CHƯƠNG 2: LUẬT CỦA SỰ HOÀN HẢO
7 giờ 15 phút sáng, Thư viện Thiên Thanh.
Không khí trong thư viện tầng thượng luôn tĩnh lặng và thanh sạch, mùi giấy cũ và gỗ sồi phảng phất tạo nên một cảm giác trang nghiêm. Đây là nơi Khương Vãn Chi cảm thấy an toàn nhất. Cô ngồi ở bàn lớn trung tâm, mọi thứ được sắp xếp theo trật tự hoàn hảo: Sổ tay màu kem, bút máy Parker, và ba cuốn giáo trình được đặt theo thứ tự kích thước.
Vãn Chi nhìn đồng hồ. Đã trễ 15 phút.
Đúng lúc đó, Âu Lăng Tuyên xuất hiện.
Cậu ta không đi, cậu ta lững thững bước vào, bàn tay phải nhét sâu vào túi quần, chiếc khuyên bạc lạnh lẽo trên tai phản chiếu ánh đèn neon. Chiếc áo sơ mi đồng phục của cậu ta nhăn nhúm, cổ áo mở rộng và vạt áo không tuân thủ bất cứ quy tắc nào của trường. Cậu ta là sự hỗn loạn di động trong ngôi đền của trật tự.
"Chào buổi sáng, gia sư." — Lăng Tuyên kéo chiếc ghế đối diện, tạo ra tiếng động ma sát mạnh trên sàn gỗ, khiến Vãn Chi phải nhíu mày.
Vãn Chi đặt bút xuống. Ánh mắt cô sắc lạnh, không để lộ bất kỳ dấu hiệu của tình cảm sét đánh hôm qua.
"Trễ 15 phút. Quy tắc 1: Đúng giờ." — Cô lật cuốn sổ tay — "Tôi sẽ trừ anh 1 điểm kỷ luật vì hành vi gây rối trật tự."
Lăng Tuyên nhếch mép, tỏ vẻ thích thú. Cậu ta đặt khuỷu tay lên bàn và chống cằm, quan sát cô như thể đang xem một màn kịch.
"Hệ thống tính điểm? Cô thật sự nghiêm túc với trò chơi Hoàn Hảo này sao?"
"Cuộc đời tôi là một trò chơi nghiêm túc, Âu Lăng Tuyên. Và anh là ván cược lớn nhất của tôi." — Vãn Chi đưa cuốn sổ tay sang. — "Anh bắt đầu với 50 điểm. Mục tiêu là 90. Nếu anh đạt được 90, tôi sẽ coi anh đủ tư cách để trở thành người tôi lựa chọn. Hãy nhớ, Diệp Thừa được chấm 100 điểm bởi gia tộc, chúng ta phải vượt qua."
"Nếu tôi không đạt?" — Cậu ta hỏi, giọng đầy thách thức.
"Nếu anh không đạt," — Vãn Chi giữ ánh mắt kiên định, không hề nao núng trước sự dữ dội của cậu ta — "thì tôi sẽ chấp nhận hôn nhân sắp đặt và anh sẽ bị đuổi khỏi trường. Cả hai chúng ta đều thua."
"Nghe có vẻ công bằng." — Lăng Tuyên dựa người vào ghế, lấy một cuốn sách giáo khoa Toán học cũ rách ra. — "Bắt đầu đi. Vãn Chi."
Vãn Chi bắt đầu kiểm tra Hóa học. Cô tập trung vào những kiến thức cơ bản mà giáo viên cho rằng Lăng Tuyên thiếu hụt.
"Trọng lượng nguyên tử của Brom?"
"79.9." — Lăng Tuyên trả lời ngay lập tức, nhưng kèm theo một tiếng ngáp dài.
"Hãy viết cấu trúc cơ bản của nhóm Axit." — Vãn Chi tiếp tục.
"R-COOH. Gì nữa? Cô muốn tôi chứng minh tôi có thể thuộc lòng những thứ vô dụng này sao?" — Lăng Tuyên dùng đầu bút chì vẽ nguệch ngoạc lên bìa sách, một hình ảnh trừu tượng và u ám.
Vãn Chi không quan tâm đến thái độ. Cô chuyển sang bài toán khó hơn.
"Phân tích phản ứng điều chế Axit Cacboxylic từ Alkenyl. Anh cần những xúc tác nào để hoàn thành quá trình Oxi hóa?"
Lăng Tuyên đột nhiên ngừng vẽ. Cậu ta ném chiếc bút xuống bàn, ánh mắt không còn sự chế giễu mà thay bằng sự tập trung cao độ. Cậu ta cầm bút của Vãn Chi, viết nhanh lên lề giấy của cô.
"Để phản ứng hoàn thành và đạt hiệu suất cao, cô cần hai thứ. Thứ nhất là thuốc tím (KMnO4) nồng độ đậm đặc, và thứ hai là xúc tác kim loại X để thay thế một phần nhóm chức. Cô không nhắc đến xúc tác kim loại X." — Cậu ta ngẩng đầu. — "Thực tế, xúc tác kim loại X là phần khó nhất, bởi vì cô phải kiểm soát nhiệt độ để nó không bị phân hủy thành sản phẩm phụ."
Vãn Chi hoàn toàn bị sốc. Cô đã bị cậu ta bắt bài một lỗi sai mà ngay cả giáo viên cũng có thể bỏ qua.
"Vậy ra..." — Vãn Chi hạ giọng, cô thấy được ánh dương lóe lên trong đôi mắt đen đó — "Anh không ngu dốt, Âu Lăng Tuyên. Anh là một người thông minh, nhưng lại chọn sống như một kẻ thất bại."
Lăng Tuyên cười nhếch môi, nhưng nụ cười này không phải là sự chế giễu, mà là một sự mệt mỏi khó tả. "Tôi không thích làm những gì bị ép làm. Cô Khương Vãn Chi, cô đang cố gắng ép tôi trở thành một phiên bản ngoan ngoãn. Cô có chắc cô muốn phá vỡ chiếc lồng vàng của mình, hay chỉ muốn tìm một chiếc lồng hoàn hảo hơn?"
Lời nói đó như một nhát dao đâm trúng nỗi sợ hãi của Vãn Chi.
"Tôi chỉ muốn tự chọn lồng của mình," — Vãn Chi thừa nhận, giọng nói mềm mại hơn — "Và tôi muốn chiếc lồng đó có đủ sức mạnh để chống lại áp lực gia tộc. Tôi muốn anh đứng thẳng bên cạnh tôi. Hoàn hảo là vũ khí duy nhất của chúng ta."
Lăng Tuyên nhìn cô hồi lâu. Trong đôi mắt sâu thẳm, lần đầu tiên Vãn Chi thấy được sự chấp nhận.
"Được rồi. Thêm 1 điểm cho sự chân thật của cô." — Lăng Tuyên buông lỏng người. — "Tôi sẽ học. Nhưng tôi sẽ không ngoan. Giờ thì tiếp tục đi, gia sư hoàn hảo."
Vãn Chi hít một hơi. Cô đã tìm thấy tiềm năng. Cô đã tìm thấy ngọn lửa. Mục tiêu của cô vẫn còn ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro