Chương 1: Bữa Sáng Của Cô Bé Ngốc

Ánh nắng dịu dàng đầu thu luồn qua rèm cửa lụa trắng, nhẹ nhàng đổ xuống sàn gỗ óc chó sáng bóng. Trong căn phòng ngủ chính xa hoa của biệt thự "Nguyệt Quế" thuộc tập đoàn Cố thị, Cố Triết Hàn đã thức dậy. Anh không vội vã với công việc ngàn tỷ đang chờ đợi mà im lặng nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn như một chú mèo nhỏ trong vòng tay mình.

Cô ấy tên là Tô Vãn Tình. Vóc dáng mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ được nét ngây thơ như thuở mười tám. Nhưng giờ đây, sự ngây thơ đó lại pha lẫn sự ngờ nghệch, yếu ớt.

Một tiếng "ưm" nho nhỏ phát ra từ cổ họng cô. Vãn Tình chậm rãi mở đôi mắt to tròn, lơ đãng nhìn quanh. Ngay khi ánh mắt cô chạm vào khuôn mặt tuấn tú, sắc lạnh thường ngày của Cố Triết Hàn, một nụ cười rạng rỡ, trong veo như pha lê lập tức nở rộ.

"A... Chồng!" Giọng cô ngọt ngào, mềm mại, mang theo sự ỷ lại tuyệt đối.

Cố Triết Hàn khẽ siết chặt vòng tay, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, động tác cẩn thận như thể đang chạm vào một món đồ dễ vỡ. "Ngoan, dậy thôi Vãn Tình. Đã trưa rồi, anh pha sữa cho em."

Cô gật đầu cái "rụp," hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh, hoàn toàn không có ý định buông ra để tự mình làm vệ sinh cá nhân. "Chồng bế. Vãn Tình buồn ngủ..."

Bất lực, nhưng gương mặt Cố Triết Hàn tràn đầy dịu dàng. Anh ngồi dậy, cẩn thận đặt cô xuống giường rồi nhanh chóng mặc áo sơ mi, sau đó quay lại bế bổng cô lên, đi thẳng vào phòng tắm. Suốt quá trình đánh răng, rửa mặt, Cố Triết Hàn đều phải tự tay giúp cô, vì Vãn Tình giờ đây chỉ có thể tự làm những việc đơn giản nhất và luôn cần sự giám sát.

"Nào, há miệng, súc sạch sẽ."

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh bế cô xuống phòng ăn.

Trên bàn, bữa sáng thịnh soạn theo tiêu chuẩn năm sao đã được chuẩn bị, nhưng Cố Triết Hàn lại chỉ chú ý đến một bát cháo yến mạch đặc biệt và một ly sữa ấm.

Vãn Tình ngồi trên ghế, ngoan ngoãn chờ đợi. Cô nhìn thấy bát cháo bốc khói, lại nhìn sang chồng mình, rồi ngón tay bé nhỏ chỉ vào một chiếc bánh mì kẹp thịt xông khói: "Chồng ơi, cái đó thơm."

"Không được. Bụng em còn yếu, chỉ ăn cháo thôi," Cố Triết Hàn kiên nhẫn giải thích, tay đã cầm thìa múc một miếng cháo nhỏ, thổi nguội rồi đưa đến miệng cô. "Nào, há miệng. Ăn hết, chiều anh dẫn em đi vườn hoa."

Nghe thấy "vườn hoa," đôi mắt Vãn Tình sáng lên. Cô lập tức há miệng, nuốt miếng cháo một cách ngoan ngoãn.

Cảnh tượng một Tổng giám đốc quyền lực, nổi tiếng lạnh lùng của giới kinh doanh đang kiên nhẫn đút từng muỗng cháo cho người vợ ngốc nghếch của mình là điều mà không một ai bên ngoài bức tường biệt thự này có thể tưởng tượng được.

Đang đút cháo, chuông điện thoại của anh réo vang. Là thư ký Lâm gọi đến, giọng nói đầy vẻ căng thẳng: "Tổng giám đốc, có chút vấn đề gấp với dự án Tây Thành, cần anh xem qua tài liệu ngay lập tức."

Cố Triết Hàn nhíu mày, nhìn đồng hồ. Anh chưa thể đi ngay. Anh đặt điện thoại xuống, quay sang vợ, giọng nói mềm đi nhưng chứa đựng sự nghiêm khắc hiếm hoi: "Vãn Tình, anh phải đi làm việc. Anh để cháo ở đây, em phải tự ăn hết. Nhớ kỹ, không được đụng vào bất cứ thứ gì khác, hiểu chưa?"

Vãn Tình ngoan ngoãn gật đầu, môi chu ra: "Vâng, Vãn Tình nghe lời chồng."

Anh hôn lên má cô một cái trấn an, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng ăn để lên thư phòng giải quyết công việc khẩn cấp.

Chỉ còn lại một mình, Vãn Tình nhìn bát cháo nóng hổi, rồi nhìn sang chiếc bánh mì kẹp thịt thơm lừng ở đĩa bên cạnh.

Cô là cô gái ngốc nghếch, cô yếu đuối, nhưng cô cũng là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này khiến Cố Triết Hàn phải bận lòng.

Chỉ sau năm phút, khi Cố Triết Hàn vội vàng trở lại để dặn dò người giúp việc trước khi đi làm, anh đã thấy cảnh tượng khiến anh vừa bất lực vừa đau lòng.

Tô Vãn Tình đang ngồi trên ghế, khuôn mặt dính đầy sốt mayonnaise và bơ lạc, hai tay ôm chiếc bánh mì kẹp đã ăn gần hết, miệng cười khúc khích như trẻ con. Bát cháo yến mạch bị cô đẩy ra xa, một nửa đã đổ lên khăn trải bàn trắng.

"Ôi Vãn Tình!" Cố Triết Hàn bước nhanh đến, trong mắt anh không có chút giận dữ nào, chỉ có sự xót xa không che giấu được.

Cô nhìn thấy anh, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ sợ hãi hệt như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm sai. Cô nhanh chóng chui vào lòng anh, ôm cổ anh thật chặt.

"Chồng... Vãn Tình xin lỗi. Ngon... ngon lắm..."

Cố Triết Hàn thở dài một tiếng, ôm chặt lấy thân hình mềm yếu của cô. Anh vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô, sự tức giận đối với hành động không nghe lời của cô đã tan biến hết.

"Được rồi, không sao. Anh sẽ dọn dẹp." Anh đặt cô xuống đất, rồi quỳ một chân xuống, cẩn thận dùng khăn giấy lau đi vết bẩn trên mặt cô.

"Vãn Tình, không sao hết. Nhưng lần sau, phải nghe lời anh. Nếu em bị ốm, anh sẽ rất đau lòng." Giọng anh trầm ấm, mang theo sức mạnh an ủi.

Cô gái ngốc nghếch gật đầu lia lịa, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực anh, cảm nhận hơi ấm và sự bảo bọc tuyệt đối. Trong thế giới hỗn loạn của cô, Cố Triết Hàn là người duy nhất cô tin tưởng, là hơi thở, là tất cả.

"Chồng đi làm nhé. Đừng buồn. Anh về sớm với em." Cố Triết Hàn đứng dậy, trao cho cô một nụ hôn sâu trước khi đặt cô lại vào vòng tay người giúp việc riêng.

Anh quay lưng bước đi, bóng lưng cao lớn, kiên cường, gánh vác cả một tập đoàn và cả thế giới nhỏ bé, mong manh của người phụ nữ phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro