Chap 2

Ryu Minseok bước vào tuổi thiếu niên như bao người khác. Những năm tháng cấp ba trôi qua với sự trầm mặc quen thuộc. Em vẫn là bóng dáng nhỏ bé nhất trong lớp, vẫn là kẻ đơn độc ngồi ở bàn cuối, nhưng giờ đây, người ta đã bắt đầu gọi em bằng cái tên khác – họa sĩ trẻ thiên tài.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều muộn, khi giáo mỹ thuật ngồi lại cùng em sau giờ học. Cô cẩn thận đặt trước mặt em một vài bức tranh cũ, hỏi bằng giọng dịu dàng:

- Nếu em cho phép, cô muốn đăng một vài tranh của em lên trang nghệ thuật cộng đồng. Không để lộ danh tính, chỉ là để người khác được nhìn thấy những điều em vẽ. Em nghĩ sao?

Minseok im lặng hồi lâu, ngón tay khẽ vuốt mép giấy. Bức tranh em vẽ hôm đó là một đứa trẻ đứng giữa mưa, khuôn mặt không rõ, chỉ có ánh sáng vàng hắt ra từ những đám mây đen. Cảm giác đó như thể là một phần của chính em.

Cuối cùng, em gật đầu. Một cái gật đầu nhỏ, nhưng đủ để mọi thứ bắt đầu.

Không lâu sau, những bức tranh của em được đăng tải lên mạng xã hội, kèm theo dòng mô tả ngắn gọn về tác giả:

"Một họa sĩ trẻ ẩn dật, với những bức tranh đầy cảm xúc. Tác phẩm này không chỉ là sự sáng tạo, mà còn là một câu chuyện chưa kể".

Lúc đầu chỉ vài chục lượt thích, rồi vài trăm, rồi vài nghìn. Những bức tranh u tối, gợi nhiều cảm xúc lạ lùng như chạm đến tầng sâu nhất trong lòng người xem. Những gam màu đậm đặc, kết hợp với nét vẽ đầy chi tiết, như thể Minseok vẽ không chỉ phải bằng tay, mà bằng cả những vết nứt trong tim.

Một trong số đó là bức tranh một cậu bé ngồi giữa căn phòng trống, sàn nhà biến thành mặt nước đen sâu hun hút. Trên đầu là một bóng đèn chao đảo, ánh sáng vàng mờ như hơi thở cuối cùng. Có người để lại bình luận:

"Tôi như thấy chính mình trong bức tranh này, từng chút một. Thật đáng sợ, nhưng cũng đẹp đến nao lòng".

Khi giáo viên báo với Minseok về sự nổi tiếng bất ngờ ấy, em chỉ im lặng gật đầu. Không vui mừng, không bất ngờ, cũng không phản đối. Như thể mọi thứ xảy ra chỉ là một dòng chảy em đã quen đứng ngoài quan sát.

Khi có người ngỏ ý muốn mua tranh, em im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật đầu. Em không quan tâm đến chuyện được biết đến, càng không muốn trở thành "nghệ sĩ nổi bật". Với em, mỗi bức tranh được ai đó giữ lấy đã là một cách chia sẻ không cần lời.

Em không ký tên, cũng không đặt nghệ danh. Chỉ đơn giản để lại một mảnh giấy nhỏ kẹp sau khung tranh, ghi vỏn vẹn: "Vẽ bởi K. – Gửi đến người đã nhìn thấy." Chữ "K." không nói lên điều gì cụ thể. Nó có thể là viết tắt của một cái tên, hay chỉ là một ký hiệu mờ nhạt. Nhưng chính sự mơ hồ ấy khiến người ta tò mò. Những người sưu tầm tranh bắt đầu gọi em là "K", rồi dần dần, "Họa sĩ K" – không phải vì em ẩn mình, mà vì trong tranh của em, mọi thứ đều được nói ra mà không cần tiếng nói. Không ai biết K là ai, không ai nghĩ người đứng sau những bức tranh trĩu nặng cảm xúc ấy lại là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi với đôi tay lúc nào cũng khép trước ngực và ánh mắt hiếm khi nhìn thẳng vào người đối diện.

Thỉnh thoảng, em tham gia các buổi triển lãm nhỏ. Không phải để giao lưu, mà để quan sát phản ứng của người khác trước tranh của mình. Em luôn đứng ở góc khuất, mặc áo khoác rộng, tay đút túi. Một số người từng đứng cạnh em, ngắm tranh của chính em mà không hề hay biết. 

- Bức này... làm tôi thấy khó thở.

Một người phụ nữ trung niên nói với người bạn bên cạnh. 

- Cậu bé trong tranh như vừa chạy trốn khỏi điều gì đó... nhưng vẫn bị nó bám theo.

Minseok nhớ khi vẽ bức tranh ấy, em vừa trải qua một đêm dài mất ngủ. Những cơn ác mộng về chiếc máy bay rơi giữa biển vẫn lặp đi lặp lại. Em không cố gắng diễn đạt điều gì cụ thể, chỉ là thả trôi cảm giác lên màu và đường nét. Vậy mà người ta hiểu, không cần lời.

Thế nhưng, dù cho tranh được trầm trồ, dù cho những lời tán thưởng đến từ cả những họa sĩ lâu năm, Minseok vẫn không thấy lòng mình nhẹ đi. Em không thấy "gần" với ai cả. Người ta mê tài năng của em, nhưng chẳng ai thực sự muốn biết em là ai. Họ hỏi về kỹ thuật, về ý tưởng, nhưng không hỏi: "Cậu có ổn không?", hoặc "Cậu cảm thấy gì khi vẽ những điều ấy?".

Trong lớp, Minseok vẫn là kẻ lặng lẽ bị bỏ lại. Những đứa từng bắt nạt giờ không còn trêu em nữa. Không phải vì chúng hiểu, mà vì chúng sợ. Người ta sợ những kẻ mà họ không thể đoán được. Và Minseok, với khuôn mặt không biểu cảm và đôi mắt quá sâu so với tuổi, là một bí ẩn.

Đôi khi, em ngồi trong phòng mình rất lâu, nhìn tranh mình đã vẽ mà không nhớ nổi cảm giác lúc vẽ chúng. Có một lần, ông ngoại đứng ngoài cửa, khẽ hỏi: 

- Cháu có hạnh phúc khi vẽ không?

Minseok im lặng một hồi lâu mới trả lời:

- Cháu không biết hạnh phúc là gì, nhưng khi vẽ... ít nhất cháu không thấy lạc lõng.

Câu nói ấy khiến ông đứng chôn chân ở đó rất lâu. Ông không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu, như một người hiểu được điều gì đó mà không thể giúp được em.

Thời gian trôi đi.

Minseok dần trưởng thành, lặng lẽ như một hạt giống mọc dưới tầng đất sâu, không ai hay. Những năm tháng đại học trôi qua trong sự im lặng đặc trưng của em, lặng mà không hề trống rỗng. Em học chuyên ngành nghệ thuật tạo hình, một cách không phải để trở thành ai đó, mà chỉ để được tiếp tục vẽ. Với Minseok, nó là cách để em tiếp tục sống.

Sau khi tốt nghiệp, em không chọn những con đường hào nhoáng như giảng dạy học hay làm việc trong các studio lớn. Minseok vẫn giữ thói quen sống một mình trong một căn hộ nhỏ ở tầng ba khu phố cũ. Căn phòng hẹp, ánh sáng vàng mờ, tường phủ đầy tranh chưa kịp khô. Em vẽ từ chạng vạng đến bình minh, sống giữa màu, khung vải, và... những bóng ma của quá khứ mà em chưa từng dám chạm thẳng vào.

Có khi một đêm em chỉ hoàn thành một góc bức tranh. Có khi cả tuần em chỉ lặng lẽ pha màu, chờ cảm xúc nào đó ghé thăm. Càng lớn, nét vẽ của Minseok càng tinh tế, càng sâu sắc. Không còn là sự giận dữ như thời thiếu niên, mà là một sự chịu đựng lặng lẽ, một nỗi buồn không kêu than, nhưng ám ảnh đến lạnh người.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ em đang sống một cuộc đời nghệ sĩ đầy tự do. Nhưng chỉ em mới biết: đó là sự cô độc có hình thù. Một kiểu sống cần thiết, với em, như để giữ mình khỏi vỡ.

Một ngày đầu thu, Minseok nhận được thư mời từ một phòng tranh độc lập tại quận Mapo, Seoul. Họ muốn tổ chức một buổi triển lãm riêng cho em, lấy tên là "The Muted Echoes", một chủ đề họ tự nghĩ ra sau khi xem hơn 20 bức tranh của Minseok gửi ẩn danh trên mạng xã hội.

Lần đầu tiên trong đời, Minseok đứng trong một không gian đầy người, nơi mọi ánh mắt đều dán vào những mảnh linh hồn em đặt trên tường. Mùi sơn, tiếng bước chân, tiếng máy ảnh chụp, những lời xì xào, thán phục, tất cả hòa vào nhau như một cơn sóng xô tới mà Minseok không thể lùi lại.

Em lặng lẽ đứng ở góc gian phòng, tay siết chặt lấy mép áo khoác, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Vừa sợ hãi, vừa được nhìn thấy.

Và rồi... giữa biển người, có một ánh nhìn dừng lại lâu hơn những ánh nhìn khác. Một ánh mắt không trầm trồ, không phân tích, mà chỉ nhìn. Như thể người ấy không ngắm tranh, mà đang lắng nghe điều gì đó.

Đó là lần đầu tiên Ryu Minseok thấy Lee Minhyeong.

Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, em không biết rằng, sau những năm tháng sống với những nét vẽ câm lặng, một âm thanh mới đang đến. Không ồn ào, không vội vã, chỉ nhẹ như gió thoảng qua lòng... nhưng đủ để chạm.







Có những người vẽ ra bóng tối để người khác nhìn thấy ánh sáng. Nhưng có những người xuất hiện, chỉ để cho người vẽ ấy thấy rằng... chính họ cũng xứng đáng được sưởi ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro