Chia duyên
- Anh ... Thôi vậy , em đã biết rồi anh cũng sẽ nói ra vậy .
Âm thanh kết nối gọi thoại vang lên .
- Alo , em ...
- Anh trót thích em mất rồi , em có thể không?
- ...
- Cái này có chút ... nhưng có thể sao , em sợ ...
- Chỉ cần em đồng ý , chẳng cần quan tâm đúng sai làm gì ... - Ninh bỏ lửng câu nói .
Tút tút
Tiếng ngắt thoại kéo dài làm lòng Ninh như trùng xuống , vậy là em không chấp nhận rồi .
- Ha , thật vô nghĩa , ông chê tôi chưa đủ khổ sao hả ông trời .
Bốp .
Trong lúc nóng giận uất ức Ninh thẳng tay ném chiếc điện thoại vào tường vỡ tan , Ninh chẳng nghe được tiếng " ting " thông báo có tin nhắn tới cứ thế chùm chăn tĩnh lặng suy tư .
Chẳng có gì phải buồn cả , em ấy không đồng ý cũng là chuyện thường thôi . Nào có thằng con trai nào lại đi chấp nhận yêu một thằng con trai khác , vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ này đã quá sai trái rồi .
Nhưng anh đã quen cuộc sống anh có giọng nói , tiếng cười và cả những lời quan tâm em luôn hỏi anh mỗi ngày . Bây giờ chuyện vỡ lỡ , cả hai cũng chẳng thể giữ được trọn mối quan hệ trên danh bạn bè này được .
Ninh như mất hết nhựa sống , một lần nữa lại đằm mình xuống vũng bùn tuyệt vọng . "Rồi sau này mình phải sống thế nào đây " - anh thầm nghĩ .
- Mẹ ơi , có khi ngày mốt con lên Hà Nội luôn mẹ ạ .- Ninh xuống nhà nói với mẹ .
- Ừm , sao lên sớm thế con , không phải con bảo muốn lùi lại một tuần à ?
- Thế mày đi cùng chị cũng được , chị cũng cần về chăm cái Thỏ nữa .- Chị Bình ngồi cạnh lên tiếng .
- Vâng . - Giọng nói của Ninh như trùng xuống , đượm nét buồn xen cả không cam tâm .
****************
7 giờ sáng hai ngày sau .
Tiếng lạch lạch mở cửa nhà vang lên , Ninh và chị Bình lỉnh kỉnh vali lớn bé xếp vào cốp xe .
- Thưa bố mẹ con đi . - Hai chị em cùng nói .
- Ừm , Bình con chú ý đến em chút con nhé . - Bố Thất nói .
- Dạ bố mẹ cứ yên tâm ạ . Thôi đến giờ rồi con và em xin phép ạ .
- Đi cẩn thận .
Tạm biệt bố mẹ , hai chị em lên xe đi lên Hà Nội . Ninh ngồi ghế phó lái nhìn ra đường trầm tư kiến chị Bình đang lái xe cũng khó hiểu mà hỏi
- Sao thế , không lỡ xa bố mẹ sao ? Giờ vẫn chưa đi xa đâu , có muốn về ở thêm một tuần không em ?
- ....
- Ninh . Ninh . Mày nghe chị nói gì không ?
- À . À dạ không cần đâu ạ , em có chút tâm sự thôi ạ không cần quay lại đâu vì nơi ấy có người em muốn quên đi ....- Giọng Ninh nhỏ dần nhỏ dần rồi im hẳn , anh nói như có như không tựa khẳng định với bản thân .
- Ừm , vậy thôi .
****************
Hộc . Hộc .
Bóng dáng nhỏ bé mà Ninh muốn quên đi chạy ngược nắng về phía nhà Ninh để lại đằng sau cô bạn chưa hiểu gì .
- Dạ ... dạ cháu chào bác ạ , anh Ninh có nhà không bác . - Dương nén lại hơi thở dốc hỏi mẹ Phượng .
- Ơ , con là bạn thằng bé à , nó không nhắn con là hôm nay nó lên Hà Nội sao ?
- Dạ ? Bác nói anh ấy lên Hà Nội rồi ạ ?
- Đúng rồi cháu , chắc giờ cũng được nửa đường rồi đấy . À cháu vào nhà chơi , có gì thì nhắn bác , chốc bác truyền lời cho .
- Dạ thôi ạ , nếu anh ấy đi rồi thì con cũng xin phép về ạ , đành hẹn lần sau gặp anh ấy hoặc trở về con lại gọi thoại cho anh ấy cũng được ạ .
- Ừ thế con về cẩn thận nhé . À , điện thoại nó hỏng rồi , nó kêu lên Hà Nội mới sắm máy mới , có gì bác lại bảo nó gọi con nhé .
- Dạ thôi ạ , phiền bác quá . Con chào bác , có dịp con lại ghé ạ .
Dương lễ phép chào mẹ Phượng rồi rời đi . Lúc em đến hấp tấp vội vàng bao nhiêu thì khi về bước chân như đeo trì , thật khó bước .
- Sao lại đi rồi , anh bảo tuần sau nữa mới đi cơ mà , sao anh nói đợi câu trả lời của em mà lại thất hứa , em đồng ý rồi mà . - Dương lầm bầm , lòng quặn lại .
Ngồi trên xe điện mặc Khánh Linh chở mình đi đâu , Dương chỉ khẽ gục xuống vai cô bạn yên lặng suy nghĩ .
- Dương , mày sao đấy , nhà hồi nãy là nhà ai thế có quan trọng không mà tao thấy mày nhắn tin hỏi khắp nơi vậy .
- Ừm , quan trọng nhưng không gặp được , muộn rồi .
Tách .
Giot lệ vô thức chảy ra thấm lên áo của Linh khiến cô nghi ngờ .
- Ơ khóc à , chắc là nhà cô gái nào mà mày thích đó hả , sao tỏ tình không được hay thế nào để đến mức khóc thế .
- Đi uống bia đi , tao kể cho nghe .
- Được .
****************
Tâm trí Dương trở lại hai ngày trước , ngày mà em phát hiện bí mật của Ninh , ngày mà Ninh ngỏ lời yêu , ngày mà em nhận ra em cũng dành cho đối phương một vị trí đặc biệt nơi con tim . Nhưng giờ thì sao chứ , em chẳng còn lại gì cả . Đau đấy chứ .Có khi anh cũng giận thói nghĩ nhiều của em mất rồi . Em ân hận sao khi đó lại chần chừ rồi trực tiếp ngắt máy ...
" Em đồng ý , cũng không biết nữa nhưng em cũng lỡ yêu anh mất rồi " - Dương mở điện thoại , vào mạng xã hội nhấp vào phòng trò chuyện còn lưu dòng tin nhắn em gửi .
Vuốt xuống dưới toàn là em chủ động nhắn vì thấy anh cứ lặng thinh không thấy hồi đáp nhưng ai ngờ , điện thoại anh hỏng mất rồi .
Đành thôi vậy ....
Hai con người , một tình yêu , hai trái tim cứ ngỡ sẽ buộc lại với nhau , ngỡ rằng anh - em sẽ có danh phận " Người Yêu " viết lên câu chuyện tình hai đứa . Vậy mà lại mỗi người mỗi nơi , lửa tình vừa bén , trời lại cho mưa vùi dập đi . Tiếc thật .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro