98.
CHƯƠNG 98
EDITOR: LAN
BETA: SLORY
Tháng 9, hậu kỳ của "Đường cao tốc" đã hoàn thành toàn bộ.
Dung Đình đang ở Giang Tây quay bộ phim điện ảnh đề tài điệp chiến thời dân quốc "Tiềm long", hắn đặc biệt xin nghỉ hai ngày, bay đến Thượng Hải để kiểm tra hiệu ứng hình ảnh cuối cùng của bộ phim này.
Tất nhiên, xem phim chỉ mất hai tiếng, nhưng điều thực sự khiến hắn phải bỏ ra hai ngày, lại là một người khác.
Tài xế dừng xe trước khách sạn, Tiểu Hách giúp Dung Đình xách hành lý, hai người lần lượt xuống xe.
Thích Mộng ngồi ở ghế phụ, nhưng không nhúc nhích, "Tối nay tôi về Bắc Kinh rồi, Dung Đình anh chú ý một chút, đừng để paparazzi chụp được."
"Được."
Xe đi khỏi, đồng thời, "Anh Dung, tôi đi mở phòng, anh đến tìm Dĩ Quyến đi."
Tiểu Hách nháy mắt cười, nói xong liền chạy mất tăm.
Dung Đình bất lực, nhưng không nói gì, vào khách sạn, trực tiếp lên thang máy.
Trong điện thoại đã lưu trước số phòng của đối phương, cũng biết lúc này đối phương chắc chắn đã về khách sạn, có lẽ là đang xem kịch bản? Hoặc là đang xem tư liệu? Cũng có thể là đang mở máy tính, chuẩn bị video call với hắn.
Dung Đình vừa nghĩ vừa cười, cửa thang máy mở ra, hắn bình tĩnh bước vào hành lang.
Tưởng tượng đến Lục Dĩ Quyến sau khi kết thúc công việc mỗi ngày, sẽ đi qua đây như thế nào, mỗi buổi sáng, lại mang theo ước mơ của mình rời khỏi đây như thế nào.
1208.
Dung Đình đứng trước cửa phòng, nụ cười càng lúc càng sâu, hóa ra thích một người, thực sự nguyện ý vì cậu mà chơi lãng mạn, tạo bất ngờ cho cậu, khiến cậu vui vẻ.
Hắn khẽ gõ cửa.
Mà lúc này.
"Đạo diễn, anh trốn cái gì vậy!" Ninh Tụng vừa cười vừa giơ cánh tay, chống lên bên máy, chặn Lục Dĩ Quyến vốn định từ một bên né tránh.
Hai người chênh lệch chiều cao không nhiều, Ninh Tụng tiến lại gần một chút, lập tức có thể nhận ra hơi thở gấp gáp của đối phương, Ninh Tụng cười sảng khoái, trước khi Lục Dĩ Quyến định mở miệng đã giành nói trước: "Đạo diễn, anh là gay đúng không?"
Lục Dĩ Quyến nín thở, câu nói này của Ninh Tụng, cuối cùng cũng khiến cậu hoàn toàn hiểu được đối phương muốn làm gì.
"Nếu là trai thẳng, chắc chắn sẽ không thấy việc cùng nhau ra ngoài ăn cơm một bữa có gì không ổn chứ, dù sao cũng là anh em, có gì mà không nên? Hỏi tôi có theo đuổi Cố Văn Nguyệt không, thực ra là muốn hỏi tôi có theo đuổi anh không đúng không? Trừ khi là gay."
Có lẽ là thấy Lục Dĩ Quyến cau mày, Ninh Tụng không duy trì trạng thái gần như giam cầm này quá lâu.
Anh ta buông tay, sau đó, giống như một học sinh ngoan ngoãn, đứng đối diện với Lục Dĩ Quyến, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, "Đạo diễn Lục, anh đừng nghĩ nhiều, thực ra tôi cũng là gay, lúc đầu tôi xem anh đóng "Cùng độ sinh" đã nghĩ không biết anh có phải không, lúc đó vóc dáng của anh đẹp hơn bây giờ nhiều, trông có vẻ yếu đuối, nhưng lại rất mạnh mẽ, tôi nói tôi thích phim của anh, là thực sự thích, bộ phim đó tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Ban đầu là vì thích câu chuyện này, sau đó là muốn học diễn xuất của anh và thầy Dung, diễn xuất của anh trong bộ phim đó khiến người ta phải thán phục, tôi thấy thầy Dung Đình thực sự không bằng anh, sau đó... đơn giản là vì thích anh, thích nhân vật anh thể hiện, thích mọi thứ của anh."
Nói xong, Ninh Tụng thở dài, lại nở nụ cười, "A, đột nhiên có chút hiểu được tâm trạng của fan hâm mộ trước mặt tôi rồi, đạo diễn Lục, anh chắc chắn không tin, vai Lí Dần Tu này, là tôi tự mình thử vai để giành lấy, công ty không ai sắp xếp cho tôi, thầy Tống Phong Niên cũng là tôi tự mình nhờ quan hệ liên lạc, chính là vì tôi biết anh là đạo diễn."
"Cho nên," Ninh Tụng hơi cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm đan vào ánh mắt Lục Dĩ Quyến, "Đạo diễn Lục, thử kết giao không? Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không để bất kỳ ai trong đoàn phim nhận ra sự khác thường của chúng ta, cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai biết quan hệ của chúng ta, tôi cũng sẽ không lợi dụng quan hệ của anh. Ngược lại, nếu tôi may mắn có thể giúp đỡ anh, tôi sẵn lòng..."
"Không cần." Lục Dĩ Quyến dứt khoát ngắt lời đối phương, "Cảm ơn sự yêu mến của cậu, tôi có bạn trai rồi."
Sắc mặt Ninh Tụng sa sầm, anh ta định mở miệng, thì điện thoại trong túi quần của Lục Dĩ Quyến đột nhiên reo lên.
Anh ta hiểu ý mà giữ im lặng, còn Lục Dĩ Quyến nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, liền bật cười, "Alo?... À, em không ở phòng, em ở phòng tập thể dục của khách sạn, ở tầng mười... Anh đến làm gì vậy??... Ừ, không phải tập thể dục, là... đang nghe một người đàn ông tỏ tình... Em nói với cậu ta, em có bạn trai rồi."
Vừa dứt lời.
Một bóng người xuất hiện ở cửa phòng tập thể dục.
Chiếc áo sơ mi màu xanh mực, chiếc quần tây thẳng thớm, trên cánh tay đối phương còn khoác một chiếc áo khoác.
Lục Dĩ Quyến nhìn người nào đó phong trần mệt mỏi mỉm cười, ngay cả Ninh Tụng cũng không kìm được mà nhìn theo ánh mắt của Lục Dĩ Quyến.
Là một người mà anh ta tuyệt đối không ngờ tới.
"Thầy Dung Đình?"
Dung Đình không chút biểu cảm tiến về phía hai người, rồi dừng lại trước Ninh Tụng đang sửng sốt, "Ninh Tụng tiên sinh, hân hạnh được gặp cậu. "
"Thầy Dung Đình, chào ngài chào ngài... Ngài đến... thăm đoàn ạ?"
Khóe miệng Dung Đình nở nụ cười nhàn nhạt, hắn liếc nhìn Lục Dĩ Quyến đang cố nhịn cười, cuối cùng vẫn nhẫn nại đối phó với Ninh Tụng, "Ninh Tụng tiên sinh, tôi nghĩ cậu hẳn biết tôi là một trong những nhà sản xuất của "Tình yêu cam tươi" chứ."
"Tất nhiên rồi."
"Ừm, vậy chắc cậu cũng nên biết, việc tán tỉnh người yêu của tôi trong bộ phim do tôi đầu tư, là một chuyện không mấy quang minh chính đại." Dung Đình cười lạnh một tiếng, rồi đưa tay đẩy Ninh Tụng ra, trực tiếp kéo Lục Dĩ Quyến lại, "Em đã từ chối rồi mà, sao còn ngây ra đó làm gì."
Dung Đình không chút kiêng nể ôm vai Lục Dĩ Quyến trước mặt Ninh Tụng, sau đó nhấn mạnh, "Tôi thay Dĩ Quyến cảm ơn sự yêu mến của Ninh Tụng tiên sinh lần nữa, hy vọng trong những ngày còn lại của đoàn phim, cậu có thể giữ khoảng cách lịch sự với người yêu của tôi, tôi tin cậu chắc chắn không muốn mất đi cơ hội được tỏa sáng tốt như vậy, dù sao thì, không phải nam diễn viên nào cũng có cơ hội đóng vai nam chính ngay từ bộ phim đầu tiên."
Nói xong, hắn kéo Lục Dĩ Quyến rời khỏi phòng tập thể dục.
-
"Thẻ phòng?"
Trong hành lang tối mờ, cho đến khi đi đến cửa phòng, Dung Đình vẫn không buông tay Lục Dĩ Quyến.
Hắn nhận thẻ từ mà Lục Dĩ Quyến đưa, quẹt mở cửa phòng.
Hắn đi vào phòng trước.
Nhưng ngay khi Lục Dĩ Quyến bước vào, Dung Đình đột nhiên quay lại, đẩy cậu vào cánh cửa, dựa thế đóng sầm cửa lại.
"Ưm——!"
Dung Đình đưa tay kẹp chặt cằm Lục Dĩ Quyến, hung hăng hôn lên môi cậu. Đầu lưỡi hắn mang theo ham muốn chiếm hữu cực mạnh, lướt qua khắp khoang miệng của Lục Dĩ Quyến, sau đó hung hăng mút lấy môi dưới của cậu, như thể muốn nuốt chửng cậu vào bụng vậy.
Lúc này, Lục Dĩ Quyến lại cười khẽ, cậu ôm lấy lưng Dung Đình, không chút che giấu mà mở rộng cơ thể mình ra trước mặt đối phương, không bận tâm đến sự đòi hỏi của hắn, cũng không bận tâm đến việc hắn tuyên bố chủ quyền của mình tại thời điểm này.
Trong căn phòng tối om, hai cơ thể áp chặt vào nhau mà không hề có một khe hở.
Khi nụ hôn không dài lắm này kết thúc.
"Dung Đình."
"Ừm?"
Hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau.
"Anh không có gì muốn nói với em sao?" Mặc dù cảm thấy rất khó chịu khi đối mặt với Ninh Tụng, nhưng phản ứng của Dung Đình lại khiến cậu cảm thấy vô cùng phấn khích, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy đối phương gọi mình như vậy, không phải là bạn bè, không phải là đàn em, không phải là hậu bối, thậm chí cũng không phải là một câu bạn trai.
Hắn gọi cậu là người yêu.
Sẽ không có chút kiêng dè nào chỉ vì đối phương cũng là một diễn viên, không bao giờ che giấu tình cảm của họ.
Phản ứng như vậy khiến Lục Dĩ Quyến phấn khích hơn cả việc biết Dung Đình đến thăm cậu.
Dung Đình cúi đầu nhìn Lục Dĩ Quyến, "Em muốn anh nói gì? Anh nên nói gì chứ?... Về Ninh Tụng?"
Lục Dĩ Quyến nhướng mày, "Đúng vậy, chẳng lẽ không nên nói gì sao? Có người đang theo đuổi em, anh không định tuyên bố gì à?"
"Em muốn anh tuyên bố như thế nào?" Dung Đình phối hợp hỏi lại, nhưng tay hắn lại đột nhiên có một động tác nhỏ, hắn mở khóa thắt lưng của Lục Dĩ Quyến, sau đó kéo khóa quần xuống, "Như thế này sao?"
"Cút!" Lục Dĩ Quyến giơ chân định đá Dung Đình, nhưng không ngờ lại bị đối phương ôm chặt, tiện tay kéo một nửa quần của cậu xuống, Lục Dĩ Quyến giãy dụa hai cái, nhưng cuối cùng vẫn bị Dung Đình giữ chặt trong tay.
Lục Dĩ Quyến mò mẫm bật đèn trên tường, cuối cùng cũng nhìn rõ ánh mắt của Dung Đình, đối phương đang nhìn cậu với vẻ mặt đầy ý cười.
Mặc dù nụ hôn vừa rồi rất mãnh liệt, nhưng đối phương lại không hề có ý định nổi giận.
Cuối cùng, Lục Dĩ Quyến không kìm được nữa, mở miệng hỏi: "Anh Dung, anh không hề tức giận sao?"
"Dĩ Quyến, anh biết em rất tốt, rất xuất sắc, em đẹp trai, tính cách cũng tốt, có rất nhiều người thích em... Anh không hề tức giận vì điều này, thậm chí còn thấy vui và tự hào." Dung Đình nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân của Lục Dĩ Quyến, sau đó kéo chân cậu, quấn quanh eo mình, "Nếu Ninh Tụng làm tổn thương em, anh sẽ tức giận, nếu em thực sự thích cậu ta, anh sẽ suy sụp... Nhưng tất cả những điều này sẽ không trở thành lý do để anh kiểm soát em, ngay cả khi ở bên anh, em vẫn có quyền tự do lựa chọn rời đi, có quyền yêu người khác, còn anh, anh chỉ có thể yêu em nhiều hơn."
Dung Đình cúi đầu hôn lại Lục Dĩ Quyến, "Dĩ Quyến, em còn muốn nghe anh nói gì nữa, anh đều nói cho em nghe, em muốn nghe anh yêu em, thì anh sẽ nói anh yêu em, muốn anh nhớ em, thì anh sẽ nhớ em... Nếu có một ngày, em không muốn ở bên anh lén lút như vậy nữa, thì anh sẽ nói với cả thế giới rằng anh yêu em, chỉ cần em nói, anh sẽ làm."
Hắn kéo tay Lục Dĩ Quyến, giúp cậu mở khóa thắt lưng.
"Vậy nên, bây giờ, em muốn anh tuyên bố như thế nào, hử?"
"Vậy thì tuyên bố như thế này đi." Lục Dĩ Quyến mỉm cười, đưa tay nắm lấy một chỗ nào đó của Dung Đình, "Tuyên bố như thế này là tốt lắm rồi."
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro