn mình chằm chằm, mới tiếp tục nói: "Còn không có trở về, chẳng qua, mẹ, chúng ta buổi tối bằng không thì đi ra ngoài đi ăn cơm đi? Trong nhà chỉ có hai chúng ta, lễ mừng năm mới một chút không khí náo nhiệt mà cũng không có, dứt khoát cùng đi ra ngoài ăn, cơm nước xong tìm chỗ nào đó ngâm suối nước nóng?"

"Đi a!" Mẹ Lục sảng khoái đáp ứng, "Nếu ngâm ôn tuyền, thì tìm chỗ ở cả đêm là tốt nhất."

Lục Dĩ Quyến không nghĩ tới mẹ dễ nói chuyện như thế, thậm chí cũng không có hỏi cậu một câu nguyên nhân nhiều, cậu lập tức hướng về phía Dung Đình ra dấu một dấu tay, hỏi tiếp: "Vậy ngài muốn ăn cái gì? Con trước đi đặt một bàn... Hải sản? Tốt tốt, ăn hải sản."

Vừa nói, Lục Dĩ Quyến vừa hướng về phía Dung Đình nháy mắt ra hiệu, ý bảo hắn mau mau tìm nhà hàng.

Sau một lát, Lục Dĩ Quyến cúp điện thoại.

Dung Đình đồng thời cũng lắc lắc điện thoại di động của mình, "Ok, đặt chỗ hoàn tất."

Lục Dĩ Quyến nhào lên trên giường, nhưng mang theo một chút không xác định hỏi: "Dung ca, em thực sự nhanh như vậy sẽ phải tự mình làm đạo diễn? Cảm giác rất không đáng tin cậy... Giải trí Tân Nghệ bên kia đồng ý để cho em tới nhận sao?"

"Bây giờ tết âm lịch, muốn lấy được đáp án, nhất định là phải đợi mùng sáu tháng giêng sau khi đi làm lại." Dung Đình không có trực tiếp trả lời vấn đề này của Lục Dĩ Quyến, "Chẳng qua, phân tích đến xem, em vẫn có nắm chặt rất lớn, chúng ta chọn một cái kịch bản vô cùng thận trọng, điện ảnh tình yêu, độ khó không lớn, em tốt xấu gì là ở Điện ảnh Trung ương học đạo diễn, khẳng định không chỉ chơi bảng đập, nhiều lắm là không có cách nào xuất sắc khác mà thôi, vấn đề duy nhất chính là..."

Dung Đình bỗng nhiên dừng lại, Lục Dĩ Quyến bản năng mà truy hỏi đáp án của hắn, "Là cái gì?"

"Là chính em."

Dung Đình nhìn Lục Dĩ Quyến, lúc này, khoảng cách của hai người tương đối gần, gần đến Dung Đình có thể rõ ràng thấy rõ không tự tin và do dự trong ánh mắt Lục Dĩ Quyến.

Lục Dĩ Quyến nhất thời sửng sốt một chút, rất nhanh lộ ra một cái nụ cười nhạt nhẽo, "Dung ca, anh yên tâm đi... Em sẽ mau chóng điều chỉnh tốt chính mình."

Không cần quá nhiều an ủi cùng cổ vũ, bởi vì biết là vì lẫn nhau, cho nên nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

Dung Đình vỗ vỗ đầu Lục Dĩ Quyến, kéo cậu lên từ trên giường, "Chờ thêm hết năm, tới đoàn phim của anh làm phó đạo diễn đi, coi như là thêm thực tiễn trước thời hạn, chuyện này anh và Vệ Quốc nói rất lâu rồi, ổng vẫn luôn rất chờ mong cùng em hợp tác."

"Thực sự?" Lục Dĩ Quyến rất là ngạc nhiên mừng rỡ, "Vệ Quốc sẽ đồng ý để cho em tham dự?"

"Vì cái gì không?" Dung Đình nụ cười ôn nhu, tay lại cản Lục Dĩ Quyến lại nghĩ động tác lại gần đòi hôn, "Chẳng qua đến đoàn phim, chúng ta phải hơi chút chú ý một chút, nhiều người nhiều miệng, anh đã bị em bắt cóc đi qua một lần, lại thêm lần thứ hai, sợ là chúng ta phải cùng nhau mở buổi họp báo ký giả."

Nói xong, Dung Đình kéo Lục Dĩ Quyến vào phòng giữ quần áo, "Được rồi, tới giúp anh chọn xem, buổi tối anh cần phải mặc cái gì?"

-

"Là một vị Lục tiên sinh đặt phòng."

"Được, mời ngài đi theo ta."

Dáng vẻ mẹ Lục ưu nhã lúc đang được người phục vụ dẫn đến ghế lô lầu hai, luôn cảm thấy người phục vụ đang không ngừng quan sát bà.

Cái này khiến mẹ Lục để ý bề ngoài mình trước sau như một liên tục mà cúi đầu kiểm tra quần áo mình, có chỗ không hề thỏa đáng hay không, lúc đi ngang qua mặt kiếng tường, cũng không nhịn được nhìn xuống lớp trang điểm của mình, có phải xảy ra vấn đề gì hay không.

Thế nhưng, mình trong gương ngoại trừ có chút không giấu được tuổi già ra, cũng không có bất luận cái chỗ gì thoạt nhìn không bình thường.

Mẹ Lục sờ khuyên tai mình một cái, rất nhanh đi tới trước ghế lô.

Nhân viên phục vụ cười đến ôn nhu, thay mẹ Lục đẩy cửa ra, "Chính là phòng này."

Mà đáp án cũng công bố vào giờ khắc này.

Mẹ Lục đầu tiên thấy cư nhiên không phải là con trai mình, mà là Dung Đình tây trang thẳng thớm.

"Dì ạ xin chào."

"Mẹ."

Ở lúc đồng thời nhân viên phục vụ rời đi, Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình đồng thời đứng lên, Lục Dĩ Quyến tiến lên nhận lấy túi mẹ, Dung Đình cũng lập tức đem ghế ngồi kéo ra, chờ mẹ Lục ngồi.

Giờ khắc này, mẹ Lục không thể không thừa nhận, một là mình giáo dục con trai khéo léo, một là tướng mạo xuất chúng của nam sĩ tuổi còn trẻ, ân cần như vậy, để cho bà khó tránh khỏi một tia hư vinh xác đáng.

Bà nỗ lực kéo căng nụ cười ở khóe miệng, rụt rè mà gật đầu một cái.

Nhưng cùng lần trước cùng Dung Đình gặp nhau xa cách khác biệt, ở lúc đi qua trước mặt Dung Đình, bà đưa tay mình ra, hai người nắm chặt, "Dung tiên sinh rất hân hạnh."

Dung Đình cùng Lục Dĩ Quyến liếc nhau, trong ánh mắt hai người đều có may mắn "Tránh được một kiếp".

"Ngài đừng khách khí, gọi con Dung Đình hoặc là Tiểu Dung cũng được."

Nói rồi, ba người ngồi xuống, Lục Dĩ Quyến nịnh hót đem thực đơn đưa tới trong tay mẹ Lục, "Ngài mau nhìn xem muốn ăn cái gì, hải sản nhà này đặc biệt tươi, đều là từ hãng hàng không chuyển tới, sống, con và Dung..."

Lục Dĩ Quyến đột nhiên nói rồi bị dừng lại, có chút không biết nên thế nào hướng về phía mẹ giới thiệu, đây là lúc Dung Đình cùng cậu ước hẹn phát hiện cứ điểm mỹ thực =. =

Dung Đình bất đắc dĩ mà nở nụ cười xuống, thay Lục Dĩ Quyến nhận lấy nói, "Lúc con mời Dĩ Quyến ăn cơm ngẫu nhiên phát hiện, cảm thấy cũng không tệ lắm, vừa vặn Dĩ Quyến nói ngài muốn ăn hải sản, chúng con đã đặt chỗ ngồi bên này."

Mẹ Lục nghe xong, chỉ là "Ừm" một tiếng, bà cúi đầu lật thực đơn, ngoài miệng lại là hỏi: "Hai người các con cùng đi, là dự định tiếp thu điều kiện của mẹ?"

Lục Dĩ Quyến đang muốn mở miệng, Dung Đình lại chìa tay đè cậu xuống, tự mình nói: "Khó có được có cơ hội mời ngài ăn cơm, việc này chúng ta không bằng một hồi rồi hãy nói?"

Mẹ Lục không khỏi ngẩng đầu nhìn Dung Đình một chút, nụ cười trên mặt đối phương vừa đúng, vừa chưa từng có điểm quyến rũ, càng không có che đậy dối trá.

Bà không thể không thừa nhận, ánh mắt con trai mình nhìn người, kỳ thực cũng không tệ lắm.

Chí ít, đây là một cái người nó có thể thu phục được.

"Cũng tốt, vậy thì ăn cơm trước đi." Lời này của mẹ Lục vừa nói ra, hai người đều là thở phào nhẹ nhõm, "Dù sao cái này nói không chính xác là cơ hội một lần duy nhất cùng đi ăn tối của tôi và Dung tiên sinh."

Ánh mắt của bà và Dung Đình giao thoa.

Độ cung khóe miệng Dung Đình không có một chút biến hóa, chỉ là lời thề son sắt mà trả lời: "Sẽ không, nói không chính xác sau đó con còn có thể tự mình xuống bếp hiếu thuận ngài, Dĩ Quyến vẫn luôn rất thích ăn cơm con làm."

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương 83←


→Chương sau: Chương 85→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro