86.

CHƯƠNG 86

EDITOR: MIRA

BETA: HÀ LU

Mẹ Lục ở Bắc Kinh qua Tết Nguyên Tiêu mới rời đi.

Dung Đình rốt cuộc được "mẹ vợ" tán thành, tự mình lái xe quang minh chính đại, đưa mẹ Lục đi sân bay quốc tế ở thủ đô.

Sau đó...vì sợ gặp phải paparazzi cắm ở sân bay, Dung Đình chỉ có thể để Tiểu Hách hỗ trợ mang hành lý, thay hắn đưa mẹ Lục vào cửa an ninh.

Ở cửa an ninh, Lục Dĩ Quyến ôm mẹ suýt khóc.

Sau khi xa cách ba năm, lần đầu mẹ Lục về nước cùng cậu đón năm mới, kết quả vì chuyện của cậu và Dung Đình nháo tới gà bay chó sủa, khiến mẹ lo lắng.

Nhưng cuối cùng cậu cũng không có khóc.

Ngay lúc cảm xúc cậu có chút ổn định lại, mẹ Lục lại vỗ vai cậu, dặn dò: "Nhớ kiểm tra sức khỏe định kỳ, gửi kết quả cho mẹ coi, có vấn đề gì không được gạt mẹ."

Lục Dĩ Quyến: "..."

Hai bên tai đỏ hồng, dưới ánh mắt sâu xa của mẹ, Lục Dĩ Quyến vô cùng ngại ngùng vẫy vẫy tay, "Hẹn gặp lại mẹ."

"Bảo bối, hẹn gặp lại."

Lục Dĩ Quyến lưu luyến nhìn mẹ mình đi một đôi giày gót nhọn tám phân bước vào cửa an ninh.

Không quay đầu, không chút lưu luyến.

-

Tuy rằng mẹ Lục đưa ra mục tiêu "doanh thu phòng vé ba trăm triệu" đầy khó khăn, nhưng đối với Dung Đình cùng Lục Dĩ Quyến, đây đã là một kết quả không tệ.

Dù sao mẹ Lục cũng không đưa ra thời hạn cho mục tiêu "doanh thu phòng vé ba trăm triệu" này, doanh thu tuần đầu muốn đạt đến ba trăm triệu quả thật khó khăn, nhưng tổng doanh thu phòng vé lại không phải không thể cố.

Đương nhiên, khó khăn bên trong cũng không hề đơn giản.

Hít sâu mấy lần, Lục Dĩ Quyến đẩy cửa phòng làm việc của Ngô Vĩnh Hân, "Chị Vĩnh Hân, năm mới chúc tuổi chị nha."

Tuy rằng Ngô Vĩnh Hân có được bảy ngày nghỉ hiếm hoi, nhưng sau đó, lại bận rộn tới mức chân không chạm đất.

Mặc dù bây giờ cậu là "kiện tướng" dưới tay Ngô Vĩnh Hân, Lục Dĩ Quyến vẫn phải hẹn trước hai ngày mới có thể gặp được cô.

Lúc này, Ngô Vĩnh Hân tuy mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ mỉm cười ngẩng đầu lên từ công văn, kêu trợ lý rót nước cho Lục Dĩ Quyến, xua tay, "Dĩ Quyến, năm mới vui vẻ, cậu tự kiếm chỗ ngồi đi, đừng khách khí... Tôi dạo này thật sự quá bận, phim điện ảnh mới của Tưởng Châu khởi quay, mấy ngày nay tiến tổ, tôi chạy hai đầu Bắc Kinh với Hồng Kông, chỉ có thể phiền cậu tới công ty tìm tôi."

Tưởng Châu năm ngoái mãi không nhận được vai diễn thích hợp, so với dự đoán của hắn, cảnh tượng thừa dịp Dung Đình "tránh bóng" mà độc chiếm màn ảnh lớn cũng không xuất hiện, cuối cùng vẫn chỉ mò được một vai "khách mời" trong một bộ đại chế tác, nhưng qua năm mới vận khí hắn ta ngược lại không tồi, thành công lấy được vai nam chính trong bộ hài kịch Hồng Kông "Lão hữu lạc quan phóng khoáng" của đạo diễn Trần Dũng Tân. Đối với hắn ta đây ngược lại là một nhân vật màn ảnh mang tính đột phá rất lớn, ngay cả Dung Đình sau này biết được tin tức, cũng không khỏi cảm khái với Lục Dĩ Đình, ánh mắt chọn kịch bản của Tưởng Châu rốt cục cũng cao hơn.

Bởi vậy, mặc dù là oán giận, nhưng giọng điệu Ngô Vĩnh Hân không hề khó chịu.

Lục Dĩ Quyến ôn hòa cười cười, "Còn chưa chúc mừng Tưởng lão sư, chỉ có thể nhờ chị chuyển lời, chúc anh ấy doanh thu đại bạo."

"Cám ơn cậu." Ngô Vĩnh Hân sửa soạn tài liệu trong tay, rút ra một tập văn kiện, đưa tới trước mặt Lục Dĩ Quyến, cùng cậu ngồi trên sô pha, "Hai kịch bản cậu nói, tôi đều giúp cậu lấy, một cái là kịch bản đô thị tình ái, một cái khác là tiểu thuyết internet cải biên hai năm trước mua bản quyền."

Lục Dĩ Quyến vui vẻ tiếp nhận văn kiện, đây là hai cái mà cậu cùng Dung Đình sau khi xem xét đều coi trọng, đầu tiên, từ giả cả mà nói, bản quyền hai bộ này đều không tiêu tốn nhiều, Lục Dĩ Quyến có thể mua lại từ công ty để tiến hành quay chụp, tiếp theo, từ góc độ quay phim mà nói, tình tiết đơn giản nhưng lại phong phú, nhân vật có chiều sâu, hấp dẫn người xem, là hai bộ kịch bản mà các phương diện đều phù hợp yêu cầu để Lục Dĩ Quyến chế tác một bộ phim màn ảnh lớn.

Đến cuối cùng chọn thế nào, còn xem tiềm năng để quyết định.

Lục Dĩ Quyến mở bìa văn kiện.

ngô vĩnh hân nhìn Lục Dĩ Quyến, thời điểm năm mới hai người trò chuyện, cô đã biết được chuyện mẹ Lục không tán thành sự nghiệp của con trai mình, Lục Dĩ Quyến hiện tại không thể nào không đạo diễn một bộ phim ngay lập tức, xóa bỏ suy nghĩ muốn cậu hủy hợp đồng của mẹ mình. Thẳng thắn mà nói, tuy rằng ngô vĩnh hân có thể từ tiểu tiết nhìn ra gia cảnh Lục Dĩ Quyến không tồi, nhưng không nghĩ tới, mẹ Lục lại là một vị giám đốc nổi danh trong giới thương nghiệp.

Chỉ cần hỏi thăm một chút, ngô vĩnh hân cũng có thể biết được, mẹ Lục hiện tại có thể coi như là gả vào nhà giàu ở nước ngoài, tài lực của bản thân không hùng hậu nhưng ít nhất vẫn có thể duy trì con trai phát triển trong vòng điện ảnh.

Vì thế, trong suy nghĩ của ngô vĩnh hân, đối với hành động lập tức muốn làm đạo diễn một bộ phim của Lục Dĩ Quyến mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng không phải không thể thành toàn.

Tuy vậy...một bộ phim từ tìm đề tài đến chính thức bắt đầu quay chụp, quá trình trung gian khá tốn thời gian và phức tạp.

Mà cô quyết định giúp đỡ Lục Dĩ Quyến, cũng gần như là "thành toàn" mà thôi.

Híp mắt cười cười, ngô vĩnh hân vươn tay chặn lại Lục Dĩ Quyến đang chăm chú đọc kịch bản, "Cái này tôi đã làm việc với công ty, cậu có thể lấy về từ từ xem, nhưng trong ba ngày cần trả lại, tiếp theo tính toán thế nào, cũng cần phải thông báo cho tôi kịp lúc."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá, thật sự vất vả chị Vĩnh Hân." Lục Dĩ Quyến ngọt miệng, không hề tiếc chút lời ngọt ngào khen ngợi ngô vĩnh hân, rất nhanh, Lục Dĩ Quyến lại báo với ngô vĩnh hân một tin khác, chính mình muốn đến đoàn phim của Dung Đình làm phó đạo diễn, "Tuy rằng đã từng đóng một bộ điện ảnh, nhưng các hạng mục chế tác còn chưa tham gia lần nào, cho nên em đặc biệt gọi điện thoại nói chuyện cùng Dung Đình lão sư, nhờ anh ấy an bài giúp em một vị trí."

Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Quyến chủ động nhắc tới Dung Đình trước mặt ngô vĩnh hân.

Cậu lựa chọn xưng hô cẩn trọng nhất.

Ánh mắt ngô vĩnh hân vô ý hạ xuống, nhưng không nói gì nhiều, "Dung lão sư có thể cung cấp cơ hội tốt như vậy cho cậu, thật sự hiếm thấy, tuy vậy cũng là cơ hội tuyên truyền không tệ, tôi sẽ liên hệ người đại diện của Dung lão sư thương lượng một chút, xem có thể làm được gì."

Lục Dĩ Quyến cười cười, "Vậy mấy chuyện này em không quản, làm phiền chị Vĩnh Hân để tâm."

"Ừa, cậu đừng khách khí."

-

Bất kể Dung Đình, Tưởng Châu hay là Lục Dĩ Quyến, có thể trở thành người đại diện của bọn họ, nhất định là người có hiệu suất cực cao.

Ngay khi ngô vĩnh hân biết được tin Lục Dĩ Quyến quả thật muốn tiến vào đoàn phim "Đường cao tốc" thực tập, còn là xác định vị trí Phó đạo diễn, lập tức gọi điện thoại cho Thích Mộng.

Vì thế, nửa tháng sau, Dung Đình và Lục Dĩ Quyến rốt cục cũng có cơ hội hợp tác lần thứ hai.

Nhưng mà hai người đều không nghĩ tới, lần hợp tác này cũng là lăng xê lẫn nhau.

Đoàn phim "Đường cao tốc" khởi quay được hai tháng, nghênh đón đoàn truyền thông đầu tiên tham ban, sau đó đoàn phim sẽ công bố tin tức Lục Dĩ Quyến được người đầu tư lớn nhất Dung Đình tiến cử làm phó đạo diễn.

Đồng thời, sự gia nhập của Lục Dĩ Quyến đem đến nhiều đề tài mới mẻ: học sinh Học viện Điện ảnh Ương Ảnh, đầu tiên là cầm giải Ảnh đế Cannes, sau đó tham dự cắt nối biên tập bên cạnh Cao Tư Nguyên, vào đoàn phim của Dung Đình liền trực tiếp làm phó đạo diễn. Không tính những người vốn chú ý tới Lục Dĩ Quyến, chỉ cần có chút hứng thú với phim điện ảnh, đều có khả năng ôm tâm lý tìm kiếm sự mới lạ, gia tăng độ chú ý đối với tác phẩm. Mặt khác, nhờ có Dung Đình, mỗi khi nhắc tới bộ phim này, thêm một lần ánh sáng dẫn tới Lục Dĩ Quyến. Tuy rằng cân nhắc lợi hại đôi bên, Lục Dĩ Quyến như chiếm được lợi ích lớn... Nhưng đây không phải là hiệu quả mà Dung Đình muốn hay sao?

Đối với phóng viên mà nói, được mời tham ban đoàn phim của Dung Đình, là một loại vinh hạnh (dù sao chụp được Dung Đình, cũng là bắt được đề tài), mà đối với đoàn phim, chuẩn bị cho một lần tham ban này, cũng như chuẩn bị trận địa đón địch.

Trước ngày tham ban một ngày, tới tận chín rưỡi tối, Vệ Quốc vẫn còn trò chuyện với Dung Đình về việc xác định hai cảnh quay bày ra cho truyền thông. Chuyện này không phải việc dễ lựa chọn.

Đầu tiên, địa điểm quay chụp ở chung một chỗ, miễn cho phóng viên chạy theo đoàn phim, tiếp theo, nội dung quay chụp tốt nhất có thể thể hiện rõ nội dung bộ phim, vừa nhìn liền hấp dẫn người xem, nhưng lại không thể là bộ phận trọng tâm.

Vệ Quốc đề nghị quay một đoạn tình cảm, thật ra bộ điện ảnh này điểm trọng yếu nằm ở kết cấu, lấy ra một mẩu chuyện nhỏ đều chẳng có gì lạ. Nếu hy vọng dẫn ra được đề tài từ đợt tham ban này, chỉ có thể diễn một ít cảnh tình cảm táo bạo, ví dụ như cảnh hôn, xa chấn...

Mà đối với chuyện này, Dung Đình cực lực phản đối, tuy nhiên nguyên nhân cũng rất phức tạp.

Đừng nhìn Vệ Quốc trẻ tuổi, nhưng đối với quyền đạo diễn của mình lại bảo vệ kỹ càng, cho dù là Dung Đình, chuyện mình đã xác định sẽ không dễ dàng khuất phục.

Hai người nói lý lẽ tới một giờ.

Cuối cùng, Lục Dĩ Quyến nghe không nổi nữa, đoạt điện thoại từ tay Dung Đình, "Đạo diễn Vệ, tôi cảm thấy hai cảnh cậu lựa chọn đều ổn, quyết định như vậy đi."

Vệ Quốc sửng sốt, "Lục Dĩ Quyến? Trễ như vậy cậu còn ở cùng Dung Đình sao?"

"A chúng ta cùng bạn bè ở đoàn phim trước kia đi ăn khuya, tôi đến ăn ké Dung lão sư."

Gần đây đi theo Dung Đình tới đoàn phim, đối mặt với khả năng sẽ bị lộ bất kì lúc nào, Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình đã có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.

Mà trên thực tế, toàn bộ quá trình nói chuyện điện thoại, Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình chỉ mặc quần lót, nằm trên giường cùng nhau.

Đáng tiếc, thẳng nam đơn thuần như Vệ Quốc không có nghi ngờ gì, lúc này liền cảm ơn Lục Dĩ Quyến đã ủng hộ, hy vọng cậu có thể nói giúp với Dung Đình, sau đó liền cúp điện thoại.

Dung Đình: "..."

Nhiều lần gọi điện cùng đồng học nửa đêm, Lục Dĩ Quyến đều bị Dung Đình cắt ngang, lần này cảm thấy mở mày mở mặt, cậu bá đạo gác chân lên người Dung Đình, cả người ngã vào ổ chăn, thở phào nhẹ nhõm khi được yên tĩnh, "Em cảm thấy Vệ Quốc nói có lý, dù là xa chấn, lại không quay cụ thể, nhiều lắm là chụp vài hình ảnh cách cửa sổ, anh sợ gì chứ?"

Dung Đình bất đắc dĩ nhìn Lục Dĩ Quyến, "Đồ không có lương tâm, anh không phải là sợ em không thoải mái à? Muốn đem cảnh này làm mánh khóe tuyên truyền, không ổn sẽ dẫn tới scandal lung tung, cái gì mà diễn giả làm thật...đến lúc đó lại phiền phức."

Lục Dĩ Quyến nhịn không được nhích lại gần Dung Đình, cọ cọ ám chỉ, Dung Đình rốt cuộc vươn tay ra làm gối đầu hình người cho Lục Dĩ Quyến.

"Em sẽ không có gì không thoải mái, đều là giả, em vì cái gì mà không thoải mái?" Lục Dĩ Quyến ngẩng đầu nháy mắt mấy cái với Dung Đình, sau đó lộ ra nụ cười xấu xa, "Ngược lại, chị Thích Mộng mới là người cần thoải mái mới tốt, dù nói thế nào, chuyện này người hưởng lợi vẫn là anh nha!"

Dung Đình nhìn xuống người trong ngực, đối phương hai mắt sáng rực rỡ, linh động vô cùng, thật sự mê người.

Vì thế bị hấp dẫn đến muốn hành động...

Hắn cúi đầu hôn lên môi Lục Dĩ Quyến, một tay khác nhịn không được vuốt ve đùi trong của cậu.

"Thích Mộng ra sao anh không biết." Dung Đình mút lấy môi Lục Dĩ Quyến, thấp giọng trả lời: "Nhưng nếu em cùng người khác quay cảnh như vậy, anh sẽ không thoải mái."

Dường như là chứng minh cho dục vọng chiếm hữu của mình, Dung Đình nhanh chóng chặn môi Lục Dĩ Quyến, cường điệu lần hai: "Bất luận nam nữ."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro