Chap 1

Trần Kiều không bao giờ nhớ được khuôn mặt cha mẹ ruột mình. Ký ức về họ chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo, một vết cắt sắc lẹm trong tâm hồn non nớt. Cậu bé sinh ra trong một gia đình mà sự tồn tại của cậu có lẽ là một sai lầm, một gánh nặng. Họ bỏ rơi cậu trước cổng cô nhi viện vào một đêm mưa, cùng với tờ giấy khai sinh đã ố vàng và cái tên vô hồn: Kiều.
Những năm tháng đầu đời ở cô nhi viện là chuỗi ngày dài vô tận của sự cô đơn và đói khát. Khuôn viên rộng lớn nhưng lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng và cháo loãng đã in sâu vào tiềm thức cậu bé. Trần Kiều gầy gò, ốm yếu, đôi mắt to tròn luôn ánh lên vẻ sợ hãi và cảnh giác. Cậu không khóc, không đòi hỏi, chỉ lặng lẽ ôm chiếc gối rách rưới mà lẩn vào góc tường, nhìn những đứa trẻ khác tranh giành nhau miếng bánh hay cái kẹo. Sáu năm, cậu sống như một cái bóng, vô hình trong mắt những người chăm sóc, ngoại trừ những lúc họ cần sai vặt hay trút giận.
Cậu bé Kiều khi đó nhỏ thó như một con mèo hoang, luôn cuộn mình lại để giữ chút hơi ấm hiếm hoi. Những bữa ăn qua loa, quần áo cũ kỹ rộng thùng thình, và những cơn đói cồn cào đã định hình nên một tính cách lạnh lùng và khép kín. Cậu học cách tự bảo vệ mình bằng sự im lặng, bằng cái nhìn thờ ơ, bởi cậu biết, yếu đuối chỉ càng khiến người ta dễ dàng bắt nạt và khinh miệt hơn.
Bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời Trần Kiều diễn ra khi cậu tròn sáu tuổi. Đó là một buổi chiều nắng gắt, một chiếc xe hơi đen bóng loáng dừng lại trước cổng cô nhi viện, mang theo một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng. Họ là nhà họ Trần, một gia tộc giàu có, quyền lực bậc nhất thành phố, hoạt động trong lĩnh vực tài chính và bất động sản.
Sự xuất hiện của họ không phải vì tình thương yêu con trẻ, mà chỉ đơn thuần là vì lấy sự tin tưởng của dân. Gia tộc Trần cần một hành động thể hiện trách nhiệm xã hội, một "món trang sức" nhân đạo để tô điểm cho danh tiếng của mình. Và Trần Kiều, cậu bé gầy gò nhưng có vẻ ngoài khá ổn áp, đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu, đã được chọn.
Bà Trần nhìn cậu bé một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt không hề có lấy một tia yêu thương, chỉ có sự đánh giá và cân nhắc.
"Được rồi, thằng bé này nhìn cũng lanh lợi. Đưa nó đi." – Giọng bà ta lạnh tanh, dứt khoát như đang quyết định một thương vụ làm ăn.
Trần Kiều được đưa về biệt thự họ Trần. Nó xa hoa, lộng lẫy đến mức choáng ngợp. Cánh cổng sắt cao ngất, những hàng cây cảnh được cắt tỉa cầu kỳ, và không gian rộng lớn đến mức cậu bé cảm thấy mình nhỏ bé và lạc lõng hơn bao giờ hết. Cậu được cấp cho một căn phòng riêng, một tủ quần áo mới tinh, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Cảm giác xa lạ và vô cảm vẫn bao trùm lấy cậu.
Cuộc sống của Trần Kiều trong gia đình mới không khác gì một vở kịch câm. Ba mẹ nuôi vẫn bận rộn với công việc và các mối quan hệ xã hội. Họ đối xử với cậu như một vật trưng bày, một minh chứng cho lòng nhân ái của gia tộc. Ngoài những lúc cần xuất hiện cùng họ trong các sự kiện từ thiện, cậu hoàn toàn bị lạnh nhạt và bỏ mặc.
Quản gia và người hầu trong nhà thì khinh thường ra mặt. Họ thì thầm to nhỏ về nguồn gốc của cậu, về cái mác "con nuôi cô nhi viện".
"Cái thằng ăn mày may mắn được đổi đời," – Người quản gia già nua, khó tính thường lẩm bẩm khi đi ngang qua cậu.
"Chỉ là đồ thế thân thôi, không phải thiếu gia thật sự," – Cô người giúp việc trẻ tuổi liếc xéo.
Những lời xì xào, ánh mắt khinh miệt như những mũi kim đâm vào trái tim bé bỏng của Trần Kiều. Cậu thường xuyên bị bỏ đói một cách "vô tình", bữa ăn của cậu luôn là phần còn lại, lạnh ngắt và ít ỏi. Cậu hiểu rằng, việc được sống trong nhung lụa này không hề đi kèm với tình yêu thương hay sự tôn trọng. Cậu vẫn là cậu bé gầy gò, ốm yếu như thuở nào, chỉ là nơi ở đã thay đổi mà thôi. Cậu vẫn phải lén lút ăn vụng, giấu thức ăn thừa vào phòng để chống chọi với cơn đói về đêm.
Nhưng,trong thế giới u ám, lạnh lẽo đó, Trần Dương xuất hiện như ánh sáng duy nhất, như một mặt trời nhỏ bé xua tan đi cái lạnh căm của cô nhi viện và sự thờ ơ của biệt thự sang trọng.
Trần Dương,lớn hơn Trần Kiều hai tuổi. Cậu là anh trai nuôi của Trần Kiều, nhưng đối với Trần Kiều, anh là tất cả,là người bảo vệ, là người yêu thương, là người thân duy nhất. Trần Dương cao hơn cậu bé gầy gò một cái đầu, khuôn mặt đã sớm hiện rõ nét đẹp thanh tú, dịu dàng, với đôi mắt lấp lánh sự ấm áp và quan tâm thật lòng.
Khi Trần Kiều mới về, gầy gò ốm yếu, hay co ro vì sợ hãi, Trần Dương là người đầu tiên tiếp cận cậu. Khác với sự lạnh lùng giả tạo của ba mẹ nuôi, Trần Dương đến bên cậu bé với nụ cười chân thành, ngồi xổm xuống để nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang của Kiều.
"Em tên là Trần Kiều, phải không? Anh là Trần Dương. Sau này, đây là nhà của em rồi." – Giọng anh nhẹ nhàng như tiếng suối, xóa tan đi lớp băng giá quanh trái tim Kiều.
Từ đó, Trần Dương trở thành vị cứu tinh của Trần Kiều. Anh quan tâm, chăm sóc cậu bé một cách tỉ mỉ.
Khi Trần Kiều bị người làm bắt nạt, bị bỏ đói hay bị quản gia quát mắng, Trần Dương luôn đứng ra ngăn cản. Cậu nhóc 8 tuổi không hề sợ hãi quyền uy, anh sẽ lớn tiếng dọa nạt, bảo vệ em trai bằng cả thân mình.
"Nếu còn ai dám để Kiều Kiều đói, tôi sẽ nói với ba mẹ! Hãy nhớ, em ấy là em trai tôi!" – Câu nói của Trần Dương luôn khiến những người hầu cũng lo sợ mà không dám cho Trần Kiều bị bỏ đói nữa
Trần Dương là người dạy Trần Kiều đọc chữ, học hành. Trong căn phòng ấm áp của mình, anh kiên nhẫn cầm tay cậu bé viết những nét chữ đầu tiên. Anh kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích, cùng cậu chơi những trò chơi mà Kiều chưa từng được biết đến ở cô nhi viện. Những lúc ấy, Kiều mới thực sự cười, nụ cười hiếm hoi, trong sáng như pha lê.
Mỗi khi Trần Kiều sợ hãi, gặp ác mộng, hay bị tủi thân vì sự ghẻ lạnh của ba mẹ nuôi, Trần Dương sẽ ôm cậu vào lòng. Anh vỗ về, an ủi bằng những lời nói yêu thương chân thật.
"Đừng sợ, có anh đây rồi. Anh sẽ luôn bảo vệ em."
Đối với Trần Kiều, Trần Dương không chỉ là anh trai, mà còn là cả thế giới của cậu. Trần Dương là người duy nhất mang lại hơi ấm, sự an toàn và niềm vui. Chính sự yêu thương không chuẩn mực của Trần Dương, sự chăm sóc vượt quá giới hạn tình anh em, đã làm nảy sinh trong tâm hồn Trần Kiều những tình cảm "không chuẩn mực" đối với người anh nuôi của mình.
Cậu bắt đầu ám ảnh với hơi ấm, giọng nói và nụ cười của Trần Dương. Cậu muốn giữ chặt anh lại, không muốn anh rời xa mình dù chỉ một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro